Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 205 Sắp làm cha rồi!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 15: Sắp làm cha rồi!
Xuống núi bốn năm này trải qua tất cả mọi chuyện, nhìn thấy tất cả, ảnh hưởng của chúng đối với tâm trạng của Mạnh Xuyên là rất lớn.
Hắn đã nhìn thấy quá nhiều cái chết...
Cái chết của phàm nhân, cái chết của Thần Tôn.
Rất nhiều phàm nhân bị tàn sát, rất nhiều Thần Tôn chết trận......
Nhìn thấy quá nhiều, thậm chí Mạnh Xuyên còn có chút mê mang.
Cảm giác mình có lẽ cũng sẽ có một ngày, chết đi như vậy. Cuộc chiến này có thể thắng sao? Mặc dù ngoài miệng bảo rằng có thể thắng, nhưng trong lòng lại hoang mang, phía trước là một mảnh sương mù.
Cho nên hắn quyết định sẽ vẽ ra những suy nghĩ trong lòng.
Hắn đang khấu vấn bản tâm.
Tự hỏi bản thân!
Vẽ nhiều, khấu vấn bản tâm càng nhiều, trong lòng hắn cũng hiểu được càng nhiều.
Người có trăm ngàn loại! Thần Tôn cũng có trăm ngàn loại.
Có thể trở thành Thần Tôn tất nhiên đều là nhân kiệt, nhưng vẫn có người ti tiện. Mạnh Xuyên khâm phục các anh hùng, khinh thường những tiểu nhân ti tiện.
“Thế gian này, có rất nhiều anh hùng Thần Tôn.”
“Anh hùng ở đây, vừa rồi đã dùng máu của mình, mở ra một con đường máu ở trong sương mù.”
Trên con đường máu này, có quá nhiều người đồng hành! Những anh hùng chết trận, còn có các Thần Tôn còn sống đến hôm nay, các Thần Tôn thế hệ sau. Bọn họ đều là bạn đồng hành của ta, trên con đường này, ta không cô độc.”
“Mọi người cùng xông vào.”
“Nhất định có thể đi tới thắng lợi cuối cùng.”
Lòng Mạnh Xuyên càng thêm kiên định.
Có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa, có can đảm đối mặt với thi thể của nhóm đồng bạn Thần Tôn, không hề nhát gan, không hề hoảng loạn, dọc theo con đường máu này chỉ để ý việc vạch sương mù để đi tới. Ngày sương mù tan đi, chính là ngày đi xuyên qua bờ bên kia.
Vẽ xong ba bức họa trong thời gian một năm này, khấu vấn bản tâm trong thời gian một năm, cũng là một năm để lột xác linh hồn.
Thời gian một năm này, lúc vẽ tranh, "nguyên thần" của hắn cũng có ánh sáng của linh tính thoáng hiện từng thời từng khắc, vẫn luôn lột xác một cách chậm rãi, sự lột xác kéo dài gần một năm.
Tiến bộ này tất nhiên vô cùng kinh người.
Bức tranh "Đường" này ảnh hưởng đến bản tâm của Mạnh Xuyên, vượt qua bất cứ bức tranh nào trước đó. Mạnh Xuyên có thể cảm giác được nguyên thần của hắn cường đại hơn rất nhiều.
“Ù ù ù." Mạnh Xuyên có thể cảm ứng được, trong không gian thức hải.
Trong thời gian một năm này, nguyên thần của hắn không ngừng trưởng thành, càng thêm ngưng thực, hình thể cũng càng lúc càng lớn.
Hiện giờ đã là Nguyên Thần cao tám thước! Giống với thân thể của người bình thường như đúc, vô cùng chân thật.
“Nguyên Thần của ta đã tích lũy mạnh gấp mấy lần, nhưng vẫn là Nguyên Thần tầng hai." Mạnh Xuyên hiểu rõ điểm này, dựa theo ghi chép của Nguyên Sơ Sơn.
Nguyên Thần chín thước, mới có thể đột phá đến Nguyên Thần tầng ba.
Bản thân mình cách đột phá cũng không tính là xa.
Để trở thành Phong Vương Thần Tôn, trong đó một cánh cửa chính là “Nguyên Thần Tam Tầng”, đạt tới tầng này, cũng chính là Nguyên Thần “Dạ Du Cảnh”, Nguyên Thần có thể tồn tại độc lập với thân thể ở thế giới bên ngoài, đã bắt đầu có nhiều loại đặc điểm thần dị bất phàm. Thậm chí không cần dùng thân thể, chỉ dựa vào Nguyên Thần...... đã có thể thi triển ra rất nhiều thủ đoạn công kích.
Giống như An Hải Vương đã từng không tiếc bất cứ giá nào để lại kiếm ấn trên người Yến Tẫn, đó cũng là bí thuật Nguyên Thần.
……
Bình thường khi khấu vấn bản tâm, các Thần Tôn đều sẽ đạt tới Đạo Chi Cảnh trước. Từ tài nghệ sát phạt, đến khấu vấn bản tâm vốn đã khó khăn. Phong Hầu Thần Tôn, hao phí mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm mới đạt tới Nguyên Thần tầng ba là điều rất bình thường.
Mà Họa Đạo, là biểu đạt nội tâm, vốn am hiểu về khấu vấn bản tâm.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Ngũ Tôn Giả coi trọng Mạnh Xuyên, cũng là nguyên nhân Lạc Đường Tôn Giả cũng đồng ý để Mạnh Xuyên tiến vào Thương Nguyên Động Thiên. Mạnh Xuyên thật sự là kỳ tài tuyệt thế của Họa Đạo.
……
Thời gian trôi qua.
Đảo mắt, phu thê hai người Mạnh Xuyên cũng đã ẩn cư ở Cố Sơn phủ ba năm, trong thời gian ba năm này, cuộc sống của bọn họ cũng rất có quy luật.
Mỗi ngày Mạnh Xuyên đều sẽ tuần tra “Cố Sơn phủ” hai lần, thậm chí cũng đi ngang một vòng lớn qua bên cạnh phủ, bình thường sẽ cùng thê tử trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn, ước chừng mỗi tháng sẽ vượt phủ cứu viện một lần. Có thể là do vận khí tốt, cũng có thể là do Nguyên Sơ Sơn cẩn thận sàng lọc nhiệm vụ, trong thời gian ba năm, phu thê Mạnh Xuyên chưa từng gặp nguy cơ nào lớn thật sự. Chưa từng gặp Tứ Trọng Thiên Yêu Vương.
Tứ trọng Thiên Yêu Vương, vốn đã ít. Không đụng phải cũng xem như bình thường.
“Cho ta hai cân sườn." Liễu Thất Nguyệt và Mạnh Xuyên đứng bên cạnh một hàng thịt, Liễu Thất Nguyệt vui vẻ nói.
“Có ngay.”
Tên đồ tể mập thuần thục chém sườn, sau đó cân lên, cười nói, "Hai cân sườn, cho ngươi thêm nửa lượng.”
Liễu Thất Nguyệt xách giỏ, cất sườn đã gói kỹ bằng lá cây, lại đến một chỗ khác tiếp tục mua thức ăn.
“Thất Nguyệt, sao hôm nay muội lại muốn ra ngoài mua thức ăn, còn gọi ta đi cùng?" Mạnh Xuyên cười nói.
“Muốn huynh đi theo ta, làm gì nhiều lời như vậy." Liễu Thất Nguyệt trừng mắt.
Mạnh Xuyên lập tức mỉm cười.
Tâm trạng của đôi phu thê đều rất tốt mua nhiều loại đồ ăn, hôm nay lương thực như thịt và thức ăn vẫn giữ ở mức giá cao, khiến cho rất nhiều bình dân trong thành không khỏi mạo hiểm đi ra khỏi thành, trồng lương thực trồng rau để kiếm tiền. Tuy rằng đi ra ngoài khả năng gặp phải Yêu Vương rất thấp, nhưng ở nơi hoang dã lâu ngày, lại trồng trọt trên quy mô lớn. Thời gian lâu dài, vẫn có thể đụng phải yêu vương.
Đụng phải, đó chính là chết. Trồng lương thực ở ngoài thành, thật sự là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.
Phu thê Mạnh Xuyên không ngừng "mua mua”, vậy đã được coi là "nhà giàu".
“Cũng đủ rồi, về nhà thôi." Liễu Thất Nguyệt cầm theo một rổ rau dưa và thịt, nói.
Sau khi trở về nhà.
Liễu Thất Nguyệt liền kéo Mạnh Xuyên đi vào bếp sau.
“Phu nhân, chuyện nấu cơm cứ giao cho ta đi." Vú già không khỏi nói.
"Hôm nay chuyện cơm nước của ta và lão gia ngươi không cần lo nữa. Lui ra đi." Liễu Thất Nguyệt phân phó.
“Vâng." Người phụ nữ chỉ có thể lui ra.
“Giúp ta đi." Liễu Thất Nguyệt nói với Mạnh Xuyên, "Rửa sạch củ cải rồi cắt.”
“Được." Mạnh Xuyên cũng quen với việc phối hợp, đối với đao khách tuyệt đỉnh như hắn, loại chuyện như cắt củ cải này còn gọi là chuyện sao?
Bữa trưa đã chuẩn bị xong.
Đôi phu thê ngồi xuống, có bảy món mặn và một món canh.
“Phong phú vậy sao?” Mạnh Xuyên kinh ngạc, "Thất Nguyệt, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, làm nhiều đồ ăn như vậy, ta và muội lại tự mình đi mua thức ăn rồi nấu ăn?"
Nhìn những món thịnh soạn trước mặt, Liễu Thất Nguyệt mới thấp giọng cười nói: "Hôm nay đúng là một ngày đại hỉ.”
“Ngày vui? Vui từ đâu......" Mạnh Xuyên nhìn Liễu Thất Nguyệt, tim lập tức đập nhanh.
Hắn cũng không ngốc.
“Thất Nguyệt, nàng…” Mạnh Xuyên hơi không thể tin được, "Có rồi?”
Liễu Thất Nguyệt gật đầu, nhìn Mạnh Xuyên, mặt đỏ bừng cười nói: "Có rồi.”
“Chuyện này chuyện này, có rồi sao? Chuyện này...... Muội còn tự mình xuống bếp?" Mạnh Xuyên không nhịn được nói, “Muội không nên nấu ăn, nếu biết sớm thì ta đã làm rồi.”
“A Xuyên, ta là Thần Tôn! Khả năng khống chế thân thể lợi hại thế nào chứ, xuống bếp thì tính là gì, không thể làm tổn thương hài tử trong bụng." Liễu Thất Nguyệt nói.
Mạnh Xuyên đột nhiên nói: "Muội nói không sai, ta không cảm ứng được trong bụng muội có khí tức sinh mệnh khác.”
“Mới bắt đầu thôi." Liễu Thất Nguyệt nói, "Sau nửa tháng nữa, sẽ hình thành một sinh mạng nhỏ. Ta đường đường là Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, chuyện khống chế thân thể còn có thể phạm sai lầm sao?”
“Đúng đúng." Mạnh Xuyên liên tục gật đầu.
Hắn hơi quá kích động.
Sau khi tới Cố Sơn phủ, hắn và thê tử Liễu Thất Nguyệt đã muốn có hài tử, nhưng vẫn không có.
Thần Tôn muốn có hài tử, còn khó hơn so với phàm nhân muốn có hài tử.
Ba năm vẫn không có động tĩnh, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mười năm không có động tĩnh.
Hôm nay kinh hỉ đã tới.
Mạnh Xuyên hắn sắp làm cha rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook