Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 59:

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Giữa tôi và anh ta, sự im lặng len lỏi như mèo hoang chui vào bếp nửa đêm.

Vùuuu.

Tay trái chống lên tảng đá, tôi nhìn chằm chằm vào Leon, nụ cười trên mặt anh ta vẫn dễ chịu y như thể sinh ra đã có sẵn gói thiện lương nội tại.

Gặp tôi đột ngột thế này mà mặt anh ta vẫn tỉnh bơ không chút ngạc nhiên, như thể đã thấy cảnh tôi rơi từ trên trời xuống mấy lần rồi.

Ánh mắt tôi chậm rãi chuyển qua chuôi kiếm không lưỡi mà anh ta đang cầm.

‘Anh ta tìm thấy rồi’

Thanh kiếm ngược đời nhất hệ mặt trời, vừa là bảo kiếm, vừa là đồ bị nguyền. Twilight Sword, chuôi của Balmung.

Chuôi kiếm ánh bạc rực lên như đèn pin công suất cao, mặt kim loại gợn sóng như da cá trê, nổi bật nhất là viên ngọc lam to bự ở chính giữa.

‘Tinh thể Ether.’

Trong game, đây là chất xúc tác để khống chế Balmung, thanh kiếm nguyền rủa mạnh nhất, bằng sức mạnh thánh thần. Giá trị của nó vượt ngoài mọi thước đđo. 

Thấy nó trong game là một chuyện, nhưng được tận mắt chứng kiến là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Hồi còn là người chơi, tôi cầm nó như cầm dao gọt trái cây. Giờ nhìn lại, ngay cả khi chưa hiện hình lưỡi kiếm, nó vẫn đủ đẹp để gọi là vũ khí mạnh nhất thế giới.

Thú thật, dưới góc nhìn của một kiếm sĩ, tôi có phần ganh tị. Nhưng dù sao thì thanh kiếm này cũng có cái tôi cao chót vót, không cho ai đụng trừ khi là thiên phú đặc biệt của Leon.

‘…Đúng là ấn tượng thật.’

Mà khoan, chất thì chất, nhưng cái tên này mò vô đây bằng đường nào vậy?

Khu vực này là lõi trung tâm của hòn đảo. Theo trí nhớ tôi, Balmung vốn nằm tuốt ngoài rìa. 

Tôi còn chuẩn bị kỹ càng, lò mò hai ngày trời mới tới được đây, còn Leon mặc đồ trắng tinh, tóc tai gọn gàng như vừa đi spa xong lại đứng đây như đang dạo mát.

Được rồi, bản đồ đảo có thay đổi, có thể anh ấy vô tình lạc vào đây…

Nhưng nghĩ tới chuyện tôi toát mồ hôi như bò kéo xe mà hắn thì dạo bước nhẹ tênh, cũng đủ khiến tôi tức muốn lật bàn.

‘Buff nhân vật chính thì cũng có giới hạn thôi chứ??’

Leon dường như bắt được tia giận trong mắt tôi, vội rút tay khỏi tảng đá, nơi tôi đang tựa vào. Trông có phần lúng túng. Gãi cằm gãi má, hắn mở lời trước:

"Tôi thấy ánh sáng của quả cầu nên chạy tới đây. Chắc là trùng hợp thôi."

Tay còn lại vẫn nắm chặt Balmung. Thủ thế rất đàng hoàng. Mà tôi thì cũng đâu vừa, tay phải vẫn nắm chặt chuôi dao sashimi dấu trong tay áo.

Tôi thở dài một hơi, nhét lại dao sashimi vào túi. Leon thấy vậy mới thả tay, vẻ mặt dịu đi đôi chút.

Anh ta cười gượng, rõ là đang cố nghĩ ra câu gì để xua đi không khí ngượng ngùng.

Không ai nói gì nữa. Đoạn im lặng kéo dài như quảng cáo giữa trận chung kết.

Thực tế, dù đảo Avalon rộng cỡ nào thì cũng nhét đầy học sinh của Học Viện rồi. Việc tôi không đụng mặt ai cho tới giờ mới là chuyện lạ.

‘...Mà xui cái là đụng đúng Leon.’

Trò huấn luyện sinh tồn này vốn là cột mốc cực kỳ quan trọng với Leon, nơi mà theo cốt truyện, anh ta sẽ gặp Abel, bắt đầu mối quan hệ định mệnh.

Đêm lửa trại, hai người hoàn hảo cùng sưởi ấm trái tim, chữa lành vết thương và mở lòng đại loại là thế.

Mà giờ tôi chui vô như thằng làm nền.

‘Chẳng lẽ mình vừa phá ngang khung cảnh nên thơ giữa Leon và Abel??’

Nếu đúng là vậy, thì tuyến tình cảm giữa hắn và Abel có thể sẽ đi về nơi xa lắm.

‘Chết cha.’

Tôi cắn môi, lén liếc Leon. Anh ta vẫn nhìn tôi không rời, rồi hỏi nhỏ.

"À… Geom-Ma, cậu cũng thấy quả cầu sáng rồi mò tới à?"

Tôi ngẩng đầu lên nhẹ nhẹ, nhìn mặt anh ấy. Gương mặt này không giống đang nói dối. Có vẻ đúng là đi ngang thấy rồi vào đại.

Tôi cũng chẳng có lý do tranh chấp. Quả cầu không phải mục tiêu của tôi. Cái tôi cần là “Thiên phú Hồi Phục”, thứ thực sự đáng giá.

Dĩ nhiên, quả cầu to vậy cũng đáng tiền, nhưng chẳng là gì so với điều tôi nhắm đến.

Tuy nhiên, nếu tôi đưa viên ngọc cho Leon quá dễ dàng, tôi sẽ phải bịa lý do vì sao lại phi nhanh đến chỗ này như thế.

‘Không cần thiết phải biện minh.’

Thà bị cho là ham của còn hơn để Leon nghi ngờ lung tung.

Sau một thoáng cân nhắc, tôi gật đầu.

“Đúng vậy. Từ lúc đặt chân lên đảo tới giờ tôi chưa kiếm được viên nào, thấy viên này thì vớ liền thôi.”

“Ừm, vậy à.”

Leon xoa cằm, ra vẻ suy tư. Gật gù vài cái, rồi lẩm bẩm.

“Thế thì, không còn cách nào khác.”

“…?”

Dứt lời, Leon rút thanh Balmung ra lần nữa.

Soạt.

Lưỡi kiếm vô hình khẽ rung lên một tiếng. Âm thanh vang lên chưa kịp dứt thì một lưỡi sáng trắng toát vươn dài từ chuôi kiếm.

Leon nheo mắt, giơ kiếm lên ngang ngực.

Ánh sáng từ lưỡi kiếm vô hình chiếu lên mặt anh ta, trông cứ như mấy anh hiệp sĩ trong game nhập vai.

“Đấu tay đôi đi, thắng thì lấy.”

Thái độ đường hoàng, khí chất như một boss cuối trong hầm ngục.

Tôi suýt nữa bật cười.

Đấu kiếm chỉ vì một viên ngọc? Nghe ngớ ngẩn thấy rõ.

Leon là kiểu người cứng nhắc vậy à?

Thế nhưng ánh mắt của cậu ta lại kiên định, trong veo không vướng bụi trần. Mắt của một kiếm sĩ thực thụ, chẳng vướng mấy chuyện nhỏ nhặt.

Nhìn vậy, tôi cũng hiểu vì sao anh ta hành động bốc đồng như vậy.

Viên ngọc chỉ là cái cớ. Leon muốn dùng tôi để rèn giũa bản thân, để mạnh hơn nữa.

Tự dưng tôi thấy bớt nghi ngờ anh ta.

Anh hùng huyền thoại thì phải vượt qua trăm nghìn thử thách.

Có lẽ tôi không tin anh ta, là vì Balmung vẫn chưa thật sự công nhận Leon.

Nhưng giờ thì khác rồi, Leon toát ra hào quang của một nhân vật chính thực thụ.

Tôi khẽ cười, môi nhếch lên, tay nắm chuôi kiếm.

‘Đúng là nhân vật chính có khác.’

Tuy nhiên, dù anh ta ra dáng bao nhiêu, tôi cũng chẳng định tốn nhiều thời gian cho vụ này.

Lãng phí Thiên phú Kiếm Thần vì chuyện cỏn con thì ngốc quá.

Lỡ đâu trong lúc sơ suất lại chém đứt cổ người ta thì mệt.

Tôi bình thản rút kiếm ra, bước tới.

Soạt

Balmung và con dao sashimi của tôi cùng rung lên một nhịp.

***

Ngay sau đó.

Trận đấu kết thúc nhanh như một cú hắt xì.

Không quá vài giây.

Lưỡi dao sashimi chỉ vừa sượt qua Balmung, thanh kiếm huyền thoại đã vỡ tan như kẹo kéo gặp nóng.

'Đẳng cấp khác thật.’

Cảm giác như trình độ này không thể đạt được dù có luyện kiếm cả đời.

So với kỳ thi giữa kỳ, anh ta bây giờ như đã đột phá một cảnh giới khác.

Tôi chẳng hiểu nổi sao người cùng tuổi lại có thể vung kiếm như thần như vậy.

Mà có hỏi chắc cũng chẳng ích gì, cái này không phải kỹ thuật, mà là bản năng.

“Ha, ha”

Leon nhìn chuôi kiếm trống trơn, cười khô như mất hồn.

Ánh mắt anh ta hướng về Kang Geom-Ma, người đã tra kiếm từ lâu và đang chăm chú soi viên đá chỗ viên ngọc từng nằm.

Với Kang Geom-Ma, trận đấu vừa rồi chẳng có tí ý nghĩa nào. Anh ta chỉ để tâm tới phần thưởng.

‘…Kang Geom-Ma, người đáng lẽ được chọn phải là cậu mới đúng.’

Leon không nói ra miệng.

Một cảm xúc lạ lẫm trào lên trong lòng, khiến anh ta thấy nghẹn ngào.

Nuốt hết vào trong, Leon chẳng nói một lời tạm biệt nào, lặng lẽ quay lưng bước vào rừng.

Bóng chiều buông xuống, kéo dài dáng anh ta theo vệt nắng tàn.

***

“Hở? Cậu ta đi lúc nào vậy?”

Tôi đang mải mê ngắm nghía hòn đá có chạm khắc, nên chẳng để ý Leon đã lặng lẽ biến mất.

“Chắc tôi ra tay nhanh quá…”

Cả tôi cũng thấy hơi hụt hẫng.

Có vẻ tôi đã lỡ tay cắt đứt trận đấu chỉ vì tiếc 50 giây cuộc đời.

Lưỡi kiếm vô hình của Balmung tan biến như bụi trong không khí ngay khi lưỡi dao sashimi của mình chém trúng đường chỉ đỏ chạy dọc trên Balmung.

Tôi cố tình nhắm vào kiếm, không làm Leon bị thương.

Dù không có lực sát thương từ lưỡi kiếm, Balmung vẫn là một trong những vũ khí mạnh nhất thế giới, nhưng nó đã biến mất mà không có sự kháng cự.

Tôi gãi đầu, tự nhủ.

“Thôi kệ, chắc Balmung bản hoàn chỉnh sẽ khác.”

Tôi nhặt viên ngọc trên tảng đá, một viên pha lê cỡ quả bóng chày.

“Thôi thì cũng được kha khá điểm rồi.”

Tôi tiện tay quăng viên ngọc vô balo rồi lại gần tảng đá.

Trên bề mặt đá có khắc mấy ký hiệu, ánh sáng nhè nhẹ chạy qua. Tôi đưa tay chạm vào.

“…?”

Không có gì xảy ra. Không ánh sáng, không hiệu ứng, không gì hết.

Trong game thì chỉ cần tới gần là nghe cái tinh rồi cất vật phẩm vào túi.

Tôi cau mày, ngó kỹ hòn đá từ trên xuống dưới.

Chẳng có gì khác ngoài mấy vết khắc nguệch ngoạc.

Sau vài phút đứng đực ra, tôi bắt đầu thấy bực.

Mò mẫm tận đây, giờ lại đứng nhìn đá?

Rồi tôi nhớ lại chuyện hồi trước, lúc tình cờ nhận được Thiên Phú Hồi phục.

Tôi lẩm bẩm.

“…Chẳng lẽ.”

Tôi đặt balo xuống, lôi con dao sashimi ra.

Siết chặt chuôi dao, tôi vung mạnh.

Rẹt!

Hòn đá bị chẻ đôi như bơ.

Bụi lá bay tứ tung theo cú chém.

Vài giây sau, cái thông báo tôi chờ nãy giờ hiện lên.

Ting!

[CHÚC MỪNG! Bạn đã nhận được một Thiên phú mới.]

[Thiên phú Hồi phục]

Tái tạo tế bào bị thương với tốc độ cao, hồi phục nhanh chóng.

[※ Lưu ý: Không tái tạo được bộ phận đã đứt lìa.]

Tôi nheo mắt đọc xong thì tra dao vào vỏ, lôi ra con dao rừng từ balo.

“Thử phát xem sao.”

Tôi nhẹ nhàng rạch một đường lên cẳng tay. Vết thương tuy không sâu nhưng đủ để thành sẹo.

Thế mà máu chỉ vừa ứa ra thì đã ngừng lại, da khép miệng liền ngay sau đó.

“Ghê thật đấy.”

Trong tất cả các kỹ năng tôi có, cái này là dễ hiểu và hữu dụng nhất.

Tôi định thử thêm vài nhát nữa nhưng nghĩ lại, tự chém mình để thí nghiệm thì hơi đần.

“Thôi, vậy là xong việc. Quan trọng là có được rồi.”

Tôi gãi cằm, răng rắc bẻ ngón tay.

Cảm giác khỏe khoắn trở lại.

Leon bất ngờ cản đường đúng là hơi phiền, nhưng so với những chuyện tôi từng trải, thế chỉ như muỗi đốt inox.

Tôi ngước nhìn bầu trời.

Mặt trời đã lặn hẳn, bóng tối bao trùm khắp nơi.

Ục ục 

Bụng tôi réo to như trống hội.

“Giờ mới nhớ, cả ngày nay chỉ ăn đúng miếng thịt khô.”

Đồ ăn hết sạch. Chạy nháo nhác trong rừng suốt ngày, có thời gian đâu mà săn.

Tôi có thể đi săn giờ, nhưng mệt rã rời, mí mắt sắp rụng tới nơi.

‘Chạy hơn năm tiếng mà.’

Tôi liếc quanh tìm thứ gì đó ăn được.

Và rồi tôi thấy mấy quả treo trên cây.

“Quả Sự Sống.”

Mùi thơm phưng phức, mà bụng đói thì thôi rồi, ngửi thôi đã thấy ngon.

“Thơm như tiên, ăn như địa ngục…”

Tôi làm đầu bếp bao năm, chẳng có trái nào thơm vậy mà lại dở cả. Chắc lời đồn quá lố thôi.

Tôi hái một quả, lau qua quần áo rồi cắn một miếng to.

Rắc.

“Ọe!!”

Vị đắng lè lưỡi ập vào miệng, như thể có ai nhét nguyên nắm thuốc Bắc thiu vô họng.

“Trời đất quỷ thần ơi!”

Tôi ho sặc sụa, mồm đắng ngắt, như vừa liếm đáy nồi ba tháng chưa rửa.

Chắc chắn đây là trái cây sinh ra để trêu ngươi loài người.

***

Khi trời hửng sáng hôm sau, tôi đã cuốc bộ hơn hai tiếng, rẽ bụi phá rừng bằng dao rừng như đang cosplay Tarzan.

“…Phù, nóng muốn xỉu.”

Hơi nước bốc lên dày đặc, mồ hôi chảy ròng ròng.

Gió biển vừa mặn vừa dính quấn lấy người như keo.

Tôi tháo hai cúc áo, lau mặt bằng tay áo.

Hít sâu một hơi, tôi cố xua đi sự mệt mỏi đang đè nặng.

Bụng vẫn còn quặn. Ăn Quả Sự Sống đúng là dại dột.

“Nước… Phải tìm nước.”

Tôi cần dòng suối để rửa ráy và uống cho đỡ khát.

Tôi lắc vai cho áo bay bay rồi nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe.

Không cần ngồi xếp bằng kiểu phim võ hiệp. Đứng cũng đủ rồi.

Nhờ Thiên phú Kiếm Thần, giác quan của tôi đã vượt xa người thường.

Tôi mở rộng ý thức, vẽ bản đồ xung quanh như mô hình 3D trong đầu.

Tiếng lá xào xạc, chim hót líu lo… Và rồi tiếng róc rách của suối vang lên.

‘Tìm thấy rồi.’

Tôi mở mắt, lao hết tốc lực về phía âm thanh.

Dù balo nặng, tôi vẫn di chuyển mượt mà.

‘Mà cái con thỏ hôm trước nó chạy kiểu gì nhỉ?’

Tôi vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn nó không phải con thỏ thường.

Sau năm phút phi nước đại, tôi đã thấy con suối nhỏ róc rách hiện ra trước mắt.

Gió ẩm từ bờ suối thổi tới, càng làm không khí thêm oi bức.

Nhưng ít nhất, có nước là cứu tinh rồi.

Tôi chăm chú nhìn dòng suối trong veo, trong đầu đã mường tượng cảnh được rửa mồ hôi mát lạnh phê biết bao.

Mấy cảnh vật xung quanh dần hiện rõ, tôi bước tới gần để lấy nước rửa mồ hôi cho đã.

Vút!

Một lưỡi dao sắc lẹm vèo qua trước mặt như tia chớp.

“...!!”

Theo bản năng tôi vặn người né, lưỡi dao cắm phập vào thân cây gần đó.

Cành cây rung lên mạnh mẽ như bị ai đó thổi một phát thật mạnh.

Chưa kịp hỏi chuyện gì thì ba lưỡi dao cong lại bay vòng vòng như boomerang lao thẳng về phía tôi.

Vút! Vút! Vút!

Mấy con dao xoay tít trong không khí, lao đến gần.

Tôi liền nhảy lên rồi lăn trên đất né đòn, quay người nhanh như chong chóng để mấy đòn đánh rối rít kia bay qua.

Nhưng đòn tấn công quá bất ngờ, tôi không kịp triệu hồi Thiên phú Kiếm Thần trợ giúp, nên vài nhát đao sượt qua để lại vết cắt nhẹ, máu lấm tấm chảy ra.

Choang!

Mấy lưỡi dao cắm phập phập vào thân cây chết như đóng đinh.

Bịch. Bịch.

Tiếng bước chân vang đều, dồn dập tiến lại gần.

“Ôi sếp, thằng nhóc này học sinh thiệt hả? Ổn phết nhỉ, hay mình mời nó vô đội luôn đi.”

“Câm mồm, Farik.”

“Dạ, em biết rồi.”

Từ các góc khuất trong tầm mắt, bóng người lờ mờ xuất hiện từng người một.

Người đứng đầu nhóm là gã có chiếc lưỡi chẻ như con rắn.

Nhưng nổi bật nhất là cô gái đi giữa.

Tôi nhận ra cô ta ngay.

Lei Shen.

Thủ lĩnh của tổ chức sát thủ nổi tiếng Kẻ Đưa Tiễn.

Và cũng chính là bán quỷ đầu tiên mà Leon van Reinhard sẽ phải đối mặt sau này.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương