Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 67:

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Sau khi xuất viện, tôi đã ở nhà được một tuần.

Tuy nhiên, vẫn chưa thể quay lại học viện. Lý do là vì tôi nhận được tin nhắn từ hiệu trưởng Media, bảo tôi tạm thời đừng đến trường cho đến khi có chỉ thị.

‘Ờ thì, xét việc tôi cứ xuất hiện ở đâu là y như rằng quỷ xuất hiện y chang phép gọi hồn, cũng hợp lý thôi.’

Trường hợp như tôi  mỗi tháng đụng độ một con quỷ, trong khi người bình thường sống cả đời chưa chắc gặp được một con, đúng là đặc biệt. Đã thế, lần thứ hai còn gặp ngay chỉ huy của quân đội Ma Vương, hàng top trong top.

‘Lần đó tưởng chầu diêm vương rồi, ai ngờ vẫn thở được tới giờ.’

Dù sao thì, hai tuần nằm viện cũng là khoảng thời gian tốt để tôi sắp xếp lại mọi thứ. Nhất là khi không phải móc hầu bao trả viện phí.

Kim giây trên đồng hồ kêu tích tắc chậm rãi. Tôi ngồi không cũng nhớ lại được khối thứ.

Từ lúc lần đầu phát động Thiên Phú Kiếm Thần, rồi đến kỳ thi giữa kỳ, và cả vụ hầm ngục Buffalo, ký ức cứ lướt qua như chiếu phim tua nhanh.

‘Mỗi tội vụ ở đảo Avalon thì vẫn đen thui như mực.’

Dù cố đến đâu, tôi cũng không nhớ nổi cảm giác lúc đó. Ký ức thì còn, nhưng cảm giác thì cứ như bị ai xé mất. Kiểu như có người cố tình cắt phần đó khỏi não tôi, để lại cảm giác khó chịu lơ lửng.

“Cứ tưởng bắt đầu hiểu rồi… ai dè biết càng nhiều lại thấy càng ngu.”

Thiên Phú Kiếm Thần đúng là kỳ quặc thật.

Nó tự hiện lên mỗi khi tôi suýt chết, kéo tôi ra khỏi cửa tử thần

Xét về mặt đó thì đúng là tạ ơn trời.

Tuy nhiên, càng bộc lộ mạnh mẽ, nhân tính trong tôi lại càng phai nhạt dần.

Tôi nhớ lại cảm giác khi xử đám Kẻ Đưa Tiễn.

Khi ấy tôi mặt lạnh như tiền.

Ánh sáng tắt dần trong mắt đối thủ, còn tôi thì vẫn vung kiếm không chớp mắt.

Thậm chí, có cảm giác như thanh kiếm cũng phấn khích vì được uống máu.

‘Và tôi chẳng thấy áy náy chút nào…’

Tôi trầm ngâm một lát, rồi niệm trong đầu để mở bảng trạng thái.

Tít―

== ==

Thiên Phú Kiếm Thẩn

Cắt là đứt.

◎ Thể chất: (912) – Giảm hạn chế trong việc sử dụng kiếm.

◎ Tinh thần: (58) – Tăng áp lực trong lời nói và hành động.

◎ Vũ khí: (35) ▷ Kích hoạt khả năng giảm đau khi thiên phú bật, giảm được (12) cấp đau.

☆ Tỉ lệ đồng bộ: 12.7% → 17.9% ▷ Có thể đọc được một dòng trong 【???】.

→ [MỚI! Bạn đã đạt điều kiện khi tỉ lệ đồng bộ chạm mốc 15%.]

【???】

[※ Thiên phú chỉ kích hoạt khi sử dụng kiếm ngắn hơn (39+1) cm và lưỡi hẹp dưới (10+0) cm.]

== ==

“Nhanh thật đấy.”

Lần đầu sau bao lâu mới mở bảng trạng thái ra xem, tôi thấy chỉ số tăng vọt rõ rệt. Ba dòng chỉ số chính, vốn dĩ tăng chậm như rùa bò, nay cũng bắt đầu biến động thấy rõ.

“Cấp độ Vũ khí cũng tăng, lại giảm thêm một bậc đau nữa.”

Tôi nhìn xuống, nhận ra tỉ lệ đồng bộ đã đạt ngưỡng để mở khóa gì đó. Tôi đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào dòng chữ ấy.

Chớp sáng―

== ==

☆ Tỉ lệ đồng bộ: 17.9%

▷ Đọc được hai dòng trong 【???】.

Bạn có thể mơ hồ cảm nhận giọng nói của 【???】.

→ [Đạt mốc 25% đồng bộ sẽ mở khóa điều kiện tiếp theo.]

== ==

“Hmm…”

Tôi khẽ thở dài, nheo mắt lại. Đúng như dự đoán, mấy dòng đỏ bắt đầu nhúc nhích khác thường.

Nhưng thứ khiến tôi để tâm nhất là thông báo mới.

⌜ Bạn có thể mơ hồ cảm nhận giọng nói của【???】. ⌟

Tôi lặp lại câu đó trong đầu vài lần.

‘Mình cảm nhận được… giọng nói sao?’

Ban đầu, tôi cứ tưởng ba dấu hỏi là tên gọi của một khái niệm trừu tượng nào đó. Nhưng dòng thông báo kia lại cho thấy khả năng tồn tại của một cá thể, một thực thể biết nói.

‘Chẳng lẽ ba cái dấu hỏi chết tiệt này là một sinh vật sống?’

Tư duy tôi bắt đầu trôi về mấy hướng xa tận chân trời. Tôi vò đầu thở dài thật sâu.

Sau đó, tôi mở điện thoại xem giờ.

“Chết, trễ rồi.”

Tối qua, Media bất ngờ gọi cho tôi.

Bà ta nói có chuyện cần giải thích trực tiếp, và hai bên đã hẹn gặp nhau ở văn phòng hiệu trưởng hôm nay.

“Cũng tốt, tôi đang định hỏi ông ấy vài chuyện đây.”

Hơn nữa, nếu Kiếm Sư cũng có mặt, tôi sẽ nhân dịp cảm ơn ông ấy luôn.

Tôi nợ ông ấy khá nhiều, từ việc thuê hẳn một phòng bệnh riêng cho tôi đến chăm sóc khi tôi còn bất tỉnh nhân sự.

Món nợ ân tình như vậy, có trả hết được hay không còn chưa biết, nhưng ít ra cũng phải cảm ơn đàng hoàng.

Tôi chỉnh lại quần áo rồi rời khỏi ký túc xá.

Tích, tắc

Kim giây trên đồng hồ tường kêu nhanh hơn, như thể đang thúc giục tôi.

Kiếm Sư thong thả nhấp từng ngụm trà, thưởng thức vị trà đen một cách từ tốn.

Media chớp mắt chậm rãi khi nhìn ông.

Trên khuôn mặt ông ấy hiện rõ nụ cười hài lòng, trông có vẻ đang tận hưởng hương vị đậm đà của tách trà.

‘…Lão già đó, mất cả cánh tay mà vẫn sống chill quá nhỉ.’

Các Anh Hùng Thất Tinh đều là những người trực tiếp đối đầu ngoài chiến trường, nên việc mất tay mất chân cũng thành chuyện thường ngày.

Ngay cả Saki Kojima, bậc thầy cung tên còn thiếu một con mắt. Còn Richard xứ Muira, bậc thầy thương thuật thì có một vết sẹo sâu hoắm chạy dọc lưng.

‘…Mà tôi cũng đâu phải ngoại lệ.’

Media đặt tay lên lõi năng lượng của mình, nét mặt cau lại. Hôm nay, cảm giác từ lõi nặng nề và sắc bén hơn thường lệ.

‘Rốt cuộc lão già đó gặp cái quái gì trên đảo vậy.?’

Bà ta liếc nhìn Kiếm Sư, trong đầu không ngừng xoay vòng suy nghĩ. Khi Siegfried trở về từ đảo Avalon với một cánh tay bị mất, Media đã sốc đến chết lặng.

Là người được công nhận là mạnh nhất trong loài người, đến cả một vết xước cũng chẳng ai gây ra được cho ông ấy. Thể trạng hoàn hảo dù đã bước sang tuổi bảy mươi chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó. Ấy vậy mà giờ, ông ấy mất luôn cả cánh tay. Chuyện này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.

‘Tất cả chỉ vì mình cử các học viên đến đảo với mục đích để bảo vệ an toàn…’

Media đã thử dùng Thiên Phú Thi Sĩ của mình để truy ngược lại chuyện đã xảy ra, nhưng vô dụng. Những sự kiện vượt ngoài phạm vi cảm ứng của thiên phú thì dù cố đến đâu cũng không truy ra nổi.

Thứ duy nhất bà ta có thể chắc chắn, đó là chuyện này tuyệt đối không phải sự cố bình thường.

Kiếm sư từ chối nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến đảo. Lúc nào ông ấy cũng cười tỉnh rụi, rồi bảo đợi Kang Geom-Ma tỉnh dậy thì biết.

Media đã suýt thốt ra vài câu khó nghe.

Chính Kiếm sư là người cõng Kang Geom-Ma về từ đảo Avalon.

Mà tình trạng lúc đó thì cận kề cái chết.

Dù không có vết thương ngoài da, nhưng toàn bộ cơ thể như tan nát từ trong ra ngoài. Tất cả bó cơ, dây thần kinh đều rách tươm như dây thun đứt, còn mắt thì đục trắng như sương phủ.

Hôm ấy, Media có cảm giác như tâm trí mình đang sụp đổ. Bà ta tuyên bố thẳng với toàn bộ y bác sĩ và các anh hùng trị thương trong bệnh viện đó là nếu không cứu được Kang Geom-Ma, thì chuẩn bị sẵn di chúc đi là vừa.

‘Ít ra thì vẫn cứu được cậu ta.’

Media ném ánh nhìn đầy cảnh cáo về phía Kiếm Sư.

Ông ấy cũng đã bị lôi đi khám tổng thể ngay sau khi trở về từ đảo. Họ cần chắc chắn là ông ấy không bị thương tích gì quá nghiêm trọng.

Kết quả khiến bác sĩ chính phải trợn mắt.

“…Suốt hơn ba mươi năm khám bệnh, tôi chưa từng thấy trường hợp nào như vậy, thưa Viện trưởng. Không những không có gì bất thường, mà ông ấy còn khỏe một cách khó tin. Những bệnh vặt trước đó cũng biến mất như có thần linh chữa trị.”

Nghe vậy, Media vừa thở phào vừa nổi điên.

Tình trạng của Kang Geom-Ma một phần là do Kiếm Sư mà ra. Thế nhưng, sau những việc ông ấy làm, bà ta lại không thể mở miệng trách móc.

Kiếm Sư đã tự móc hầu bao cá nhân để thuê trọn cả một khu bệnh viện, một chi phí không tưởng nếu so với mức tài chính của Học viện Joaquin.

‘Tên keo kiệt đó, đến cái cần câu một củ còn tiếc…’

Ấy vậy mà ông ấy không rời khỏi phòng bệnh của Kang Geom-Ma dù chỉ một đêm. Ngày đêm chăm sóc, còn ngủ thì chẳng được bao nhiêu.

Đến cả cha ruột chắc gì đã tận tụy như vậy. Vì thế, Media quyết định nén lại mà chờ ông ấy lên tiếng.

Nhưng hôm nay, giới hạn kiên nhẫn của bà ta đã bắt đầu rung rinh.

Cốc, cốc.

Media bắt chéo chân, gõ móng tay lên tay vịn ghế theo nhịp chán chường.

Trong khi đó, Kiếm Sư nhắm mắt, thong thả thưởng trà như đang tận hưởng một buổi chiều thư thả.

“Media, xem ra tay nghề pha trà của bà mấy năm nay tiến bộ rồi đấy. Hồi hai mươi năm trước, uống trà bà pha xong là tôi đau bụng cả tuần.”

Ngay khi câu đó vang lên, một đường gân nổi rõ bên thái dương xinh đẹp của Media. Bà ta hét lên như muốn thiêu đốt cả căn phòng.

“Lão già điên! Ông tưởng đây là quán cà phê chắc?! Kang Geom-Ma sắp tới nơi rồi mà ông còn chơi trò né tránh? Tôi phải hiểu tình hình bằng cách nào đây hả?!”

“Hahaha, vội gì chứ? Bình tĩnh một chút đi.”

“Hay là ông để lại luôn cái não trên đảo cùng với cánh tay rồi hả?! Lão cứng đầu vô dụng này!”

Media trừng mắt nhìn ông ấy như muốn xẻ đôi mặt đất, còn Kiếm Sư thì vẫn vừa ngân nga vừa làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bà ta bốc luôn hộp khăn giấy trên bàn ném tới. Nhưng ông ấy né được mà không cần mở mắt.

“Chậm đấy.”

“Đồ điên!”

Hai người cứ thế ném qua ném lại những lời cay độc suốt mấy phút như đang tập kịch sân khấu. Đến cuối cùng, Media rũ rượi vì cạn kiệt sức lực, đưa tay xoa trán, thở dài.

Khi cơ thể dần buông lỏng, tâm trí bà ta cũng dịu lại. Một cảm giác mệt mỏi sâu sắc bắt đầu len vào, thứ người ta gọi là “Giờ của bậc hiền triết”.

“…Siegfried, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra trên đảo? Nói cho tôi biết gì đó đi. Vì ông mà tôi mất ngủ mấy đêm rồi, còn phải nghe điện thoại từ truyền thông suốt ngày.”

Kiếm Sư liếc nhìn bà ta từ khóe mắt, đặt chén trà xuống và đáp với giọng trầm nghiêm túc.

“Tôi cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Những gì xảy ra trên đảo, đến bản thân tôi còn phải mất một thời gian mới hiểu ra được.”

“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy…?”

Kim giây của đồng hồ đã chỉ năm phút trước giờ trưa lúc nào chẳng hay. Giờ hẹn gặp Kang Geom-Ma đang đến gần. Siegfried khẽ chạm vào tay áo bên phải, nơi vốn là cánh tay đã mất, rồi chậm rãi nghiêm nghị nói. 

“Trên đảo Avalon, Tổng Chỉ huy Quân đoàn Thứ Năm, Agor, đã xuất hiện.”

“Cái gì?!”

Giọng Kiếm Sư dứt khoát như đinh đóng cột không một chút kẽ hở cho sự nghi ngờ. Media khẽ giật mình, mắt đảo như rang lạc, tìm lối thoát trong không khí căng như dây đàn.

“Không, chuyện này thật vô lý.”

Kiếm Sư lắc đầu, bác bỏ sự phủ nhận đầy hoảng loạn của bà ta. Môi Media tái đi, run rẩy.

“Đúng là khó tin, nhưng đó là sự thật. Chính con mụ đó là người lấy đi cánh tay của tôi.”

“…Tình trạng của Kang Geom-Ma cũng là do nó ư?”

Kiếm Sư gật đầu. Media như bị rút cạn sức lực, toàn thân đổ rạp xuống ghế sofa, mắt nặng trĩu vì cơn mệt mỏi khôn tả.

“Vậy, Agor đâu rồi?”

“Tên đó bị đánh bại rồi. Chuyện này chưa công bố, nhưng tôi đã xác nhận tận mắt.”

“Chẳng lẽ ông một mình đánh bại nó?”

“Hahaha, bà nghĩ tôi đủ sức làm chuyện đó thật à?”

Gương mặt căng thẳng của Kiếm Sư chợt giãn ra, ông ấy bật cười đầy sảng khoái.

Media nhìn ông cười mà cổ như tê cứng.

“…Siegfried, ông bị điên thật rồi.”

Agor là chỉ huy tinh thông ma pháp tâm trí. Dư chấn của nó hoàn toàn có thể khiến đầu óc Kiếm Sư lệch khỏi quỹ đạo. Mà khi ông ấy càng cười to, nghi ngờ ấy càng trở nên chắc chắn.

“Siegfried…?”

Khi lông mày của Media khẽ giãn ra, Kiếm Sư khẽ mỉm cười.

“…”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Thời gian như trôi chậm lại trong văn phòng của viện trưởng học viện.

Thế nhưng, một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng Media.

Trong khoảng lặng mà Siegfried tạo ra, bà ta bắt đầu mơ hồ cảm nhận được những mảnh ghép của một ẩn ý đang dần hiện lên.

“K-Không thể nào… chuyện tiêu diệt Agor là⎯?”

Cốc, cốc.

Âm thanh gõ cửa vui vẻ vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong văn phòng. Media luân phiên nhìn khuôn mặt của Siegfried rồi lại quay sang cánh cửa. Những giọt mồ hôi tụ lại nơi chiếc cằm thon đẹp của cô bắt đầu rơi xuống.

Và rồi.

Một người bước vào văn phòng, được nhân viên dẫn đường.

“Đúng vậy.”

Siegfried cuối cùng cũng lên tiếng, kèm theo một nụ cười dửng dưng.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL14, đăng tải độc quyền tại INOVEL14.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL14.COM)

***


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương