Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 210 Món quà của số phận
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 20: Món quà của số phận
Từ phủ thành của Cố Sơn phủ một đường chạy tới huyện An Bình của Đông Ninh phủ, tổng cộng sáu trăm ba mươi dặm. Phu thê Mạnh Xuyên hai người một đường vượt qua núi lớn sông lớn, dọc theo đường thẳng tắp chạy đi, thời gian nửa chén trà còn chưa đến, đã nhìn thấy huyện An Bình.
Giờ phút này bầu trời âm u, gió thổi mạnh, thỉnh thoảng sẽ có những giọt mưa bay xuống.
“Hả?”
Mạnh Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cuộc đại chiến đang xảy ra trong huyện thành phía xa, rất nhiều nơi đã hóa thành phế tích, trong thành trì chỉ còn lại các Yêu Vương và các Thần Tôn đang chiến đấu. Phàm là mọi người đều sợ hãi trốn ở trong địa đạo chờ đợi.
“Bảy vị Yêu Vương sao?" Mạnh Xuyên truyền âm nói với thê tử, "Kế hoạch cũ.”
“Cẩn thận." Liễu Thất Nguyệt nhắc nhở như thường ngày.
“Yên tâm, trong vòng mười chiêu ta có thể giết chết bảy tên Yêu Vương này." Mạnh Xuyên vô cùng tin tưởng, lao thẳng tới chiến trường.
Sau lưng Liễu Thất Nguyệt có một đôi cánh hỏa diễm dang rộng, theo quán tính bay trên không trung, cách chiến trường hơn hai dặm mới dừng lại, lơ lửng trên không. Một tay nàng ta cầm thần cung, tay kia lấy mũi tên ra, quan sát chiến trường kia, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị viện trợ.
Duy trì khoảng cách “hơn hai dặm” cũng rất quan trọng, tỷ như lĩnh vực của Trương Quân Phong sư huynh chính là bao phủ xung quanh bản thân hai dặm, phạm vi cảm ứng của Nguyên Thần tầng hai cũng là hai dặm! Tru Thần Thứ của Mạnh Xuyên, cự ly xa nhất để đả thương kẻ địch cũng chỉ hơn một dặm (gần hai trăm trượng). Hai dặm là một giới hạn rất quan trọng. Ở cấp bậc Phong Hầu Thần Tôn (Yêu Vương Tứ Trọng Thiên), đại đa số đòn tấn công từ xa không thể vượt qua phạm vi hai dặm. Duy trì khoảng cách vượt qua hai dặm với kẻ địch là bản năng của Thần Tiễn Thủ Đại Nhật Cảnh Thần Tôn.
Mạnh Xuyên hóa thành tia chớp lao về phía chiến trường, cùng với Liễu Thất Nguyệt dang rộng đôi cánh hỏa diễm trên không trung, đều rất dễ thấy.
Bốn vị Thần Tôn bị vây công ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy như hạn hán lâu ngày gặp mưa, ai cũng vô cùng mừng rỡ.
“Là Mạnh sư huynh.”
“Mạnh sư huynh và Liễu sư tỷ tới!”
“Mạnh sư huynh tu luyện Lôi Đình Diệt Thế Thần Thể, tốc độ không hổ là quan tuyệt thiên hạ, mới nửa chén trà đã tới.”
Lòng bốn người Lục Phương tràn đầy vui mừng.
……
“Là bọn họ sao?”
Trong trà lâu của huyện thành cách chiến trường vài dặm, Đại Yêu Vương Phục Giác mặc áo bào xám hơi khó có thể tin nhìn Liễu Thất Nguyệt đang dang rộng đôi cánh trên không trung, cùng với Mạnh Xuyên đang lao xuống!
“Liễu Thất Nguyệt và Mạnh Xuyên?" Đại Yêu Vương Phục Giác không thể tin được.
Hắn ta chờ một con cá lớn.
Nhưng Liễu Thất Nguyệt và Mạnh Xuyên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Ở Nguyên Sơ Sơn, có hơn một trăm Đại Nhật Cảnh Thần Tôn có thực lực rất mạnh tạo thành từng nhóm tiểu đội, Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt chính là một nhóm trong đó. Những Thần Tôn này... đại đa số giống như Trương Quân Phong, Dương Phương, tuổi đều đã rất lớn, nhưng mà thực lực cũng đủ mạnh. Dù sao để đạt tới Đạo Chi Cảnh vào năm năm mươi tuổi rất khó, một trăm năm mươi tuổi đạt tới Đạo Chi Cảnh thì dễ dàng hơn nhiều.
Hơn trăm vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, tuyệt đại đa số đều là lớn tuổi, rất ít là thiên tài.
Mà thiên tài......
Cũng có phân chia cao thấp.
Mạnh Xuyên, Tiết Phong, Diêm Xích Đồng, tuổi còn trẻ mà thực lực mạnh, việc trở thành Phong Hầu Thần Tôn chắc như đinh đóng cột! Cũng có hy vọng trở thành Phong Vương Thần Tôn. Là những thiên tài mà Nguyên Sơ Sơn coi trọng nhất.
Liễu Thất Nguyệt yếu hơn một chút, mượn huyết mạch Phượng Hoàng thì nhất định có thể trở thành Phong Hầu Thần Tôn, nhưng để thành Phong Vương thì hy vọng quá xa vời. Nhưng huyết mạch của nàng ta có thể di truyền, cho nên nàng ta vẫn rất quan trọng đối với toàn bộ Nhân tộc.
“Trong những thiên tài chói mắt nhất trong thế hệ trẻ, ta lại lập tức đụng phải hai người? Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt? Ha ha, quả nhiên là đợi được hai con cá lớn, hơn nữa hai con cá lớn này lại rất mập rất non. Nếu giết chết hai người bọn họ, e là Nguyên Sơ Sơn sẽ tức điên lên. Công lao giết chết hai người bọn họ, có thể sánh với công lao giết chết hai tên Phong Hầu Thần Tôn." Đại Yêu Vương Phục Giác hơi kích động, "Không thể gấp, không thể loạn.”
“Nếu như quá kích động, hành động xảy ra sơ suất, để cho hai người bọn họ trốn thoát. Ta sẽ hối hận không kịp.”
Đại Yêu Vương Phục Giác lúc này nhanh chóng suy nghĩ.
“Tốc độ của Mạnh Xuyên cực nhanh, chắc chắn là cấp bậc Phong Vương Thần Tôn. Hơi kinh động hắn, hắn có thể mang Liễu Thất Nguyệt chạy mất.”
“Liễu Thất Nguyệt là Phượng Hoàng thần thể, có thể thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn.”
“Địa vị của hai người bọn họ phi phàm, Nguyên Sơ Sơn rất có thể đưa cho hai người bảo vật hộ thân.”
Đại Yêu Vương Phục Giác mặc áo bào xám nheo mắt lại, suy tư.
“Mọi việc không thể nắm chắc mười phần, nắm chắc tám chín phần là đủ rồi." Đại Yêu Vương Phục Giác lặng lẽ rời khỏi trà lâu, hắn ta hóa thành ảo ảnh đi trên đường, nhanh chóng tới gần Mạnh Xuyên.
Hắn ta thu liễm khí tức, ngay cả ánh sáng cũng bị che lấp, mắt thường cũng không thể nhìn thấy hắn ta.
Hắn ta trực tiếp áp sát ở trong màn mưa.
“Khoảng cách phải đủ gần.”
“Xuất thủ từ xa, một khi thất bại, Mạnh Xuyên sẽ chuồn mất. Không thể như vậy.”
“Ra chiêu ở cự ly gần thì uy lực sẽ càng lớn, có hi vọng một chiêu giết chết hắn. Cho dù thất bại, cũng có thể ra sát chiêu." Trong lòng Đại Yêu Vương Phục Giác đã có kế hoạch, "Nhất định phải ra sát chiêu ngay lập tức, đánh chết Mạnh Xuyên! Mạnh Xuyên vừa chết, chỉ còn lại có một Thần Tiễn Thủ Liễu Thất Nguyệt, tốc độ phi hành của Liễu Thất Nguyệt không bằng ta, hoàn toàn không thể trốn thoát. Cho dù có thể thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn, nếu ta bỏ ra nhiều thời gian hơn cũng sẽ có cách để giết chết nàng.”
Vút~~~
Gió thổi mạnh và mưa bắt đầu lớn hơn.
Sau khi Mạnh Xuyên đáp xuống, bảy vị Yêu Vương đều hốt hoảng chạy trốn.
Đại Yêu Vương Phục Giác mặc áo bào xám, vẫn lặng lẽ tới gần trong nước mưa, hắn ta hoàn toàn không quan tâm sống chết của bảy vị Yêu Vương kia. Thậm chí hắn ta ẩn núp ở đây...... cũng chỉ có bản thân hắn ta biết.
Hai ba năm hắn ta mới hành động một lần, hành động cũng không hề có quy luật, chọn bừa một chỗ chiến trường để mai phục. Không có thủ hạ nào biết hắn ta ở đây, cho nên hắn ta cũng sẽ không bị phản bội.
Nếu như người cứu viện là Phong Hầu Thần Tôn, hắn ta sẽ lặng lẽ rút lui không một tiếng động.
Nhưng người cứu viện lần này là phu thê Mạnh Xuyên, Đại Yêu Vương Phục Giác cảm thấy đây là món quà của vận mệnh.
"Giết chết hai người bọn họ, đạt được công lao, đủ để đổi lấy một quả “Độc Long Đan” cấp năm kia rồi." Khóe miệng của Đại Yêu Vương Phục Giác cũng hơi nhếch lên, hắn ta vốn tưởng rằng sẽ ngủ đông ở thế giới Nhân tộc trăm năm, trăm năm tích góp từng tí công lao mới có hi vọng để đổi lấy, ai ngờ vận khí hắn ta tốt như vậy, thoáng cái đã đụng phải Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt.
Có lẽ trong tương lai hai người bọn họ sẽ rất mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ mới chỉ là Đại Nhật Cảnh Thần Tôn mà thôi.
“Phụt phụt phụt.”
Mạnh Xuyên nhanh như chớp, ánh đao giết chết đám Yêu Vương, bảy Yêu Vương hốt hoảng chạy trốn. Lúc này bốn vị Thần Tôn trong tiểu đội cũng hỗ trợ ngăn cản.
Vút vút!
Đại Yêu Vương Phục Giác mặc áo bào xám, lặng lẽ tới gần, hai dặm, một dặm.
Tốc độ của hắn ta cũng cực nhanh, vút xuyên qua khoảng cách trăm trượng, lúc chỉ còn cách Mạnh Xuyên ba mươi trượng, dưới chiếc mũ trùm đầu màu xám kia, con ngươi hắn ta chớp một cái.
Vút vút!
Hai tia sáng vàng bắn ra từ trong con ngươi của hắn ta, tia sáng vàng bắn ra, không hề che giấu, dùng tốc độ đáng sợ tập kích giết chết Mạnh Xuyên.
“Phụt." Mạnh Xuyên giết chết tên Yêu Vương thứ sáu, tên Tuyết Yêu Yêu Vương thứ bảy cũng bị bốn tên Thần Tôn khác hợp sức giết chết.
Mạnh Xuyên vừa nở nụ cười, bỗng nhiên trong lòng run lên.
Bởi vì lĩnh vực Nguyên Thần của hắn, rõ ràng cảm ứng được một tàn ảnh lao vào trong "lĩnh vực năm mươi trượng" của hắn trong chớp mặt! Dưới lĩnh vực Nguyên Thần mọi chi tiết đều lộ rõ, Mạnh Xuyên có thể “nhìn thấy” rõ ràng đối phương mặc áo bào màu xám, dưới mũ trùm đầu là đầu của một người một sừng, da trên khuôn mặt của hắn ta tràn đầy nếp nhăn, hiển nhiên không phải Nhân tộc, mà là Yêu tộc.
Lĩnh vực Nguyên Thần có thể cảm ứng khí tức trong phạm vi năm dặm, nhưng hắn lại không cảm ứng được khí tức của nó.
“Là Yêu Vương Tứ Trọng Thiên." Mạnh Xuyên lập tức giật mình.
……
Thần thông vừa tung ra, hai tia sáng vàng ngay lập tức xẹt qua khoảng cách ba mươi trượng, cũng làm cho rất nhiều người khiếp sợ.
Bốn vị Thần Tôn cách đó không xa, kinh ngạc nhìn hai tia sáng vàng xuất hiện từ trong hư vô, tập kích về phía Mạnh Xuyên.
“A Xuyên." Liễu Thất Nguyệt vốn đang thả lỏng thu hồi cung tên, sắc mặt cũng đại biến.
Dưới cái nhìn của họ.
Mạnh Xuyên ngay lập tức rút đao, ánh đao chợt lóe, từng ánh đao giống như cánh sen màu hồng nở rộ, sau tiếng va chạm thanh thúy, Trảm Yêu Đao ngăn lại hoàn toàn hai tia sáng vàng kia lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook