Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 222: Pháo đài của những người khổng lồ (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 222: Pháo đài của những người khổng lồ (1)
Một cây đại thụ trắng sừng sững giữa pháo đài của những người khổng lồ.
[Mộng Thất Thiên]
Đó là một kết giới 12 ngôi sao với hiệu ứng phán đoán tuyệt đối, và là một trong những kết giới mạnh nhất dưới lầu 30.
Nếu đi vào bên trong thì không chỉ nhìn thấy tất cả mọi thứ bị lộn ngược và trái phải bị đảo lộn mà thậm chí dòng chảy ma lực trong mạch máu cũng bị méo mó.
Đối với những hiệp sĩ và đấu sĩ mà mạng sống phụ thuộc vào khả năng điều khiển, giao chiến với bọn khổng lồ thì ở trong kết giới chẳng khác nào là tự sát.
“Hơn nữa, chúng ta thậm chí còn không thể ước tính chính xác số lượng lời nguyền gây nên sự hỗn loạn giác quan và khả năng của mình.”
Đây chỉ là danh sách những thứ lớn.
Ngay lúc này Mộng Thất Thiên, nơi trồng những cây cổ thụ trắng, dường như đang tổng hợp những lời nguyền mới.
Không phải tự nhiên mà những người khổng lồ bên trong pháo đài được đồn là bất khả chiến bại.
‘Nhưng mà mạo hiểm cũng rất đáng.’
Khi chinh phục thành công lâu đài, ta sẽ được tính là đã chinh phục được một tầng.
Nói cách khác, nhân loại có thể giành được thêm 90 ngày. Khi đối đầu với quái vật trùm, ta còn có thể giành được nhiều phần thưởng lớn.
“Đầu tiên mình cần phải từ từ tìm hiểu tình hình xung quanh pháo đài đã.”
Ẩn nấp trong đám cỏ, Jin-hyuk nhìn xung quanh qua ‘Thông tri nhãn’.
Tuy nhiên.
‘Thứ này là gì vậy?’
Mắt Jin-hyuk nheo lại.
Một lượng lớn phản ứng ma thuật bị bao trùm trong thiên la địa võng, được sử dụng trên phạm vi rộng.
Không chỉ những kẻ khổng lồ.
Đế quốc và Murim cũng đang đóng quân ở đó.
Đặc biệt là Đế quốc đang bí mật điều quân từ nơi xa nhất có thể.
‘Tại sao ngươi muốn để lại mọi thứ cho ta nhưng mà lại âm thầm lập kế hoạch sau lưng ta chứ?’
Anh không chắc tại sao bọn họ lại đột nhiên thay đổi kế hoạch.
Chắc chắn là có điều gì đó không ổn đang diễn ra.
Mặt khác, một số nhân vật rất quen thuộc cũng đang có mặt ở phía Murim.
Nam Cung Chấn Hổ.
Đứng đầu trong các cao thủ của Trung Quốc, cũng chính là người đã dẫn dắt hội quán Trung Hoa.
Và.
Kế bên là Bạch Tuyết Lâm đang nghịch lá mận…
“Chun Yoo-sung.”
Ngay cả cái tên ghê tởm kia cũng lộ diện hình qua Thông tri nhãn.
Dù chỉ là một trong mười ngàn khả năng anh cũng không muốn tin, nhưng mà rõ ràng là Chun Yoo-sung đang ở cùng với Murim.
"Hừm. Ngay cả Kiếm Thánh cũng ở phía bên kia sao?"
Ellis lẩm bẩm, đặt cằm lên tay.
"Chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra rồi."
"Tình hình như thế nào... Nhìn kìa, chủ nhân tàn nhẫn đến nỗi đã bỏ chạy rồi. Không thể tử tế hơn với cấp dưới của mình như bao nhiêu chủ nhân khác được sao? Ngài ấy lúc nào cũng chăm sóc bọn họ, vậy nên tất cả bọn họ đều bỏ chạy... Ưm! Ưm!"
Ellis, đang nói chuyện chăm chú, đột nhiên bắt đầu run rẩy toàn thân.
Có thứ gì đó tràn vào miệng.
Một thứ có mùi vị lạ thường.
Cô cố gắng nhổ nó ra ngay lập tức, nhưng Jin-hyuk đã kịp dùng tay bịt chặt miệng cô lại.
"Phân chó là thuốc chữa trị tốt nhất cho đứa trẻ hay nói bậy..."
“Lại nữa sao… Ưm!?”
“Đừng lo. Nó không hẳn là phân chó đâu. Tôi đã thêm rất nhiều gia vị mà tôi chuẩn bị để phục vụ trong bữa tối của công ty.”
Đám cá hoàng đế tươi ngon và có kết cấu tuyệt hảo khiến cho anh mang theo chút wasabi để làm sushi.
Khi thêm socola bạc hà vào để làm món tráng miệng thì sẽ lại có một món tráng miệng hoàn hảo ra đời.
Đây quả là hình phạt thích đáng dành cho kẻ làm hoen ố danh dự công ty bằng những tin đồn nhảm.
“Ưm… Ưm!”
Gáy của Ellis đỏ bừng, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt cô cũng đỏ rực.
Nhưng mà điều đó chỉ kéo dài trong chốc lát.
“…….”
Vài chục giây trôi qua, Ellis đang đập tay chân dữ dội lại trở nên yên lặng.
“Tiếp theo đi. Ai có ý kiến gì thì hãy mạnh dạn trình bày, đừng do dự.”
Jin-hyuk tươi cười rạng rỡ.
Là giám đốc điều hành của ‘Công ty của những người từng trải’, anh luôn luôn sẵn sàng chấp nhận lời than phiền của nhân viên một cách thoải mái.
“Vâng, thưa sếp. Tôi không có bất kỳ lời than phiền nào về ngài. Là một cấp dưới trung thành, tôi sẽ chiến đấu hết mình cho đến khi xương tôi rệu rã.”
T-Bone cảm nhận được nguy cơ nên vội vàng lay cấp dưới của mình.
Hẳn là nó đã nghe được điều gì đó từ củ khoai lang và những con linh thú, nhưng mà nó vẫn còn khá nhạy bén.
“… Tôi cũng hài lòng lắm, chủ nhân. Ngài đã thực sự trở thành đệ tử giỏi nhất của Hắc Ám Đế Vương rồi.”
Ngọa Long cũng nhanh chóng gật đầu.
“Tốt. Tôi nghĩ là không còn bất kỳ lời than phiền nào nữa rồi nhỉ. Bây giờ tôi sẽ trình bày nhiệm vụ của mỗi người, hãy lắng nghe cho kỹ đây.”
Jin-hyuk bắt đầu giải thích chiến lược bằng một giọng nhẹ nhàng.
* * *
Cúc! Cúc! Cúc!
Một tiếng va chạm mạnh vang lên trên con đường dẫn đến pháo đài.
“Krrr…”
Một gã khổng lồ cao 7m đang tiến hành tuần tra, trên tay cầm rìu chiến hai lưỡi.
Ngay khi các loài thú trên núi và yêu quái xung quanh cảm nhận được sự hiện diện của gã khổng lồ, tất cả đều bỏ chạy, vì vậy không còn một tiếng của sâu bọ nào xung quanh hắn.
Điều đó là hiển nhiên.
gã khổng lồ cũng coi đó là điều mặc nhiên như một phần trong cuộc sống hằng ngày của mình.
Vào lúc đó,
“Crr?”
Trên đường đi của gã khổng lồ, có một con người nhỏ bé như một giọt nước mũi.
Hắn đang vui sướng vì tìm được một món ăn nhẹ bất ngờ chăng?
Nước bọt bắt đầu chảy quanh miệng của gã khổng lồ.
Chẳng cần đắn đo gì thêm.
Hắn phải ăn sạch nó.
Thịch! Thịch! Thịch!
Khi gã khổng lồ đang định thu hẹp khoảng cách ngay tức khắc bằng cách bước đi nhanh hơn.
Lạnh!
Bỗng chốc, cơ thể gã ngã nhào xuống với một cú sốc mạnh.
Một cơn đau khủng khiếp xé toạc não hắn.
“Á! Chết tiệt! Thế thân của ta! Đôi chân của ta!”
gã khổng lồ ôm chặt lấy chiếc chân bị thương của mình bằng cả hai tay.
“Hừm…”
Trong khi hắn còn chưa kịp nhận ra thì chiếc cung đã nằm trong tay người đàn ông kia.
“Nếu kết hợp năng lượng ma thuật máu với viên đạn ma thuật đỏ thì cơn đau tăng lên gấp đôi. Mình không biết cái này thậm chí còn có tác dụng với những gã khổng lồ có khả năng kháng thể cao đó, nhưng mà thật là tuyệt vời.”
Jin-hyuk gật đầu như thể đang rất thích thú.
“Kaaaa!”
Gã khổng lồ giận dữ khập khiễng bước tới và lại túm lấy cây rìu chiến của mình.
Đùng!
Một tiếng động kinh hoàng tựa như muốn xé toạc cả trời đất vang lên.
Tuy nhiên,
Hắn không cảm nhận được mùi vị khi bàn tay cắt vào da thịt và nghiền nát những khúc xương của đối phương.
Thay vào đó hắn lại cảm nhận được một nỗi đau khác hẳn so với trước đây trên khắp cơ thể mình.
“Kaaaa!”
Hắn nhìn thấy những cơn sóng vàng chói lóa đang dâng lên từ trên nền đất.
Chẳng mấy chốc, hàng chục sợi dây đã trói chặt cơ thể của gã khổng lồ.
Đó là một kỹ năng khống chế đám đông dựa trên sức mạnh ma thuật của ‘Mạn Đà La’.
Khi 'tượng băng' đóng băng lòng bàn chân thì một lồng giam tạm thời khá vững chắc đã hình thành.
‘Khi số lượng kỹ năng sao chép tăng lên thì khả năng sử dụng chúng cũng trở nên vô tận.’
Vẫn còn một chặng đường dài nữa…
Khi nhìn thấy những khả năng và kỹ năng độc đáo của mình đang dần dần được tích lũy, anh không khỏi cảm thấy tự hào.
‘Nó sẽ còn trở nên tuyệt vời hơn nữa trong tương lai.’
Những cao thủ và người dân… … Nếu như chúng ta vượt qua họ và sao chép toàn bộ năng lực của các vị thần.
Và nếu có thể hợp nhất các kỹ năng ở cấp độ cao hơn dựa trên những khả năng đó!
Khi đó anh sẽ lại có thể đối mặt với những kẻ đứng trên bậc cuối cùng của tòa tháp một lần nữa.
Nghĩ đến điều đó, trái tim anh bắt đầu đập mạnh tạo nên một âm thanh dễ chịu.
“Keuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!”
“Đừng cố sức nữa. Ngươi sẽ không bao giờ có thể tự mình thoát khỏi đó được đâu.”
“Chuyện quái gì vậy? Làm sao con người lại có thể có được khả năng này…?”
Các pháp sư của Đế quốc là những gã khổng lồ mà hắn đã gặp nhiều lần, nhưng mà không một ai trong số đó lại có thời gian niệm chú ngắn như vậy.
Anh thậm chí còn chẳng dám lên tiếng.
"Nói nhảm đủ rồi. Từ giờ ta sẽ hỏi ngươi một vài câu và ta muốn ngươi trả lời thật lòng."
"Ta chẳng có gì để nói cả. Giết ta đi...!"
"Hơ. Cho dù có chết ngươi cũng không bán đứng bất cứ thứ gì liên quan đến người của mình hay sao?"
"Đúng vậy. Tốt hơn là một mình ta chết còn hơn là bỏ mặc tất cả mọi người để cứu lấy mạng sống của mình."
Nghe câu này,
Anh thật muốn rơi nước mắt.
Quan hệ thân thuộc là như thế này sao?
Jin-hyuk giả vờ lau mắt bằng đầu ngón tay.
Tất nhiên là không có hơi ấm nào trên đôi mắt khô khốc của anh.
"Ừm, cảm xúc đó. Ta hy vọng là nó sẽ không bao giờ thay đổi."
Jin-hyuk lùi một bước và nới rộng khoảng cách một chút.
Rồi sau đó anh gắn một mũi tên trên cây nỏ.
Hơi khác thường ở chỗ là có một khối kim loại cùn thay vì một mũi nhọn.
Đó là một mũi tên tập trung nhiều hơn vào việc phá hủy thứ gì đó thay vì xuyên qua nó.
Gã khổng lồ nghiến chặt hàm răng với vẻ mặt quyết tâm,
Như thể không hề thấy hối tiếc nếu phải chết như thế này.
Tuy nhiên,
Xoẹt!
Khoảnh khắc mũi tên xuyên thủng một phần cơ thể.
Gã khổng lồ cảm thấy những niềm tin mà hắn từng giữ đang sụp đổ như một lâu đài cát.
“Ư…ư…á?”
Nỗi đau cũng chia thành nhiều mức độ, nhưng mà thế này thì đã vượt quá ranh giới đó rồi.
“Hừm. Có lẽ vì dạo này ta không bắn cung thường xuyên lắm. Ta bắn trúng chỗ tệ quá. Ta định nhắm vào đầu nhưng lại nhắm thấp quá có phải không? Ta tự hỏi nếu bắn lại thì có gì khác không nhỉ….”
Jin-hyuk lại gắn một mũi tên nữa lên cây nỏ.
"Uhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhile!
Quạc!
Có một tiếng kêu vang lên. Lần này chắc chắn là có thứ gì đó bị gãy rồi.
"Dừng lại đi!"
"Xin lỗi, xin lỗi, haha. Xem ta tay ta lại trượt nữa rồi. Chắc là vì ta đã gặp lão già Orun đó. Tay ta cứ trượt mãi."
"Xin anh, hãy tha cho tôi. Tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào. Làm ơn hãy dừng lại ngay đi."
Lúc này đã chẳng còn gì ngoài sự tuyệt vọng trong đôi mắt của gã khổng lồ.
Nhưng mà đã quá muộn rồi.
Thời gian đàm phán hòa bình đã trôi qua.
"Vừa nãy ngươi còn là một hạ sĩ với quân hàm 3 sao ra chiến trường kia mà. Tại sao bây giờ lại cong đuôi lên như thế chứ?"
Vì công sức anh bỏ ra rất nhiều nên phải có sự đền bù xứng đáng cho nó.
"Ta không có ý định dừng lại cho đến khi dùng hết số tên này. Nếu như có điều gì muốn nói thì ta sẽ cho ngươi cơ hội nói sau."
"Dùng hết số tên sao..."
Đôi mắt của gã khổng lồ hướng về phía thắt lưng của Jin-hyuk.
Thoạt nhìn, số lượng mũi tên còn lại trong ống tên có vẻ là hơn 20.
Mẹ ơi… … .
Gã khổng lồ nhắm chặt mắt lại.
* * *
Khi mặt trời lặn hẳn sau dãy núi, vô số vì sao hiện lên trên bầu trời đêm.
Một căn cứ nằm ở phía tây pháo đài của bọn khổng lồ.
Vô số đuốc được thắp sáng rực rỡ nơi các chiến binh tinh nhuệ đóng quân.
Lực lượng vệ binh cũng được huy động để ngăn chặn bất kỳ sự rò rỉ thông tin nào trong trường hợp có gã khổng lồ nào ra ngoài hoặc là lực lượng đặc biệt của Đế quốc tấn công.
Như thế này thì không một con chuột nào có thể chui qua được.
Tất cả đều chắc chắn về điều đó cho đến khi một nhân ảnh xuất hiện trong bóng tối.
Một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện giữa những chiếc lều, tránh né các vệ binh.
"Là kẻ xâm nhập sao?"
"Cảm giác này...."
“…….”
Có ba người phản ứng nhạy cảm với nguồn năng lượng đó
Nam Cung Chấn Hổ , Bạch Tây Lâm và Chun Yoo-sung đang nghỉ ngơi trong những chiếc lều của lập tức bay về phía nơi xoa bóng đen xuất hiện.
Và ở đó...
Là một cậu bé với gương mặt non trẻ đang đứng đó.
Đó chính là Ngọa Long, sát thủ giỏi nhất của Hội Hắc Phong.
"Ngươi không phải là... người đã ở cùng với Kang Jin-hyuk trong vụ vỡ ngục ở Châu Âu sao?"
Bạch Tây Lâm phát hiện ra danh tính của Ngọa Long ngay lập tức.
Lông mày của Nam Cung Chấn Hổ cau lại thành hình mũi tên ngược.
"Là Kang Jin-hyuk. Cái tên chết tiệt mà ta muốn nhai nghiến. Tại sao kẻ đi theo hắn ta lại đến đây?"
"Ta đến đây để truyền đạt lại những gì chủ nhân ta đã nói."
Ngọa Long bình tĩnh nói.
"Đêm mai một vài kết giới trải khắp pháo đài của bọn khổng lồ sẽ biến mất. Đây sẽ là cơ hội vàng để tấn công. Chủ nhân ta không muốn các ngươi bỏ lỡ cơ hội đó."
"Thật là vô lý. Ngươi bảo ta tin vào điều đó hay sao?"
“Dù cho ngươi có tin hay không thì sao không đợi tận mắt chứng kiến vào đêm mai đi?”
Nếu như kết giới vẫn thế không cần tấn công nữa.
Còn nếu kết giới yếu đi thì có thể chọc thủng nó.
Dù thế nào thì cũng không mất gì cả.
Chỉ có điều.
“Nếu như những lời ngươi nói là thật vậy thì tại sao Kang Jin-hyuk lại nói với ta như vậy?”
Không lý nào con rắn đói khát đó lại vô tư đưa thông tin quan trọng như thế cho hắn ta.
Không một ai biết,
Nam Cung Chấn Hổ vốn đã từng bị sập bẫy nhiều lần, vậy nên hắn ta nghi ngờ mọi lời Jin-hyuk nói.
“Ta không biết ý định của chủ nhân. Ta chỉ chắc chắn một điều là nếu ngươi không tới thì Đế quốc sẽ ra tay đó.”
Chỉ có một căn cứ duy nhất.
Có hai thế lực đang nhắm mục tiêu vào nơi này.
Trong hai thế lực đó, một bên nhất định sẽ bị ăn thịt.
“Hãy nhớ đó, kết giới sẽ yếu đi vào giữa đêm mai.”
Sau khi nói hết những gì muốn nói, Ngọa Long định tan biến vào bóng tối.
Bỗng chợt nhận ra điều gì đó, Ngọa Long liếc nhìn Chun Yoo-sung.
“Và cuối cùng”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Chun Yoo-sung.
“Ngài ấy bảo rằng sẽ treo ngược ngươi trước phòng chờ khoa y học của đại học Hankuk. Ngài ấy còn nói là nể tình xưa cho nên sẽ cho phép ngươi mặc một cái quần lót.”
“……”.
Không chỉ rùng mình,
Mà mồ hôi lạnh còn túa ra trên sống lưng Chun Yoo-sung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook