Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
Chapter 216: Thế Lực Mới Và Sự Cân Bằng Của Tầng Giữa (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 216: THẾ LỰC MỚI VÀ SỰ CÂN BẰNG CỦA TẦNG GIỮA (1)

 

‘Không ngờ bọn chúng lại hành động ngay lúc này…’

Kang Jin-hyuk nheo mắt lại.

Ngoài thành lâu đài là những gã khổng lồ với kích thước trung bình khoảng 5 mét.

Tổng cộng có 7 gã.

Số lượng không nhiều, nhưng không thể làm lơ với chúng.

Đó là bởi vì ngay cả một người lính tuyến đầu cũng khó có thể xử lý được một gã nữa.

Hơn nữa, không thể đoán được thiệt hại sẽ xảy ra như thế nào nếu nó xâm chiếm thủ đô, nơi có thể gọi là trung tâm của đế chế.

“Tôi biết rằng những tên khổng lồ rất trung thành với bản năng lãnh thổ của chúng… Không, đám người kia, làm sao mà họ đi xa đến thế này? Đế quốc yếu kém do sự chia rẽ nội bộ, liệu họ đủ khả năng xử lý những gã khổng lồ đó không?”

Alice lẩm bẩm với vẻ mặt khó tin.

“Có lẽ… họ đi theo hướng đó.”

Kang Jin-hyuk chỉ tay về phía dòng sông chảy bên phải lâu đài.

Một lối đi nơi sông và biển gặp nhau và chảy vào đất liền.

Là một Đế quốc với 7 Vương quốc, nó cũng có tuyến đường vận tải để vận chuyển nhiều loại vật liệu khác nhau.

“Ý anh là họ đến đây bằng thuyền à?”

“Một phương thức còn bạo hơn thế.”

Nếu quan sát kỹ, cơ thể của những gã khổng lồ còn ướt sũng nước.

Không thể nào…

“Đi trong nước…?”

“Phải. Họ tự thân đi bộ dưới nước để tới được đây. Tôi đã cử một đội biệt phái lặn nước.”

Điều này cho phép họ thâm nhập sâu vào Đế quốc, tránh khỏi con mắt tinh tườm của lính gác.

Đặc tính vật lý của nước giúp họ che giấu cơ thể khổng lồ đó.

Nghĩ cũng không biết họ thở dưới nước như thế nào… Nhưng.

Khi cô nhìn thấy thái độ của ‘khế ước giả’, người nghĩ ra phương pháp này, chắc chắn anh đã tìm ra kế sách gì đặc biệt.

‘Vua của những người khổng lồ…’

Kang Jin-hyuk nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ.

Ograkun.

Hắn là một thế lực thuộc thiểu số ở tầng giữa của tòa tháp. Là một vị vua dẫn đầu người khổng lồ.

Đế quốc và Võ lâm là những người cai trị duy nhất của một chủng tộc đã bảo vệ lãnh thổ của họ ngay cả giữa những thế lực to lớn.

‘Đồng thời, hắn cũng là người nắm giữ chìa khóa của cuộc chiến này.’

Trong mọi trường hợp, kết cục đã được tính toán.

Bởi bàn tay của những người khổng lồ chứ không phải Đế quốc hay Murim.

***

“Đội lính gác biên phòng làm cái quái gì mà bỏ lỡ bảy tên to đùng như thế này!”

“Chết tiệt. Chuyện đó nói sau đi. Chúng ta phải ngăn chặn chúng trước đã!”

“Bắn! Xả hết đạn ra đi! Đừng để chúng tiếp cận đến tường thành!”

Một giọng nói khẩn cấp kèm theo một âm thanh ầm ầm làm rung chuyển trời đất.

Huỵch! Huỵch! Thịch! Ầm!

Âm thanh phát ra từ những cơ thể to lớn va chạm vào nhau.

Anh cảm thấy áp lực như thể một đàn tê giác đang lao về phía mình.

Ngay vào lúc đó.

Kwak kwak kwak kwak!

Ồ!

Nhiều loại ma pháp bùng nổ quanh cơ thể của người khổng lồ.

Ngọn lửa và những mảnh băng văng ra mọi hướng.

“Kooooo!”

“Ồ!”

Những người khổng lồ với những vết thương lớn trên khắp cơ thể đang kêu lên.

Nhưng nó chỉ diễn ra trong giây lát.

Những người khổng lồ đã đến được con hào ngay bên dưới lâu đài như cái máy.

“Chết tiệt! Bọn chúng đến được đây rồi!”

“Dù tường thành có lớn đến đâu thì bọn chúng cũng phải cao hơn 20 mét.”

Những người lính nói chuyện với nhau trong vô vọng.

Hai người khổng lồ lớn hơn đang tạo đệm cho người khổng lồ nhỏ hơn lấy đà nhảy lên.

Gã khổng lồ nhỏ nhanh chóng được hất lên không trung.

Tất nhiên, đó là nơi tập trung những cung thủ dễ bị tổn thương nhất giữa các bức thường pháo đài.

Không biết có phải cố ý hay không.

Điều duy nhất có thể chắc chắn ở đây là việc ngăn chặn những gã khổng lồ chỉ với lực lượng phòng thủ ở đây là gần như không thể.

“Chết đi!”

Gã khổng lồ gầm lên điên cuồng.

Tiếp theo là một cuộc tàn sát một phía.

Người khổng lồ vung chiếc rìu to quá khổ của mình như thể có thể chém đôi một tảng đá chỉ với một đòn duy nhất.

“AAAA!”

“Ôi, chân của tôi!”

“C… cứu người!”

Những người lính được trang bị áo giáp sắt và khiên bị xé nát như tờ giấy.

Đó là những đòn tấn công làm lu mờ khả năng phòng thủ.

Ngay cả đoàn bộ binh, cách cung thủ ngay bên cạnh đã bị gã khổng lồ tiếp cận.

Mất đi một cung thủ, lực lượng chủ chốt trong chiến đấu trường kỳ, sẽ là mất mát to lớn về mặt chiến lược.

Chúng phải ngăn chặn những cung thủ tiêu diệt chúng.

Đặc biệt là nếu kẻ thù không biết cách đến đây.

“Giết… Giết hết… tất cả bọn họ!”

Gã khổng lồ vung rìu điên cuồng trong khi lẩm bẩm ngôn ngữ của con người.

Tay chân bị chặt thành từng mảnh, mùi máu tanh vương trong không khí.

Nhưng ngay lúc đó.

Có một người cắt ngang trước mặt người khổng lồ.

“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm.”

Gầm!

Một luồng ánh sáng xanh chói lóa xung quanh lưỡi kiếm.

Người kiểm soát hào quang đó.

Vũ khí mạnh nhất mà Đế quốc sở hữu.

Đó là một hiệp sĩ…

“Ồ!”

“Các Hiệp sĩ Điện thờ! Chúa tể Melbourne của Hiệp sĩ Điện thờ đang ở đây!”

“May quá. Tôi vẫn còn sống!”

Những người lính vừa mới bước một chân vào cửa tử đang reo hò trước sự xuất hiện của Melbourne.

Melbourne, tóc vàng mắt xanh, dẫn lên cánh tay của tên khổng lồ, nhảy qua gáy hắn.

Melbourne, nâng cơ thể gã khổng lồ lên xoay như vẫy nước.

Tuy nhiên.

Vụt!

Thanh kiếm đang phi nước đại không chút do dự, đột nhiên bật ra khỏi không trung.

“Ồ… Anh đã ngăn chặn nó à?”

Một cơn chấn động xảy ra với Melbourne.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Người khổng lồ phản đòn bằng một chiếc rìu. Đặc điểm của tộc người khổng lồ.

Đó là.

Khó đối phó chỉ với sự vượt trội về mặt vật lý.

‘Nguy hiểm…!’

Melbourne theo bản năng cảm thấy nguy hiểm và nhanh chóng trốn thoát.

Nhưng đã quá muộn.

Lần này, anh tự hỏi liệu chiếc rìu có nghiêng sang một bên không.

Với thanh kiếm của Melbourne, anh ta dễ dàng đập nát cơ thể làm đôi.

“Chúa tể Melbourne… bị đánh một đòn.”

“Không… không thể tin được.”

“Hắn là loại người khổng lồ nào thế? Làm sao mà có thể đánh bại cả Chúa tể?”

Hy vọng mới chớp chỉ mất một khoảnh khắc đã tan biến như bong bóng.

Tinh thần của binh lính tụt dốc nhanh đến mức những hiệp sĩ đã thoát chết chưa đầy một phút.

“Khà khà…! Loài người… yếu đuối. Chúng ta rất mạnh.”

Gã khổng lồ phát ra một tiếng cười kỳ cục rồi nhếch mép.

Hắn nhìn xuống con người đang xây xẩm bởi sức mạnh của mình.

“Loài người… như lũ sâu bọ đã quấy nhiễu chúng ta trong suốt một khoảng thời gian dài. Sau khi ta đồ sát hết bọn chúng… Ta sẽ ăn tối bằng thịt của chúng.”

Gã khổng lồ tràn ngập trong giấc mơ ‘săn mồi’, hắn thích thú nhìn biểu cảm sợ hãi của con người.

Suy cho cùng, quy luật của tự nhiên là ăn thịt con mồi mà không hề nghĩ đến việc tấn công kẻ săn mồi.

Tuy nhiên.

Có một người mất đi cái đầu hèn nhát của mình mà bình tĩnh tiếp cận người khổng lồ.

Ngay cả khi mọi người đang run rẩy, anh ta cũng không một chút sợ hãi.

“Ngươi bị điên sao? Hay là… sợ đến ngu rồi?”

Gã khổng lồ nghiêng đầu ngạc nhiên.

Ngay sau đó, anh ta giơ chiếc rìu của mình lên trời.

Như hành động hắn đã làm với hiệp sĩ tên Melbourne.

Anh đang nghĩ đến việc xẻ đôi đầu hắn theo cách hắn từng làm.

Rất tiếc!

Chiếc rìu hướng đang bay tới người đàn ông kèm một tiếng nổ lớn.

Vậy là…

Điều gã khổng lồ mong đợi đã không xảy ra.

Ồ!

Chiếc rìu chưa từng bị chặn lần đầu tiên đã dừng lại.

Thậm chí còn bị chặn, bởi một con dao găm mỏng.

***

“Không phải là một vũ khí tồi.”

Kang Jin-hyuk liếc nhìn chiếc rìu của gã khổng lồ.

Một mảnh thiên thạch có thể chịu được ánh hào quang.

Đây là lý do tại sao người khổng lồ không hề bị đội hiệp sĩ lấn át.

Ngoài ra, sức mạnh và tốc độ ban đầu vượt trội nên đương nhiên các hiệp sĩ không chịu được.

“Người lùn có tham gia không?”

“Hả… Ý anh là?”

“Họ có thể đã bắt tay với bọn chúng.”

Công nghệ tiên tiến như thế này không phải thứ mà người khổng lồ có thể làm được.

Đó là kiểu chỉ dành cho những người lùn có thể được gọi là thợ săn từ khi sinh ra.

Các cường quốc nhỏ tham gia tranh giành quyền lợi của các cường quốc lớn và bị thiệt hại.

Sau cùng, có vẻ như họ đã liên kết với nhau tạo ra một thế lực thống nhất mới.

“Tất cả các câu hỏi của tôi đã được giải đáp. Cuộc gặp gỡ có hơi ngắn ngủi nhưng cũng cảm ơn các ông rất nhiều.”

“À mà… Đừng thể hiện với thứ đã bị chặn trong một thời gian…”

Những gì xảy ra giữa gã khổng lồ và Melbourne được lập lại y như cũ.

Sự khác biệt là mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi kể từ đó.

Rắc!

Rắc rắc!

Các Vết nứt dần dần xuất hiện trên bề mặt rìu.

Mảnh thiên thạch đã chịu được hào quang kia, đang bị tách ra vì không thể chịu được răng nanh.

Một lớp màu xanh.

Không quá lời khi nói rằng sự kết hợp giữa kỹ năng độc nhất của thợ rèn Orun và ma thú cấp cao tên Pentagrith tất nhiên là mạnh nhất.

“Anh… anh đang làm cái quái gì vậy…?”

“Người sắp chết thậm chí còn không biết chuyện đó. Anh ta đã gặp rất nhiều khó khăn khi phải đi một chặng đường dài.”

Một lời quan tâm chân thành.

Việc đi bộ dưới nước trong nhiều ngày khó khăn đến mức nào?

Tất nhiên, anh ta đã chết trước khi có thể nhận ơn xứng đáng cho công việc khó khăn của mình.

Bỏ qua việc đó đi.

Tuyệt vời!

Con dao găm đã cắt đứt cổ tên khổng lồ.

Một cái đầu khổng lồ lăn xuống tường thành.

Cú đáp đất mạnh đến mức làm rung chuyển mặt đất.

“Ồ, không phải bây giờ chúng ta đang mơ đó chứ?”

“Khiếp thật. Nếu là mơ tôi cũng chưa từng mơ loại giấc mơ này.”

“Anh ta là hiệp sĩ nào thế? Nếu anh ta là một hiệp sĩ mạnh mẽ như vậy, chắc chắn đã trải qua ít nhất một lần…”

Những người lính đang theo dõi không thể được liệu những gì họ nhìn thấy có phải là sự thật hay không.

Vài người còn lấy tay dụi mắt rồi vò đầu.

Chỉ huy mới được bổ nhiệm của Hiệp sĩ Điện thờ.

Hoặc một lính đánh thuê hàng đầu không được nhiều người biết đến.

Hầu hết mọi người đều tin người đàn ông trước mặt chỉ thuộc một trong hai trường hợp trên.

Vì vậy, cảnh là Kang Jin-hyuk cho họ thấy bây giờ đang ở trong một trạng thái không thể hiểu được theo lẽ thông thường.

Nhưng chỉ là lúc đó.

“Này đợi đã! Người đó. Anh ta không phải tội phạm bị truy nã sao?”

Lời vừa dứt, một sự hỗn loạn khác xảy ra.

“Là hắn. Một người chơi từ bên ngoài tòa tháp. Hắn là người đã gây náo loạn trong giới quý tộc.”

“Tôi nghe nói rằng số tiền thưởng khi bắt được hắn cũng khiến cả phần đời còn lại an nhàn.”

“Chúng ta có nên tóm hắn không?”

“Bị khờ à? Làm sao bắt được tên bạo chúa đó?”

Phải.

Cho dù tiền thưởng có nhiều thế nào đi nữa, họ thật sự không có khả năng.

Đó là một phần thưởng đắt giá đến mức không ai dám mơ tới.

Hơn nữa anh còn là ân nhân cứu mạng họ, nên họ cũng không muốn chĩa giáo vào anh.

Bây giờ việc cấp bách chính là giải quyết những gã khổng lồ còn lại chứ không phải bắt tội phạm giành tiền thưởng.

Người khổng lồ biến bức tường thành đống đổ nát chỉ là một trong bảy tên.

Để triệt hạ sáu tên còn lại, chúng ta phải tổ chức lại lực lượng ngay.

Nhưng…

“Ở yên đó.”

Kang Jin-hyuk bình tĩnh kiềm chế họ lại.

“Ý anh là sao? Bên dưới vẫn còn…”

“Anh đang nói còn ai vậy?”

Cuộc phục kích đã kết thúc.

‘Unknown’ bay lên.

Một người chơi đeo mặt nạ quen thuộc đang lơ lửng trên bầu trời.

[Alice kích hoạt kỹ năng độc nhất ‘Huyết Lộ’]

Cứ như thế, bầu trời nhuốm màu đỏ thẫm.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...