Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 181 Thế cuộc ở Đại Chu

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 21: Thế cuộc ở Đại Chu

Trên gương mặt của Trương Quân Phong càng ngày càng càng xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, vẻ mặt già nua hơn, nhưng hắn ta lại vui vẻ cười: “Ta đã đặt một chân vào quan tài, vẫn có thể giết chết một tên Thiên Yêu cấp bốn! Đây là kẻ địch mạnh nhất mà trong đời ta đã giết.”

“Ta cũng vậy!”

Dương Phương cầm một đôi rìu lớn, cười nói: “Những tên Thiên Yêu cấp bốn này trước đây rất xảo quyệt, muốn gặp được bọn chúng cũng khó. Hiện giờ các vị Phong Hầu Thần Tôn đều đóng quân ở các cửa thành cỡ vừa khác, cho nên chúng mới dám đến. Hơn nữa lần này còn có Trương sư huynh và Mạnh sư đệ! Ba người chúng ta liên thủ với nhau, mới có thể vượt cấp mà giết được một tên Thiên Yêu cấp bốn.”

“Nếu như không nhờ có hai vị sư huynh ở đây, đệ đối phó với hắn ta chỉ có thể mất mạng.” Mạnh Xuyên cười nói.

“Nếu không có Mạnh sư đệ, gã ta đã chạy thoát từ lâu rồi.” Dương Phương nói.

“Đừng khen ngợi nhau nữa! Có thể giết chết cung chủ Hắc Thủy Cung, là công lao của ba người chúng ta đồng tâm hiệp lực.” Trương Vân Phong mỉm cười.

“Ừm?”

Ba người Mạnh Xuyên họ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một nam tử đằng sau lưng xuất hiện một cặp Chân Nguyên Vũ Dực sà xuống.

“Chào ba vị sư huynh.” Nam tử có cánh đáp xuống. Cũng có một số vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn đã tu luyện thành công 'Chân Nguyên Vũ Dực', ví dụ như Liễu Thất Nguyệt, với tư cách là một phượng hoàng thần thể, dĩ nhiên có thể thi triển.

“Mạc sư đệ.” Trương Quân Phong, Mạnh Xuyên, Dương Phương đều nhìn hắn ta.

“Yêu Vương và Thiên Yêu đang bị truy đuổi khắp nơi trong thành Giang Châu.” Nam nhân có cánh nói: “Bọn đệ phát hiện một đường dây tình báo cho biết thủ lĩnh cao nhất của đám Yêu Vương và Thiên Yêu này là 'cung chủ Hắc Thủy cung' Thiên Yêu cấp bốn. Vì vậy Thường viện trưởng lập tức phái đệ đến đây, đệ thấy phạm vi lĩnh vực của Trương sư huynh bao trùm xung quanh cả mấy dặm, tiếng động đánh nhau khiến cả mặt đất rung chuyển, phải chăng là đang đối phó với cung chủ Hắc Thủy Cung?”

Trương Quân Phong mỉm cười và nói: “Đúng vậy. Nhưng mà rắc rối đã được giải quyết xong rồi.”

“Giải quyết xong rồi? Vậy cung chủ Hắc Thủy thoát rồi ư?” Người có cánh hỏi.

“Không có thoát, đang ở đằng kia.” Trương Quân Phong chỉ vào cách đó không xa, nơi đó còn có tàn tích của phân thủy thích và các vũ khí khác.

Nam nhân có cánh tỏ vẻ nghi hoặc.

“Vũ khí và những vật khác của gã ta vẫn còn đó, nhưng về phần thi thể thì đã biến thành tro bụi rồi.” Trương Quân Phong cười vui vẻ, rồi hỏi: “Nhân tiện, tình hình những nơi khác trong thành như thế nào rồi?”

Mạnh Xuyên và Dương Phương cũng không vội, bởi vì dựa theo cảm ứng từ lệnh bài truyền đến, trong thành không còn Thần Tôn bị giết nữa.

“Tình hình khá ổn.” Nam nhân có cánh giải thích: “Phía Nam thành ngay từ đầu đã được Mạnh sư huynh giết chết hết đám Yêu Vương ở đó, nguy hiểm ở phía Đông Thành cũng được ba vị sư huynh giải quyết hết. Những vị Thần Tôn khác phe ta chủ yếu đối phó ở phía Bắc thành và phía Tây thành... Thực lực tổng thể của phe ta chiếm ưu thế, Đại Nhật Cảnh Thần Tôn tương đối mạnh hơn, hiện tại chỉ có một số ít Thiên Yêu và Yêu Vương đang chạy trốn.”

“Chỉ có phía Đông thành, ban đầu phía Đông thành đã mất đi rất nhiều Thần Tôn.” Nam nhân có cánh thấp giọng nói.

Trương Quân Phong, Mạnh Xuyên ba người cũng thầm thở dài.

“Khi gặp phải cung chủ Hắc Thủy Cung, phần lớn bọn họ dù có muốn cũng không thể trốn thoát.” Trương Quân Phong lắc đầu.

Mạnh Xuyên cũng gật đầu.

Hắn thậm chí còn suýt mất mạng khi bị cung chủ Hắc Thủy Cung đánh lén. Huống chi là các vị Thần Tôn thông thường khác.

“Trương sư huynh, Dương sư huynh, đệ đi kiểm tra những nơi khác trong thành.” Mạnh Xuyên nói: “Đi kiểm tra tuần tra lần nữa, để hỗ trợ diệt trừ hết bọn Yêu tộc càng sớm càng tốt.”

“Sư đệ, cẩn thận.” Trương Quân Phong cười nói.

“Người trẻ tuổi đúng là có khác, mới thi triển cấm thuật Thần Tôn lại đi xông pha.” Dương Phương cười nói.

Mạnh Xuyên gật đầu, bộc phát tia sét trong người ra, hóa thành một thân ảnh mờ ảo phóng lên trời đã đến cách đó bốn năm dặm, hắn đạt đến lôi điện ma văn cấp hai, tốc độ của hắn lại tăng mạnh lên nữa.

Nếu có thể trở thành Phong Hầu Thần Tôn, tốc độ của hắn sẽ thành quán tuyệt thiên hạ!

“Xem còn có con cá nào lọt lưới hay không.” Mạnh Xuyên tiếp tục đuổi giết, vừa rồi hắn thi triển cấm thuật Thần Tôn trong khoảng thời gian tương đối ngắn, là sau khi hắn đạt tới đao hồn đỉnh cao mới thực sự sử dụng cấm thuật để tham gia vào cuộc vây đánh. Thời gian hắn thi triển cấm thuật ngắn hơn so với Trương sư huynh và những người khác. Hơn nữa, hắn còn trẻ, lại còn có một môn tu luyện thực thể khiến cho cơ thể Mạnh Xuyên có sinh lực dồi dào hơn người, chỉ cần ba bốn canh giờ là có thể hoàn toàn khôi phục.

Hiện giờ cũng chỉ bị thương nhẹ thôi.

Thành Giang Châu bước vào giai đoạn cuối.

Nhưng chiến tranh trên toàn thế giới sôi hừng hực!

Nguyên Sơ Sơn.

Tôn giả Tần Ngũ đang ngồi trong một đại điện, trên tường của chính điện treo một tấm bản đồ lớn của thế giới Nhân tộc, trong đó, bản đồ triều đình Đại Chu đặc biệt chi tiết, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.

Ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ sẫm, màu tối...

Màu sắc khác nhau thể hiện mức độ nguy hiểm khác nhau.

“Tôn giả, Xích Phượng Phủ của Vân Châu lại cầu cứu, mức độ nguy hiểm cấp bốn, đây là lần cầu cứu thứ chín trong thời gian một khắc ngắn ngủi.” Một đám người bên cạnh cũng chăm chú nhìn bản đồ trên tường điện và lập tức báo cáo.

“Hãy yêu cầu bọn họ từ bỏ.” Tôn giả Tần Ngũ lạnh lùng nói: “Yêu cầu bọn họ bỏ cuộc ngay lập tức.”

“Bọn họ không muốn bỏ cuộc.” Một lão giả nhỏ giọng nói: “Bọn họ vẫn muốn liều một phen.”

Tôn giả Tần Ngũ bình tĩnh nói: “Nói với bọn họ lần nữa, không có chi viện! Yêu cầu bọn họ bỏ cuộc!”

Khi đưa ra quyết định, Tôn giả Tần Ngũ cũng thở dài trong lòng: “Vân Châu quá xa xôi, Xích Phong phủ lại càng xa xôi, Thần Tôn cần vượt sáu ngàn dặm mới đến được đó. chúng ta không thể vì một phủ, mà ảnh hưởng đến lực lượng cứu viện của toàn thế giới.”

Yêu tộc và Thiên Yêu Môn đều ở trong tối nên có thể lựa chọn đánh lén ở bất cứ đâu.

Tuy nhiên, Nguyên Sơ Sơn cần bảo vệ toàn bộ châu phủ của vương triều Đại Chu, cho dù thực lực của họ chiếm ưu thế tuyệt đối trong thế giới Nhân tộc, nhưng nếu bị phân tán thì ưu thế cũng sẽ giảm đi.

“Tôn giả, Đông Cảng phủ lại cầu cứu! Mức độ nguy hiểm cấp bốn!" Lại có một đệ tử khác hét lớn.

"Đông Hà Vương đang trên đường tới đó, sắp đến nơi, yêu cầu bọn họ cố cầm cự.” Tôn giả Tần Ngũ ra mệnh lệnh.

Lần này...

Bởi vì số lượng lớn người phàm trong hàng trăm cửa thành, đều cần các vị Phong Hầu Thần Tôn trấn giữ trong cửa thành cỡ vừa, thậm chí vẫn còn chưa đủ, một số cửa thành cỡ vừa còn phải dựa vào bảo vật để trấn áp.

Nhưng lần này đã điều động tất cả Phong Hầu Thần Tôn!

Bao gồm cả ‘Sơn chủ Nguyên Sơ Sơn’ và 'Dịch trưởng lão', mọi người đều xuống núi! Trấn thủ ở các nơi trọng yếu của toàn bộ vương triều Đại Chu.

Ví dụ như năm chau xung quanh Ngô Châu do Đông Hà Vương trấn thủ!

Tuy nhiên, cuộc tấn công của Yêu tộc diễn ra cùng lúc, một vị Phong Vương Thần Tôn cũng không thể phân thân, hắn ta phải chi viện dựa theo tầm quan trọng và khoảng cách xa gần. Đông Hà Vương tương đối bận rộn, bởi vì Ngô Châu, Giang Châu, Hoàng Châu mà hắn ta phụ trách đều là những nơi mà Yêu tộc tập trung tấn công. Nơi đầu tiên hắn ta phụ trách đi chi viện là thành Ngô Châu, nơi thứ hai là vội đến ‘Đông Cảng Phủ’, mặc dù Đông Cảng Phủ không phải là châu thành nhưng vẫn có dân số hơn ba triệu người.

Về phần 'Thành Giang Châu'? Thành Giang Châu có thể tự ứng phó, nên tất nhiên Đông Hà Vương sẽ đi chi viện những nơi không thể chống đỡ nổi.

“Tôn giả.” Có người lo lắng nói: "Năm vị Phong Vương Thần Tôn trấn giữ ở năm khu vực của vương triều Đại Chu. Nhưng bây giờ Yêu tộc chủ yếu chỉ tấn công sáu châu... Có một số Phong Vương Thần Tôn hoàn toàn không đủ sức. Có cần điều động lại các vị Phong Vương Thần Tôn không?

“Không được!” Có người lập tức phản bác: “Yêu tộc rất xảo quyệt, dương đông kích tây là chiến lược thường gặp, trước đây đã từng xảy ra việc này, Sau khi thành Ngô Châu, thành Giang Châu và các châu thành khác bị tấn công, tiếp theo là tấn công vào một số phủ thành có dân số đông đả, khiến Phong Vương Thần Tôn lực bất tòng tâm. Tôi lo lắng, nếu chúng ta điều động các Phong Vương Thần Tôn từ những nơi khác. Yêu quỷ sẽ bất ngờ tấn công các khu vực khác.”

“Tiếp tục theo dõi tình hình nơi các ngươi phụ trách, nếu có phát sinh tình huống gì mới, lập tức báo cáo." Tôn giả Tần Ngũ lạnh lùng nói.

Tôn giả Tần Ngũ cũng chịu áp lực rất lớn.

Hắn ta biết rất rõ, nhất định phải điều động năm vị Phong Vương Thần Tôn để trấn giữ những khu vực quan trọng nhất! Ngăn chặn sự sụp đổ lớn ở bất cứ một nơi.

Sau khi tình hình chung đã ổn định, nếu một nơi nào đó đột nhiên có biến? Cũng còn có bảo vật trấn giữ.

“Tôn giả.” Đột nhiên có người kích động báo cáo: "Nguy hiểm ở thành Giang Châu đã được giải quyết! Mức độ nguy hiểm cấp bốn đã bị tiêu diệt!”

Những người khác trong điện đều kinh ngạc.

“Diệt trừ?”

“Thiên Yêu cấp Bốn hoặc Yêu Vương, bị tiêu diệt?”

“Tình hình thế cuộc của thành Giang Châu vẫn ổn, không có bị ép đến độ sử dụng bảo vật trấn giữ. Đã tiêu diệt sự uy hiếp cấp bốn?”

Họ rất kinh ngạc.

Tôn giả Tần Ngũ đã trải qua rất nhiều cơn gió mạnh và sóng lớn, hắn ta đã nhìn thấy các vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn một chọi mọt, vượt cấp giết Thiên Yêu Vương cấp bốn. Nhưng hắn ta vẫn rất ngạc nhiên, trong lòng có chút vui mừng, rốt cuộc cuối cùng cũng có tin tức tốt.

“Điều động Trương Quân Phong, Mạnh Xuyên lập tức hỗ trợ Trường Phong phủ ở Giang Châu!” Tôn giả Tần Ngũ ra lệnh.

“Vâng.” Đệ tử phụ trách Giang Châu lập tức bắt đầu điều động.

Từ góc nhìn của Tôn giả Tần Ngũ, mới có thể hiểu được tình hình hiện tại của toàn bộ vương triều Đại Chu. Từ góc độ hoàn toàn tàn nhẫn, để người dân của hơn trăm cửa thành tự sinh tự diệt mà di cư, thì việc mất mát các vị Thần Tôn sẽ là ít nhất. Nhưng Tôn giả Tần Ngũ cũng hiểu rõ... Nếu chuyện đó xảy ra sẽ đả kích đến ‘nội tâm’ của rất nhiều vị Thần Tôn. Các vị Thần Tôn đã đời đời hy sinh, kiên trì bảo vệ. Đã hình thành một tính niệm được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Truyền lửa từ thế hệ này sang thế hệ khác, bảo vệ Nhân tộc!

Điều gì sẽ xảy ra nếu thậm chí chiến đấu cũng không chiến đấu mà từ bỏ số dân của gần như một châu? Vậy thì Thần Tôn sẽ không còn là Thần Tôn nữa.

Những người chiến đấu với đất trời vì Nhân tộc mới là Thần Tôn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...