[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 5 - Chương 64
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*****
Khai Phong phủ
Bởi vì Bàng Thống thường dùng binh khí nặng, bọn nha dịch không thể khiêng nổi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đành phải giúp hắn vận chuyển. Triệu Trăn muốn vô giúp vui nhưng càng giúp càng thêm phiền không nói, còn thiếu chút nữa bị bao thiết sa (bao vụn sắt, tương tự như bao cát) rơi trúng chân, mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, đành cưỡng chế bé không cho tới gần.
Bạch Ngọc Đường nhấc Triệu Trăn đặt lên bàn làm việc của Công Tôn: “Người nhỏ tý như vậy, còn muốn chạy loạn, ngươi là con quay sao?!”
Nghe nói Lê lão tướng quân tới cửa, Bao Chửng đang ngồi trong viện uống trà thuận tiện thưởng thức mọi người vận chuyển vũ khí nói: “Hoàng thượng quả nhiên liệu sự như thần.”
Triệu Trăn phẩy phẩy móng vuốt khiêm tốn nói: “Không phải ta đoán chuẩn mà là Tây Hạ chỉ còn mỗi con đường này.”
Bao Chửng cười nói: “Ý Hoàng thượng muốn thả người?”
Triệu Trăn mặt đầy thâm cừu đại hận: “Không thả không được a, Triều Tiên mềm nắn rắn buông, là kẻ phụ họa không có chủ kiến, trong quốc yến tổng không thể để mình Liêu nhân một nhà độc đại.”
Triệu Trăn lại chuyển lời: “Dễ dàng thả người thực sự không cam lòng, không bằng… bảo người Tây Hạ nộp tiền bảo lãnh Lý Nguyên Hạo, trước rút chút tiền tài của bọn họ rồi nói sau!”
Bao Chửng sửng sốt: “Nộp tiền bảo lãnh gì, nộp tiền bảo lãnh thế nào?”
Triệu Trăn nói qua, Bao Chửng vỗ tay hưng phấn: “Quá hay!” Sau đó liền cao hứng phấn chấn đi lừa bịp tống tiền người Tây Hạ. Trích một phần xây cầu, một phần sửa đường, một phần tu sửa đê đập, lại bỏ một phần sửa… ha ha ha, tiền nhiều bao nhiêu cũng không đủ dùng a~~~~
Nghe Bao Chửng giải thích phương pháp, Lê lão tướng quân tức giận tới váng đầu: “Theo ta được biết, đùa giỡn dân nữ ‘chưa thành’ không tính là trọng tội!”
Lê lão tướng quân càng thêm nhấn mạnh vào hai chữ ‘chưa thành’, ý chỉ Đại Tống được tiện nghi còn khoe mã.
Bao Chửng không giận, hòa hòa khí khí giảng giải đạo lý với Lê lão tướng quân: Sứ thần đại nhân nhất định hiểu lầm rồi!
Dựa theo trình tự ‘xét hỏi thẩm vấn’ bình thường, tự nhiên không cần uổng phí bỏ tiền, ai bảo các ngươi lo lắng không yên nhất định muốn nộp tiền bảo lãnh chứ? Loại vụ án nhỏ này vốn có thể xét xử nhanh gọn, tiếc rằng bản quan còn phải vào cung tham dự quốc yến, chuyện này vạn lần không thể tới muộn, hay ngày mai ngài tới sớm đi? tuy rằng mai là nghỉ tết năm mới không thăng đường xử án, nhưng vì Đại Tống và Tây Hạ trọn đời hảo hữu, bản quan nguyện ý phá lệ a!
Ngài mai? Đợi tới mai thì mọi chuyện cũng xong xuôi cả rồi! Hoàng hoa khuê nữ cũng sinh con rồi!
Lê lão tướng quân sắc mặt xanh mét: “Tống nhân khinh người quá đáng!”
Bao đại nhân giả bộ nghi hoặc nói: “Như thế nào sứ thần đại nhân lại nói lời ấy?”
Cuối cùng, Lê lão tướng quân đành phải lựa chọn thỏa hiệp, vẫn còn núi xanh không lo củi đốt, của đi thay người dù sao cũng dễ chịu hơn bị xấu hổ mất mặt! Lê lão tướng quân bỏ tiền lĩnh Lý Nguyên Hạo cùng đám tay chân trở về, Lý Nguyên Hạo trừ bỏ cái mũi bị vẹo ra, trên người không có vết thương rõ rệt. Bạch Ngọc Đường nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau, mỗi một chiêu thức đánh ra đều là nội thương, ngoại trừ cả người đau nhức khó chịu thì ngay cả vết ứ thanh nghiêm trọng cũng không có, tự nhiên vô pháp cáo trạng…
Lê lão tướng quân tức giận tới vểnh râu, cuộc đời Lý Nguyên Hạo lần đầu gặp cản trở, đối với Bạch Ngọc Đường càng thêm quyết chí chiếm được!
Khai Phong phủ
Bởi vì Bàng Thống thường dùng binh khí nặng, bọn nha dịch không thể khiêng nổi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đành phải giúp hắn vận chuyển. Triệu Trăn muốn vô giúp vui nhưng càng giúp càng thêm phiền không nói, còn thiếu chút nữa bị bao thiết sa (bao vụn sắt, tương tự như bao cát) rơi trúng chân, mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, đành cưỡng chế bé không cho tới gần.
Bạch Ngọc Đường nhấc Triệu Trăn đặt lên bàn làm việc của Công Tôn: “Người nhỏ tý như vậy, còn muốn chạy loạn, ngươi là con quay sao?!”
Nghe nói Lê lão tướng quân tới cửa, Bao Chửng đang ngồi trong viện uống trà thuận tiện thưởng thức mọi người vận chuyển vũ khí nói: “Hoàng thượng quả nhiên liệu sự như thần.”
Triệu Trăn phẩy phẩy móng vuốt khiêm tốn nói: “Không phải ta đoán chuẩn mà là Tây Hạ chỉ còn mỗi con đường này.”
Bao Chửng cười nói: “Ý Hoàng thượng muốn thả người?”
Triệu Trăn mặt đầy thâm cừu đại hận: “Không thả không được a, Triều Tiên mềm nắn rắn buông, là kẻ phụ họa không có chủ kiến, trong quốc yến tổng không thể để mình Liêu nhân một nhà độc đại.”
Triệu Trăn lại chuyển lời: “Dễ dàng thả người thực sự không cam lòng, không bằng… bảo người Tây Hạ nộp tiền bảo lãnh Lý Nguyên Hạo, trước rút chút tiền tài của bọn họ rồi nói sau!”
Bao Chửng sửng sốt: “Nộp tiền bảo lãnh gì, nộp tiền bảo lãnh thế nào?”
Triệu Trăn nói qua, Bao Chửng vỗ tay hưng phấn: “Quá hay!” Sau đó liền cao hứng phấn chấn đi lừa bịp tống tiền người Tây Hạ. Trích một phần xây cầu, một phần sửa đường, một phần tu sửa đê đập, lại bỏ một phần sửa… ha ha ha, tiền nhiều bao nhiêu cũng không đủ dùng a~~~~
Nghe Bao Chửng giải thích phương pháp, Lê lão tướng quân tức giận tới váng đầu: “Theo ta được biết, đùa giỡn dân nữ ‘chưa thành’ không tính là trọng tội!”
Lê lão tướng quân càng thêm nhấn mạnh vào hai chữ ‘chưa thành’, ý chỉ Đại Tống được tiện nghi còn khoe mã.
Bao Chửng không giận, hòa hòa khí khí giảng giải đạo lý với Lê lão tướng quân: Sứ thần đại nhân nhất định hiểu lầm rồi!
Dựa theo trình tự ‘xét hỏi thẩm vấn’ bình thường, tự nhiên không cần uổng phí bỏ tiền, ai bảo các ngươi lo lắng không yên nhất định muốn nộp tiền bảo lãnh chứ? Loại vụ án nhỏ này vốn có thể xét xử nhanh gọn, tiếc rằng bản quan còn phải vào cung tham dự quốc yến, chuyện này vạn lần không thể tới muộn, hay ngày mai ngài tới sớm đi? tuy rằng mai là nghỉ tết năm mới không thăng đường xử án, nhưng vì Đại Tống và Tây Hạ trọn đời hảo hữu, bản quan nguyện ý phá lệ a!
Ngài mai? Đợi tới mai thì mọi chuyện cũng xong xuôi cả rồi! Hoàng hoa khuê nữ cũng sinh con rồi!
Lê lão tướng quân sắc mặt xanh mét: “Tống nhân khinh người quá đáng!”
Bao đại nhân giả bộ nghi hoặc nói: “Như thế nào sứ thần đại nhân lại nói lời ấy?”
Cuối cùng, Lê lão tướng quân đành phải lựa chọn thỏa hiệp, vẫn còn núi xanh không lo củi đốt, của đi thay người dù sao cũng dễ chịu hơn bị xấu hổ mất mặt! Lê lão tướng quân bỏ tiền lĩnh Lý Nguyên Hạo cùng đám tay chân trở về, Lý Nguyên Hạo trừ bỏ cái mũi bị vẹo ra, trên người không có vết thương rõ rệt. Bạch Ngọc Đường nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau, mỗi một chiêu thức đánh ra đều là nội thương, ngoại trừ cả người đau nhức khó chịu thì ngay cả vết ứ thanh nghiêm trọng cũng không có, tự nhiên vô pháp cáo trạng…
Lê lão tướng quân tức giận tới vểnh râu, cuộc đời Lý Nguyên Hạo lần đầu gặp cản trở, đối với Bạch Ngọc Đường càng thêm quyết chí chiếm được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook