Tinh Thần Biến
-
Chương 602: Chúc mục
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
*
Lôi Phạt thành, trong hoàng thành nơi Chu Hiển ở.
- Lưu Sam, tóm lại xử lý sạch sẽ chưa? - Chu Hiển đạm nhiên hỏi.
Thượng bộ thiên thần Lưu Sam lập tức cung kính đáp:
- Điện hạ. trên Ngụ Đức tinh nhân mã Tần thị một tộc bọn họ cùng chúng ta tiếp xúc kí ức, kẻ theo sau đã hoàn toàn tiêu trừ.
- À. - Chu hiển gật gật đầu.
Đối phó với Tần Vũ, chỉ xét một chút là 'Tiên' cảnh giới mà thi triển thủ đoạn với Tần thị một tộc đệ tử, sự tình này truyền ra được, cũng là thật mất mặt.
- Điện hạ, theo những người đó tự nói, Tần Vũ kia mang theo một ít nguời đã đi tới một đặc thù không gian nào đó…
- Ta hiểu rồi.
Chu Hiển 'xì' cười một tiếng, trong mắt có hàn ý "ước chừng" Tần Vũ kia thi triển trận pháp không gian. Rồi sau đó vẫn núp trong trận pháp không gian. 'Trận Pháp Không Gian' này thần thông, thật khá rắc rối. Chỉ là Tần Vũ kia cũng cam nguyện chịu rút đầu như con rùa, không biết hắn làm con rùa rút đầu muốn trốn đến ngày nào!
Chu Hiển đột nhiên nhớ tới cái gì liền quay về phía Lưu Sam nói:
- Ngươi trở về đi.
- Thị điện hạ.
Lưu Sam lập tức thối lui. Chu Hiển tại phòng khách trầm ngâm một lúc,
- Phụ hoàng đã bỏ nhiều thời gian một mực tìm kiếm Tần Vũ ở vũ trụ không gian khác. Hiện tại xem ra sợ là căn bản phụ hoàng suy tính trật đi rồi.
Chu Hiển sau đó rời phòng khách, đi về hướng tây bắc Thánh Hoàng điện.
Đông bộ thần giới, trong Úy Trì thành.
Tại một ngôi tửu lâu.
Hình Viễn cùng thê tử của mình đang ăn uống. Bọn họ mấy ngày này cũng nghe nói sự tình của Tần Vũ, trong lòng cũng vì Tần Vũ mà không ngớt lo âu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thế nhưng Hình Viễn rất rõ ràng.
Tần Vũ hôm nay thật lực là thượng bộ thiên thần, đồng thời còn là tân tượng thần. Còn hắn chỉ là một thượng cấp thần nhân, muốn trợ giúp cho Tần Vũ tóm lại không có cách nào.
- Tưởng tượng Tần Vũ đại nhân, tại Thánh Hoàng điện…
Một vị bạch y thanh niên tại tửu lâu hùng hồn luận thuyết. Đại đa số trong lòng người ở thần giới, Thánh Hoàng đều là cao vời vợi, Bọn họ tại sâu xa trong đáy lòng kì thật cũng có khát vọng nhục mạ Thánh Hoàng. Tuy nhiên loại khát vọng này thật buồn cười, chỉ là không thể phủ nhận. Rất nhiều người trong đáy lòng đều có loại khát vọng này, chỉ là không có người nào có khả năng thực hiện. Mà Tần Vũ hiện tại với Thánh Hoàng sẵn đã làm vậy, dù hắn cùng các thần nhân này không hề có quan hệ, thế nhưng các thần nhân bọn họ vẫn cảm thấy rất thống khoái.
- Vương huynh, tại Bắc cực Thánh Hoàng, trên điện Tần Vũ đại nhân công khai cướp cô dâu, đúng là người của Úy Trì thành chúng ta. - Phía bên cạnh, một thanh niên áo xám đắc ý nói.
- Ai mà không biết? Lúc trước Tần Vũ đại nhân tại Mê Nhĩ sơn bày ra đại trận, biết bao nhiêu thiên thần tới công kích mới là tối hậu chứ? - Bên cạnh tức thì có người bắt đầu nói.
- Bất quá lúc này đây Tần Vũ đại nhân thật sự khổ quá sức. Tám đại Thánh Hoàng cùng hợp sức truy sát, thật không hiểu kết quả ra sao đây.
Bạch y thanh niên cảm thán nói.
- Đúng vậy, bất quá Tần Vũ đại nhân thật rất lợi hại. Nghe nói ngày đó hồng vân cái thiên, đúng là Tần Vũ đại nhân tại Phiêu Tuyết thành luyện chế ra nhất lưu hồng mông linh bảo đó! - Hôi y thanh niên gật đầu nói.
- Hồng vân cái thiên?
Hình Viễn đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn ra bầu trời bên ngoài tửu lâu.
Chỉ thấy thần giới cả bầu trời lại có hồng vân bao phủ. Vô số điện xà tại hồng vân ngoằn nghèo qua lại. Trong tửu lâu mọi người phát hiện cảnh này đều sững sờ.
Giờ khắc này, không chỉ riêng trong tửu lâu mà khắp cả Úy Trì thành, thậm chí cả thần giới, tất cả mọi người đều ngửa đầu kinh ngạc nhìn bầu trời.
Hồng vân cái thiên, thiên hàng linh bảo chi lôi. Đúng là nhất lưu hồng mông linh bảo xuất thế!
Thấy được cảnh này, phản ứng thứ nhất của mọi người là… ai luyện chế nhất lưu hồng mông linh bảo? Trừ Tần Vũ với Xa Hầu Viên vậy còn ai có năng lực này.
Nhưng Xa Hầu Viên đã sớm mất tích.
- Tần Vũ, Tần Vũ đại nhân đã luyện chế ra một bộ nhất lưu hồng mông linh bảo rồi!
Đây là phản ứng của tuyệt đại đa số người.
- Tần Vũ kia đã luyện chế ra một món nhất lưu hồng mông linh bảo?
Chu Hiển nhìn bầu trời, trong lòng căn bản không cách nào tin được.
Nhất lưu hồng mông linh bảo, từ lúc nào lại dễ dàng luyện chế như vậy?
Đứng bên cạnh Chu Hiển, Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc thần thức ngay lập tức bao phủ cả thần giới:
- Tần Vũ hắn đang ở tại thần giới phía bầu trời Đông hải hải vực.
- Đại ca.
Lúc này lại có hai nam tử xuất hiện bên cạnh, chính là trong bốn đại thần vương - Lôi Vũ thần vương và Lôi Yểm thần vương.
- Đại bá.
Một gã tuấn mỹ thanh niên hướng về Chu Hoắc khẽ hành lễ, Chu Hoắc mỉm cười:
- Là Chu Nhiên à.
Thanh niên này chính là - Chu gia thế hệ thứ hai của Lôi Phạt thành - một thần vương duy nhất, đồng bối với Chu Hiển.
- Tần Vũ này vậy mà đã luyện chế ra một bộ nhất lưu hồng mông linh bảo. Đại bá, nhị bá, phụ thân, chúng ta cùng đi xem xét nhé. - Chu Nhiên cười nói.
Bốn đại thần vương lập tức cười gật đầu, mang theo Chu Hiển. Như thế Lôi Phạt thành năm người liền trực tiếp thuấn di đi tới thần giới Đông hải bầu trời.
- Nhất lưu hồng mông linh bảo? Tần Vũ tiểu huynh đệ quả thật không tệ.
Huyết yêu nữ vương ngẩn đầu nhìn trời, lập tức cũng thuấn di đi tới thần giới Đông hải hải vực.
Nam cực Thánh Hoàng ngửa đầu nhìn bầu trời.
- Phụ thân, ta đã sớm nói qua. Chúng ta ở tại Kính Quang thành tốt nhất không cần nhập bọn đi tới. - Đoan Mộc Ngọc lắc đầu thở dài một tiếng nói. - Ta đã ở cùng Tần Vũ một thời gian, luôn cảm giác trên người hắn có một đại bí mật, chỉ là ta vô luận như thế nào cũng nhìn không thấu hắn.
- Có thể, ngươi đúng. - Nam cực Thánh Hoàng cười nhẹ một tiếng, - Bất quá, ta đã nói rồi, thật không thể đổi lời.
Nam cực Thánh Hoàng lăng không biến mất ở Kính Quang thành.
Giờ khắc này, cả thần giới, từng vị, rồi từng vị thần vương hướng về thần giới Đông hải bầu trời theo nhau tới.
Mà ở Đông hải bầu trời chỉ có Tần Vũ và Khương Lập hai người sóng vai đứng.
- Lập Nhi, hành động ra sao?
Tần Vũ nhìn đám thần vương xuất hiện chung quanh, đành quay qua Khương Lập bên cạnh cười nhẹ hỏi.
Khương Lập chỉ tựa hồ như ngừng hô hấp lại.
- Vũ ca, có phải là làm quá lớn rồi không? - Khương Lập thấp giọng hỏi.
- Lớn sao?
Tần Vũ mục quang đảo qua đoàn thần vương chung quanh, khóe miệng tiếu ý nâng lên.
- Bất kể ra sao thì khí thế này quả là quá đủ, không phải sao?
Lôi Phạt thành, trong hoàng thành nơi Chu Hiển ở.
- Lưu Sam, tóm lại xử lý sạch sẽ chưa? - Chu Hiển đạm nhiên hỏi.
Thượng bộ thiên thần Lưu Sam lập tức cung kính đáp:
- Điện hạ. trên Ngụ Đức tinh nhân mã Tần thị một tộc bọn họ cùng chúng ta tiếp xúc kí ức, kẻ theo sau đã hoàn toàn tiêu trừ.
- À. - Chu hiển gật gật đầu.
Đối phó với Tần Vũ, chỉ xét một chút là 'Tiên' cảnh giới mà thi triển thủ đoạn với Tần thị một tộc đệ tử, sự tình này truyền ra được, cũng là thật mất mặt.
- Điện hạ, theo những người đó tự nói, Tần Vũ kia mang theo một ít nguời đã đi tới một đặc thù không gian nào đó…
- Ta hiểu rồi.
Chu Hiển 'xì' cười một tiếng, trong mắt có hàn ý "ước chừng" Tần Vũ kia thi triển trận pháp không gian. Rồi sau đó vẫn núp trong trận pháp không gian. 'Trận Pháp Không Gian' này thần thông, thật khá rắc rối. Chỉ là Tần Vũ kia cũng cam nguyện chịu rút đầu như con rùa, không biết hắn làm con rùa rút đầu muốn trốn đến ngày nào!
Chu Hiển đột nhiên nhớ tới cái gì liền quay về phía Lưu Sam nói:
- Ngươi trở về đi.
- Thị điện hạ.
Lưu Sam lập tức thối lui. Chu Hiển tại phòng khách trầm ngâm một lúc,
- Phụ hoàng đã bỏ nhiều thời gian một mực tìm kiếm Tần Vũ ở vũ trụ không gian khác. Hiện tại xem ra sợ là căn bản phụ hoàng suy tính trật đi rồi.
Chu Hiển sau đó rời phòng khách, đi về hướng tây bắc Thánh Hoàng điện.
Đông bộ thần giới, trong Úy Trì thành.
Tại một ngôi tửu lâu.
Hình Viễn cùng thê tử của mình đang ăn uống. Bọn họ mấy ngày này cũng nghe nói sự tình của Tần Vũ, trong lòng cũng vì Tần Vũ mà không ngớt lo âu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thế nhưng Hình Viễn rất rõ ràng.
Tần Vũ hôm nay thật lực là thượng bộ thiên thần, đồng thời còn là tân tượng thần. Còn hắn chỉ là một thượng cấp thần nhân, muốn trợ giúp cho Tần Vũ tóm lại không có cách nào.
- Tưởng tượng Tần Vũ đại nhân, tại Thánh Hoàng điện…
Một vị bạch y thanh niên tại tửu lâu hùng hồn luận thuyết. Đại đa số trong lòng người ở thần giới, Thánh Hoàng đều là cao vời vợi, Bọn họ tại sâu xa trong đáy lòng kì thật cũng có khát vọng nhục mạ Thánh Hoàng. Tuy nhiên loại khát vọng này thật buồn cười, chỉ là không thể phủ nhận. Rất nhiều người trong đáy lòng đều có loại khát vọng này, chỉ là không có người nào có khả năng thực hiện. Mà Tần Vũ hiện tại với Thánh Hoàng sẵn đã làm vậy, dù hắn cùng các thần nhân này không hề có quan hệ, thế nhưng các thần nhân bọn họ vẫn cảm thấy rất thống khoái.
- Vương huynh, tại Bắc cực Thánh Hoàng, trên điện Tần Vũ đại nhân công khai cướp cô dâu, đúng là người của Úy Trì thành chúng ta. - Phía bên cạnh, một thanh niên áo xám đắc ý nói.
- Ai mà không biết? Lúc trước Tần Vũ đại nhân tại Mê Nhĩ sơn bày ra đại trận, biết bao nhiêu thiên thần tới công kích mới là tối hậu chứ? - Bên cạnh tức thì có người bắt đầu nói.
- Bất quá lúc này đây Tần Vũ đại nhân thật sự khổ quá sức. Tám đại Thánh Hoàng cùng hợp sức truy sát, thật không hiểu kết quả ra sao đây.
Bạch y thanh niên cảm thán nói.
- Đúng vậy, bất quá Tần Vũ đại nhân thật rất lợi hại. Nghe nói ngày đó hồng vân cái thiên, đúng là Tần Vũ đại nhân tại Phiêu Tuyết thành luyện chế ra nhất lưu hồng mông linh bảo đó! - Hôi y thanh niên gật đầu nói.
- Hồng vân cái thiên?
Hình Viễn đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn ra bầu trời bên ngoài tửu lâu.
Chỉ thấy thần giới cả bầu trời lại có hồng vân bao phủ. Vô số điện xà tại hồng vân ngoằn nghèo qua lại. Trong tửu lâu mọi người phát hiện cảnh này đều sững sờ.
Giờ khắc này, không chỉ riêng trong tửu lâu mà khắp cả Úy Trì thành, thậm chí cả thần giới, tất cả mọi người đều ngửa đầu kinh ngạc nhìn bầu trời.
Hồng vân cái thiên, thiên hàng linh bảo chi lôi. Đúng là nhất lưu hồng mông linh bảo xuất thế!
Thấy được cảnh này, phản ứng thứ nhất của mọi người là… ai luyện chế nhất lưu hồng mông linh bảo? Trừ Tần Vũ với Xa Hầu Viên vậy còn ai có năng lực này.
Nhưng Xa Hầu Viên đã sớm mất tích.
- Tần Vũ, Tần Vũ đại nhân đã luyện chế ra một bộ nhất lưu hồng mông linh bảo rồi!
Đây là phản ứng của tuyệt đại đa số người.
- Tần Vũ kia đã luyện chế ra một món nhất lưu hồng mông linh bảo?
Chu Hiển nhìn bầu trời, trong lòng căn bản không cách nào tin được.
Nhất lưu hồng mông linh bảo, từ lúc nào lại dễ dàng luyện chế như vậy?
Đứng bên cạnh Chu Hiển, Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc thần thức ngay lập tức bao phủ cả thần giới:
- Tần Vũ hắn đang ở tại thần giới phía bầu trời Đông hải hải vực.
- Đại ca.
Lúc này lại có hai nam tử xuất hiện bên cạnh, chính là trong bốn đại thần vương - Lôi Vũ thần vương và Lôi Yểm thần vương.
- Đại bá.
Một gã tuấn mỹ thanh niên hướng về Chu Hoắc khẽ hành lễ, Chu Hoắc mỉm cười:
- Là Chu Nhiên à.
Thanh niên này chính là - Chu gia thế hệ thứ hai của Lôi Phạt thành - một thần vương duy nhất, đồng bối với Chu Hiển.
- Tần Vũ này vậy mà đã luyện chế ra một bộ nhất lưu hồng mông linh bảo. Đại bá, nhị bá, phụ thân, chúng ta cùng đi xem xét nhé. - Chu Nhiên cười nói.
Bốn đại thần vương lập tức cười gật đầu, mang theo Chu Hiển. Như thế Lôi Phạt thành năm người liền trực tiếp thuấn di đi tới thần giới Đông hải bầu trời.
- Nhất lưu hồng mông linh bảo? Tần Vũ tiểu huynh đệ quả thật không tệ.
Huyết yêu nữ vương ngẩn đầu nhìn trời, lập tức cũng thuấn di đi tới thần giới Đông hải hải vực.
Nam cực Thánh Hoàng ngửa đầu nhìn bầu trời.
- Phụ thân, ta đã sớm nói qua. Chúng ta ở tại Kính Quang thành tốt nhất không cần nhập bọn đi tới. - Đoan Mộc Ngọc lắc đầu thở dài một tiếng nói. - Ta đã ở cùng Tần Vũ một thời gian, luôn cảm giác trên người hắn có một đại bí mật, chỉ là ta vô luận như thế nào cũng nhìn không thấu hắn.
- Có thể, ngươi đúng. - Nam cực Thánh Hoàng cười nhẹ một tiếng, - Bất quá, ta đã nói rồi, thật không thể đổi lời.
Nam cực Thánh Hoàng lăng không biến mất ở Kính Quang thành.
Giờ khắc này, cả thần giới, từng vị, rồi từng vị thần vương hướng về thần giới Đông hải bầu trời theo nhau tới.
Mà ở Đông hải bầu trời chỉ có Tần Vũ và Khương Lập hai người sóng vai đứng.
- Lập Nhi, hành động ra sao?
Tần Vũ nhìn đám thần vương xuất hiện chung quanh, đành quay qua Khương Lập bên cạnh cười nhẹ hỏi.
Khương Lập chỉ tựa hồ như ngừng hô hấp lại.
- Vũ ca, có phải là làm quá lớn rồi không? - Khương Lập thấp giọng hỏi.
- Lớn sao?
Tần Vũ mục quang đảo qua đoàn thần vương chung quanh, khóe miệng tiếu ý nâng lên.
- Bất kể ra sao thì khí thế này quả là quá đủ, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook