Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
Chapter 121 Vị khách không mời 2

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 121. Vị khách không mời (2)

 

“Tên dở hơi đó là sao vậy? Hắn ở phía trước làm gì?"

 

“Ờ hở? Xem kìa, không phải có nhân loại ở giữa những yêu tinh sao?"

 

“Há há há! Đúng thật nè. Quào, sao cứ phải đi vào rừng của yêu tinh đúng lúc này... Cũng xui xẻo quá rồi.”

 

“Uầy. Hãy nghĩ rằng dù tên đó đang làm gì thì hôm nay nó cũng bị bắt thôi. Biết điều thì tao sẽ kết thúc nhẹ nhàng cho nó khỏi đau đớn.”

 

“Chậc chậc. Đúng đó. Tụi mình hiền quá mà, nên sẽ chỉ cắt một cái chân của nó rồi sau đó khứa cổ nó ngay lập tức.”

 

Khi thấy Jin Hyuk xuất hiện từ giữa những yêu tinh, mấy người chơi thuộc Guild Trung Hoa phản ứng kiểu 'mình đang thấy cái thứ ngu ngốc gì thế này.'

 

Đó là chuyện đương nhiên.

 

Bởi vì, nếu biết sợ thì sẽ không xen vào việc những người chơi tiến gần đến đội tấn công nhỏ lẻ.

 

Tuy nhiên, ở khung cảnh kế tiếp..

 

Tất cả những người vừa nói những câu đó đều có nỗi kích động muốn tự vả mặt bốp bốp.

 

[Phát động kỹ năng 'Mộ kiếm']

 

Tất cả những người chơi thuộc Guild Trung Hoa đều biết nó.

 

Nỗ lực hết sức để phát huy kiếm khí.

 

Đạt kỹ năng cao nhất để phát huy kiếm võng.

 

Phải là người đã từng trải qua những việc đó, và cả…

 

Nếu kiếm võng không đủ để bao quanh toàn bộ kiếm và lên cao hơn 1m thì...

 

Đó chính là lúc người đó phải nói lời từ biệt cuộc đời.

 

Ba mươi người chơi run rẩy, đứng hình tại chỗ.

 

Chúng mất hết ý chí chiến đấu trước sức mạnh áp đảo.

 

“Kiếm, kiếm võng..."

 

“Ở cái nơi hẻo lánh này lại có... cao thủ trình độ siêu đẳng như vậy sao?”

 

“Chúng, chúng ta không xong rồi. Hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.”

 

Bộ dạng cười khúc khích mới nãy biến mất, chúng đứng đó há hốc miệng như những con chuột quắp đuôi.

 

Jin Hyuk lạnh lùng nhìn xung quanh.

 

Ánh mắt anh dừng ở tên nào thì tên đó cúi đầu nhìn đất.

 

“Thứ nhất, tao đã không muốn xen vào việc nhà của người khác.”

 

Đây là lãnh địa của những yêu tinh.

 

Không phải nơi để người ngoài xen vào.

 

Tuy có chút giao tình, nhưng anh cũng chỉ là một vị khách mà thôi.

 

Nhưng mà.

 

“Chúng mày ít nhất cũng phải biết phân biệt giữa chiến tranh và giết chóc chứ.”

 

Kể cả người già, trẻ em và phụ nữ không có vũ khí mà chúng cũng không tha.

 

Toàn một lũ rác rưởi bị chó ăn mất lương tâm.

 

Và Jin Hyuk cũng không có suy nghĩ sẽ đối xử với những thằng sâu bọ này như những con người.

 

Bụp!

 

Jin Hyuk phát động kỹ năng ‘Kiếm ma đế vương bộ' và biến mất như một cái bóng.

 

"U...aaaaaa!"

 

"Áaaa!"

 

Mây mù đỏ tươi bắt đầu rơi xuống.

 

Chúng còn chưa đủ để làm đối thủ của kiếm khí đâu.

 

Anh thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt, không cho phép đối phương có thời gian ứng phó.

 

Xoẹtttttttttttttt!

 

Chỉ với áp lực của kiếm ý cũng đủ để đánh gãy xương, đâm thủng thịt của chúng.

 

Những cái chân bị cắt rời nằm rải rác trên mặt đất, cảnh tượng như địa ngục.

 

Jin Hyuk không nao núng một giây nào, tiếp tục vung kiếm.

 

Chém, giết, hạ gục.

 

Hơn nửa số người chơi mất mạng trong khoảng thời gian chưa đến 10 giây.

 

“Cứ... Cứu tôi với!”

 

“Chân... chân của tôi!”

 

Tiếng la hét vang lên khắp nơi.

 

“Tên ác ma khốn nạn! Tụi tao thua và từ bỏ rồi, mày cũng một vừa hai phải thôi chứ!”

 

Ai đó hét lên.

 

Ngay lúc đó, công kích dừng lại.

 

Jin Hyuk hạ kiếm xuống.

 

“Đúng là hết nói nổi.”

 

Nhiều loại cảm xúc chất chứa trong lời nói của anh.

 

“Thế chúng mày có bỏ qua cho những lời xin tha mạng của người tí hon không?”

 

Trái lại chúng còn cười nhạo và giết chóc tàn bạo hơn. Chúng làm ầm ĩ lên như đáng tự hào lắm.

 

“Tao sẽ không vừa cũng không phải, mà làm y chang nhau hết cho tụi mày.”

 

Kể từ bây giờ hãy cảm nhận cho thật kỹ…

 

Đặt mình vào vị trí của người khác là cảm giác như thế nào.

 

Jin Hyuk đưa kiếm lên thật cao.

 

Và cơ thể của thằng khốn đang điên tiết la hét kia đứt lìa.

 

Như lời cảnh cáo sẽ không có bất kỳ một thương lượng và bàn bạc nào cả.

 

“Tách ra chạy đi! Chết tiệt! Dù thế nào cũng phải báo về cho chủ doanh!”

 

"Ư........."

 

Thấy tình hình bất ổn, mấy tên còn sống chia nhau chạy trốn.

 

Chắc chắn, đây là một phương pháp không tồi.

 

Vì thợ săn mỗi lần chỉ có thể đuổi theo một con mồi mà thôi.

 

Phải rồi, đó là điều hiển nhiên mà…

 

Nhưng tiếc là chúng đã chọn sai đối tượng rồi.

 

Jin Hyuk cầm lấy cung tên.

 

[Phát động Lv1 ‘Xích ma đạn’]

 

Dường như có một luồng sáng màu đỏ loé lên.

 

Phụt!

 

Đầu của một tên đàn ông chạy bên phía bên trái khu rừng đã biến mất.

 

“Á?”

 

Lần này, một lỗ thủng xuất hiện ở vị trí trái tim của người đàn bà chạy hướng chính diện.

 

Cứ như thế, một phát, hai phát.

 

Số lượng mũi tên lửa rời khỏi cung ngày càng nhiều.

 

Phụt! Phụt! Phụt!

 

Số lượng những tên đang chạy trốn cũng giảm dần.

 

Một lát sau.

 

Không còn thấy dấu vết con người ở sâu trong khu rừng nữa.

 

***

 

[Phía bên trái sườn núi]

 

Ở vị trí cực nam khu rừng của người tí hon, Shue Hwa là một trong những người giữ chức chỉ huy của Guild Trung Hoa.

 

Shue Hwa vừa quản lý kế hoạch tác chiến toàn diện ở đây, vừa chịu trách nhiệm không cho ai ra vào rừng.

 

Tuy không trực tiếp bắt tù binh, nhưng đó cũng là một vai trò trọng yếu để kế hoạch tác chiến diễn ra thuận lợi.

 

Nhưng mà.

 

“Ngài Shue Hwa, những người chơi thuộc đội trinh sát muốn gặp ngài.”

 

Một người đàn ông đứng canh gác bên ngoài lều của Shue Hwa báo cáo.

 

Gật đầu.

 

Shue Hwa tỏ vẻ phiền phức, ả phẩy tay.

 

Ý là có chuyện gì thì đến nói nhanh rồi biến đi.

 

Chẳng còn cách nào, vì những người chơi của đội trinh sát cứ hết vào lại ra cả chục lần suốt mấy tiếng đồng hồ từ nãy giờ.

 

Ngay sau đó, ba người chơi đeo mặt nạ đen tiến vào lều.

 

Đó là đội trinh sát Trung Hoa được thành lập với mục đích bí mật cơ động.

 

“Có chuyện gì, mời nói.”

 

Shue Hwa chắt lá trà, nói ngắn gọn.

 

“Lúc nãy vừa kiểm tra, phát hiện thi thể toàn bộ tiểu đội phụ trách khu vực số 6.”

 

“... Cái gì? Toàn đội bị diệt?”

 

Tay Shue Hwa dừng lại.

 

Mi gian ả hơi nhăn lại khi nghe tin sốc.

 

“Vâng. Đa số là chết ngay tại chỗ, nhưng cũng có một số bị dằn vặt đau đớn cho đến chết. Chúng tôi cũng đã cùng nhau kiểm tra hung khí có thể gây ra những vết thương đó.”

 

Kể cả khi nghe tin thuộc hạ bị tra tấn, chân mày của Shue Hwa cũng không động đậy chút nào.

 

Trái lại, có thứ khác thu hút sự quan tâm của ả ta hơn.

 

“Hừm. Số lượng lính biệt kích ở khu vực số 6 không nhiều lắm. Thật là việc ngoài dự kiến nhỉ. Có lẽ có biến số nào khác? Thành phần của tiểu đội đó gồm những ai vậy?”

 

“5 cấp B và 26 cấp C ạ.”

 

“Khá mơ hồ đây… Lần này hãy thêm 3 cấp A vào. A! Nếu vậy thì mong là phụ tá Tae sẽ trực tiếp đến đó. Tôi muốn xử lý thật gọn gàng những chuyện đã xảy ra.”

 

“Vâng. Tôi sẽ trực tiếp đi đến đó.”

 

Sĩ quan phụ tá đứng chờ ở cửa lều cúi đầu ngay lập tức.

 

Hắn liền tập hợp những người chơi lại rồi di chuyển đến khu vực số 6.

 

Nhưng mà.

 

“Cậu làm gì? Nếu đã báo cáo xong thì nên lui xuống được rồi.”

 

Tên trinh sát đáng lẽ phải rời khỏi lều nhưng không biết sao lại làm như không định đi.

 

Hắn thong dong đứng yên ở đó.

 

Trái lại tên đứng phía trước nhất lại rà soát bên trong lều một cách trắng trợn.

 

Không lẽ…? Một suy nghĩ lướt qua trong đầu.

 

“Cậu là ai?!”

 

Ma lực cường đại bùng phát ra từ người Shue Hwa.

 

“Tới bây giờ mới đoán ra à? Lơ là kiểu này thì không biết sao có thể leo lên được vị trí chỉ huy nữa.”

 

Cách nói quen thuộc từ người đàn ông đeo mặt nạ phát ra.

 

Cùng lúc đó.

 

Xoạt!

 

Jin Hyuk tháo mặt nạ xuống và sảng khoái hít thở không khí.

 

Ừm…

 

Miệng bị miếng vải che bức bối muốn ngạt thở.

 

Hai người còn lại cũng tháo mặt nạ.

 

Là Sylvia và một yêu tinh cảnh vệ khác.

 

“Kang… Jin Hyuk…!”

 

Shue Hwa hít thật sâu.

 

“Cô biết tôi?”

 

“... Dĩ nhiên rồi.”

 

Sao có thể không biết?

 

Không lâu trước đây, Guild Trung Hoa còn ăn một vố đau trên talkshow ở Hàn Quốc mà.

 

Với nhân mạch rộng rãi và những thành tựu trong thời gian qua, Jin Hyuk đã được xem là nhân vật cần đặc biệt chú ý hàng đầu trong nội bộ Guild Trung Hoa rồi.

 

“Anh... đến nơi này có việc gì?”

 

“Bởi vì nếu muốn tiêu diệt kẻ thù, thì trước hết phải loại bỏ tai mắt của chúng. Vậy nên tôi phải nhắm vào doanh trại chỉ huy tác chiến thôi. Dĩ nhiên, không còn gì tuyệt vời hơn nếu có thể loại bỏ luôn chỉ huy phụ trách nơi đó.”

 

Có thể nhìn được toàn bộ kế hoạch tác chiến ở bên trong lều, xem ra việc lẻn vào đây cũng không tệ đó chứ.

 

“Anh định đối nghịch với chúng tôi ư? Thật sự?”

 

“Các người là mục tiêu đầu tiên.”

 

Jin Hyuk vạch một đường.

 

“Tôi không thể hiểu nổi. Chỉ vì những người tí hon mà anh định đối đầu với chúng tôi. Nếu anh biết số lượng tuyển thủ ở đây là bao nhiêu, thì anh sẽ hối hận về quyết định của mình đấy.”

 

“Không, tôi không hối hận. Và các người có phải đang tự đánh giá cao bản thân quá không? Đây là một trận đánh khó kể cả Nam Gung Cheon có tới đi nữa. Vậy mà cô dám tự tin như thế với cái đám tuyển thủ mà cô đem tới đây à?”

 

“Anh... đừng có chọc cười tôi nữa. Đến cái móng chân của ngài Nam Gung Cheon anh cũng không chạm tới được đâu. Không phiền ngài ấy phải đến tận đây. Mỗi chúng tôi thôi cũng đủ để thu thập các anh gọn gàng."

 

Cái tên Nam Gung Cheon vừa xuất hiện thì bầu không khí liền thay đổi.

 

Ồ, hắn thì cũng xuất sắc đấy. Nhưng cũng không xuất sắc đến mức để các người liều chết tin tưởng như vậy đâu…

 

Lần cuối gặp hắn hình như là ở gần tầng 18 của tháp nhỉ?

 

Bộ dạng vừa rên rỉ vừa khổ chiến với những tên khổng lồ của hắn lại hiện lên trong đầu anh.

 

Giờ thì hắn được hỗ trợ nhiều hơn và cũng đã trưởng thành, nên sẽ mạnh hơn so với lúc đó, nhưng dù là vậy thì cũng chỉ trên Cheon Yoo Seong tầm hai, ba bậc thôi.

 

Người không biết về toàn bộ sự thật như Shue Hwa thì mù quáng tin vào hắn cũng là điều dĩ nhiên.

 

“Dù sao thì Nam Gung Cheon không có ở đây cũng tốt. Quan trọng là tin tức của phe các người đã bị rò rỉ rồi.”

 

“Anh cố biết được thông tin đó rồi làm được gì? Ngoài anh ra làm gì có ai đủ năng lực để đấu với những chỉ huy khác?”

 

Thực tế thì, tin tức là thứ rất quan trọng.

 

Nhưng, đó là chuyện khi anh có được hậu thuẫn từ đội quân có năng lực tác chiến theo tin tức mà anh đã thu thập.

 

Nếu chỉ có mỗi yêu tinh thì không thể nào trở thành đối thủ của những chỉ huy còn lại được.

 

Nghe câu đó, khoé miệng Jin Hyuk cong lên như đã đợi lâu lắm rồi.

 

“Thật ra, không biết sao mà cái tên ghét xen vào chuyện của người khác lần này lại chịu động đậy cái thân hình nặng nề của mình rồi.”

 

Khung cảnh này cũng được truyền đến cái tên đang ở đằng xa thông qua “Sẻ chia nhận thức” của khế ước giả.

 

Cả chỉ huy của Guild Trung Hoa hiện giờ đang ở đâu.

 

Hay binh lực chủ yếu đang di chuyển đến đâu.

 

Toàn bộ.

 

Và biết đâu...

 

“Cái tên đó, đã ra tay thì chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém tôi đâu."

 

Vì việc khốn nạn mà các người làm đã khiến tôi cực kỳ tức giận rồi đấy.

 

***

 

Máu đỏ tươi chầm chậm phun lên.

 

“Sức, sức mạnh vô lý này...”

 

Đồng tử của Li Ke Qiang chấn động.

 

Hắn dám cam đoan, với số lượng thành viên này đủ để đánh thắng được con boss quái ở một tầng tháp.

 

Nhưng mà.

 

Tất cả đều là ảo giác.

 

Ở khoảng không cách mặt đất tầm 20m.

 

Jin Jo lơ lửng với một đôi cánh im lặng quan sát tất cả những tên địch ở mặt đất.

 

“Ta không thích những thứ giống như yêu tinh. Và thật ra ta cũng không quan tâm chúng gặp chuyện gì.”

 

Cả Penheim cười ha hả, hoàn toàn không bận tâm chuyện thế gian.

 

Hay Tethlon nhăn nhó càu nhàu.

 

Và Syvia không biết tại sao lại đi với khế ước giả của mình nữa.

 

Tất cả đều không hài lòng.

 

Tuy nhiên.

 

Jin Hyuk lại rất hài lòng. Ở đây từ nãy đến giờ, gương mặt anh mới sáng bừng lên và mỉm cười. Anh nghĩ như vậy là đủ rồi.

 

Mấy tên này sẽ xử hết tất cả mọi thứ.

 

“Các ngươi dám nói năng tuỳ tiện trước  mặt khế ước giả của ta.”

 

Có thể tuỳ tiện nói chuyện với Jin Hyuk.

 

Có thể không kiêng dè đến gần anh.

 

Chỉ có duy nhất bản thân mình được làm như vậy.

 

Vậy mà những tên này dám làm trái quy tắc.

 

“Đó là lý do các ngươi phải chết.”

 

Dứt lời, cơn mưa màu đỏ từ trên trời rơi xuống.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...