Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 191 Yêu Vương tụ họp
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 1 : Yêu Vương tụ họp
Ở phủ thành Cố Sơn, trong số rất nhiều trạch viện ở khu vực sông Đông Lan, lại có thêm một hộ gia đình.
Hàng xóm xung quanh đều biết chủ nhân của trạch viện này họ Mạnh và đối xử với mọi người rất tốt.
“Cạch.”
Cánh cửa trạch viện mở ra, lão thị vệ gác cổng cung kính nói: “Phu nhân.”
Liễu Thất Nguyệt mỉm cười gật đầu xách theo một giỏ đồ lặt vặt bước vào. Căn trạch viện này không lớn, hai người phu thê Mạnh Xuyên cũng chỉ thuê hai người hầu hạ. Một người là một ông già khoảng năm mươi tuổi đã bị phế chân khí và từng phục vụ trên chiến trường, thân thể cũng coi như là cường tráng, được Mạnh Xuyên thuê về phụ trách canh gác và dọn dẹp. Người còn lại là một phụ nữ trung niên phụ trách giặt giũ, nấu nướng. Hai người hầu đủ để lo mọi việc lớn nhỏ chu toàn.
Loại trạch viện phổ thông này thường chỉ có một vài người hầu. Một số hộ có gia cảnh khó khăn đều không mướn người hầu mà tự tay lo việc trong nhà.
"A Xuyên, A Xuyên." Liễu Thất Nguyệt đi tới thư phòng, mở cửa thư phòng ra, có thể thấy Mạnh Xuyên đang nghiêm túc vẽ tranh. Liễu Thất Nguyệt không lên tiếng thêm nữa mà đứng sang một bên quan sát.
Đây là một bức tranh cuộn dài, hiện tại chỉ là phía ngoài cùng bên phải của bức tranh, Liễu Thất Nguyệt nhìn thoáng qua có thể thấy nó đang mô tả Bắc Hà Quan, Thần Tôn dẫn theo một lượng lớn binh lính canh giữ cửa thành để chống lại sự xâm lăng của Yêu tộc.
"Bức tranh thật sự rất đẹp." Liễu Thất Nguyệt có chút kinh hãi, cảnh tượng binh lính ngoài thành trọng thương tàn sát bọn Yêu tộc một cách hung hãn dường như lại hiện ra trước mắt. Liễu Thất Nguyệt đã từng trải qua Bắc Hà Quan để chống lại cuộc xâm chiếm của Yêu tộc, mỗi lần đều có số lượng lớn binh sĩ chết trong trận chiến, số lượng lớn binh sĩ trở nên tàn tật... Mạnh Xuyên chỉ vẽ một phần nhỏ trong đó, nhưng lại mang được loại bi kịch ấy vẽ nên tranh.
Có thể thấy Mạnh Xuyên vẽ rất chi tiết, từ vẻ mặt đến ánh mắt của người binh sĩ đều được vẽ cẩn thận từng nét vẽ, vô cùng kiên nhẫn. Ước chừng phải mất nửa canh giờ mới có thể vẽ ra điểm mấu chốt của một binh sĩ.
“Về rồi à?” Mạnh Xuyên mỉm cười ngừng bút.
“Không vẽ nữa sao?” Liễu Thất Nguyệt kinh ngạc nói: “Còn chưa vẽ xong mà.” “Vẫn còn sớm.” Mạnh Xuyên cười nói: “Bức tranh cuộn dài này chỉ sợ phải mất một hai tháng mới có thể hoàn thành nên không vội.”
"Sao đột nhiên lại vẽ Bắc Hà Quan?" Liễu Thất Nguyệt tò mò hỏi: "Mấy năm nay ta chưa từng thấy huynh nghiêm túc vẽ như vậy bao giờ."
Mạnh Xuyên có chút xúc động.
Xuống núi ba năm dường như đều chiến đấu với Yêu tộc. “Ba năm qua xuống núi đã trải qua rất nhiều chuyện, nên có một số thứ chỉ muốn vẽ ra tranh.” Mạnh Xuyên nói xong, sau đó cười hỏi: “Muội ra ngoài dạo quanh phủ thành Cố Sơn cảm giác thế nào?"
"Phủ thành Cố Sơn khá giống với phủ thành Đông Ninh của chúng ta. Đều là phủ thành ở Ngô Châu, phong tục và khí hậu cũng không khác nhau lắm, nhìn một thoáng lại tưởng đang ở phủ Đông Ninh." Liễu Thất Nguyệt nói.
Mạnh Xuyên gật đầu: "Nơi này chỉ cách Đông Ninh sáu trăm dặm, chúng ta nếu muốn trở về cũng rất nhanh."
Với tốc độ của hắn, quả thực có thể quay về rất nhanh. Liễu Thất Nguyệt tiếp tục nói: "Hôm nay ta đi dạo trong nội thành, bây giờ khắp thành đâu đâu cũng đều đang bàn tán về việc binh dịch. Hiện tại đang tiến hành chiêu binh quy mô lớn."
"Ừm."
Mạnh Xuyên gật đầu, "Bây giờ thực hiện chế độ quân dịch an toàn hơn trước rất nhiều, thời gian cũng rút ngắn xuống còn ba năm, nhưng số người thực hiện chế độ quân dịch ngày càng tăng."
Tất cả từ hai mươi tuổi đến hai mươi lăm tuổi đều bắt buộc thực hiện chế độ quân dịch. " Liễu Thất Nguyệt nói, "Bất kể thực lực cao hay thấp, mọi người đều phải thực hiện chế độ quân dịch. Điều đó đương nhiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với toàn thành."
"Ta nhớ có một số ngoại lệ." Mạnh Xuyên nói.
"Những người là con một trong gia đình có thể hoãn thực hiện chế độ quân dịch và có thể thực hiện việc đó vào một năm nhất định trong 5 năm tới." Liễu Thất Nguyệt nói: "Những người đã kết hôn và có con cũng có thể hoãn thực hiện chế độ quân dịch và có thể thực hiện việc đó vào một năm nhất định trong 5 năm tới. Trường hợp được miễn thực hiện chế độ quân dịch cũng có, nhưng chúng đều khá đặc biệt. Chín mươi chín phần trăm thanh niên đều cần thực hiện chế độ quân dịch. Ưu điểm duy nhất là hiện nay chế độ quân dịch không còn tàn bạo như trong quá khứ, đồng thời cũng được thực hiện chế độ quân dịch ngay trong chính thành này."
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu.
Những người đến từ phủ Cố Sơn thì phải phục vụ quân đội trong phạm vi phủ Cố Sơn. Đó là quy tắc mà Nguyên Sơ Sơn đặt ra và mục đích để người phàm tục thực hiện chế độ quân dịch chính là để hình thành một mạng lưới tuần tra khổng lồ! Bất kỳ Yêu tộc nào xuất hiện đều phải bị phát hiện ngay lập tức.
Vì vậy, người dân địa phương đương nhiên có lợi thế.
Những người thực hiện chế độ quân dịch cũng được nghỉ lễ hàng năm và thường xuyên có thể về thăm nhà.
"Hiện nay trên thiên hạ vì tất cả các cổng thành vừa và nhỏ đều bị bỏ hoang nên Yêu tộc không ngừng tiến vào. Chúng ta ở phủ Cố Sơn thì yên bình, nhưng khắp thiên hạ rất nhiều nơi khác đều đang chém giết lẫn nhau." Mạnh Xuyên nhẹ giọng nói: "Thần Tôn muốn chiến đấu thì trước tiên cũng cần phải tìm ra Yêu Vương, phàm trần chính là đôi mắt của Thần Tôn chúng ta.”
"Ừm, những lối vào cổng thành thế giới đều có những con chim ở trên không đang quan sát. Ngay khi Yêu tộc đi vào, chúng sẽ bị phát hiện và các Thần Tôn có sức mạnh sẽ nhanh chóng được cử đi để truy sát chúng. Đây là tầng tiêu diệt triệt để đầu tiên." Liễu Thất Nguyệt nói: "Tầng tiêu diệt triệt để này đang từng giờ từng khắc bùng nổ."
“Những Yêu Vương còn sống sót kia đang ẩn nấp ở các nơi khác nhau, sợ rằng sẽ ra tay với nhiều phủ thành.” Mạnh Xuyên cau mày nói.
Cuộc sống ở phủ Cố Sơn rất yên bình, không có Yêu Vương nào gây náo loạn, chuyện quân dịch trong vòng một tháng đã hoàn toàn được giải quyết, phủ Cố Sơn đã hồi phục sự hoạt động như trước.
Suy cho cùng, chỉ những thanh niên từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi mới thực hiện quân dịch, toàn bộ phủ thành vẫn có thể duy trì được sự thịnh vượng như trước đây.
Chớp mắt một cái đã bước vào năm mới.
Cách phủ thành Cố Sơn hơn hai trăm dặm, trong một cung điện dưới lòng đất. "Nào, uống đi."
"Rượu ngon, rượu ngon."
"Mọi người, hãy thử các món ngon này. Đây đều là những món của bọn nhân tộc làm do ta mang về. Đám nhân tộc này tuy yếu đuối nhưng những món ăn được làm ra vô cùng tinh xảo, và ngon hơn rất nhiều so với thứ đồ ăn khô khốc của Yêu tộc chúng ta." Bạch Hồ Yêu Vương ngồi trên chủ vị mỉm cười nói, những đám Yêu Vương kia cũng rất khôn khéo. Dù sao Bạch Hồ Yêu Vương này cũng là hậu nhân của Yêu Thánh, có địa vị cao quý.
Một con Lang Yêu Vương chộp lấy từng miếng thịt đã nướng xong, gật đầu khen ngợi: “Thật ngon, vô cùng ngon". Từng miếng thịt được cắt thành từng lát rồi nướng lên, còn dùng nhiều gia vị như vậy. Tại sao Yêu giới của chúng ta bên kia lại không biết chứ?”
"Đám tiểu Yêu đó tay chân vụng về, sao có thể biết được những thứ này." "Quần áo và kiến trúc của nhân tộc cũng đều rất tinh xảo." Những Yêu Vương này cực kỳ thông minh, đã hiểu mà tán thưởng những thứ tinh xảo này.
Sau khi đã ăn gần xong, Bạch Hồ Yêu Vương rốt cuộc cũng bắt đầu đề cập chính sự: "Các vị trà trộn vào thế giới nhân tộc, còn sống mà tụ họp ở đây cũng không phải điều dễ dàng."
"Đúng đúng đúng."
"Thật sự là không dễ dàng! "
"Nhân tộc nói đã bỏ hoang các cổng thành lớn nhỏ, nhưng trên thực tế vẫn đang trong bóng tối bí mật theo dõi. Bọn chúng sẽ nhanh chóng truy sát những Yêu Vương đột nhập vào. Chúng ta lần này đều toàn bộ tản ra để chạy trốn mới có thể sống sót được phân nửa.”
“Ta từ Lưỡng Giới Đảo của “Vương Triều Đại Việt” đi vào, Vương Triều Đại Việt bên đó phong tỏa yếu hơn, thế giới của họ càng có nhiều lối vào thì Thần Tôn cường mạnh càng ít. Sau khi đi vào một khu rừng rậm, ta đã gấp rút lên đường đi ngàn dặm về phía bắc liền vào lãnh thổ của Vương Triều Đại Chu.”
"Bây giờ thì không được như trước, trong nửa tháng gần đây, hai mươi chín cổng thành cỡ trung trên đất liền và Lưỡng Giới Đảo đã được giao cho Nguyên Sơ Sơn do Hắc Sa Đỗng Thiên phụ trách. Việc phong tỏa đã được tăng cường rất nhiều. Bên kia Yêu giới chỉ có thể phân tán ra rồi cử Yêu Vương đi vào từ các lối vào trên khắp thiên hạ ."
Những Yêu Vương này đang bàn luận.
Bạch Hồ Yêu Vương mỉm cười, đôi mắt rực đỏ: “Ta từ lúc đi vào đều là muốn lập công lao! Hiện nay Yêu giới đã hạ lệnh, ra lệnh cho tất cả Yêu Vương chúng ta tản ra, tấn công các nơi của nhân tộc.” Tất cả các Yêu Vương sẽ đơn độc hành động.
"Tất cả Yêu Vương có mặt đều lắng nghe cẩn thận. "Nhánh của chúng ta phụ trách tấn công phủ Cố Sơn ." Bạch Hồ Yêu Vương nói: "Tất cả Yêu Vương đều hành động một mình. Các thôn lạc ổ bảo, phủ huyện đều do các ngươi tùy ý công đánh. Những người có gan lớn cũng có thể tấn công phủ thành! Ta bắt buộc phải nói trước, bên kia phủ thành nhất định có Thần Tôn lợi hại trấn giữ. Các huyện thành và thôn lạc, ổ bảo sẽ an toàn hơn.
"Nếu có thể tìm ra chi tiết về nhân tộc thì sẽ có công lao. Nếu như có thể giết được Thần Tôn, công lao sẽ càng lớn hơn." Bạch Hồ Yêu Vương nói.
"Ta sẽ đến 'huyện Xương Cốc' ở phủ Cố Sơn xem thử."
"Ta sẽ đến 'huyện Cố Trù' ở phủ Cố Sơn."
Các Yêu Vương lần lượt nói.
Thậm chí có người còn nói: "Các ngươi đều đi huyện thành, ta sẽ đi tấn công các thôn lạc ổ bảo, xem có Thần Tôn nào ngăn cản ta hay không."
"Ta sẽ tấn công phủ thành phủ Cố Sơn!" Một vị Yêu Vương tám tay uống rượu cười nói, lập tức các Yêu Vương khác từng người một nhìn qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook