Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 108 Casting người chơi có thứ hạng cao của 'Leo lên Tháp thí luyện'
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 108. Casting người chơi có thứ hạng cao của 'Leo lên Tháp thí luyện' (1)
Chương trình siêu nổi tiếng 'Leo lên Tháp thí luyện' tự hào có tỷ suất người xem là 40%.
Từ các thành viên của Hiệp hội Thức tỉnh và các Guild, cho đến những khán giả bình thường. Chương trình nhận được sự yêu mến từ khán giả ở mọi lứa tuổi.
Đủ hiểu chương trình hot cỡ nào.
‘Nhất định… phải thành công.'
Kim Da Un cắn môi.
Hiện nay, dù là ViewTube hay Paprika TV, mọi người ưa chuộng hình thức phát sóng trên Internet hơn là TV. Vị thế của đài truyền hình tất nhiên phải bị giảm xuống.
Bây giờ, ngay cả khi tỷ suất người xem chỉ vỏn vẹn 10% thì đối với họ đó đã là giải độc đắc rồi.
Tuy nhiên, với sự xuất hiện của Tháp thí luyện, cơ hội xoay chuyển tình thế đã tới.
Với sự hỗ trợ đắc lực từ Chính phủ và Hiệp hội Thức tỉnh, họ có thể tạo ra một chương trình đặc biệt liên quan đến Tháp thí luyện.
Cơ hội chỉ xuất hiện một lần trong đời.
KDS phải dùng mọi cách tận dụng cơ hội này.
Và lá bài tẩy có khả năng thực hiện được ước mơ của họ.
Chính là người đàn ông đang ngồi trước mặt cô ngay lúc này.
"Sinh tố sô cô la bạc hà ở đây ngon ghê. Vị kem đánh răng vẫn còn đọng lại luôn. Đừng bảo là họ bỏ kem vào thật nha?"
Kang Jin Hyuk.
Tuyển thủ cấp S, hạng 16 tại Hàn Quốc và là người đang nhận được rất nhiều sự chú ý.
Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ không dễ dàng để casting anh ta.
Ngạc nhiên là, bên kia lại sẵn sàng gặp mặt.
'Làm ơn đừng đòi một con số cát-xê vô lý nha…'
Kim Da Un khô khốc nuốt nước bọt.
"Ừm... Tuyển thủ Kang Jin Hyuk?"
"Vâng?"
Jin Hyuk nhả ống hút ra.
"Như tôi đã nói qua điện thoại, tất cả những gì anh phải làm là xuất hiện trên một talk show trực tiếp lúc 7 giờ tối ngày mai."
"À, tôi hiểu rồi. Chỉ giới thiệu đơn giản về tôi và những điều tôi đã làm, phải không?"
"Đúng vậy. Đối với các những cảnh hành động hay các cảnh quay khác, chúng tôi sẽ tiến hành biên tập lại các video trên kênh của anh và chiếu lên, vậy nên anh chỉ cần đưa ra mấy câu bình luận giữa lúc chiếu là được."
'Tóm lại, tôi chỉ nhờ anh bắt chước đạo diễn nhận xét về bộ phim.'
Gì chứ, cái phần nhạy cảm này thì mình nói làm gì.
Sau phần hỏi đáp thì tỉ suất người xem sẽ hoàn toàn tăng vọt.
Tuyệt.
Jin Hyuk lắng nghe đại khái việc mình cần làm.
"Giờ hãy nói về khoản cát-xê, được chứ?"
Đúng vậy.
Một trong những lý do Jin Hyuk đồng ý xuất hiện trong buổi phát sóng, là để tăng độ nhận diện.
Nhưng thứ quan trọng nhất chính là cát-xê. Vì vậy mà anh đã nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của Kim Da Un.
Jin Hyuk mỉm cười rạng rỡ, và một tia lo lắng thoáng hiện trên khuôn mặt Kim Da Un.
"Đối với người chơi cấp B, chúng tôi đưa ra mức 10 triệu won cho một tập. Cấp A là 50 triệu won. Và những người thuộc cấp S được đề xuất mức 500 triệu won, nhưng nếu muốn, anh có thể yêu cầu tăng thêm một chút."
500 triệu.
Cho một lần xuất hiện, đó là mức cát-xê chưa từng có.
Tuy nhiên, Jin Hyuk lắc đầu.
Không phải là quá ít.
Chỉ là lần này anh không cần tiền.
"Anh thấy số đó không đủ sao?"
"Không, không phải thế... Chỉ là tôi muốn được nhận cát-xê bằng ma thạch thay vì tiền thôi."
"Vâng?"
"Tôi phải hấp thụ ma lực từ ma thạch. Tôi nghe nói đài truyền hình đang đầu tư vào một lĩnh vực kinh doanh liên quan đến ma thạch, vì vậy tôi muốn khấu trừ khoản cát-xê vào đó."
"Không… thành vấn đề đấy, nhưng tôi có thể gọi cho Giám đốc đài một lát không? Bởi vì tôi không có quyền quyết định phương pháp chi trả cát-xê."
… Cắn câu rồi.
"Tất nhiên rồi. Cứ tự nhiên."
Jin Hyuk nhàn nhã dựa lưng vào ghế sofa.
Kim Da Un vội vã cầm theo điện thoại chạy ào ra ngoài.
‘Dù sao thì cũng phải cho anh ta câu trả lời.'
Vì cô không có tư cách để nói không.
Mặc kệ anh ta có đòi hỏi thế nào, cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.
Cô còn chưa nhấp được ngụm nước nữa.
Kim Da Un quay trở lại sau khi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng.
Trông nét mặt cô hơi sa sầm.
"Họ không đồng ý à?"
"À... Đề nghị về ma thạch của anh được thông qua. Ngay sau khi chương trình kết thúc, chúng tôi sẽ để nó trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm. Anh có thể lấy nó rồi rời đi."
"May quá."
"Nhưng, còn một chuyện tôi… muốn nói với anh."
Kim Da Un ấp úng, mãi không nói hết một câu. Cô có vẻ đang luống cuống.
"Tôi đang nghe đây."
"Hình như có một người nữa cũng tham gia buổi phát sóng ngày mai. Vậy nên tôi muốn hỏi, anh có thể xuất hiện cùng anh ấy không?"
"Một người nữa ngoài tôi sao?"
Rõ ràng…
Cô ta đã bảo là đang kẹt vì không có khách mời trong buổi phát sóng ngày mai mà?
"Đúng vậy. Tôi xin lỗi. Chuyện này là do cấp trên quyết định, vì vậy tôi không biết."
"Tôi muốn nói rõ một điều trước: Tôi thích thành thật hơn là vòng vo."
"Vâng?"
Kim Da Un mở to mắt.
Cô cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, nhưng đã quá muộn.
Quả nhiên…
Một khách mời đột nhiên được thêm vào.
Cho dù cách xử lý công việc có quan liêu hay hỗn loạn đến đâu, thì cũng không thể vô kế hoạch như vậy được.
Thì ra là vậy
"Đó là ai? Người xuất hiện cùng tôi ấy."
"...Đó đó…"
Thật phiền phức. Cô ta không biết giờ ai mới là người nắm đằng chuôi sao?
Đúng là do thiếu nhân tài mà mấy đài truyền hình toang hết rồi.
"Được thôi. Nếu cô không định nói, thì cô đi được rồi."
Jin Hyuk không do dự đứng dậy.
Kim Da Un trở nên cuống quýt.
"Là, là CEO Hong Deok Pyo. Là anh ta! Anh ta nghe được bọn tôi sẽ mời tuyển thủ Kang Jin Hyuk, nên anh ta nói rằng mình chắc chắn cũng sẽ đến."
Hong Deok Pyo sao?
Jin Hyuk nheo mắt lại.
A nhớ rồi.
Chủ nhân của 'Guild Hắc Vận', người đã viết nên lịch sử đen đúng nghĩa tại phòng khiêu vũ.
Nhân vật chính đen đủi phải làm nền cho buổi họp báo.
Phải. Chính là hắn.
'Hẳn hắn ta đã gây áp lực với đài truyền hình để xuất hiện trong chương trình cùng mình nhỉ?'
Nhìn Hong Deok Pyo rục rịch hành động như vậy, có vẻ hắn ta lại đang thực hiện một kế hoạch ngu ngốc rồi.
Không hiểu nổi trên đời sao lại có nhiều thằng "một lần bị rắn cắn là mười năm sợ dây thừng" vậy chứ.
Hắn không biết rằng mình không nên làm thế à?
'Không lẽ ..?'
Jin Hyuk ngay lập tức nhận ra lý do.
Tự tin như vậy, hẳn là CEO Hong còn đi cùng người khác nữa.
Sau buổi dạ hội ấy, Hong Deok Pyo không có nhiều cơ hội cải thiện kỹ năng của mình.
Có những thánh tích và mê cung có thể giúp người chơi tiến bộ nhanh chóng, nhưng vẫn chưa có thông báo nào cho hay chúng đã bị công lược cả.
Quan trọng là, hắn ta không làm được.
Nếu vậy.
"Vậy có nghĩa là các cô đã casting được những người rất tài năng đấy."
Không có cách nào khác để giải thích điều đó.
"Đúng, đúng vậy. Tôi nghe được rằng một số người chơi có thứ hạng cao của các Guild lớn ở nước ngoài cũng tham gia."
Quả nhiên là vậy.
Đây là cơ hội để tập hợp những người chơi nổi tiếng ở nước ngoài và Jin Hyuk lại một nơi, nhằm tăng giá cổ phiếu.
Ngay cả khi Hong Deok Pyo không gây áp lực đi nữa, hẳn đó cũng là cám dỗ khó chối từ đối với đài truyền hình.
Cái này gọi là quan hệ rộng nhỉ?
Thật thú vị.
Khóe miệng Jin Hyuk nhếch lên.
"Tôi cũng có thể gọi người quen xuất hiện với tư cách khách mời đúng không?"
***
Tối hôm sau.
Hong Deok Pyo đến đài truyền hình sớm hơn một tiếng so với thời gian dự kiến.
"Ngày này cuối cùng đã đến."
Khuôn mặt hắn ta ánh lên vẻ mong đợi.
Tất nhiên, hắn rất phấn khích vì có cơ hội trả lại sự sỉ nhục mà mình đã chịu.
'Hôm nay là lần cuối cùng mình thức dậy trong tiếng la hét của chính mình.'
Kể cả khi đi ăn ở bên ngoài, chỉ cần cái tên Kang Jin Hyuk vang lên thì hắn cũng tức lộn gan lộn ruột. Với Hong Deok Pyo, đêm vũ hội ấy là cơn ác mộng khó có thể nguôi ngoai.
Nhưng.
Đây là lúc hắn sẽ trả lại gấp ngàn lần những gì hắn đã phải gánh chịu.
Chính là thời khắc này.
"Chết tiệt, tôi biết anh đang rất hưng phấn với ảo tưởng của mình, nhưng vì anh mà tôi phải tới tận cái nơi bé như lỗ mũi này sao?"
"Kang Jin Hyuk là một kẻ quan sát rất cẩn thận, nên cũng chả còn cách nào. Nhân tiện, CEO Hong đã gọi chúng tôi đến tận đây, thì đừng quên trả tiền đấy."
Có mấy người trông giống người nước ngoài tiến đến gần Hong Deok Pyo.
Đó là một người đàn ông mang ấn tượng sắc bén như rắn lục và một người phụ nữ với mái tóc đen dài đến thắt lưng.
Cả hai phàn nàn như thể họ rất không hài lòng khi đến Hàn Quốc.
Ngay lúc đó.
Người đàn ông thứ ba cuối cùng lên tiếng.
"Cả hai người trật tự đi. Lần này đám phóng viên cũng đến, nếu còn tranh luận nhỏ to nữa thì hình ảnh của Guild sẽ bị ảnh hưởng đấy…"
Một thoáng im lặng.
Tiếp theo đó là một cảnh cáo vô cảm.
"Chính tay tôi sẽ giết cả hai người."
"Tôi không đùa đâu đấy."
"... Tôi hiểu rồi."
"Vâng…"
Những lời oán trách của cả hai biến thành những từ ngữ khô khan, hay có thể gọi là máy móc.
Ba người chơi cấp S của [Guild Trung Quốc] đã đến, vì lần phục thù này.
Hắn đã chọn những kẻ có năng lực đủ để quét sạch cả một Guild đến.
Quan trọng là, Guild mạnh nhất Trung Quốc đã đến, chứ không phải chỉ là giá trị vũ lực của cá nhân.
Chỉ riêng trong Guild thôi đã có đến hàng chục nghìn người chơi.
Ngoài ra, Nam Gung Cheon, vào thời kì đỉnh cao nhất, tự hào sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng khiến anh ta có biệt danh là boss quái biết đi.
Nếu anh ta vẫn duy trì phong độ như vậy thì những người chơi đơn lẻ muốn solo làm sao có thể bì kịp.
'Mày cũng nên chịu nhục một lần đi nào.'
Hong Deok Pyo nở nụ cười ghê tởm.
Ăn miếng trả miếng.
Rất nhiều phóng viên được gọi đến làm sân khấu trở nên náo nhiệt.
Nếu một talk show quy mô lớn sắp diễn ra được nhiều người để mắt tới thì quá tốt.
Nhưng vào khoảnh khắc mà Hong Deok Pyo cười khúc khích thì…
"Này là sao đây? Làm gì mà tập trung đông vậy?"
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện giữa đám đông.
Là Jin Hyuk.
Mày tới rồi!
Đôi mắt của Hong Deok Pyo lóe lên.
Người chơi từ Guild Trung Quốc cũng trở nên hứng thú.
Họ tò mò với người mới đến, tuyển thủ đang là trung tâm của sự chú ý gần đây.
Thủ lĩnh Guild Trung Quốc tiếp cận Jin Hyuk.
Và ngay khi gã vừa mở miệng.
"Cậu là Kang Jin-hyuk…"
"Tôi không mua hàng Trung Quốc đâu."
Jin Hyuk cắt đứt cuộc trò chuyện bằng một nhát dao.
"Cái, cái gì?"
Khuôn mặt của tên thủ lĩnh kia nhăn lại vì tức giận.
"Chết tiệt! Mày biết những người này là ai không mà ăn nói như vậy hả? Họ là cao thủ của Guild Trung Quốc đấy!"
Hong Deok Pyo cố gắng cứu vãn tình hình.
Ồ.
Jin Hyuk tự hỏi tại sao tên thượng lưu kia lại hốt hoảng như vậy.
"Đây là những người mày đã chọn để tin tưởng sao?"
Thật là.
Hắn nói rằng đã thuê được một người có năng lực đáng gờm. Jin Hyuk còn tưởng hắn sẽ đi cùng một tuyển thủ nổi tiếng cơ.
Y như sản phẩm được sản xuất hàng loạt từ Trung Quốc.
Jin Hyuk tưởng chỉ có mẫu mã và quần áo là được làm đại trà, nhưng loại hàng này thật đáng thất vọng đấy.
'Ba người…'
Jin Hyuk thờ ơ quan sát bảng trạng thái của các tuyển thủ từ Guild Trung Quốc.
Chỉ số năng lực và năng lực vốn có được liệt kê từng cái một.
Tầm này chắc có thể bị hốt ở tuyến Cheon Yu Seong rồi.
‘Phía Trung Quốc cũng đang ở dưới mức kỳ vọng nhỉ.'
Tuy nhiên, nếu Nam Gung Cheon tự mình đến, Jin Hyuk chắc rằng trận đấu sẽ thú vị. Tất nhiên, đó cũng là chuyện khi anh thuần thục hơn nhiều so với lúc ở trong Tháp thí luyện năm xưa’.
"Biết chứ, CEO Hong. Để tao nói cho mày nghe nha."
Thủ lĩnh hội can ngăn tên Hong.
Có lẽ anh ta lo ngại các phóng viên. Khuôn mặt anh ta hừng hực lửa giận, vì cố kiềm chế mà trông rất khó chịu.
"Tuyển thủ Kang Jin Hyuk. Một thái độ tự tin là điều đáng làm đấy. Nhưng đừng nghĩ rằng cậu có thể tự mình đối đầu với một Guild lớn."
"Ừ. Thành thật mà nói, tôi nghĩ một mình tôi cũng đủ rồi."
Chẳng còn gì vui nếu phải dùng tới vũ lực cả.
Đâm thủng rồi chơi đùa với thứ mà đối thủ của bạn tự tin nhất.
Đó là cảm giác sướng tê người.
Dù sao thì cũng đã đến lúc rồi.
Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ như vậy.
Brừm Brừm
Một chiếc ô tô ngoại nhập màu đen xuất hiện trên đường.
Rolls Royce Phantom.
Một con xe hàng top, khó tìm thấy ở Gangnam. Chiếc Rolls Royce lao tới như thể đang lướt trên mây, rồi dừng lại trước đài truyền hình.
"Gì, gì vậy?"
"Ai lại tới vậy?"
"Không ngờ là được thấy chiếc xe đó ở đây luôn!"
Đôi mắt của các phóng viên hướng về chiếc xe.
Ngay sau đó, tài xế bước ra và lịch sự mở cửa.
Cử chỉ rất quy củ.
Chỉ một động tác mở cửa thôi mà cũng tràn đầy thần thái.
"Tới nơi rồi ạ."
Và một số người bước xuống xe.
"Hả?"
"Này, cái này, không tin nổi!"
"Huy động tất cả mọi người đến đây ngay! Mang theo tất cả máy ảnh! Nhanh lên!"
Tất cả những người đứng trước đài truyền hình thốt lên đầy kinh ngạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook