Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 171 Khói báo động bốc lên cuồn cuộn

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 11: Khói báo động bốc lên cuồn cuộn

Đám Yêu Vương lập tức giải tán, lao về bốn phía tường thành của thành Giang Châu, chỉ còn lại Hắc Thủy Cung Chủ và mười con Thiên Yêu trên bãi cỏ.

“Các ngươi cũng xuất phát.” Hắc Thủy Cung Chủ ung dung ra lệnh: “Làm theo kế hoạch đã bàn bạc, lẻn vào thành Giang Châu tàn sát, ép Thần Tôn xuất hiện, sau đó tấn công giết chết Thần Tôn.”

“Vâng.”

Mười con Thiên Yêu cung kính tuân lệnh, chia thành bốn đội rồi biến mất vào vùng hoang dã.

Hắc Thủy Cung Chủ nhìn về phía thành Giang Châu ở xa, cả người hắn ta lặng lẽ hóa thành dòng nước đen, dòng nước đen này chảy rất nhanh, chảy vào một con sông gần đó, theo dòng sông chảy về phía thành Giang Châu phía trước với tốc độ đáng sợ.

Bên ngoài phía Tây thành của thành Giang Châu.

Đám Yêu Vương với tốc độ cực nhanh, biến thành những ảo ảnh mờ ảo, lao thẳng về tường thành phía Tây.

“Chúng ta đi đường vòng hơn ba trăm dặm, cuối cùng đã tới phía Tây thành, tường thành phía bên này của chúng ta là xa nhất, tới nơi cũng chậm nhất, bọn Yêu Vương khác sớm đã tới tường thành của ba phía còn lại.” Dương Yêu Vương nhìn tường thành phía Tây cao ngất trước mắt, hiện có khoảng ba mươi con Yêu Vương chia làm mười hai đội phân rải rác cách mấy chục dặm bên ngoài tường thành phía Tây, bên cạnh Dương Yêu Vương còn có hai con Yêu Vương nữa.

“Đại thủ lĩnh, tất cả Yêu Vương đều đang chờ lệnh của ngài.” Hai con Yêu Vương bên cạnh đều rất mong chờ.

Trong mắt Dương Yêu Vương cũng có phần hưng phấn, sát ý càng ngày càng dâng cao.

Sau khi cẩn thận ẩn nấp ở khắp nơi trong thế giới Nhân tộc, giờ cuối cùng chúng cũng có thể tấn công vào một tòa thành lớn, trước đây họ đều không dám đến gần.

Nhưng bây giờ?

Trong châu thành không có Phong Hầu Thần Tôn, mà thủ lĩnh bên chúng là một con Thiên Yêu cấp bốn!

“Bắt đầu đi.” Móng vuốt sắc bén của Dương Yêu Vương chỉ vào bầu trời cao u ám, giờ đây trời bắt đầu đổ mưa.

“Vù.”

Móng vuốt của nó bắn ra ánh sáng trắng chói lóa, bắn thẳng lên trời, đó là một cột sáng màu trắng cực kỳ chói mắt, cao tới cả trăm trượng... Rõ đến mức ngay cả người phàm cũng có thể nhìn thấy cột sáng chói lóa đó từ cách xa hàng chục dặm! Huống chi là lũ Yêu Vương bên ngoài ba bức tường thành còn lại.

Đây là một tín hiệu! Một tín hiệu thông báo thực hiện hành động cùng lúc.

“Giết.”

Bên ngoài bức tường thành phía Đông, một đám Yêu Vương do Miêu Yêu Vương cầm đầu đã tản ra mấy chục dặm, nhanh chóng lao về phía tường thành.

Bên ngoài bức tường thành phía Nam, một đám Yêu Vương do Xà Yêu Vương cầm đầu cũng hành động tương tự.

Bên ngoài bức tường thành phía Bắc là Hổ Yêu Vương cầm đầu, còn bên ngoài bức tường thành phía Tây là Dương Yêu Vương cầm đầu.

“Yêu Vương, có Yêu Vương!”

Binh lính tuần tra canh gác trên tường thành cao sừng sững, đám Yêu Vương không tiếp tục ẩn núp nữa, hung hãn xông về phía bọn hắn, trong số chúng có rất nhiều con có thân hình to lớn, nên vừa nhìn đã thấy chúng.

Hơn nữa ở đây là châu thành, thị vệ ở bốn phía tường thành đều có mang theo 'Tầm yêu lệnh' trên người, một khi Yêu Vương phát ra yêu lực trong phạm vi năm mươi dặm, bọn hắn đều có thể cảm nhận được.

Bốn vị thủ lĩnh canh gác đều bị sốc khi thấy 'Tầm yêu lệnh' đeo trên thắt lưng của họ nóng lên và phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt. Khi bọn hắn lao ra khỏi tòa tháp nơi mình đang nghỉ ngơi, đứng trên tường thành, họ có thể nhìn thấy rõ lũ Yêu Vương đang lần lượt lao tới, tốc độ nhanh đến mức biến thành những bóng ma, khiến các thủ lĩnh canh gác người phàm cảm thấy tuyệt vọng.

“Đốt khói báo động!!!” Tiếng hét lớn chói tai của các thủ lĩnh canh gác mang theo vẻ tuyệt vọng.

Trên thực tế, trước khi họ ra lệnh thì các binh lính đã bắt đầu đốt khói báo động, bởi vì họ phát hiện lũ Yêu Vương đã phát tín hiệu, đây là một quy tắc sắt.

Khói báo động cuồn cuộn bốc lên từ nhiều nơi trên bốn phía tường thành của thành Giang Châu, bất cứ nơi nào có thể nhìn thấy đám Yêu Vương trong khu vực tường thành, đều sẽ đốt khói báo động. Trong phút chốc, hơn trăm làn khói báo động bay lên trời!

“Hahaha...” Lũ Yêu Vương đều cùng nhảy lên.

Bức tường thành dài một trăm sao mươi dặm và cao ba mươi trượng vốn không phải được thiết kế để ngăn chặn Yêu Vương mà để chặn những con Yêu tộc bình thường! Bởi vì dù có xây cao bao nhiêu, thì đám Yêu Vương chỉ cần leo mấy cái đã có thể lên tới, binh lính người phàm trên đầu tường thành hoàn toàn không hề tạo ra sự uy hiếp nào cho Yêu Vương.

“Ào.” Một màn sương máu nổi lên, khi Miêu Yêu Vương lao lên đầu tường thành, nó dùng móng vuốt sắc bén của mình cào xé tứ phía, đám binh lính trên đầu tường thành ngã xuống như bị cắt lúa, và màn sương máu tràn ngập không khí.

“Giết, giết, giết.” Đôi mắt của Miêu Yêu Vương bắt đầu đỏ ngầu lên, nó trở nên hung ác và điên cuồng.

Những con Yêu Vương khác lần lượt xông lên đầu tường thành, giết chóc tùy ý, người phàm lúc này đều mang đầy tuyệt vọng.

Những con Yêu Vương này đã quen với việc cá lớn nuốt cá bé kể từ khi chúng mới sinh ra, chúng đã bị kìm hãm trong thế giới Nhân tộc quá lâu và cuối cùng nhân lúc Nhân tộc chuẩn bị thực hiện 'Cuộc di cư lớn', chúng bắt đầu một cuộc phản công quy mô lớn.

Bầu trời trong thành Giang Châu u ám. Cuối cùng mưa cũng rơi xuống.

Mạnh Xuyên cầm ô đi trên đường phố thành Giang Châu, tuần tra như thường lệ. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, là áo choàng của Nguyên Sơ Sơn tặng. Kể từ khi phát hiện ra gián điệp của Thiên Yêu môn, hắn đã sớm biết trận chiến đang đến ngày càng gần.

“Hửm?” Mạnh Xuyên nhìn về bầu trời ở phía trước.

Những làn khói báo động đang bốc lên!

“Khói báo động bốc lên ở tường thành phía Đông.” Sắc mặt Mạnh Xuyên đột biến, sau đó hắn đảo mắt nhìn xung quanh.

Tường thành phía Nam, tường thành phía Tây, tường thành phía Bắc...

Khói báo động bốc lên khắp nơi.

Hai mươi làn khói báo động, ba mươi làn khói báo động, gần như trong nháy mắt đã có hơn trăm làn khói báo động.

Sắc mặt Mạnh Xuyên tái đi: “Khắp bốn phía đều có Yêu Vương xâm nhập, tấn công quy mô lớn?”

Tốc độ của hắn cực nhanh, có thể xếp vào hàng đầu trong số Phong Hầu Thần Tôn, nhưng một bức tường thành dài một trăm sáu mươi dặm, chạy vòng quanh bốn bức tường thành cũng hơn sáu trăm dặm! Tốc độ Mạnh Xuyên chạy được sáu trăm dặm cũng phải tốn bằng thời gian uống nửa chén trà. Đám Yêu Vương sẽ giết bao nhiêu người trong thời gian uống nửa chén trà? Huống chi với thời gian nửa chén trà chính là tốc độ Mạnh Xuyên điên cuồng chạy mà không có đánh nhau. Hơn nữa, đám Yêu Vương căn bản sẽ không thể nào đứng yên không nhúc nhích, chúng sẽ tiếp tục tàn sát và di chuyển đến các khu vực khác nhau trong thành.

Mạnh Xuyên hiện giờ cảm thấy thành Giang Châu quá lớn!

Với mối đe dọa từ Yêu tộc và châu thành lại an toàn hơn nhiều, thành Giang Châu đã tiếp tục mở rộng trong tám trăm năm qua, mới hình thành nên thành phố lớn như hiện nay với bức tường dài một trăm sáu mươi dặm và có bảy triệu người dân.

“Không được hoảng, trong thành còn có rất nhiều Thần Tôn khác.” Mạnh Xuyên nhanh chóng suy nghĩ: “Theo sự phân bố của Thần Tôn, vị trí phân viện của Nguyên Sơ Sơn nằm ở khu vực phía Tây Bắc trong thành, phía Đông thành thì tập trung khá nhiều gia tộc Thần Tôn... Ngược lại thì phía Nam thành là nơi vắng vẻ nhất, vậy đến phía Nam thành trước.”

Phân tích thì từ từ.

Nhưng Mạnh Xuyên cũng ra quyết định trong nháy mắt, vèo một cái biến thành tia sét biến mất, chỉ để lại chiếc ô rơi xuống đất, bị gió thổi bay, lăn mấy vòng trên mặt đất, rơi xuống con sông ven đường, trôi theo dòng chảy của sông.

“Chúng ta đi thôi.”

“Nhanh.”

Nơi tập trung nhiều Thần Tôn nhất ở thành Giang Châu chính là ‘Phân viện Giang Châu của Nguyên Sơ Sơn', hiện có mười lăm vị Thần Tôn đã lập tức đến phía Tây thành và phía Bắc thành ở gần nhất để tiếp viện. Phía Đông thành đã có sự bố trí khác.

Đối mặt với các tình huống khác nhau khi bị Yêu Vương tấn công, bên phía Thần Tôn cũng có sự phòng bị sẵn sàng, nhưng dù có chuẩn bị đến đâu, nếu số lượng Thần Tôn không đủ thì họ cũng không thể làm gì được. Suy cho cùng, tất cả các Châu Phủ của Nhân tộc đều cần sự bảo vệ, nhưng Yêu tộc và Thiên Yêu Môn có thể lựa chọn tập trung tấn công một tòa thành nào đó.

“Hy vọng lần này có thể chống đỡ.” ‘Thường viện trưởng’ của phân viện Giang Châu đã điểm bạc trên mái tóc, ông ấy đứng ở tháp chuông cao nhất trong phân viện Giang Châu, nhìn bốn phía để nắm rõ tình hình, ông ấy lật tay phải lên, trong tay đang cầm chiếc hộp gỗ màu đen, Thường viện trường nhìn chiếc hộp gỗ rồi nói: “Tông phái thật sự quá tàn nhẫn, nhất định phải đợi khi Thần Tôn bị đánh bại hoàn toàn, hoặc người phàm trong thành phải bị giết chết hơn hai phần, khi đã đáp ứng một trong hai điều kiện này mới được phép sử dụng sao? Nếu tự ý sử dụng, ta chính là tội nhân của Nhân tộc?”

Thường Viện trưởng nhìn hàng trăm làn khói báo động đang bốc lên, đã biết có rất nhiều Yêu Vương đang đánh giết tiến vào, chúng đang tàn sát bừa bãi, điều này khiến cho lòng ông ấy đau như dao cắt.

Nhưng ông ấy cũng hiểu.

Bảo vật được canh giữ dù sao cũng không phải là vật sống, sử dụng một lần sẽ không còn nữa, nhất định phải sử dụng vào thời khắc quan trọng nhất. Thậm chí canh giữ châu thành trong mấy chục năm cũng không sử dụng tới mới là điều may mắn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...