Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 203 Đại Yêu Vương Phục Giác
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 13: Đại Yêu Vương Phục Giác
Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân nhi tử và nhi tức, Mạnh Đại Giang rất được Nguyên Sơ Sơn tín nhiệm, hơn nữa ông ta lại còn là tộc trưởng của Mạnh thị, rất có uy tín ở Đông Ninh phủ, sau nhiều năm tu hành bản thân ông ta cũng đã đạt tới cấp bậc Luyện Thể “Bất Diệt Cảnh Thần Tôn” nhất mạch. Bây giờ ông ta cũng đã trở thành người phụ trách cao nhất của Địa Võng ở Đông Ninh phủ. Liễu Dạ Bạch cũng liên thủ với Mạnh Đại Giang, phụ trách truy tìm Yêu Vương và Yêu tộc ở Đông Ninh phủ.
……
“Giết." Liễu Thất Nguyệt giang rộng đôi cánh hỏa diễm trên không trung, bắn một mũi tên xuống, Mạnh Xuyên cũng thi triển thân pháp đuổi giết kẻ địch ở khoảng cách gần.
……
“Chúng ta đến muộn rồi.”
Phu thê Mạnh Xuyên đứng giữa mảnh phế tích của một huyện thành, nhìn ba thi thể Thần Tôn ngã xuống trước mặt, tiểu đội Thần Tôn chắc chỉ có một người chạy thoát, ba người khác đều bị giết ở đây.
Tuy rằng tốc độ của hai người bọn họ rất nhanh, nhưng mấy trăm dặm đường cũng cần thời gian nửa chén trà, thời gian dài như vậy, có đôi khi cũng đủ để các Yêu Vương giết chết Thần Tôn.
……
“Lại có Yêu Vương.”
Phía xa khói báo động cuồn cuộn.
Mạnh Xuyên tuần tra Cố Sơn phủ, lập tức xông tới.
……
Thời gian trôi qua, đảo mắt phu thê Mạnh Xuyên đã chuyển đến Cố Sơn phủ tám tháng.
Trải qua tám tháng này, còn phong phú hơn so với ở Bắc Hà Quan, thành Giang Châu. Mạnh Xuyên đã nhìn thấy được đủ các loại Thần Tôn.
Cũng không phải Thần Tôn nào cũng nguyện ý hi sinh vì phàm nhân......
Cũng không phải Thần Tôn nào cũng đều dũng mãnh vô cùng......
Cũng có hạng người tham sống sợ chết, cũng có người rất ích kỷ.
Có lúc các “Bất Diệt Cảnh Thần Tôn” của Địa Võng đang tuần tra, nhìn thấy có Yêu Vương Nhị Trọng Thiên tập kích thôn xóm Ổ Bảo, thì chỉ cầu viện với Nguyên Sơ Sơn, bản thân lại lặng lẽ rời đi, hoàn toàn không muốn đến cứu phàm nhân. Bất Diệt Cảnh Thần Tôn hoàn toàn có thể đối phó với một tên Yêu Vương Nhị Trọng Thiên, nhưng bởi vì có thể sẽ chết trận, cho nên vị Bất Diệt Cảnh Thần Tôn kia lại lặng lẽ rời khỏi, cảnh tượng này cũng được Mạnh Xuyên đi ngang qua, nhìn thấy rõ ràng.
Có tiểu đội Thần Tôn rơi vào tuyệt cảnh, các đồng bạn khác giúp đỡ lẫn nhau liều chết chống cự. Nhưng có một vị Thần Tôn trong lúc đồng bạn ngăn cản Yêu Vương, đã dẫn đầu chạy thục mạng. Ba đồng bạn đã chết, người đầu tiên chạy thục mạng lại thật sự chạy thoát, sống sót.
Bí mật này, là khi phu thê Mạnh Xuyên chạy tới truy sát Yêu Vương, thông qua lời nói khiêu khích của các Yêu Vương mới biết được Thần Tôn chạy thoát duy nhất là do ruồng bỏ đồng bạn. Phu thê Mạnh Xuyên bắt sống hai tên Yêu Vương, từ Địa Võng đưa đến Nguyên Sơ Sơn, do Nguyên Sơ Sơn tiến hành thẩm vấn. Đối mặt với ảo thuật của Nguyên Sơ Sơn, tên Thần Tôn kia cũng không thể nói dối, cuối cùng bị công khai xử tử!
Nếu như hắn ngăn cản cùng với ba đồng bạn của mình, có lẽ có thể kiên trì đến khi phu thê Mạnh Xuyên đến, bốn người đều có thể sống.
Và kết quả cuối cùng? Ba người bạn đồng hành của hắn ta đã chết và hắn ta cũng bị xử tử.
Lúc xử tử hắn ta vẫn đang gào thét: "Ta chỉ muốn sống mà thôi, ta chỉ muốn sống mà thôi, lại muốn xử tử ta?"
Khi Mạnh Xuyên biết được kết quả này, không vui vẻ cũng không phẫn nộ, chỉ có sự bi ai.
Nếu như hắn ta vẫn sống, tạo thành một tiểu đội Thần Tôn mới, đó chính là tai họa của những đồng bạn mới đó.
Dựa theo quy định của tông phái, cũng phải xử tử.
“Ngu xuẩn ngu xuẩn.”
“Hại chết ba vị Thần Tôn, còn không tự biết.”
Mạnh Xuyên cũng vẽ cảnh tượng này trong cuộn giấy dài, Thần Tôn cười trộm chạy trốn kia.
Ba đồng bạn đang ra sức chiến đấu, hắn ta lại một mình len lén chạy trốn......
Trong lòng Mạnh Xuyên xem thường, cho nên ở trong bức tranh, Thần Tôn kia cũng có vẻ ti tiện, giống như tên hề.
Những “Sửu Giác” giống như Thần Tôn này, trong bức tranh của Mạnh Xuyên lại không chỉ có một người, ở góc của bức tranh, bọn họ trông rất tầm thường.
……
Cuối thu, trong địa phận Ngô Châu, một huyện thành nhỏ gần biển của Đông Cảng phủ.
Khói báo từ huyện thành bốc lên cuồn cuộn, hóa thành một mảnh phế tích.
Ba tên Yêu Vương Tam Trọng Thiên đang ở đây, tùy ý gây họa. Bầu trời cũng trở nên âm u, có nước mưa bay lất phất, phàm nhân ở trong địa đạo của huyện thành chỉ có thể chờ đợi, địa đạo khắp nơi bị phát hiện, phàm nhân khắp nơi bị tàn sát.
Đây là một cơn ác mộng.
Sau khi toàn bộ huyện thành bị tàn sát gần ba phần nhân khẩu, từ đằng xa có bốn tia sáng lao thẳng đến nơi này.
“Là ba Yêu Vương Tam Trọng Thiên bình thường." Sát khí của tiểu đội Thần Tôn tăng lên vài phần.
Trải qua lần đầu tiên thử thăm dò tấn công tổn thất thảm trọng, bây giờ các Yêu Vương Tam Trọng Thiên cũng đã tạo thành từng nhánh tiểu đội. Trong đó khó đối phó nhất chính là đội ngũ do Yêu Vương thần thông cầm đầu! Uy hiếp của những đội ngũ yêu vương khác nhỏ hơn rất nhiều.
“Lên, đừng để bất kỳ ai trong số chúng trốn thoát.”
“Vây giết chúng nó.”
Bốn vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn sát ý ngút trời, phải giết chết ba tên Yêu Vương này vì mọi người đã chết đi trong huyện thành này.
Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng vây khốn ba tên Yêu Vương, các Yêu Vương cũng thi triển cấm thuật liều mạng chống cự, nhưng thực lực chênh lệch rất lớn, xem ra không còn chống đỡ được bao lâu.
"Đáng tiếc, bốn tên Đại Nhật Cảnh Thần Tôn này, không có nhân vật thiên tài nào." Ở trong một tửu lâu bị cây cối sụp đổ đè lên, một thân ảnh thật sự ở trong một căn phòng, nhìn cuộc chiến hơn một dặm phía xa.
Hắn ta khoác áo choàng màu xám, yên lặng quan sát.
“Thôi vậy, giết chết bốn gã Đại Nhật Cảnh Thần Tôn cũng coi như là chút thu hoạch." Người áo xám đứng ở đó, chớp mắt một cái.
Có hai tia sáng vàng bắn ra từ trong con ngươi của hắn ta.
Hai tia sáng vàng để lại hai dấu vết nhàn nhạt trong hư không, bốn vị Thần Tôn Đại Nhật Cảnh đang chiến đấu ở đằng xa cuối cùng cũng cảm ứng được hai tia sáng vàng tập kích đến gần, nhưng đều không kịp ngăn cản.
“Phụt phụt phụt phụt.”
Bốn vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, mi tâm của mỗi người đều bị tia sáng vàng xuyên qua.
Hai tia sáng vàng xẹt qua tạo thành một đường cong lại nhanh chóng rời đi, bay trở về tòa tửu lâu kia, trở về trong con ngươi của người áo xám.
“Đi." Thân ảnh người áo xám trở nên mơ hồ, ngay lập tức biến mất không thấy.
Mà bốn vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn ở đằng xa đều vô lực ngã xuống, trong mắt đều có tuyệt vọng cùng với khó có thể tin. Bọn họ là thủ hộ giả của cả Đông Cảng phủ, chín tháng qua vẫn luôn yên lặng thủ hộ, đuổi giết Yêu Vương ở khắp nơi. Bọn họ đã cứu vớt không biết bao nhiêu phàm nhân, cũng giết quá nhiều Yêu Vương.
Bây giờ, bốn người bọn họ lại ngã xuống.
Hai người trong số bọn họ là đệ tử nội môn của Nguyên Sơ Sơn, hai người là đệ tử ngoại môn, tất cả đều là Đại Nhật Cảnh Thần Tôn.
……
Sau một chén trà nhỏ, có Phong Vương Thần Tôn chạy tới.
Có thể lập tức tiêu diệt một tiểu đội Thần Tôn, đây là uy hiếp cấp độ tứ trọng thiên. Liên quan đến uy hiếp tứ trọng thiên, Thần Tôn Nhân tộc sẽ cố gắng hết sức điều động lực lượng mạnh nhất ở xung quanh.
Nhưng thời gian cạn chén trà... vị áo bào xám kia đã sớm trốn xa, Phong Vương Thần Tôn cũng không thể làm gì.
……
“Ha ha ha!”
Cung điện dưới lòng đất u ám.
Người áo xám đi vào, cởi áo bào màu xám, chính là Độc Giác Nhân Đại Yêu Vương Phục Giác.
“Chúc mừng đại vương, chúc mừng đại vương." Các yêu vương trong đại điện nịnh nọt nói.
“Cũng chỉ giết chết bốn gã Đại Nhật Cảnh Thần Tôn mà thôi.” Đại Yêu Vương Phục Giác cười nói: “Không đáng nhắc tới.”
“Cũng bởi vì Yêu Vương của các phủ quá vô dụng, giết chết ít Thần Tôn như vậy.”
“Vẫn là đại vương lợi hại, vừa ra tay đã dễ dàng tiêu diệt bốn tên Đại Nhật Cảnh Thần Tôn.’
Các Yêu Vương trong điện thổi phồng.
Đại Yêu Vương Phục Giác ngồi ở trên bảo tọa, nói: "Không thể trách Yêu Vương của các phủ, Thần Tôn Nhân tộc rất cẩn thận, hơn nữa từng nhóm tiểu đội tới cứu viện cũng rất nhanh. Ít nhất là ba bốn mươi Yêu Vương Tam Trọng Thiên ta chết trong Ngô Châu, mới có thể giết chết một vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn. Tổn thất như vậy, bên phía Yêu giới không thể chịu đựng được. Ta chỉ có thể thỉnh thoảng giết một vài Đại Nhật Cảnh Thần Tôn.”
“Một năm gần đây đã có sáu phần Yêu Vương của các phủ chết trận, mới có thể giết chết bốn tên Đại Nhật Cảnh Thần Tôn. Đại vương chỉ cần ra tay một lần, đã giết chết bốn tên.”
“Đại vương uy vũ!”
Những Yêu Vương phụ trách tình báo này nịnh nọt, bọn chúng vốn không am hiểu chiến đấu.
“Lui ra hết đi, để ta yên tĩnh." Đại Yêu Vương Phục Giác phất tay.
“Vâng." Đám Yêu Vương này đều cung kính lui ra.
Đại Yêu Vương Phục Giác ngồi ở đó suy nghĩ: "Lần này ta ra tay, Nhân tộc chắc chắn sẽ truy tra ta, thậm chí cố ý mai phục ta? Nhưng mà các ngươi cứ lăn qua lăn lại vô ích đi, thời gian hai năm tiếp theo ta cũng sẽ không ra tay lần nào nữa. Hai năm sau, để nói sau đi."
Hắn ta muốn giết chết Thần Tôn Nhân tộc, bên phía Nhân tộc lại càng muốn giết chết hắn ta.
Mười Đại Nhật Cảnh Thần Tôn đổi một Yêu Vương Tứ Trọng Thiên...... Từ góc độ chiến tranh mà nói đều đáng giá!
Nhóm đầu tiên đi vào thế giới Nhân tộc cũng chỉ có hai mươi bảy tên Yêu Vương Tứ Trọng Thiên, đối với tam đại tông phái, nếu như phải hy sinh hơn hai trăm vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, để giết chết nhóm Yêu Vương Tứ Trọng Thiên này đã là đại thắng.
Nhưng mà đám Yêu Vương Tứ Trọng Thiên giảo hoạt vô cùng, mỗi một người đều rất xảo quyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook