[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 4 - Chương 49
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*******
Lại nói về Triển Chiêu ăn hết mỹ thực thiên hạ, quản chuyện bất bình trong thiên hạ, lúc này lại đang lạc đường tới một thôn làng nhỏ.
Bản thân Triển Chiêu tính cách tốt, hơn nữa lớn lên trông ngoan ngoãn nhu thuận vô hại, cho dù trên người mang theo binh khí những vẫn được thôn dân thuần phác tiếp đón như thường. Nhiệt độ không khí ban đêm trong núi có chút thấp, toàn thôn dân ngồi quanh một đống lửa lớn cùng ăn mì nóng, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.
Triển Chiêu cầm bát mì nóng, phát hiện tình cảnh trong nhà mấy thôn dân có chút bi thảm, liền tiến lên hỏi thăm.
Hóa ra, khuê nữ của mấy hộ dân này tối hôm qua đã bị kẻ xấu bắt đi, các thôn dân gấp tới độ không ngủ được, đang định đi báo quan thì khuê nữ lại mang theo kim ngân tài vật trở lại. Các thôn dân cao hứng muốn chết, nhưng nhóm khuê nữ lại đồng loạt rơi vào trạng thái tương tư thành cuồng, trong miệng luôn lẩm bẩm nói thiếu chủ không thích ta gì gì đó…
Liệu có phải bị điên rồi không?
Triển Chiêu nghe thấy lạ, hắn một đường hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, phá hủy mười mấy sơn trại thổ phỉ, chỉ nghe sơn tặc bắt khuê nữ chứ chưa từng nghe không thích thì trả về, huống chi còn được tặng nhiều kim ngân tài vật như vậy, thật sự là kỳ quái.
Triển Chiêu hỏi lại: “Núi này là núi gì? Sơn tặc thường xuyên tới gây rối các người sao?”
Lão thôn trưởng cầm tẩu thuốc thở dài: “Núi này không có tên, chỉ là người quanh đây đều gọi nó là Bạch cốt sơn. Trên núi xác thực có một ít người, ngẫu nhiên gặp cũng không đả thương người, nhìn không giống sơn tặc. Nếu không phải lần này họ xuống núi bắt khuê nữ, chúng ta đều không biết những người đó đều có võ công, viu viu viu bay loạn đầy trời. Tiểu ca nhi, ngươi tuổi còn trẻ trăm ngàn lần không nên xúc động.”
Triển Chiêu chung quy vẫn còn niên thiếu, còn chưa luyện được tính thận trọng sau này. Hắn đi lại giang hồ từ nam ăn tới bắc, từ đông ăn sang tây, các cao thủ ai nấy đều có một chút liều lĩnh, liền vỗ ngực nói: “Thôn trưởng, ngài yên tâm đi, đừng thấy ta như vậy mà lầm, công phu ta rất tốt!”
Sau này, mỗi khi nhớ tới việc này, Triển Chiêu đều hối cũng không kịp — niên thiếu vô tri a!
Hành hiệp trượng nghĩa Triển Chiêu, cưỡi ngựa, vác kiếm, gặm cây mía thôn dân cho, một đường đi thẳng tới Bạch cốt sơn.
Bạch cốt sơn chúng quỷ gần đây hay lượn lờ phạm vi phụ cận quanh núi, nghĩ muốn tìm một mỹ nam tử để thành thân với thiếu chủ, vừa thấy Triển Chiêu liền trợn tròn mắt — chúng quỷ kích động a! dưới chân núi đều là đám nông dân cao lớn thô kệch, thật khó để tìm thấy một mỹ nam tử tao nhã ưa nhìn!
Người này bộ dáng hảo, dáng người hảo, võ công cũng hảo, quả thực hảo đến không thể hảo hơn!
Chúng quỷ ẩn thân theo đuôi Triển Chiêu, chuẩn bị tìm chỗ kín đáo đánh ngất hắn!
Triển Chiêu phi thân xuống ngựa, vỗ vỗ ngựa yêu để nó tự đi chơi ~
Triển Chiêu giắt khúc mía vào thắt lưng, rút Cự Khuyết ra, ưỡn ngực ngẩng đầu chính khí lẫm liệt nói: “Xuất hiện đi sơn tặc!”
Chúng quỷ đang ẩn nấp hai mặt nhìn nhau: “Sơn Tặc là chỉ ngươi sao?”
“Ta mới không phải sơn tặc, nhất định là gọi ngươi.”
“Vô nghĩa, hai ta đều cùng một nhóm, ngươi không phải sơn tặc ta làm sao là sơn tặc?”
“Vậy hắn đang gọi ai? Chúng ta có cần đi ra không?”
Nữ quỷ dung mạo yêu diễm cả giận nói: “Đừng có ồn, nếu không động thủ mỹ nam tử sẽ chạy mất!”
Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi Bạch cốt sơn chúng quỷ: “Các vị tiền bối có chuyện gì sao?”
Chúng quỷ mạc danh cảm động — già đầu như vậy vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi hai tiếng tiền bối, cảm giác hảo sảng khoái!
Một chích quỷ ngoại hiệu Y Quỷ, chỉ huy thập lục quỷ và thập thất quỷ khiêng một thùng gỗ lim tới đặt trước mặt Triển Chiêu: “Nhận lấy đi.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Này là cái gì?”
Y Quỷ bình tĩnh nói: “Sính lễ.”
Triển Chiêu không hiểu ra sao: “Gì?”
Bốn chích quỷ khác nâng theo một cỗ kiệu hoa bay tới, nhất nhất chỉ Triển Chiêu: “Ngồi lên đi!”
Triển Chiêu dù có trì độn đến mấy vẫn có thể nhận ra được đó là kiệu hoa, mờ mịt nói: “Ta là nam nhân.”
Chúng quỷ đồng loạt dùng lực gật đầu: “Chính là đoạt nam nhân!”
Triển Chiêu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tuy rằng chúng quỷ không lộ ra ác ý, nhưng Triển Chiêu mắt thấy tình huống có vẻ không ổn, quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sạch!
Chúng quỷ không ngờ Triển Chiêu tuổi còn nhỏ mà khinh công tốt như vậy, suýt nữa bị hắn thừa dịp loạn lạc mà chuồn mất, chúng quỷ một thoáng triển khai 『 thiên hộ địa ám Thất Sát đại trận 』 dần dần thắt chặt vòng vây, chuẩn bị đem Triển Chiêu bắt giữ.
Cố tình thúc thúc của Triển Chiêu là Triển Thanh Mang là đại sư trận pháp, Triển Chiêu tuy không tinh thông trận pháp nhưng cũng biết một chút kỹ xảo phá trận. Bạch cốt sơn chúng quỷ nhân số không đủ, không thể phát huy toàn bộ thực lực của đại trận, bị Triển Chiêu làm cho thất linh bát lạc, cuối cùng vẫn là ngũ quỷ ngoại hiệu Độc Quỷ Bà Bà, dùng nhuyễn cân tán đặc chất phóng ra mới chế trụ được Triển Chiêu.
Trước khi bị nâng lên kiệu hoa, Triển Chiêu hối hận vô cùng ~
Đây chính là cái giá phải trả cho niên thiếu khinh cuồng a!
Lại nói về Triển Chiêu ăn hết mỹ thực thiên hạ, quản chuyện bất bình trong thiên hạ, lúc này lại đang lạc đường tới một thôn làng nhỏ.
Bản thân Triển Chiêu tính cách tốt, hơn nữa lớn lên trông ngoan ngoãn nhu thuận vô hại, cho dù trên người mang theo binh khí những vẫn được thôn dân thuần phác tiếp đón như thường. Nhiệt độ không khí ban đêm trong núi có chút thấp, toàn thôn dân ngồi quanh một đống lửa lớn cùng ăn mì nóng, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.
Triển Chiêu cầm bát mì nóng, phát hiện tình cảnh trong nhà mấy thôn dân có chút bi thảm, liền tiến lên hỏi thăm.
Hóa ra, khuê nữ của mấy hộ dân này tối hôm qua đã bị kẻ xấu bắt đi, các thôn dân gấp tới độ không ngủ được, đang định đi báo quan thì khuê nữ lại mang theo kim ngân tài vật trở lại. Các thôn dân cao hứng muốn chết, nhưng nhóm khuê nữ lại đồng loạt rơi vào trạng thái tương tư thành cuồng, trong miệng luôn lẩm bẩm nói thiếu chủ không thích ta gì gì đó…
Liệu có phải bị điên rồi không?
Triển Chiêu nghe thấy lạ, hắn một đường hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, phá hủy mười mấy sơn trại thổ phỉ, chỉ nghe sơn tặc bắt khuê nữ chứ chưa từng nghe không thích thì trả về, huống chi còn được tặng nhiều kim ngân tài vật như vậy, thật sự là kỳ quái.
Triển Chiêu hỏi lại: “Núi này là núi gì? Sơn tặc thường xuyên tới gây rối các người sao?”
Lão thôn trưởng cầm tẩu thuốc thở dài: “Núi này không có tên, chỉ là người quanh đây đều gọi nó là Bạch cốt sơn. Trên núi xác thực có một ít người, ngẫu nhiên gặp cũng không đả thương người, nhìn không giống sơn tặc. Nếu không phải lần này họ xuống núi bắt khuê nữ, chúng ta đều không biết những người đó đều có võ công, viu viu viu bay loạn đầy trời. Tiểu ca nhi, ngươi tuổi còn trẻ trăm ngàn lần không nên xúc động.”
Triển Chiêu chung quy vẫn còn niên thiếu, còn chưa luyện được tính thận trọng sau này. Hắn đi lại giang hồ từ nam ăn tới bắc, từ đông ăn sang tây, các cao thủ ai nấy đều có một chút liều lĩnh, liền vỗ ngực nói: “Thôn trưởng, ngài yên tâm đi, đừng thấy ta như vậy mà lầm, công phu ta rất tốt!”
Sau này, mỗi khi nhớ tới việc này, Triển Chiêu đều hối cũng không kịp — niên thiếu vô tri a!
Hành hiệp trượng nghĩa Triển Chiêu, cưỡi ngựa, vác kiếm, gặm cây mía thôn dân cho, một đường đi thẳng tới Bạch cốt sơn.
Bạch cốt sơn chúng quỷ gần đây hay lượn lờ phạm vi phụ cận quanh núi, nghĩ muốn tìm một mỹ nam tử để thành thân với thiếu chủ, vừa thấy Triển Chiêu liền trợn tròn mắt — chúng quỷ kích động a! dưới chân núi đều là đám nông dân cao lớn thô kệch, thật khó để tìm thấy một mỹ nam tử tao nhã ưa nhìn!
Người này bộ dáng hảo, dáng người hảo, võ công cũng hảo, quả thực hảo đến không thể hảo hơn!
Chúng quỷ ẩn thân theo đuôi Triển Chiêu, chuẩn bị tìm chỗ kín đáo đánh ngất hắn!
Triển Chiêu phi thân xuống ngựa, vỗ vỗ ngựa yêu để nó tự đi chơi ~
Triển Chiêu giắt khúc mía vào thắt lưng, rút Cự Khuyết ra, ưỡn ngực ngẩng đầu chính khí lẫm liệt nói: “Xuất hiện đi sơn tặc!”
Chúng quỷ đang ẩn nấp hai mặt nhìn nhau: “Sơn Tặc là chỉ ngươi sao?”
“Ta mới không phải sơn tặc, nhất định là gọi ngươi.”
“Vô nghĩa, hai ta đều cùng một nhóm, ngươi không phải sơn tặc ta làm sao là sơn tặc?”
“Vậy hắn đang gọi ai? Chúng ta có cần đi ra không?”
Nữ quỷ dung mạo yêu diễm cả giận nói: “Đừng có ồn, nếu không động thủ mỹ nam tử sẽ chạy mất!”
Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi Bạch cốt sơn chúng quỷ: “Các vị tiền bối có chuyện gì sao?”
Chúng quỷ mạc danh cảm động — già đầu như vậy vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi hai tiếng tiền bối, cảm giác hảo sảng khoái!
Một chích quỷ ngoại hiệu Y Quỷ, chỉ huy thập lục quỷ và thập thất quỷ khiêng một thùng gỗ lim tới đặt trước mặt Triển Chiêu: “Nhận lấy đi.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Này là cái gì?”
Y Quỷ bình tĩnh nói: “Sính lễ.”
Triển Chiêu không hiểu ra sao: “Gì?”
Bốn chích quỷ khác nâng theo một cỗ kiệu hoa bay tới, nhất nhất chỉ Triển Chiêu: “Ngồi lên đi!”
Triển Chiêu dù có trì độn đến mấy vẫn có thể nhận ra được đó là kiệu hoa, mờ mịt nói: “Ta là nam nhân.”
Chúng quỷ đồng loạt dùng lực gật đầu: “Chính là đoạt nam nhân!”
Triển Chiêu: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tuy rằng chúng quỷ không lộ ra ác ý, nhưng Triển Chiêu mắt thấy tình huống có vẻ không ổn, quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sạch!
Chúng quỷ không ngờ Triển Chiêu tuổi còn nhỏ mà khinh công tốt như vậy, suýt nữa bị hắn thừa dịp loạn lạc mà chuồn mất, chúng quỷ một thoáng triển khai 『 thiên hộ địa ám Thất Sát đại trận 』 dần dần thắt chặt vòng vây, chuẩn bị đem Triển Chiêu bắt giữ.
Cố tình thúc thúc của Triển Chiêu là Triển Thanh Mang là đại sư trận pháp, Triển Chiêu tuy không tinh thông trận pháp nhưng cũng biết một chút kỹ xảo phá trận. Bạch cốt sơn chúng quỷ nhân số không đủ, không thể phát huy toàn bộ thực lực của đại trận, bị Triển Chiêu làm cho thất linh bát lạc, cuối cùng vẫn là ngũ quỷ ngoại hiệu Độc Quỷ Bà Bà, dùng nhuyễn cân tán đặc chất phóng ra mới chế trụ được Triển Chiêu.
Trước khi bị nâng lên kiệu hoa, Triển Chiêu hối hận vô cùng ~
Đây chính là cái giá phải trả cho niên thiếu khinh cuồng a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook