Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 60:

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tên đứng đầu đám người bất ngờ vỗ tay, âm thanh chát chúa vang vọng trong không khí khiến ai cũng phải khó chịu.

Sau đó, vừa gãi thái dương hắn vừa cất giọng nham hiểm:

“Nhóc con, mày là cái thá gì thế? Tao đánh kiểu nhẹ nhàng tình cảm vậy mà mày né như múa lửa. Mày cũng là sát thủ cài cắm vô đây à?”

Nói rồi, hắn lè lưỡi ra ngoằn ngoèo như rắn bò, nhìn phát muốn ói, tôi nhíu mày theo phản xạ.

Thấy phản ứng của tôi, hắn cười khàn khàn, nghe như sắt gỉ cào vào tôn.

Rồi quay sang người phụ nữ đứng đầu nói với giọng cà rỡn.

“Sếp, thằng nhóc này không bình thường đâu? Trong tình huống này mà mặt nó vẫn tỉnh bơ, chàng trai trông vẻ có thú vị đấy. Chị thấy có nên tuyển nó vô nhóm chơi luôn không?”

“...”

Lei Shen, nữ vương lạnh lùng với tay khoanh trước ngực, vẫn im lặng. 

Một người phụ nữ giữa đám đàn ông vạm vỡ.

Dù mang khí chất cao quý, nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài ấy lại là một sát thủ máu lạnh, mùi máu tanh như ám vào từng bước đi của cô ta.

‘Lei Shen.’

Khi tôi gặp cô ta trong game, cô ta đâu còn là người. Những kẻ đã ký khế ước trực tiếp với mấy tên tướng quỷ, dùng được ma thuật thì bọn họ trong dân gian gọi là “ác nhân”.

Đám ác nhân này đến nửa sau cốt truyện mới bắt đầu bung sức, trở thành quân tiên phong đe dọa nhân loại dưới trướng lũ tướng quỷ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, mở to mắt quan sát. Cô ta trông khác hẳn lần đầu tôi gặp khi chơi Miracle Blessing M.

Mặt không cảm xúc nhưng khí chất thì nặng mùi bạo lực, đến mức da tôi ngứa ran. Dù vậy, cô ta vẫn còn là người.

Có vẻ đây là phiên bản Lei Shen chưa bị tha hóa.

‘Trong game, lần đầu Leon gặp cô ta là cuối năm ba.’

Như thể đọc được suy nghĩ tôi, Lei Shen mở miệng, giọng lạnh như đá cục trong trà đá, khiến tôi muốn lấy áo khoác ra mặc giữa mùa hè. Nhưng trong mắt cô ta lại lấp ló thứ gì đó không ăn khớp với vẻ ngoài.

“…Cậu thuộc phe nào?”

“…”

Cô ta nói cái quỷ gì vậy?

Vừa bị hội Kẻ Đưa Tiễn đập phủ đầu không báo trước, giờ lại bị hỏi mấy câu như mơ ngủ.

Trời hè nóng như lò hấp, máu tôi cũng sôi lên tí. Nhưng tôi biết rõ, để cảm xúc dẫn đường lúc này chỉ có nước lên bàn thờ.

Chỉ cần sơ suất một giây, là lên đường ngay và luôn.

Tôi phải lấy lại sự bình tĩnh một cách nhanh chóng.

Tôi cưỡng ép cố nén cảm xúc xuống họng, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu phân tích tình hình. Cơn giận đang cháy rừng rực trong người cũng dần nguội đi.

Tôi đảo mắt quan sát đám địch, dò xét sức mạnh từng tên. Nhìn sơ thì có bảy đứa lù lù trước mặt, nhưng linh cảm bảo tôi biết chắc còn hai, ba đứa nữa đang chơi trò trốn tìm.

‘Tổng cộng chắc cỡ mười mạng.’

Tên lè lưỡi như rắn lại cười nham hiểm, mở mồm với giọng điệu vênh váo.

“Nè nhóc. Sắp chết tới nơi rồi mà vẫn ngầu ghê nhỉ? Không phải ai cũng khiến sếp tao để mắt tới đâu. Đúng không, phó sếp?”

Hắn huých khuỷu tay vào gã được gọi là phó sếp, rõ là kiếm người hùa theo. Gã kia thở dài một tiếng, rồi gật đầu xác nhận.

“Động tác của thằng nhóc này không phải hạng xoàng. Ban đầu tao cứ tưởng nó chỉ là học sinh giỏi nhất năm thôi. Ai dè, nhìn vậy mà đủ trình vào nghề sát thủ liền luôn. Với lại, nó né hết mấy đòn của mày trong khi vẫn đeo ba lô sau lưng. À thì… không phải né hoàn toàn.”

Phó sếp nhìn tôi bằng ánh mắt xéo xẹo như muốn xỏ xiên, cười nửa miệng trêu tức.

Bỗng nhiên, có gì đó đen tối tràn vào cơ thể tôi. Những cảm xúc đục ngầu vừa mới nhen nhóm lập tức bị dập tắt, thay vào đó là luồng lạnh lẽo chảy dọc mạch máu như băng tan chảy ngược.

Cảm giác trống rỗng tuyệt đối.

Tim tôi, đầu tôi mọi thứ như bị đông cứng.

Các giác quan bắt đầu tê dại dần, từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể như bị tê liệt toàn phần.

‘Cảm giác này…’

Như thể có ai vừa vỗ một cú sau gáy, tôi thấy mình rơi vào trạng thái hưng phấn khó tả. Cái kiểu phê như lần đấu tay đôi với thằng Knox.

Nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hừng hực như bị nhốt trong lò hấp nhưng lại kích thích đến phát nghiện. Tôi thả ba lô xuống đất, phát ra tiếng bịch nặng nề, rồi cất giọng.

“Kẻ Đưa Tiễn. Nếu mấy người mò tới tận đây, chứng tỏ có kẻ tai to mặt lớn trong hội đồng thuê mấy người.”

Mặt đám Kẻ Đưa Tiễn lập tức căng như dây đàn.

Tôi chỉ chém gió dựa trên thông tin trước đó, vậy mà phản ứng của bọn chúng lại cho tôi biết là tôi đoán trúng phóc.

Đặc biệt là tên phó sếp, mặt hắn đỏ gay như gấc, giận đến rung môi.

“Thằng khốn! Mày là ai? Làm sao mày dám điều tra tụi tao—?”

“Đủ rồi.”

Trước khi hắn chửi tiếp, Lei Shen cắt ngang.

Tên phó sếp ngậm mồm lại, bực bội búng lưỡi, rủa thầm câu gì nghe như tiếng mèo kêu hụt hơi.

Lei Shen nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá rồi chất vấn.

“Có vẻ như cậu biết vài chuyện về bọn ta.”

“Biết? Biết mỗi việc mấy người là đám kẻ đưa tiễn mặc người mà chém vì tiền thôi.”

Tôi cố tình nói kiểu gây hấn. Trong mắt bà ta chợt lóe lên thứ cảm xúc cạn khô, như tàn tro sau vụ cháy.

“Tên điên này… Vừa nói đúng cái điều sếp ghét nghe nhất.”

Đám người kia, kể cả phó sếp, bắt đầu lộ vẻ khó hiểu. Nhưng tôi thì rành tính Lei Shen lắm.

Sự thật này mãi về sau trong game mới lộ, Lei Shen là tiểu thư của một gia tộc quý tộc cấp cao.

Cô ta từng bị chính người thân phản bội và đuổi khỏi gia tộc. Chính sự căm hận và nỗi oán hờn đám quý tộc đã đẩy cô ta trở thành một sát thủ đánh thuê.

Lòng thù hận đó ngày càng bành trướng, đến mức cuối cùng cô ta bán linh hồn mình cho một thủ lĩnh quỷ thể, biến thành kẻ ác, rồi bị Leon đánh bại…

Nhưng dù có là nhân vật bi kịch cỡ nào, tôi cũng chẳng thấy thương hại. Ai trong thế giới này mà chẳng có một câu chuyện riêng.

Lôi quá khứ ra để ngụy biện cho tội giết người, thật nực cười.

Bởi trong kiếp trước, tôi cũng từng bị hủy hoại vì món nợ của cha mình.

Thế nhưng thay vì sụp đổ, tôi vẫn kiên cường bước tiếp, ngày ngày xẻ cá mưu sinh, sống đời lương thiện, thậm chí từ chối cả những lời mời hấp dẫn từ giới ngầm.

‘Nghĩ lại thì… có khi tôi còn khốn khổ hơn cả cô ta?’

Phải, có khi đời tôi còn tệ hại hơn cái cô sát thủ này.

“…”

Lei Shen nheo mắt, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt đầy sát khí.

Những lời của tôi là để phá vỡ sự bình tĩnh của cô ta, và có vẻ đã hiệu nghiệm.

Kẻ Đưa Tiễn tuy là con người, nhưng được huấn luyện như sát thủ chuyên nghiệp.

Mà đến giờ tôi vẫn chưa rút vũ khí. Tôi cần tận dụng từng kẽ hở nhỏ nhất.

Tôi nhếch môi cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.

“Bị xúc phạm à? Khó chịu khi một học sinh danh giá gọi cô là kẻ giết người, chỉ vì cô xuất thân từ tầng lớp quý tộc?”

Mắt Lei Shen thoáng dao động, còn tên phó sếp thì như phát điên. Không chịu nổi nữa, hắn gào lên, lao về phía tôi với nắm đấm phủ máu.

“Thằng chó chết!”

Hắn xông tới, tiếng gió rít xé không khí.

Khuôn mặt hắn giờ chỉ còn lại cơn giận và sát ý tràn ngập. Đám người phía sau thì giật mình vì hành động bộc phát đó.

‘Chính là lúc này.’

Tôi cố tình khiêu khích Lei Shen để tạo ra sơ hở này.

Đây là khoảng trống duy nhất có thể xoay chuyển thế cục khi phải đối đầu với đông người.

Tên phó sếp vẫn hét, vẫn lao tới. Tôi lập tức rút con dao sashimi.

“Chết đi!”

Nắm đấm nặng như búa dội thẳng vào mặt tôi.

Tôi chỉ khẽ vẩy cổ tay, dao tuốt vỏ trong chớp mắt.

Xoẹt!

Tiếng dao rạch gió vang lên như lưỡi kiếm xuyên qua yên lặng. Một vệt sáng lướt ngang cổ họng tên phó sếp.

Hai thân thể lướt qua nhau.

Hắn định nói gì đó, nhưng môi chỉ động đậy câm lặng. Tay run run đưa lên sờ cổ.

“Cái… quái gì…?”

Một đường đỏ mảnh hiện ra nơi cổ họng.

Rồi đầu hắn rơi phịch xuống đất, lăn vài vòng và dừng lại, đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn về phía đồng bọn còn sống.

“…!!”

“Con mẹ nó chứ…?”

“Khốn kiếp, phó sếp!”

Tiếng gào hoảng loạn vang khắp nơi.

Chúng không thể tiếp thu nổi cảnh tượng vừa xảy ra.

Mắt chúng liên tục đảo qua lại giữa tôi và xác chết của tên phó sếp.

Một cảm giác lạ lùng bắt đầu dâng lên trong lồng ngực tôi, hưng phấn, kích động đến khó tả.

Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp giết một người.

“Phù…”

Cảm giác lạ lùng đó không hề khó chịu. Ngược lại, nó như một loại khoái cảm âm ỉ lan khắp toàn thân.

Tôi hít sâu một hơi, đưa tay vuốt tóc để xốc lại tinh thần. Và chính lúc đó, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai tôi, trong trẻo và rõ ràng.

[Thiên Phú Kiếm Thần đã lộ diện.]

Đám Kẻ Đưa Tiễn nghe thấy, lập tức tái mặt. Biểu cảm hoảng loạn, bọn chúng vội vàng rút vũ khí, đồng loạt chĩa về phía tôi.

Lei Shen, người nãy giờ vẫn đứng bất động, cuối cùng cũng cử động.

Bằng những động tác trơn tru như nước chảy, cô ta rút hai con dao từ bao, siết chặt trong tay.

“Giết thằng khốn đó!”

“Mẹ kiếp, chơi tới bến luôn!”

Một vài tên hét lên, tiếng chửi rủa hòa cùng âm thanh thép chạm nhau khi vũ khí được rút ra.

Nước bọt bắn từ hàm răng vàng khè, gương mặt chúng méo mó vì tức giận.

Nhưng tôi đã quyết định rồi.

Tôi nhìn thẳng vào bọn sát thủ rồi bước tới một bước.

++++++++++++++++++++++

《Xin thần linh chứng giám.》

++++++++++++++++++++++

Thời gian sử dụng dao sashimi dưới ảnh hưởng của Thiên Phú Kiếm Thần đã bắt đầu.

Tôi có đúng 50 giây.

Rắc!

Âm thanh rợn người vang lên da thịt và xương bị xé toạc, rồi lại thêm một cái đầu rơi bịch xuống đất.

“Aaaaahhh!”

“Khốn kiếp! Thằng chó này là quái gì vậy?”

Đám sát thủ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn, gào thét những câu chửi vô nghĩa.

Trong lúc đó, lưỡi dao sắc bén tiếp tục chém ngang qua cơ thể chúng, nhanh đến mức không một ai kịp phản ứng.

“Tên khốn này ở đâu?”

Xoẹt- Bịch.

Thân thể những kẻ tưởng như vạm vỡ bị cắt ngang như miếng đậu hũ. Farik, gân cổ nổi lên vì giận dữ, gào lên.

“Lũ ngu! Tỉnh táo lại! Nó chỉ là thằng nhóc thôi mà! Cùng xông vào!”

Nghe hiệu lệnh, đám sát thủ nhanh chóng tái lập đội hình, đồng loạt lao vào tấn công Kang Geom-Ma.

Hàng loạt lưỡi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào tôi cùng lúc.

Nhưng Kang Geom-Ma, như thể đã đoán trước tất cả, dùng lực chân bật người, cong lưng tránh né chuẩn xác như thể cơ thể tôi được lập trình sẵn để thoát đòn.

“Chết tiệt!”

Đòn đánh phối hợp chỉ chém vào khoảng không, để lại những kẻ tấn công đứng ngẩn người, mắt vẫn dõi theo chuyển động của cậu.

Vút!

Trong tư thế đó, Kang Geom-Ma đảo ngược thế cầm dao sashimi, xoay cổ tay và vung mạnh một đường.

Xoẹt! Xoẹt!

Cơn nóng rát xuyên qua tay bọn sát thủ khi lưỡi dao lạnh lẽo chém đứt cả cánh tay lẫn vũ khí đang cầm.

“Áaaa! Đ** mẹ, đau, đau vãi!”

“Chết tiệt! Mày chết đi cho tao!”

Một tên khác, còn lại một cánh tay, ráng vung kiếm vào người Kang Geom-Ma.

Ngay tức thì, tôi dựng thẳng người, xoay cổ tay chặn đòn bằng dao, rồi đâm ngược lên cổ đối phương.

Lưỡi dao xuyên qua cổ họng, đâm thủng gáy. Máu phun ra tung tóe.

“Ghhkk!”

Tên đó phát ra tiếng rên nghẹn, rồi quỵ xuống như một bao rác bị rút ruột. Kang Geom-Ma rút dao ra không chút chần chừ.

Những kẻ còn lại nhìn cảnh đó, bàng hoàng, rồi lập tức quay về hướng tôi.

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.

Lưỡi dao đẫm máu lia một vòng, cắt ngang yết hầu của bọn chúng. Từng cái đầu rơi xuống, ánh mắt còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Vút, vút, vút.

Từ phía sau, loạt tên bay tới. Cung thủ đang hành động.

Không cần ngoảnh lại, Kang Geom-Ma chỉ nghiêng đầu nhẹ để né.

Ngay lập tức, ánh mắt tôi quét đến lũ cung thủ đang ẩn trong rừng.

Chúng đối mặt với ánh nhìn băng giá ấy và toàn thân lạnh toát.

“Khốn kiếp!”

Chúng vội lùi về sau định ẩn nấp, nhưng âm thanh rít gió đã vang lên trước.

Lưỡi dao sashimi bay thẳng, ghim trúng yếu huyệt cả ba tên.

Cả ba ngã xuống dưới gốc cây, cơ thể co giật vài nhịp rồi nằm bất động, cổ gãy gập.

Đám Kẻ Đưa Tiễn ai nấy đều xịt đứng bất động.

Không từ ngữ nào đủ để diễn tả cảnh tượng trước mắt.

Dù đã quen mùi máu tanh, chưa ai từng đối mặt với loại quái vật như thế này.

Con mồi mà họ nghĩ sẽ dễ bắt đã hóa thành kẻ đi săn, và tàn sát từng đứa như ác mộng.

Và tôi chỉ là một học sinh.

Nhiệm vụ tưởng như đơn giản đã hóa thành địa ngục trong chưa tới mười giây.

Bao nhiêu cái đầu đã rơi vì con dao sashimi đó?

Cú sốc khiến đội hình còn lại sụp đổ.

Chính lúc đó, Kang Geom-Ma lao tới.

Bịch. Bịch. Bịch!

Trước khi chúng kịp rút lui thì kim loại lạnh đã chạm vào da thịt.

Xoẹt! Rắc!

“AAAAAAAAHHH!”

Tiếng thịt bị xé, xương bị gãy vang dội, theo sau là tiếng gào đau đớn dần tắt lịm.

Giờ chỉ còn hai kẻ sống sót: Farik và Lei Shen.

“S… Sếp…”

Farik, run rẩy trong cơn hoảng loạn tột độ, gọi Lei Shen như một kẻ chết đuối cầu cứu.

Tiếng khóc khản đặc thoát ra từ cái lưỡi đã rách nát và hơi thở đứt quãng.

Lei Shen không đáp. Cô ta đứng yên, nhìn về phía trước. Sự hiện diện áp đảo kia khiến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Giết thứ đó sao? Giờ nghĩ lại, đó còn là con người nữa không?

Quái vật, ác quỷ– mọi danh xưng đều không đủ.

Mỗi cử động, mỗi nhát chém đều là nghệ thuật sát lục. Không chỉ hoàn hảo, mà còn như đang bóp méo cả thực tại.

Bịch. Bịch.

Kang Geom-Ma, tay cầm con dao sashimi đẫm máu, bước tới.

Farik, run lẩy bẩy, cố gào lên giữa những tiếng nấc co giật.

“Đ-Đừng lại gần! Tên đồ tể khốn kiếp!”

Rắc!

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *


 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương