Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 172 Nước mưa lạnh lẽo

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 12: Nước mưa lạnh lẽo

Mạnh Xuyên biến thành một luồng tia chớp, bắn thẳng về tường thành phía Nam, giờ phút này hắn phát huy hết hoàn toàn sức mạnh sấm sét của mình, tốc độ đạt tới cực hạn bình thường. Tuy trong lòng tức giận và lo lắng nhưng hắn biết rất rõ khi trận chiến này vừa bắt đầu, sức mạnh của Nguyên Thần và cấm thuật của Thần Tôn chỉ có thể được sử dụng vào thời điểm quan trọng nhất.

Tất cả người phàm trong thành đều đang lao về phía đường hầm gần nhất, hàng trăm làn khói báo động bốc lên cuồn cuộn, khiến người dân khắp nơi trong thành đều hiểu rõ trận chiến này không phải là chuyện mà người phàm có khả năng tham gia, nếu đi chính là tự nộp mạng.

“Rầm rầm.”

“Bùm.”

Cơ quan trong mỗi tầng hầm đều được đóng chặt chẽ, trong mỗi một tòa đường hầm đều chứa hơn trăm người, tất cả bọn hắn đều đang chờ đợi số phận được định đoạt của mình trong nỗi sợ hãi bất an.

“Sao thành Giang Châu có thể bị tấn công?”

“Vì sao Yêu tộc lại có gan như vậy?”

“Cả bốn phía tường thành đều bốc khói báo động cuồn cuộn, không nghe thấy tiếng chuông ở phân viện Giang Châu vang lên, cũng không cho từ cấp độ Tẩy Tủy Cảnh trở lên như chúng ta tiến lên ngăn chặn. Rõ ràng trận chiến lần này rất nghiêm trọng.”

Mọi người nhỏ tiếng nghị luận.

Họ cũng biết rõ các lớp cơ quan trong đường hầm chỉ là tạm thời kéo dài thời gian. Đối với Yêu tộc bình thường sẽ mất rất nhiều thời gian để công phá được đường hầm, nhưng nếu là Yêu Vương thì sẽ dễ dàng công phá trong thời gian ngắn! Nhưng nó cũng có thể kéo dài thời gian, nếu là ở thế giới bên ngoài, Yêu Vương có thể trong nháy mắt giết chết hết thảy sinh linh trong phạm vi trăm trượng. Nhưng trong đường hầm, Yêu Vương phải tốn thời gian một hai hơi thở mới đột phá được, vả lại chỉ có thể giết chết một trăm người bên trong.

Tốc độ của Mạnh Xuyên vượt sức tưởng tượng, tia chớp xẹt qua đã đi được ba dặm, sau hơn mười lần, Mạnh Xuyên đã lao về phía Nam thành đến gần khu vực ‘tường thành phía Nam’.

“Đây là...” Sắc mặt Mạnh Xuyên khẽ đổi.

Vì đã ở gần tường thành, rất nhiều người ở đây rõ ràng đã bị thảm sát khi đang trên đường chạy trốn vào đường hầm.

Nhìn thoáng qua.

Những đống xác chết khổng lồ!

Có người thì bị chém làm đôi, tựa như có một chiếc rìu khổng lồ chém xuyên qua một hai trăm người, mưa rơi xuống, nước mưa hòa lẫn với máu chảy thành sông.

Có người thì thi thể còn nguyên vẹn, nhưng đều ngã xuống với khuôn mặt đen xì, hàng trăm hàng ngàn thi thể đều tương tự như thế, Mạnh Xuyên thậm chí còn rùng mình khi nhìn thấy.

Mặc dù hắn đã chứng kiến cảnh Yêu tộc tàn sát thảm hại trong nhiều năm qua, nhưng dù là khi hắn sáu tuổi hay lần Đông Ninh phủ bị xâm chiếm, chủ yếu đều là những Yêu tộc bình thường chém giết. Làm sao có thể giống như kiểu tàn sát điên cuồng này của lũ Yêu Vương? Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn thậm chí còn hiểu...

Điều này chỉ là khởi đầu!

Khi Nguyên Sơ Sơn và ba tông phái lớn khác chọn cách từ bỏ cổng thành cỡ vừa và nhỏ, e là trong tương lai sẽ xảy ra cảnh tượng như thế này không chỉ một lần.

“Yêu Vương, Yêu Vương!” Mạnh Xuyên rùng mình, nhưng cũng dâng lên sát khí mãnh liệt.

“Phía bên kia.” Mạnh Xuyên nhìn về phía xa, đó là chiến trường gần nhất hắn cảm nhận được, nơi đó phát ra sức mạnh của Yêu tộc.

Vù.

Mạnh Xuyên vội vàng chạy về hướng đó, từ xa nhìn thấy một chỗ đang nổ ầm ầm.

“Lang Yêu Vương.” Mạnh Xuyên trong nháy mắt đã tới nơi, lập tức nhìn thấy một con Lang Yêu Vương cao hai trượng khom lưng đi ra khỏi đường hầm, đường hầm sụp đổ hoàn toàn, số phận của những người ở bên trong không cần phải nói nữa.

Lang Yêu Vương khom lưng, chưa kịp bước ra khỏi đường hầm, nó đã nhìn thấy một bóng người được bao phủ bởi tia sét.

“Thần Tôn?” Lang Yêu Vương lập tức cảnh giác, nó là Yêu Vương cấp hai vốn tới đây chỉ để tàn sát mà thôi.

“Bùm.”

Mạnh Xuyên vung tay lên, một luồng đao quang chân nguyên xẹt qua bầu trời, cắt đứt cổ của con Lang Yêu Vương, một cái đầu sói bay lên không trung.

Mạnh Xuyên vô cùng nhạy bén trong việc cảm nhận khí tức, khi lũ Yêu Vương tàn sát bừa bãi, điên cuồng bộc phát yêu lực, khí tức yêu lực cực kỳ dễ nhận biết.

“Bùm bùm bùm.”

Đại Nhật Cảnh Thần Tôn ‘Lý Dã’ tay cầm song đao, đang vật lộn chống cự với một con Độc Hạt* Yêu Vương cấp ba.

(*Độc Hạt : độc bọ cạp)

Kỳ thật xét về thực lực, hắn ta không kém gì Độc Hạt Yêu Vương, nhưng bên cạnh hắn ta lại có một nữ Tàm Yêu Vương cấp hai, vô số sợi tơ trói lấy hắn ta hết lần này đến lần khác, mặc dù Lý Dã đã dùng đao quang chém đứt, nhưng sức mạnh của hắn ta đã bị ảnh hưởng. Còn có một con Thiềm Thử* Yêu Vương cấp hai nữa, hai luồng khí độc màu xanh lục liên tục bay về phía hắn ta, khiến Lý Dã phải chia chân nguyên của Đại Nhật Cảnh ra để chống lại chất độc.

(*Thiềm Thử : con cóc)

Nếu một chọi một, hắn ta có thể giết chết Thiềm Thử Yêu Vương và nữ Tàm Yêu Vương một cách dễ dàng.

Nhưng sau khi kết hợp với con Độc Hạt Yêu Vương thì chất lượng đã có sự thay đổi. Lý Dã cảm thấy như thể mình đang bị ba con Yêu Vương mạnh mẽ bao vây cùng một lúc.

“Phập.” Con Độc Hạt Yêu Vương cầm cây xiên màu đen trong tay, cái đuôi độc lại đâm vào đùi Lý Dã lần nữa, áo choàng quần áo của Nguyên Sơ Sơn phát ra cực kỳ cứng cáp, cũng miễn cưỡng đâm xuyên qua tạo thành cái lỗ nhỏ, chất độc cũng theo đó truyền vào đùi, Lý Dã chỉ có thể dùng chân nguyên của Đại Nhật Cảnh để chống lại chất độc.

“Không xong rồi, e là ta sẽ bị giết chết chỉ trong vòng ba hơi thở.” Lý Dã sớm đã vận dụng cấm thuật của Thần Tôn và đang cố gắng cầm cự.

Đột nhiên một tia sét từ xa lao đến.

“Quá nhanh.” Độc Hạt Yêu Vương, Thiềm Thử Yêu Vương và nữ Tàm Yêu Vương đều kinh hãi, bọn chúng đều đã dùng hết sức ngăn cản, nhưng tốc độ của tơ tằm vẫn chậm, hai luồng khí độc màu xanh lam do con Thiềm Thử Yêu Vương phun ra cũng chậm.

Độc Hạt Yêu Vương vung cây xiên của mình và cố gắng chống cự.

Nhưng vẫn để xẹt qua một đao.

Thân thể của Độc Hạt Yêu Vương nghiêng đi, từ vai bổ xuống, chia thành hai nửa, lúc này mới hiện rõ thân người Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên nhanh chóng vung ra hai luồng đao quang chân nguyên, đao quang xuyên qua trời không chém chết Thiềm Thử Yêu Vương và nữ Tàm Yêu Vương đang trốn chạy.

“Mạnh sư huynh”. Sau khi Đại Nhật Cảnh Thần Tôn Lý Dã nhìn rõ là Mạnh Xuyên đã lập tức kêu lên, giây phút này Mạnh Xuyên không còn tiếp tục giả vờ nữa.

“Sao lại chỉ có một mình đệ?” Mạnh Xuyên cau mày nhìn hắn ta, Thần Tôn 'Lý Dã' không phải là đệ tử của Nguyên Sơ Sơn, mà là đệ tử bên ngoài. Tuy nhiên, hắn ta cũng đã tu luyện thành Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, và cũng có thể học được truyền thừa của Nguyên Sơ Sơn, có được áp choàng, áo giáp và vũ khí cơ bản nhất.

“Đệ có việc phải ra ngoài, nào ngờ Yêu tộc lại đến quá đột ngột, nhìn thấy bọn chúng điên cuồng tàn sát...” Lý Dã lập tức giải thích.

“Mau đi tập hợp với những người khác, đến thành phía Đông thành, phía Nam thành giao cho ta.” Mạnh Xuyên không nghe hắn ta nói tiếp nữa, hiện giờ thời gian rất quý giá, không thể lãng phí.

Vù, Mạnh Xuyên đã biến thành tia chớp, biến mất.

Lý Dã cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn ta cũng biết khi bị Yêu Vương xâm chiếm, việc lập tức tập hợp với các Thần Tôn khác mới là điều cần làm nhất. Nhưng khi nhìn thấy lũ Yêu Vương tàn sát như điên, chỉ cần hắn ta ra tay sẽ có thể cứu được rất nhiều người. Hắn ta còn có thể làm gì nữa? Hắn ta theo bản năng đi ngăn cản những con Yêu Vương này, vừa giết chết một con Yêu Vương cấp hai liền chạm trán với ba con Độc Hạt Yêu Vương kia.

“Có Mạnh sư huynh ở đây, phía Nam thành có thể chống đỡ được.” Lý Dã cầm tấm lệnh bài Thần Tôn của mình, theo cảm ứng và đến chỗ tập hợp với các đồng đội khác.

Khu vực thành phía Đông.

Trong thành đều hoang vu, mưa vẫn rơi, trên đường không một bóng người! Tất cả những người còn sống đều trốn trong đường hầm.

Một nam nhân đầu trọc mặc áo choàng đen đi chân trần dưới mưa, mỉm cười, hắn ta rất thích không khí trời mưa.

“Hửm?” Hắn ta nhìn về phía xa: "Bên đó lại có Thần Tôn?”

Hô.

Hắn ta bước về phía trước, để lại một ảo ảnh mờ ảo, rất nhanh đã đến chiến trường.

Một vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn ‘Trương Phương Khuê’ dẫn theo hai vị Bất Diệt Cảnh Thần Tôn đang phối hợp với nhau để đối phó với Yêu Vương, phía bên Yêu Vương có một con đã tử trận, và hai con còn lại đang phải vật lộn để chống cự .

“Ba vị Thần Tôn.” Hắc Thủy Cung Chủ tiến lại gần, ba vị Thần Tôn của Nhân tộc đều không nhìn thấy và không cảm nhận được.

Sau đó có ba dòng nước bay ra.

Dòng nước như kiếm!

Nó đến đột ngột và nhanh như chớp.

“Không tốt.” Sắc mặt của ba vị Thần Tôn của Nhân tộc lập tức thay đổi, đột nhiên có ba dòng nước không biết từ đâu tấn công tới từ cách xa hơn mười trượng, bọn hắn cũng không kịp đề phòng. Lúc này cố gắng hết sức để chống cự, nhưng quỹ đạo của dòng nước rất bí ẩn, phập phập phập -

Ngực của ba vị Thần Tôn đều bị xuyên thủng, tạo ra cái lỗ to như miệng bát, trái tim của họ bị phá hủy hoàn toàn.

Cả người của hai vị Bất Diệt Cảnh Thần Tôn lập tức ngã xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhưng Đại Nhật Cảnh Thần Tôn ‘Trương Phương Khuê’ vẫn cố gắng vung rìu,  đánh về phía trước hàng chục dặm, chiếc rìu bay ra ngoài, khiến mặt nước cách đó hàng chục dặm gợn sóng, và một người đàn ông đầu trọc mặc áo choàng đen xuất hiện.

Nhìn thấy hắn ta, sắc mặt của Trương Phương Khuê đã thay đổi, thân là đệ tử của Nguyên Sơ Sơn, hắn ta đương nhiên biết rõ tin tức về cường giả của Thiên Yêu Tông: “Hắc Thủy Cung Chủ?”

Sau khi Trương Phương Khuê không còn sức lực mà ngã quỵ xuống, hắn ta nhìn chằm chằm Hắc Thủy Cung Chủ, trong mắt lộ vẻ sợ hãi: “Đây là Yêu Vương cấp bốn, đồng môn của ta cũng cản không nổi hắn ta.”

“Ngươi đi trước một bước, sẽ có những Thần Tôn khác lần lượt đi theo ngươi.” Hắc Thủy Cung Chủ nói xong liền xoay người rời đi.

Trương Phương Khuê nằm đó, máu nhuộm đỏ mặt đất, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, vào giây phút cuối cùng trước khi chết, hắn ta đã nghĩ đến gia đình và đôi nhi nữ ưu tú của mình, và rồi ý thức của hắn ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Phù.” “Phù.” “Phù.”

Lại là ba dòng nước.

Lại thêm ba vị Thần Tôn của Nhân tộc không còn sức lực mà ngã quỵ xuống, Hắc Thủy Cung Chủ đi chân trần xuyên qua dòng nước hòa lẫn máu của Thần Tôn, nở nụ cười trên môi: “Vì cuộc di cư lớn, các vị Phong Hầu Thần Tôn đều đi đến cổng thành cỡ vừa, nhưng họ đã tạo cơ hội hiếm có cho chúng ta tiêu diệt các vị Thần Tôn thông thường.”

Điều mà Yêu tộc sợ nhất chính là...

Nhân tộc để cho người phàm của hơn trăm tòa thành cỡ vừa và cỡ nhỏ tự di cư, mà Phong Hầu Thần Tôn vẫn trấn giữa ở các châu! Các vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn cũng trấn giữ ở các châu phủ khắp nơi. Nếu như thế, các vị Thần Tôn sẽ cố thủ bất khả xâm phạm, mà những người phàm di cư có thể chịu thương vong nặng nề. Nhưng tổn thất đối với Thần Tôn sẽ rất nhỏ.

Hiện nay, người của trăm cổng thành ngược lại bị tổn thất rất ít, nhưng Thần Tôn lại cần phải có mặt ở khắp nơi để đối phó với sự phản công của Yêu tộc và Thiên Yêu Môn.

“Vì người phàm của hàng trăm cổng thành cỡ vừa và nhỏ mà để nhiều Thần Tôn liều mạng chiến đấu như thế, có đáng không?” Hắc Thủy Cung Chủ cười khẩy: “Tổng số người của hàng trăm cổng thành cỡ vừa và nhỏ chỉ bẳng số người của một châu mà thôi. Nhân tộc có tới sáu mươi châu… Cho dù có hy sinh hết thảy người phàm của tất cả các cổng thành, thì có vấn đề gì lớn?

“Thật là ngu ngốc.”

“Không sao, người phàm chết ít chút, Thần Tôn chết nhiều chút. Lại là điều bọn ta thích nhất.” Hắc Thủy Cung Chủ tiếp tục bước đi, giết chết từng vị Thần Tôn mà hắn ta gặp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...