Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

*****

Mọi người một lần nữa trở lại Khai Phong phủ.

Công Tôn khám nghiệm tử thi tra ra kết quả: “Bị một kiếm đâm vào lưng xuyên tim, người chết nháy mắt bị mất mạng, không phát hiện triệu chứng trúng độc. Khi thi thể đưa tới, bên ngoài thân đã lạnh, bên trong cơ thể vẫn còn ấm nóng, đoán chừng thời điểm gây án cách đó chừng một canh giờ. Nạn nhân trước khi chết không có bất luận giãy dụa phòng vệ gì, hung thủ rất có khả năng là người quen của nạn nhân, hoặc là người không bố trí cảnh giác, không thể bài trừ khả năng là đám người Tây Hạ vừa ăn cướp vừa la làng.”

Bàng Thống rất ít khi mở miệng đột nhiên nói: “Lý Nguyên Hạo chủ chiến, Lý Đức Minh chủ hòa, Lê Chính Khải là tâm phúc của Lý Đức Minh.”

Bàng Thống chưa bao giờ nói lời vô nghĩa. Tây Hạ hoàng Lý Đức Minh nhát gan yếu đuối, so với việc mở mang bờ cõi càng thích hưởng lạc xa hoa lãng phí hơn, vẫn luôn gây ra bất mãn cho nhóm Tây Hạ chủ chiến. Đúng lúc này Lý Nguyên Hạo ngang trời xuất thế, tên này hiếu chiến, chủ trương dùng võ lực uy hiếp các nước láng giềng, dựa vào công trạng chiếm được sự ủng hộ đông đảo của phái chủ chiến.

Đồng dạng cùng Tống triều kết liên minh, Lý Nguyên Hạo chủ trương cùng Liêu khai chiến, Lý Đức Minh lại muốn dĩ hòa vi quý. Lê Chính Khải là tâm phúc ái tướng của Lý Đức Minh, cực lực thúc đẩy Tây Hạ và Liêu quốc ngừng chiến, bây giờ Lê Chính Khải gặp chuyện bỏ mình, Lý Nguyên Hạo không còn nỗi lo về sau!

Triển Chiêu gãi cằm: “Lý Nguyên Hạo quả thật đáng nghi, hắn tựa hồ không muốn điều tra rõ chân tướng, cản trở phá án rất có khả năng có tật giật mình.”

Bạch Ngọc Đường tâm sinh buồn bực: “So với hung phạm, hắn càng muốn Miêu Nhi.”

Mọi người: “Khụ khụ khụ…” ngữ khí này hảo chua a ~~~

Triển Chiêu rõ ràng vẫn còn đang phiêu đãng chín tầng mây, cau mày đau khổ suy tư: “Ta chưa từng tới Tây Hạ thì đắc tội hắn lúc nào?”

Tất cả mọi người không nói gì chỉ nhìn Triển Chiêu: Lý Nguyên Hạo rõ ràng thèm nhỏ dãi mỹ sắc của ngươi, trì độn thành như vậy thật sự là đại trượng phu sao?

Chỉ có Công Tôn cổ vũ cho Triển Chiêu: “Hay là do lần trước ngươi đã đánh hắn?”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Bao Chửng: phụ tá đắc lực của ông đều trì độn thành như vậy, Khai Phong phủ tự cầu may mắn a.

Triệu Trăn ho khan hai tiếng: “Sứ thần các nước có phản ứng gì?”

Thừa Ảnh nói: “Đều đang tìm hiểu tình hình, không có gì đặc biệt.”

Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Còn Liêu quốc Gia Luật Lan?”

Thừa Ảnh có chút khó xử: “Gia Luật Lan đóng cửa từ chối tiếp khách, mỗi ngày chỉ ở trong sân hoạt động, có chuyện gì chỉ dùng thư phân phó. Những bức thư đó do thị vệ tự tay cầm giao cho Liêu sứ, Liêu sứ sau khi xem xong lập tức thiêu hủy, thuộc hạ thật sự không tra được nội dung thư viết gì.”

Triệu Trăn híp mắt: “Ta cảm thấy tiểu tử này có vấn đề, phái người theo dõi hắn.”

Triển Chiêu vì vụ án mà phát sầu: “Nha dịch đã hỏi các thị vệ Đô Đình Tây dịch, tất cả đều nói không phát hiện thích khách, cũng không ai biết Lê Chính Khải bị giết, thẳng tới khi Lý Nguyên Hạo đi gặp Lê Chính Khải, gõ cửa không thấy người trả lời mới phát hiện không đúng, thủ vệ xô cửa mở ra mới biết Lê Chính Khải đã chết.”

“Xô cửa phòng?” Triệu Trăn ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là án giết người trong phòng kín?!”

“Không phải.” Triển Chiêu lắc đầu: “Ta đã kiểm tra một vòng quanh phòng, cửa sổ chỉ khép hờ, từ bên ngoài cũng có thể mở được. Chỉ là phía trước cửa sổ có một cái bình phong, không nhìn thấy toàn cảnh trong phòng, cũng không nhìn thấy hiện trường nơi Lê Chính Khải bị ngộ hại.”

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có dấu chân không?”

“Cũng không có, Đô Đình Tây dịch toàn bộ đều được lát gạch, điều tra dấu chân là phi thường khó khăn.”

Bao đại nhân kinh nghiệm phá án phong phú, biết thủ pháp giết người càng đơn giản manh mối lưu lại càng ít, càng khó kiểm chứng.

“Nghỉ tết thật quá mất hứng, nhanh phá án đi, ta không muốn trong tháng giêng đã phải khai chiến với Tây Hạ.” Triệu Trăn phân phó Thừa Ảnh: “Ngươi phái thêm vài ám vệ hai mươi bốn giờ bảo vệ Lý Nguyên Hạo, bị hắn phát hiện cũng không sao, nhưng nhất định phải theo sát không rời.”

“Rõ.” Thừa Ảnh lĩnh mệnh lui ra.

Công Tôn nói: “Ngươi hoài nghi có người muốn ám sát Lý Nguyên Hạo?”

Triệu Trăn lắc đầu: “Chưa tới mức hoài nghi, lo trước khỏi họa đi, nếu muốn khơi mào đối địch giữa Tây Hạ và Đại Tống, giết một tên Lê Chính Khải chả có tác dụng gì, giết Lý Nguyên Hạo mới là một kích trúng đích. Đến lúc đó Lý Đức Minh vì mặt mũi mà không thể không… ưm ưm ưm!”

Triệu Trăn nói còn chưa dứt lời, đã bị Triển Chiêu bịt miệng lại, Triển Chiêu khẩn trương nói: “Cẩn thận cái miệng quạ của ngươi!”

━━∑( ̄□ ̄*|||━━

Triển Chiêu xuống tay quá muộn! Cho dù Đại Tống và Tây Hạ sẽ không khai chiến thì cái tên Lý Nguyên Hạo cũng chết chắc rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...