Thống Lĩnh Học Viện Chỉ Bằng Dao Sashimi
-
Chapter 66
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 66:
[Dịch giả: Ngọc]
[Hiệu đính: Duo]
Tôi từ từ mở mắt ra. Qua hàng mi lờ đờ chưa chịu tỉnh hẳn, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là cái trần nhà trắng quen thuộc.
Phòng y tế của Học viện Joaquin. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng xộc vào mũi, cái mùi hoá học kỳ cục mà tới giờ tôi vẫn chưa nuốt nổi. Mùi nhân tạo đó đánh thức đầu óc tôi, kéo tôi trở lại với thực tại chỉ trong một nốt nhạc. Cũng đúng thôi, đây là lần thứ ba tôi tỉnh dậy trong cái tình trạng oái oăm này rồi còn gì.
Tôi cựa người nhẹ một cái, liền nghe tiếng rắc như xương khớp vừa được lắp lại bằng keo dán sắt.
Chắc chắn tôi đã nằm như khúc gỗ khá lâu.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố mở ra mà thấy khó như đòi nợ cuối tháng. Sau vài lần thử đi thử lại, cuối cùng tôi cũng nâng được mí mắt lên.
“Hự…”
Một tiếng rên rỉ nhẹ như gió thoát ra giữa hai hàm răng. Cảm giác như toàn bộ xương và cơ thịt trong người tôi vừa bị đập vỡ vụn rồi ghép lại vậvậy. Cả người tôi run lên vì cơn đau dai dẳng kéo dài không ngớt.
Thà bị đâm phát còn hơn. Ít ra lúc đó chỉ đau một chỗ. Còn kiểu đau toàn thân thế này thì đúng là không có cửa để mà giảm đau. Nhưng nếu nghĩ ngược lại, thì nỗi đau này chính là bằng chứng cho việc tôi vẫn còn sống.
‘Tất nhiên, sống là phải đau thấy bà.’
Tôi chống hai tay lên giường, từ từ nâng phần thân trên dậy. Trên ga trắng lấm tấm dấu tay tôi vừa in xuống.
Khi tiếng ù ù trong tai bắt đầu dịu đi, tôi nghe được tiếng lật báo sột soạt. Tập trung nhìn qua làn mắt còn đang mờ như kính chưa lau, tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh đó.
“Có vẻ cậu đã tỉnh rồi.”
“…Thầy Siegfried?”
Siegfried đang ngồi đó, đeo kính, gấp tờ báo lại bằng một tay. Với một động tác nhẹ nhàng như múa quạt, ông ấy hạ gọng kính vuông xuống chóp mũi rồi đặt hẳn lên tờ báo. Cái cách ông ấy làm việc đó trơn tru đến mức tôi cá là ông ấy làm vậy mỗi sáng trước khi ăn sáng.
Chỗ vốn là cánh tay phải của ông ấy thì giờ cái tay áo lủng lẳng như ống gió không có quạt. Nhận ra ánh nhìn của tôi, vị Kiếm Sư đưa tay còn lại lên chạm vào nơi từng có cánh tay, rồi mỉm cười dịu dàng.
“Hiếm lắm mới thấy một tinh thần cao quý như cậu đấy. Hôn mê hai tuần trời, vừa tỉnh dậy đã lo cho người khác thay vì cho bản thân. Nhưng đừng lo. Ta cũng bắt đầu quen với việc sống bằng một tay rồi.”
“…Hai tuần? Con đã hôn mê lâu vậy sao?”
“Chính xác thì, một tuần nằm phòng mổ, một tuần nằm đây.”
“Một tuần nằm phẫu thuật luôn á…?”
Tôi không giấu được vẻ sững sờ. Kiếm Sư chỉ nhún vai phải như thể chuyện đó chẳng đáng là bao.
“Media dọa dẫm cả cái bệnh viện để đảm bảo cậu được cứu sống. Có hơn mười bác sĩ lao vào mổ cho cậu đó. Cảnh tượng kinh khủng luôn, suốt bảy mươi năm sống trên đời ta chưa từng thấy gì tương tự. Nhờ cậu mà ta vẫn còn được học thêm điều mới, haha.”
Kiếm sư bật ra một tràng cười khẽ.
Sự nghiêm nghị thường trực nơi ông ấy biến đâu mất, chỉ còn lại hình ảnh một ông già thân thiện, gần gũi.
Sau một hồi cười như đang nhớ lại chuyện vui thời trai trẻ, ông ấy cầm kính và tờ báo lên rồi đứng dậy.
“Dù sao thì, giờ cậu tỉnh rồi, tôi đi đây. À, khi nào khoẻ hẳn thì ghé văn phòng hiệu trưởng gặp tôi. Tôi vẫn ở đó là chính.”
Nói dứt câu, ông quay người bước đi một cách dứt khoát. Ống tay áo bên phải rỗng tuếch tung bay theo từng bước, khiến cổ họng tôi nghẹn lại.
“Thầy Siegfried.”
Tôi gọi với theo. Giọng nói vừa đủ để ông nghe thấy và dừng lại một chút, xoay người nửa vời.
“Hửm? Còn gì nữa sao?”
“Thời gian qua người chăm sóc con chính là người sao?”
Sư phụ Siegfried im lặng một lát, như thể đang chọn cách trả lời. Rồi ông ấy liếc mắt về phía cửa, mái tóc bạc ánh lên dưới ánh đèn phòng.
“Cậu đang nói cái gì linh tinh vậy? Ta chỉ tình cờ ghé bệnh viện hôm nay, may mắn thế nào lại gặp cậu đang tỉnh dậy thôi.”
Ông ấy lắc cái tay áo trống trơn như để nhấn mạnh lời nói, rồi đưa tay mở cửa.
Khi vừa đẩy cửa được nửa chừng, ông ấy như sực nhớ ra điều gì liền quay đầu lại nói thêm.
“Mà này, đừng lo chuyện viện phí. Căn phòng này sẽ là của cậu luôn. Ăn cho đủ, ngủ cho ngon, giữ sức khỏe nhé. Hẹn gặp lại.”
Ông ấy gõ nhẹ đốt ngón tay lên bức tường trắng rồi lặng lẽ rời đi, không hề ngoái lại, đóng cửa sau lưng một cách nhẹ nhàng.
“…Gì vậy trời?”
Tôi nghiêng đầu, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, rồi buông người nằm phịch xuống giường. Cảm giác căng thẳng biến mất như bong bóng xì hơi, cơn mệt mỏi lại kéo tôi chìm vào giấc ngủ.
Lúc ấy, tôi vẫn chưa hiểu ý của thầy Siegfried.
Phải ba ngày sau, khi được xuất viện, tôi mới được một y tá kể lại sự thật.
Thầy Siegfried đã móc tiền túi ra thuê trọn khu VIP của bệnh viện và túc trực bên cạnh tôi suốt quá trình hồi phục.
***
Tại Lớp Chiến Lang. Một buổi sáng, hai ngày sau khi Kang Geom-Ma nhập viện hơn hai tuần.
Từ chỗ ngồi hàng ba, Saki Ryozo chống cằm nhìn ra cửa sổ. Hàng mi dài của cô ấy cụp xuống một cách nhẹ nhàng.
Dù vẻ mặt vẫn lạnh như tượng sáp, nhưng ánh mắt lại ánh lên vô số cảm xúc không tên.
Từ sau khi Kang Geom-Ma nhập viện, đám nam sinh từ các lớp thi nhau tìm đến bắt chuyện với Saki.
Mỗi lần như vậy, cô ấy đều đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh đến mức tưởng như có thể xuyên thủng trán người ta. Kết quả là tụi kia rụt cổ như gà trống bị rượt, lặng lẽ rút lui.
“…Ha.”
Saki thở dài, một tiếng dài lê thê như thể nỗi buồn của cả học viện dồn hết lên vai cô ta. Cái cảm giác nhàm chán kéo dài từng ngày đang đè nặng lên người cô ấy như tảng đá trăm ký.
Ngủ suốt ngày mà đầu vẫn cứ mụ mị, còn mấy món ngọt thì chẳng còn ngon như trước nữa. Đến cả bánh kem mà cũng không khiến tâm trạng khá hơn, thì thôi chán luôn thế giới này cho rồi.
“Cậu ấy tỉnh chưa nhỉ”
Saki lẩm bẩm, ánh mắt lơ đãng như đang trôi dạt ở nơi nào đó cách lớp học một vũ trụ.
Sau buổi huấn luyện sinh tồn ở đảo hoang, cô ấy nghe tin Kang Geom-Ma đang trong tình trạng nguy kịch.
Hơn mười nhân viên y tế đã thay phiên nhau mổ suốt một tuần trời.
Dù cuối cùng cũng kéo được hồn về, nhưng tin đồn thì vẫn râm ran rằng mạng sống cậu ấy treo lơ lửng như đèn lồng ngày Tết.
Mỗi lần nghe mấy lời đồn đại đó, Saki chỉ muốn giương cung bắn thẳng vào trán đứa vừa nói. Không phải vì ghét, mà vì cần dạy cho biết là nói xui là không được nha.
“Kang Geom-Ma mà ngỏm thì vì tinh tú cũng lấy lại được danh dự.”
Saki tự khẳng định với chính mình, nhưng sự thật là cô ấy chẳng biết tình trạng hiện tại của cậu thế nào.
Học viện đã cấm hoàn toàn mọi cuộc viếng thăm. Phòng bệnh được canh gác nghiêm ngặt, bảo vệ làm việc theo ca như trực tổng đài cứu hộ.
Ngay cả khi Speedweapon, Chloe và cô ấy cùng đi thăm, cũng bị chặn lại với một câu quen thuộc – chúng tôi chỉ làm theo lệnh từ hiệu trưởng của học viện.
“…Chuyện này có liên quan đến Kiếm Sư không ta?”
Thật ra, dư luận không nhắm vào Kang Geom-Ma, mà là vào Kiếm sư.
Để bảo vệ học sinh, ông ấy đã đích thân tháp tùng chuyến thám hiểm, rồi từ Avalon trở về trong tình trạng thiếu một cánh tay.
Saki, người cũng từng đặt chân lên đảo Avalon, vẫn nhớ rõ cái cảm giác ma lực dày đặc đến nỗi nổi da gà.
Từ sau hôm đó, bản đồ đảo Avalon thay đổi rõ rệt. Nơi từng khô ráo thì giờ phun trào dung nham, núi non thì bị cắt phăng như ai dùng dao thái thịt chém qua.
Dù chẳng rõ chuyện gì xảy ra, cô ấy đoán chắc là có quái vật hoặc ma vật gì đó nhảy vào, và Kiếm Sư đã phải ra tay.
Nhưng chẳng có thông tin nào được công bố cụ thể.
Media, hiệu trưởng học viện, lên tiếng với tư cách người phát ngôn, bảo rằng sẽ điều tra rồi công bố sau. Nghe xong ai nấy chỉ biết im hơi lặng tiếng.
“Trời ơi, bực thật.”
Saki rên lên một tiếng, ngửa đầu ra sau. Mái tóc xanh nhạt xòe rộng như quạt giấy rồi rủ xuống vai.
Trong đầu cô ấy lúc này là một mớ suy nghĩ rối tung, nhưng bản năng của cô ấy lại không cho phép tự kết luận nếu chưa có bằng chứng rõ ràng.
“…Khi nào cậu mới quay lại? Làm người ta lo gần chết luôn rồi.”
Giọng cô ấy trầm xuống, nặng nề như khói đọng trong lồng ngực. Ngay cả trực giác sắc bén của cô cũng không lý giải nổi cảm giác này là gì.
Chỉ biết là, ngay lúc này, nếu Kang Geom-Ma có tỉnh dậy, chỉ cần thốt ra một câu ờ, cũng đủ khiến ngày của Saki tưng bừng nở hoa.
Chỉ cần hình dung đến cảnh tôi đang giằng co giữa sống và chết, vùng quanh mắt cô ấy đã đỏ hoe, cảm giác cay xè lan dần lên sống mũi.
Saki nhíu mũi lại như thể muốn ém nhẹm cảm xúc, rồi lắc đầu như đang cố gạt đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Mái tóc xanh của cô ấy tung lên phấp phới một lúc rồi lại rủ xuống như quạt giấy xếp.
Ngay lúc đó, cô ấy cảm thấy có ai đó đang ở gần.
“Hức, hức. Ôi, Geom-Ma ơi…!”
Cách hai ghế, Chloe đang lấy tay áo chùi nước mắt một cách hết sức chuyên nghiệp. Kể từ khi Kang Geom-Ma nhập viện, Chloe cứ thế mà khóc triền miên, nước mắt cạn sạch, hai mắt sưng húp đỏ au như mắt thỏ, trông vừa tội vừa hài.
Saki thì thương đấy, nhưng cũng thấy có gì đó không ổn.
Nhìn qua thì Chloe có vẻ là một cô gái đáng yêu, nhưng mấy chuyện cô ta làm kể từ khi Geom-Ma nằm viện thì đúng là vượt rào không phanh.
‘Quan tâm thì cũng nên có giới hạn chứ, nửa đêm đột nhập bệnh viện là sao…’
Vụ đó khiến Chloe bị bảo vệ tóm gọn, ăn một tuần đình chỉ. Hôm nay mới lò dò quay lại lớp.
Theo lời đồn, Chloe đã phản kháng kinh khủng đến mức nhân viên bệnh viện đặt biệt danh cho cô ta là “Oni Đỏ”, và thế là cô nàng nghiễm nhiên trở thành truyền thuyết kinh dị của bệnh viện.
“…”
Saki liếc nhìn Chloe bằng khóe mắt, định quay đi thì một kẻ không ai mong đợi xuất hiện ở Lớp Chiến Lang.
“Này, Speedweapon! Lại mò tới đây làm gì?”
“Hứ, không phải vì muốn ngắm mặt bà đâu nha.”
Speedweapon liếc nhìn Chloe đang rấm rức một cái rồi quay sang nhìn thẳng Saki. Dưới nách cậu ta là một tấm poster cuộn lại to như cái chăn mùa đông.
“Cái gì đấy?”
Saki chống cằm, mắt liếc về phía cuộn giấy.
“À, poster cho câu lạc bộ bọn mình đấy. Đợi chủ tịch khỏi bệnh xong tụi mình sẽ hoàn tất thủ tục thành lập. Mà giờ vẫn thiếu một thành viên nữa. Nghĩ lại mới thấy, trước giờ toàn dựa dẫm vào cậu ấy, chả ai chịu chủ động gì cả.”
Speedweapon vừa nói vừa gãi mũi, nhưng giọng điệu thì chẳng chút lung lay, như thể tin chắc Kang Geom-Ma sẽ tỉnh lại không sớm thì muộn.
Nghe đến đó, ánh mắt vô cảm của Saki bất chợt mở to như đĩa. Chloe cũng ngưng khóc, ngẩng đầu nhìn.
“…Speedweapon, cậu…”
“Sao? Gì thế? Biết là nghe hơi kỳ, nhìn gì ghê vậy!”
Speedweapon đỏ mặt, giọng cao hẳn lên. Saki khẽ cười, nói thêm một câu như khép lại sự ngạc nhiên.
“Tôi chỉ làm vì tôi là học sinh khóa trên thôi đấy.”
“Hức, ừ, Geom-Ma sẽ ổn thôi, sẽ quay về mà. Trong lúc đó thì mình làm những gì có thể đi.”
Chloe gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu làm tôi bất ngờ đấy, Speedweapon.”
“Hở? Cái gì? Bà đang khen tôi đó hả?”
Bị phản ứng bất ngờ làm cho lúng túng, Speedweapon chỉ biết gãi má cười trừ.
“Thôi đưa cái poster ra coi. Xem có phải sửa gì không.”
“Khụ! Tôi mà để sai được hả? Tấm này là tôi, Speedweapon, ngồi cày cả đêm đó!”
Speedweapon hắng giọng một cái, mặt mũi đầy tự hào, rồi từ tốn mở cuộn poster ra.
Cậu ta vừa nói hăng say, Saki vừa nhướng mày lên đầy tao nhã. Ngược lại, mắt Chloe thì sáng rỡ như thấy vàng.
Cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, Chloe ra hiệu bảo Speedweapon mở ra xem liền đi.
Speedweapon lại hắng giọng cái nữa rồi dỡ tấm giấy cuộn ra.
“Xoạt⎯”
== ==
“☆★CLB Thám Hiểm Tuyển Thành Viên!★☆
♣ Bạn có phải kiểu người này không~!
– Thích vừa khám phá hầm ngục vừa chia sẻ tình bạn ấm áp và lãng mạn thời thanh xuân? ^^
– Yêu thích cắm trại, du lịch và rong ruổi khắp tám hòn đảo của Hàn Quốc!! ^^
– Cảm thấy cuộc sống ở học viện hơi buồn tẻ? Vậy thì gia nhập ngay đi nào! <(_ _)>
♦ Điều kiện và cách tham gia.
– Điều kiện: Chỉ cần là học sinh của Học viện Joaquin là được!
… … … …
… … …
… …
…
“….”
Saki nhìn tấm poster với biểu cảm lẫn lộn giữa sững sờ và không thể tin nổi.
Chữ thì lòe loẹt, biểu tượng bay loạn xạ, màu mè sáng chói, mọi thứ như dội vào mặt cùng lúc.
“Wow, dù có cố gắng mình cũng không thể tạo ra thứ gì như thế này,” cô ấy lẩm bẩm, giọng vừa ngỡ ngàng vừa mỉa nhẹ.
“Haha, sao nào? Có bất ngờ không? Ấn tượng đấy chứ?” Speedweapon hỏi, mặt đầy tự tin.
Saki gật nhẹ, mắt vẫn dán vào tấm poster.
“Ừ, ấn tượng theo nhiều nghĩa.”
“Tôi biết ngay mà! Với con mắt nghệ thuật của một học sinh ưu tú như bà thì thế nào chả thấy hay!” Speedweapon vỗ ngực cái đét đầy kiêu hãnh.
Saki cắn môi, cố nhịn để không nói thêm câu nào. Cô ấy liếc Speedweapon rồi lại nhìn poster.
‘Tên này còn tỉnh không vậy?’
Dù mục đích rất tốt, nhưng thành quả thì đúng là không thể khen được. Saki khẽ thở dài, ráng cười mỉm để giữ lịch sự.
Nhưng chưa kịp nói gì, một tiếng rạch giấy sắc lạnh vang lên khiến cô ấy quay đầu.
Xoẹt.
Speedweapon chết lặng khi thấy Chloe bình tĩnh rút dao rọc giấy màu hồng và từ tốn xé nát tấm poster.
“Ch-Chloe! Cậu làm cái gì thế hả?!”
Chloe gập dao lại, mặt lạnh như tiền, giọng trầm như địa ngục.
“Tôi không thể để Geom-Ma nhìn thấy thứ tệ hại thế này.”
“Nhưng tôi đã cày cả đêm để làm ra nó mà! Cậu nỡ lòng nào xé tan nát như thế?!”
Chloe nghiêng đầu, ánh mắt băng giá như không thèm cảm xúc.
Tạch.
Tiếng dao rọc giấy bật ra lần nữa khiến Speedweapon theo phản xạ lùi hẳn một bước.
Đồng tử Speedweapon run lên thấy rõ. Cậu ta ra hiệu cầu cứu về phía Saki, mong một tia cứu rỗi.
Nhưng Saki, với nụ cười bình thản, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Chloe.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook