[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 4 - Chương 46
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*******
“Hắt xì –!!!” Đang đi đường bỗng nhiên Bạch Ngọc Đường hắt hơi một cái.
Sau khi Triệu Trăn khởi hành hồi cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cáo biệt Triển gia tới Hãm Không đảo.
Triển Chiêu một đường nhớ thương tiểu đồ đệ, nếm được miếng ngon liền lẩm bẩm nhắc: “Ngộ Không khẳng định thích ăn.”; phát hiện trò mới lại lẩm bẩm: “Ngộ Không khẳng định chưa từng chơi”; xem náo nhiệt cũng không quên: “Ngộ Không thích nhất vô giúp vui”; nghe được chuyện cười hay liền nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhớ kỹ, trở về kể lại cho Ngộ Không nghe”…
Bạch Ngọc Đường trong lòng chua xót — tiểu bại hoại dù không ở bên vẫn rất đáng ghét như cũ!
Sắc trời đã muộn, hai người đang muốn tìm một chỗ để ngủ trọ, chỉ thấy trên sơn đạo phía trước, nghênh diện đi tới một đội ngũ đưa dâu thật dài. Một chiếc xe đựng đồ cưới lớn đang bị mắc kẹt trong hố, cũng không biết trong xe đựng cái gì, mà mười mấy trai trẻ hò nhau kéo tới đầu đầy mồ hôi, nhưng chiếc xe vẫn không di chuyển.
Sơn đạo khá chật, đội ngũ đưa dâu đối diện lại không thể đi tiếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lâm vào thế bí.
Hai người liếc nhau, liền đi lên hỗ trợ.
Bởi vì hỗ trợ kéo xe nên trong tay hai người đều không cầm binh khí, trung niên nam nhân đi đầu đoàn rước thấy Bạch Ngọc Đường một thân bạch y, lại nhìn Triển Chiêu khuôn mặt hiền hòa vô hại, nhếch miệng cười: “Hai vị công tử chờ một lát, chúng tôi sẽ nhường đường, nhị vị có thể cưỡi ngựa đi qua.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn Triển Chiêu, ý là – thôi vậy, người ta chướng mắt hai ta.
Triển Chiêu thở dài.
— Triển nam hiệp hành hiệp trượng nghĩa bao nhiêu năm, lại thường xuyên bị người ta hoài nghi không biết võ công.
Danh hiệu Nam hiệp có được là vì lần đầu du nhập giang hồ đã một hơi phá hủy mười mấy cái sơn trại thổ phỉ, đánh cho lũ ác ôn phải kêu cha gọi mẹ, bôn tẩu lan truyền, thấy Triển Chiêu tựa như hoàng hoa khuê nữ gặp phường lưu manh, kẻ ôm chặt vạt áo ngao ngao the thé hét lên mấy tiếng, kẻ lớn gan còn có thể cầm đao tạo dáng bảo trì tính mệnh mà bỏ trốn, tên nào nhát gan liền vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng…
Kỳ thật cũng không thể trách Triển Chiêu đuổi tận giết tuyệt, thật sự là do đám sơn tặc, lừa đảo, võ lâm bại hoại đều có mắt không tròng, thấy mặt hắn hiền hiền liền cho rằng hắn dễ bắt nạt, kết quả kỹ không bằng người kết quả bị đánh thành đầu heo. Sau khi kết thù, nhóm bại hoại liền gọi cả trại tới đánh hội đồng, kết quả bị Triển Chiêu bắt hết.
Thường xuyên bị hoài nghi không biết võ công, Triển Chiêu cũng lười giải thích, tiến lên cầm chắc bánh xe ngựa, mười mấy trai tráng không làm chiếc xe mảy may sứt mẻ, lại bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên như ăn kẹo. Bạch Ngọc Đường hợp thời vỗ một cái vào mchawcscon ngựa, con ngựa chạy mấy bước về phía trước, chiếc xe lập tức thoát khỏi vũng bùn.
Đội ngũ đưa dâu đều trợn tròn mắt, hóa ra là chân nhân bất lộ tướng a, chàng trai trông thanh nhã cư nhiên lực đại vô cùng!
Bạch Ngọc Đường biết rõ, tuy rằng Triển Chiêu bình thường không thể hiện ra ngoài nhưng hắn xác thực trời sinh thần lực, cùng một dạng với vị sư phụ điên điên khùng khùng của hắn.
Đội ngũ đưa dâu thiên ân vạn tạ rời đi, Triển Chiêu lại có chút kỳ quái: “Chiếc xe ngựa kia rất nặng, không biết chở cái gì.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Lúc ngươi nâng xe, gió thổi tung mành, ta thấy giống như là tượng thạch Phật.”
“Tượng thạch Phật?” Triển Chiêu sửng sốt: “Có loại hồi môn kiểu này sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Trung Nguyên không có phong tục này nhưng trong đồ sính lễ của ta khi đó cũng có một bức tượng thạch Phật nhỏ.”
Triển Chiêu trong lòng khẽ động, vươn tay nhu nhu dạ dày — cảm giác tức ngực này, chẳng lẽ là cơm chiều ăn quá no?
Triển Chiêu tức ngực, lại nhịn không được tò mò: “Khi đó là lúc nào? Bạch Ngũ gia đã cưới cô nương nhà ai?”
Bạch Ngọc Đường cười xấu xa: “Ngươi còn hỏi ai? Không phải sính lễ ngươi đã nhận, kiệu hoa ngươi cũng đã ngồi rồi sao?”
Triển Chiêu sửng sốt một lát, oanh một cái mặt đỏ phừng phừng!
Lúc này không phải đỏ tự nhiên mà là tức điên rồi!!! mắt mèo bình thường ôn hòa lúc này chợt lóe hung quang, đằng đằng sát khí nhìn Bạch Ngọc Đường đang cười xấu xa, từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên bóp chặt cổ hắn: “Ngươi còn dám nói! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Không cho nói! Không cho nói!”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu bóp cổ lắc như điên, không nhịn được ho khan: “Miêu Nhi, ngươi muốn mưu sát chồng a!”
“Câm miệng! Miêu gia muốn giết người diệt khẩu!”
“Miêu Nhi thẹn quá hóa giận!”
“Câm miệng!”
Hết chương 46
“Hắt xì –!!!” Đang đi đường bỗng nhiên Bạch Ngọc Đường hắt hơi một cái.
Sau khi Triệu Trăn khởi hành hồi cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cáo biệt Triển gia tới Hãm Không đảo.
Triển Chiêu một đường nhớ thương tiểu đồ đệ, nếm được miếng ngon liền lẩm bẩm nhắc: “Ngộ Không khẳng định thích ăn.”; phát hiện trò mới lại lẩm bẩm: “Ngộ Không khẳng định chưa từng chơi”; xem náo nhiệt cũng không quên: “Ngộ Không thích nhất vô giúp vui”; nghe được chuyện cười hay liền nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhớ kỹ, trở về kể lại cho Ngộ Không nghe”…
Bạch Ngọc Đường trong lòng chua xót — tiểu bại hoại dù không ở bên vẫn rất đáng ghét như cũ!
Sắc trời đã muộn, hai người đang muốn tìm một chỗ để ngủ trọ, chỉ thấy trên sơn đạo phía trước, nghênh diện đi tới một đội ngũ đưa dâu thật dài. Một chiếc xe đựng đồ cưới lớn đang bị mắc kẹt trong hố, cũng không biết trong xe đựng cái gì, mà mười mấy trai trẻ hò nhau kéo tới đầu đầy mồ hôi, nhưng chiếc xe vẫn không di chuyển.
Sơn đạo khá chật, đội ngũ đưa dâu đối diện lại không thể đi tiếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lâm vào thế bí.
Hai người liếc nhau, liền đi lên hỗ trợ.
Bởi vì hỗ trợ kéo xe nên trong tay hai người đều không cầm binh khí, trung niên nam nhân đi đầu đoàn rước thấy Bạch Ngọc Đường một thân bạch y, lại nhìn Triển Chiêu khuôn mặt hiền hòa vô hại, nhếch miệng cười: “Hai vị công tử chờ một lát, chúng tôi sẽ nhường đường, nhị vị có thể cưỡi ngựa đi qua.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn Triển Chiêu, ý là – thôi vậy, người ta chướng mắt hai ta.
Triển Chiêu thở dài.
— Triển nam hiệp hành hiệp trượng nghĩa bao nhiêu năm, lại thường xuyên bị người ta hoài nghi không biết võ công.
Danh hiệu Nam hiệp có được là vì lần đầu du nhập giang hồ đã một hơi phá hủy mười mấy cái sơn trại thổ phỉ, đánh cho lũ ác ôn phải kêu cha gọi mẹ, bôn tẩu lan truyền, thấy Triển Chiêu tựa như hoàng hoa khuê nữ gặp phường lưu manh, kẻ ôm chặt vạt áo ngao ngao the thé hét lên mấy tiếng, kẻ lớn gan còn có thể cầm đao tạo dáng bảo trì tính mệnh mà bỏ trốn, tên nào nhát gan liền vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng…
Kỳ thật cũng không thể trách Triển Chiêu đuổi tận giết tuyệt, thật sự là do đám sơn tặc, lừa đảo, võ lâm bại hoại đều có mắt không tròng, thấy mặt hắn hiền hiền liền cho rằng hắn dễ bắt nạt, kết quả kỹ không bằng người kết quả bị đánh thành đầu heo. Sau khi kết thù, nhóm bại hoại liền gọi cả trại tới đánh hội đồng, kết quả bị Triển Chiêu bắt hết.
Thường xuyên bị hoài nghi không biết võ công, Triển Chiêu cũng lười giải thích, tiến lên cầm chắc bánh xe ngựa, mười mấy trai tráng không làm chiếc xe mảy may sứt mẻ, lại bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên như ăn kẹo. Bạch Ngọc Đường hợp thời vỗ một cái vào mchawcscon ngựa, con ngựa chạy mấy bước về phía trước, chiếc xe lập tức thoát khỏi vũng bùn.
Đội ngũ đưa dâu đều trợn tròn mắt, hóa ra là chân nhân bất lộ tướng a, chàng trai trông thanh nhã cư nhiên lực đại vô cùng!
Bạch Ngọc Đường biết rõ, tuy rằng Triển Chiêu bình thường không thể hiện ra ngoài nhưng hắn xác thực trời sinh thần lực, cùng một dạng với vị sư phụ điên điên khùng khùng của hắn.
Đội ngũ đưa dâu thiên ân vạn tạ rời đi, Triển Chiêu lại có chút kỳ quái: “Chiếc xe ngựa kia rất nặng, không biết chở cái gì.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Lúc ngươi nâng xe, gió thổi tung mành, ta thấy giống như là tượng thạch Phật.”
“Tượng thạch Phật?” Triển Chiêu sửng sốt: “Có loại hồi môn kiểu này sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Trung Nguyên không có phong tục này nhưng trong đồ sính lễ của ta khi đó cũng có một bức tượng thạch Phật nhỏ.”
Triển Chiêu trong lòng khẽ động, vươn tay nhu nhu dạ dày — cảm giác tức ngực này, chẳng lẽ là cơm chiều ăn quá no?
Triển Chiêu tức ngực, lại nhịn không được tò mò: “Khi đó là lúc nào? Bạch Ngũ gia đã cưới cô nương nhà ai?”
Bạch Ngọc Đường cười xấu xa: “Ngươi còn hỏi ai? Không phải sính lễ ngươi đã nhận, kiệu hoa ngươi cũng đã ngồi rồi sao?”
Triển Chiêu sửng sốt một lát, oanh một cái mặt đỏ phừng phừng!
Lúc này không phải đỏ tự nhiên mà là tức điên rồi!!! mắt mèo bình thường ôn hòa lúc này chợt lóe hung quang, đằng đằng sát khí nhìn Bạch Ngọc Đường đang cười xấu xa, từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên bóp chặt cổ hắn: “Ngươi còn dám nói! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Không cho nói! Không cho nói!”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu bóp cổ lắc như điên, không nhịn được ho khan: “Miêu Nhi, ngươi muốn mưu sát chồng a!”
“Câm miệng! Miêu gia muốn giết người diệt khẩu!”
“Miêu Nhi thẹn quá hóa giận!”
“Câm miệng!”
Hết chương 46
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook