[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 5 - Chương 61
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
********
Buổi chiều phải tập võ, Triển Chiêu đúng giờ tiến cung, đừng thấy Triển Chiêu bình thường sủng Triệu Trăn mà lầm, đến khi dạy võ lại vô cùng nghiêm khắc.
Triệu Trăn bên mình tùy thời vây quanh một đám ám vệ, khiến học võ không phải vì ngăn địch mà là vì thời thời khắc khắc phải bảo trụ được tính mạng mình. Sau khi luyện công cơ bản xong, Triển Chiêu dạy hắn học khinh công cùng thân pháp, khinh công Yến Tử phi của Triển Chiêu là độc bộ thiên hạ, đáng tiếc môn võ này yêu cầu đối với thân thể rất cao, Triệu Trăn không thích hợp học.
May mà Triển Chiêu đã từng xem qua các bí tịch võ công trong Tàng Kinh Các, sau một thời gian minh tư khổ tưởng đã chọn ra một môn khinh công thích hợp nhất với Triệu Trăn — Đạp Tuyết Vô Ngân.
Yến Tử Phi đặc điểm thân thể phải nhẹ như yến, Đạp Tuyết Vô Ngân đặc điểm bước đi như bay, nói trắng ra chính là Chạy! Rất! Nhanh!
Triệu Trăn phồng miệng tỏ vẻ: Kỹ năng này tuyệt không huyễn khốc!
Triển Chiêu bất đắc dĩ, thể hiện Đạp Tuyết Vô Ngân làm mẫu cho bé. Triển Chiêu không có động tác chuẩn bị đặc biệt gì, chỉ vô cùng đơn giản nhấc chân bước một bước, Triệu Trăn theo bản năng dụi dụi mắt — cư nhiên nhìn thấy bóng chồng bóng! Còn chưa đợi Triệu Trăn kịp kinh ngạc xong, Triển Chiêu đã bước từng bước dần đi xa, thân thể di động còn lưu lại một ảo ảnh nhợt nhạt, một bước đi cũng phải dài tới bốn năm bước chạy bình thường, quả thực chính là bước đi ngàn dặm trong gang tấc như tiểu thuyết thường miêu tả!
Triệu Trăn nhặt cái cằm rơi trên mặt đất, tựa như Super Mario ăn nhiều kim tệ, lấp la lấp lánh ~
Triển Chiêu chậm rì rì đi trở về, nhận được ánh mắt sùng bái lấp lánh kim quang của đồ đệ, cảm giác vô cùng tốt ~
Triệu Trăn lập tức vuốt mông ngựa nói: “Sư phụ thực huyễn khốc! Ta phải luyện bao lâu mới luyện thành như vậy?!”
Triển Chiêu gãi gãi mũi: “Ách… nếu có chí nhất định thành, ngươi luyện tới tầm tuổi như ta chắc cũng không sai biệt lắm.”
Một người chạy trên nền tuyết, dấu chân khẳng định so với việc hắn dẫm từng bước trên tuyết sẽ nông hơn, Đạp Tuyết Vô Ngân bất đồng với khinh công bình thường, nó lấy chậm chế mau, càng chậm càng lợi hại, chậm đến mức tận cùng chính là nhàn đình tín bộ (lững thững sân vắng). Sở dĩ Triển Chiêu nói môn này càng hợp với Triệu Trăn là vì Đạp Tuyết Vô Ngân hiệu quả nhanh, lúc mới nhập môn tốc độ nhanh nhất, nhưng càng về sau càng lĩnh ngộ được tinh túy của ‘Chậm’, mỗi tầng luyện thành tốc độ sẽ càng ‘chậm’…
Triển Chiêu là võ học kỳ tài, cho dù chưa từng luyện qua Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng cũng có thể lập tức bắt được cái tinh túy ở trong đó.
Triệu Trăn kém hơn hắn nhiều, nếu muốn luyện được tới trình độ vừa rồi, ít nhất cũng phải chăm chỉ khổ luyện hai mươi mấy năm.
Triệu Trăn sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy quá nhiều mất mát: “Khi nào thì bắt đầu?”
Triển Chiêu lấy ra một quyển thư tịch: “Đây là miêu tả dựa theo ký ức của ta, ngươi cầm học thuộc trước đi đã.”
Triệu Trăn tiếp nhận thư tịch: “Sư phụ, liệu ngươi có nhớ nhầm chỗ nào không? Vạn nhất luyện sai có bị tẩu hỏa nhập ma không?” vừa dứt lời liền bị Triển Chiêu cốc cho một cái, Triểu Miêu Miêu cả giận nói: “Từ nhỏ tới lớn ta đã xem biết bao võ lâm bí tịch không tới một ngàn cũng phải tám trăm, chưa từng nhớ sai một chữ!”
Triệu Trăn xoa xoa đầu: “Các ngươi đều là nghiệp giới tinh anh, đáng thương ta lại bình thường như thế, mỗi khi bị đả kích thương tích đầy mình.”
Triển Chiêu cười an ủi bé: “Mỗi nghề có phương pháp riêng của nó, ngươi như thế này mới tốt. Công Tôn tiên sinh xem qua sách là thuộc, nhưng ngươi dạy hắn chiêu thức võ công, không quá ba chiêu khẳng định quên không còn một mảnh. Bao đại nhân nhớ rõ mấy vạn án kiện trong toàn quốc, ta dạy hắn đánh Thái Cực Quyền tập thể dục, chỉ mấy động tác mà luyện hơn nửa năm mới thuộc. Bạch đại ca của ngươi cũng thuộc dạng gặp qua không thể quên, học văn học võ gì cũng đều nhanh, nhưng hắn lại thông minh quá mức…”
Triệu Trăn nghiêng đầu nghi hoặc: “Thông minh còn không tốt?”
Triển Chiêu xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu.”
Triệu Trăn mặt bánh bao thành 囧 : ta mới không phải tiểu hài tử! — vì tránh cho mình lộ ra càng ấu trĩ, Triệu Trăn không dám nói ra mấy lời này.
Triển Chiêu nhìn nhìn sắc trời: “Thời gian cũng không sai biệt lắm, tới Khai Phong phủ dùng bữa tối không?”
Triệu Trăn vươn tay muốn ôm một cái: “Dùng khinh công mang ta bay cao một chút có được không ~”
Triển Chiêu cười càng dễ nhìn: “Được nha, bay cao thế nào cũng được nha.”
Buổi chiều phải tập võ, Triển Chiêu đúng giờ tiến cung, đừng thấy Triển Chiêu bình thường sủng Triệu Trăn mà lầm, đến khi dạy võ lại vô cùng nghiêm khắc.
Triệu Trăn bên mình tùy thời vây quanh một đám ám vệ, khiến học võ không phải vì ngăn địch mà là vì thời thời khắc khắc phải bảo trụ được tính mạng mình. Sau khi luyện công cơ bản xong, Triển Chiêu dạy hắn học khinh công cùng thân pháp, khinh công Yến Tử phi của Triển Chiêu là độc bộ thiên hạ, đáng tiếc môn võ này yêu cầu đối với thân thể rất cao, Triệu Trăn không thích hợp học.
May mà Triển Chiêu đã từng xem qua các bí tịch võ công trong Tàng Kinh Các, sau một thời gian minh tư khổ tưởng đã chọn ra một môn khinh công thích hợp nhất với Triệu Trăn — Đạp Tuyết Vô Ngân.
Yến Tử Phi đặc điểm thân thể phải nhẹ như yến, Đạp Tuyết Vô Ngân đặc điểm bước đi như bay, nói trắng ra chính là Chạy! Rất! Nhanh!
Triệu Trăn phồng miệng tỏ vẻ: Kỹ năng này tuyệt không huyễn khốc!
Triển Chiêu bất đắc dĩ, thể hiện Đạp Tuyết Vô Ngân làm mẫu cho bé. Triển Chiêu không có động tác chuẩn bị đặc biệt gì, chỉ vô cùng đơn giản nhấc chân bước một bước, Triệu Trăn theo bản năng dụi dụi mắt — cư nhiên nhìn thấy bóng chồng bóng! Còn chưa đợi Triệu Trăn kịp kinh ngạc xong, Triển Chiêu đã bước từng bước dần đi xa, thân thể di động còn lưu lại một ảo ảnh nhợt nhạt, một bước đi cũng phải dài tới bốn năm bước chạy bình thường, quả thực chính là bước đi ngàn dặm trong gang tấc như tiểu thuyết thường miêu tả!
Triệu Trăn nhặt cái cằm rơi trên mặt đất, tựa như Super Mario ăn nhiều kim tệ, lấp la lấp lánh ~
Triển Chiêu chậm rì rì đi trở về, nhận được ánh mắt sùng bái lấp lánh kim quang của đồ đệ, cảm giác vô cùng tốt ~
Triệu Trăn lập tức vuốt mông ngựa nói: “Sư phụ thực huyễn khốc! Ta phải luyện bao lâu mới luyện thành như vậy?!”
Triển Chiêu gãi gãi mũi: “Ách… nếu có chí nhất định thành, ngươi luyện tới tầm tuổi như ta chắc cũng không sai biệt lắm.”
Một người chạy trên nền tuyết, dấu chân khẳng định so với việc hắn dẫm từng bước trên tuyết sẽ nông hơn, Đạp Tuyết Vô Ngân bất đồng với khinh công bình thường, nó lấy chậm chế mau, càng chậm càng lợi hại, chậm đến mức tận cùng chính là nhàn đình tín bộ (lững thững sân vắng). Sở dĩ Triển Chiêu nói môn này càng hợp với Triệu Trăn là vì Đạp Tuyết Vô Ngân hiệu quả nhanh, lúc mới nhập môn tốc độ nhanh nhất, nhưng càng về sau càng lĩnh ngộ được tinh túy của ‘Chậm’, mỗi tầng luyện thành tốc độ sẽ càng ‘chậm’…
Triển Chiêu là võ học kỳ tài, cho dù chưa từng luyện qua Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng cũng có thể lập tức bắt được cái tinh túy ở trong đó.
Triệu Trăn kém hơn hắn nhiều, nếu muốn luyện được tới trình độ vừa rồi, ít nhất cũng phải chăm chỉ khổ luyện hai mươi mấy năm.
Triệu Trăn sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy quá nhiều mất mát: “Khi nào thì bắt đầu?”
Triển Chiêu lấy ra một quyển thư tịch: “Đây là miêu tả dựa theo ký ức của ta, ngươi cầm học thuộc trước đi đã.”
Triệu Trăn tiếp nhận thư tịch: “Sư phụ, liệu ngươi có nhớ nhầm chỗ nào không? Vạn nhất luyện sai có bị tẩu hỏa nhập ma không?” vừa dứt lời liền bị Triển Chiêu cốc cho một cái, Triểu Miêu Miêu cả giận nói: “Từ nhỏ tới lớn ta đã xem biết bao võ lâm bí tịch không tới một ngàn cũng phải tám trăm, chưa từng nhớ sai một chữ!”
Triệu Trăn xoa xoa đầu: “Các ngươi đều là nghiệp giới tinh anh, đáng thương ta lại bình thường như thế, mỗi khi bị đả kích thương tích đầy mình.”
Triển Chiêu cười an ủi bé: “Mỗi nghề có phương pháp riêng của nó, ngươi như thế này mới tốt. Công Tôn tiên sinh xem qua sách là thuộc, nhưng ngươi dạy hắn chiêu thức võ công, không quá ba chiêu khẳng định quên không còn một mảnh. Bao đại nhân nhớ rõ mấy vạn án kiện trong toàn quốc, ta dạy hắn đánh Thái Cực Quyền tập thể dục, chỉ mấy động tác mà luyện hơn nửa năm mới thuộc. Bạch đại ca của ngươi cũng thuộc dạng gặp qua không thể quên, học văn học võ gì cũng đều nhanh, nhưng hắn lại thông minh quá mức…”
Triệu Trăn nghiêng đầu nghi hoặc: “Thông minh còn không tốt?”
Triển Chiêu xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu.”
Triệu Trăn mặt bánh bao thành 囧 : ta mới không phải tiểu hài tử! — vì tránh cho mình lộ ra càng ấu trĩ, Triệu Trăn không dám nói ra mấy lời này.
Triển Chiêu nhìn nhìn sắc trời: “Thời gian cũng không sai biệt lắm, tới Khai Phong phủ dùng bữa tối không?”
Triệu Trăn vươn tay muốn ôm một cái: “Dùng khinh công mang ta bay cao một chút có được không ~”
Triển Chiêu cười càng dễ nhìn: “Được nha, bay cao thế nào cũng được nha.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook