Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 212 Truy sát

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 22: Truy sát

Đầu của Phục Giác Đại Yêu Vương đau muốn nứt ra. Sau khi Nguyên Thần xuyên thấu vào Tru Thần Thứ, ý thức đều đang rung động ầm ầm, cảm ứng thế giới bên ngoài đều trở nên mơ hồ.

Nhưng cảm ứng có mơ hồ hơn nữa, vẫn có thể hiểu được tình thế bên ngoài, nhìn thấy một đao Mạnh Xuyên bổ tới.

“Cút ngay.”

Phục Giác Đại Yêu Vương vô cùng thống khổ, một tay cầm trường thương màu đen quét qua. Lực tấn công khủng bố ban đầu quét qua làm hư không nổ tung, tất cả mọi thứ trong một khu vực đều hóa thành phế tích. Mạnh Xuyên giống như chợt lóe lên một chút quỷ mị đến vị trí bên trái ở phía sau Phục Giác Đại Yêu Vương, vẫn như trước độc ác bổ một đao vào cổ của nó.

Cảm ứng với thế giới bên ngoài mơ hồ, ngay cả đao pháp Mạnh Xuyên đều khó có thể thấy rõ ràng, Phục Giác Đại Yêu Vương chỉ có thể vùi đầu xông tới, cuối cùng khiến một đao kia bổ ở phía sau lưng nó.

Hổ Khiếu Thức <<Tâm Ý Đao>>!

Bùm!

Một đao này hung mãnh bạo liệt, Phục Giác Đại Yêu Vương cơ thể lại cứng rắn như núi lớn chống lại một kích này, rất nhiều vảy bên ngoài cơ thể nổ tung ra, bị bổ ra một cái vết thương lập tức chảy máu đầm đìa. Bổ ra màng da thấy được lớp tầng cơ bắp. Nhưng ngay sau đó vết thương lập tức khép lại.

“Cơ thể thật mạnh." Mạnh Xuyên thầm kinh hãi.

"Bí thuật Nguyên Thần 'Tru Thần Thứ', Mạnh Xuyên làm sao có thể thi triển Tru Thần Thứ chứ?" Phục Giác Đại Yêu Vương trúng một đao tiếp tục chạy trốn điên cuồng, lòng tràn đầy sự khó tin.

“Ngươi trốn thoát được sao?" Thân pháp Mạnh Xuyên kinh người cỡ này, chợt lách người đuổi theo Phục Giác Đại Yêu Vương.

Phục Giác Đại Yêu Vương tựa như dã thú đang chạy trốn, vừa ngẩng đầu lập tức nhìn về phía nữ tử Nhân tộc Liễu Thất Nguyệt có một đôi Hoả Diễm Vũ Dực trên không trung ở đằng xa: "Liễu Thất Nguyệt là điểm yếu của Mạnh Xuyên!" Nó chớp mắt một cái, có hai tia sáng vàng bắn ra. Nhưng Tru Thần Thứ lại đâm thủng Nguyên Thần của nó một lần nữa khiến nó lần nữa thống khổ, ý thức trở nên mơ hồ, hai tia kim quang tán loạn thành sương mù.

“Thôi thôi, có Tru Thần Thứ, nên căn bản ta không thể thi triển thần thông.”

“Với tốc độ của Mạnh Xuyên, quấn lấy ta. Căn bản ta không thể tiếp cận Liễu Thất Nguyệt." Phục Giác Đại Yêu Vương đứng trước con đường sống chết, cảm ứng mơ hồ, nhưng vẫn hiểu được điều này.

Nó vừa điên cuồng chạy, vừa vung trường thương màu đen quét ngang.

Nguyên Thần bị trọng thương, khiến cho việc cảm ứng về thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại câu hỏi trong lòng. Còn về chiến đấu? Tất cả chiêu số cảnh giới huyền diệu đều không thi triển được, chỉ biết sử dụng chút chiêu số vụng về, may mắn cơ thể nó đủ mạnh, tùy ý quét uy lực lớn được một lần, còn có thể phát huy ba đến bốn phần trên mười phần thực lực.

Nhưng với thực lực như thế, căn bản không cách nào ngăn cản thân pháp tuyệt đỉnh của Mạnh Xuyên.

“Nâng lên.”

Mang theo tiếng rít chói tai.

Một đao Mạnh Xuyên quỷ dị khó lường, Phục Giác Đại Yêu Vương rống giận: "Cút ngay." Nó ra sức vung trường thương màu đen, nhưng một đao của Mạnh Xuyên vô cùng huyền diệu. Tuy rằng một thương kia quét ra phạm vi đủ lớn, nhưng căn bản không thể đụng tới đao của Mạnh Xuyên.

Đột nhiên nó quay vòng một cái.

Trảm Yêu Đao đâm thẳng vào lưng Phục Giác Đại Yêu Vương.

“Phập.”

Đâm ra một lỗ thủng đầy máu. Đao đâm vào sâu một nửa, có ánh đao ẩn sâu trong cơ thể Phục Giác Đại Yêu Vương, máu tươi từ miệng vết thương phun ra mãnh liệt, Phục Giác Đại Yêu Vương trở nên run rẩy.

Nhưng thân hình của Phục Giác Đại Yêu Vương cao hơn ba trượng, hình thể mạnh mẽ hùng tráng, bị đâm một đao nhưng vẫn ra sức chạy.

“Cơ thể hắn vô cùng cứng cỏi, trong ngoài như một, chỉ có Long Ngâm Thức mới có thể đối phó với nó." Mạnh Xuyên hiểu được điểm ấy, hắn truy đuổi Phục Giác Đại Yêu Vương, hóa thành từng tia ảo ảnh, từng đao "Long Ngâm Thức" như muốn đâm thủng đầu Phục Giác Đại Yêu Vương.

Phục Giác Đại Yêu Vương cũng hiểu đầu lâu là chỗ yếu hại, cho nên vung trường thương che đầu, chính nó cũng cúi đầu chạy trối chết.

“Ầm—!”

Phục Giác Đại Yêu Vương thi triển cấm thuật, dọc theo đường đi đâm vào mọi thứ xung quanh. Tất cả kiến trúc, cây cối, núi giả, toàn bộ bị Phục Giác Đại Yêu Vương đâm đến vỡ nát.

Có lẽ thương thế của nó đang càng ngày càng nặng cho nên khi chạy thoát được năm sáu dặm lại đụng phải tường thành dày dặn phải xuyên qua mới đến nơi vắng vẻ, vì vậy đã bị Long Ngâm Thức xuyên qua cơ thể năm lần, ngay cả trái tim cũng bị xuyên qua một lần, khi một đao kia của Mạnh Xuyên đâm xuyên qua trái tim của Phục Giác Đại Yêu Vương, ánh đao bộc phát đập nát trái tim, khiến thương thế Phục Giác Đại Yêu Vương rất nặng. Chỉ là cơ thể tu luyện đến trình độ này, chỉ có đầu óc lại chính là điểm yếu duy nhất. Những nơi khác trong cơ thể đều không còn là điểm yếu, trái tim bị vỡ vụn nhưng qua một thời gian có thể mọc ra một lần nữa.

“Sai sai sai.”

“Tình báo Yêu tộc ta sai đến quá đáng, nói cái gì mà ba thiên tài lớn trong thế hệ trẻ của Nguyên Sơ Sơn đặt ngang hàng, Mạnh Xuyên mạnh hơn Tiết Phong, Diêm Xích Đồng rất nhiều! Nguyên Thần mới là nơi yếu điểm của hắn.”

“Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, ba mươi sáu tuổi đã đến Nguyên Thần cấp ba sao?”

“Với thiên phú về Nguyên Thần của hắn, trong lịch sử Nhân tộc đều có thể xếp trong hạng mười." Phục Giác Đại Yêu Vương rất rõ ràng mình phát hiện ra một bí mật lớn.

Đại Nhật Cảnh còn có Nguyên Thần cấp ba.

Ám Tinh Cảnh (Phong Hầu) đâu?

Vô Gian Cảnh thì sao? Mạnh Xuyên sẽ tu luyện tới trình độ nào của Nguyên Thần?

Trên thực tế mấy năm trước Mạnh Xuyên đạt tới Nguyên Thần tầng hai, liền khiến Tần Ngũ Tôn Giả, Lạc Đường Tôn Giả phá lệ để Mạnh Xuyên tiến vào Thương Nguyên Động Thiên! hai người bọn Tần Ngũ Tôn Giả đều vô cùng chờ mong Mạnh Xuyên ở phương diện thiên phú Nguyên Thần. Bây giờ đã mấy năm trôi qua đã đạt tới Nguyên Thần cấp ba. Nếu là để bọn Tần Ngũ Tôn Giả biết được cũng sẽ vô cùng kinh ngạc.

“Ta chỉ cần sống sót, bẩm báo bí mật lớn này sẽ có công lớn. Yêu tộc ban thưởng, chẳng sợ thua việc ban thưởng khi chém giết được hai gã Phong Hầu Thần Tôn." Phục Giác Đại Yêu Vương vô cùng chắc chắn.

Mạnh Xuyên vẫn đuổi giết phía sau, lại một lần nữa đánh úp lại, một đao lạnh như băng đâm vào cổ nó, cổ nó thô ba thước, một đao này phá vỡ vảy và trở ngại nặng nề, đâm vào cổ tráng kiện này sâu hơn một nửa đồng thời tạo thành hư tổn cực lớn đối với cổ.

“Ha ha." Phục Giác đại yêu vương vô cùng thống khổ: "Chỉ cần bị hắn đâm trúng đầu, ta sẽ chết chắc. Hiện tại ta căn bản không thể ngăn cản đao của hắn.”

Phục Giác Đại Yêu Vương nhìn nơi đấy trống mênh mông, đột nhiên chui xuống đất, yêu lực mạnh mẽ xé rách bùn đất nham thạch rồi nhanh chóng chui xuống đất.

Ầm!

Bùn đất đá nổ tung, ánh đao bên ngoài cơ thể Mạnh Xuyên bộc phát, chân thân lại nhanh chóng đánh sát tới.

Mạnh Xuyên cảm giác được Phục Giác Đại Yêu Vương bị thương, tốc độ lực lượng đều xuống dốc: "Trong vòng mười chiêu, chắc chắn sẽ giết nó.”

Đồng thời lại là một ý niệm, Tru Thần Thứ lần nữa đâm thủng Nguyên Thần của đối phương.

Tru Thần Thứ, là sát chiêu lợi hại nhất của Nguyên Thần cấp ba.

Dựa theo thư tịch ghi chép về bí thuật Nguyên Thần, không cô đọng Nguyên Thần, đối mặt Tru Thần Thứ, gần như phải chết. Chỉ có kiểu người 'ý chí siêu tuyệt' cực hiếm thấy, khi hồn phách bị đâm thủng, ý chí mạnh mẽ vẫn khiến hồn phách hợp lại, duy trì một hi vọng sống.

Nguyên Thần tầng một, đối mặt Tru Thần Thứ... Nguyên Thần trọng thương, ý thức mơ hồ, chỉ có thể duy trì suy nghĩ đơn giản. Chiêu số cảnh giới huyền diệu sao? Căn bản không có cách nào thi triển. Chỉ có thể thi triển chút chiêu số vụng về. Nguyên Thần tầng hai, đối mặt Tru Thần Thứ, Nguyên Thần bị thương nhẹ, chịu một chút ảnh hưởng.

Hiện giờ Phục Giác Đại Yêu Vương chỉ có thể thi triển chút chiêu số vụng về, thực lực tổn hại lớn.

“Phập." Phục Giác Đại Yêu Vương đầu lâu lần nữa hiểm hiểm tránh được một đao đáng sợ kia, một đao kia đâm vào vai phải Phục Giác Đại Yêu Vương, đâm ra một lỗ máu rất sâu.

Phục Giác Đại Yêu Vương cảm thấy cánh tay phải phát lực, lập tức đã suy giảm năm phần.

Trên người có rất nhiều vết thương xuyên qua, còn có tổn thương cơ quan tạng phủ, trái tim vỡ vụn... Những thứ này đều khiến tốc độ lực lượng bộc phát của nó suy giảm rất nhiều. Mạnh Xuyên vẫn thoải mái đi theo hắn, lần nữa xuất đao.

"Xem ra lần này, ta trốn không thoát." Lấy lực sinh mệnh cứng cỏi của Phục Giác Đại Yêu Vương, giờ phút này cũng cảm thấy tuyệt vọng, nó đã không còn nhìn thấy hi vọng về mạng sống nữa.

“Vèo.”

Một tia sáng màu đen ở trong mây mù lao đi với tốc độ cực nhanh.

Trong tia sáng đen là một lão giả tóc đen, chính là Phong Vương Thần Tôn của Nguyên Sơ Sơn 'Lữ Việt Vương', là lãnh đạo tối cao của 'Bộ tộc Lữ Việt' trong tộc đàn Việt Châu Bách Việt ở Vương triều Đại Chu. Bình thường hắn ta đều đóng ở 'Lạc Đường Quan'.

Ngoại trừ bên ngoài Lạc Đường Quan có Lạc Đường Tôn Giả thì còn có hai gã Phong Vương Thần Tôn khác. Tới gần Ngô Châu, Tiền Châu còn có cổng thành cực lớn.

“Nhanh nhanh nhanh.”

Bây giờ Lữ Việt Vương cũng đã hơn ba trăm tuổi. Lúc này vô cùng lo lắng: "Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt gặp nguy hiểm, phải mau chóng chạy tới.”

Hắn ta là Thần Tôn thế hệ trước, cũng rất coi trọng hai vị đệ tử thiên tài trong tông phái.

“Còn ba trăm dặm.”

“Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt, hai đứa các ngươi nhất định phải chống đỡ đấy." Lữ Việt Vương toàn lực lên đường.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương