Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 225: Thất Thiên (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 225: Thất Thiên (2)
Đột nhiên,
Một tiếng cắt vang lên, đầu của con châu chấu biến mất.
Jin-hyuk không một chút do dự chạy về phía trước, anh cầm thanh kiếm bằng cả hai tay.
“Keeee!”
“Keeeeee!”
Anh đã tiêu diệt vô số côn trùng, nhưng chúng vẫn không ngừng kéo đến.
Đúng lúc đó.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Từ phía trước, một con quái vật có kích thước khổng lồ xuất hiện với tiếng gầm rung chuyển trời đất. Đó chính là Bọ Hercules, loài côn trùng lớn nhất được phát hiện cho đến nay.
Quaaaang!
Mặc dù đã dùng ‘Băng Hà Khiên’ chắn lại, cơ thể của Jin-hyuk vẫn bị văng sang bên cạnh vài mét.
Cú va chạm như thể đang va chạm trực diện với một chiếc xe tải 20 tấn vậy.
Tuy nhiên, đòn tấn công chưa kết thúc ở đó.
Lần này anh lại nghe thấy tiếng bò trườn trên mặt đất…
'Ở bên dưới!'
Những cái chân sắc nhọn nhô ra khỏi mặt đất.
'Rết Cát Đen'.
Với chiều dài cơ thể hơn 10 mét, nó được biết đến là loài hung ác nhất trong số các loài rết.
Không có thời gian để thở, Jin-hyuk nhanh chóng nới rộng khoảng cách sang bên cạnh.
Nhưng mà nó đã nhanh hơn anh một bước.
Hàng trăm đôi chân ngay lập tức quấn quanh Jin-hyuk.
“Keeee…”
Hai con mắt màu vàng sáng rực nhìn thẳng vào Jin-hyuk.
Éccccc!
Nước dãi từ giữa kẽ răng của nó rơi xuống mặt đất, một làn khói cay xè bốc lên.
Đó chắc hẳn là chất dịch của cơ thể trộn lẫn với axit và chất độc.
“Ta biết bản năng của ngươi là bảo vệ cái cây này… Nhưng mà ngươi cũng phải quan sát đối thủ của mình là ai trước khi tấn công chứ.”
Nó thậm chí còn không nhìn thấy những xác chết của đồng loại sau khi đã liều lĩnh lao đầu vào mà không suy nghĩ hay sao.
“Keeee!”
Miệng con rết mở rộng ra.
Một chất độc khủng khiếp tràn ra nhấn chìm khắp xung quanh,
Làm tan chảy đám hoa hồng vàng và cỏ.
Dường như không một sinh vật nào có thể sống sót trong làn khói độc đó.
Nhưng rồi ngay lúc đó.
Thứ chất độc che khuất tầm nhìn của anh đã ngay lập tức biến mất.
[Tuyệt kỹ ‘Thiên Độc’ đã được kích hoạt!]
Một màn sương mù dày đặc bắn ra vượt trội hơn so với thứ độc phát ra từ Rết Cát Đen.
'Võ thuật Dangmun' được sao chép từ Khu rừng Elf.
Có đến hàng nghìn chất độc.
Tuyệt kỹ của một gia tộc danh giá tạo nên tên tuổi nhờ những kỹ thuật với độc được được tái hiện thông qua bàn tay của Jin-hyuk.
“Kii……kkkkk!”
Con Rết Cát Đen quằn quại trong đau đớn.
Dù nó có khả năng kháng độc cao đến đâu cũng không đủ để chống lại loại độc có thể biến một con người thành một vũng máu chỉ trong một phút này.
Vốn dĩ chất độc mà nó luyện ra và chất độc của giới võ thuật về bản chất đã là hoàn toàn khác biệt
“Nó là một năng lực khủng khiếp đến mức mình không muốn sử dụng nó trên con người, vậy mà bọn họ lại có thể sử dụng nó tùy tiện.”
Jin-hyuk bắt lấy những đám mây đen.
Làn khói nhanh chóng biến thành hình dạng một cái xiên.
Một hình dạng lấy cảm hứng từ tuyệt kỹ của Elise, Huyết Chúa.
Nếu như anh thêm 'nguyên tố lửa' vào cây xiên đầy chất độc này….
Sẽ không còn cách nào để săn côn trùng hiệu quả hơn như vậy nữa.
Một tiếng gầm vang lên.
Độc tố và lửa đã hòa trộn lại.
Tiếp theo đó là một trận mưa lửa mà chỉ trong thời kỳ tận thế mới có thể nhìn thấy.
***
Kwakwakwak!
Quaaaang!
Những cái hố khó coi bắt đầu hình thành ở nơi những cây xiên đâm thẳng vào.
Mặc dù mức hấp thụ ma lực là rất lớn nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Nếu như không có sức ảnh hưởng rộng đến như vậy thì anh phải mất rất nhiều thời gian để đi sâu hơn vào đây.
Jin-hyuk một lần nữa sử dụng 'Quỷ Kiếm Vương Báu', rồi từ dưới đất nhảy vọt lên.
Mục tiêu chính là một con bướm đang bay vòng quanh để tránh khỏi những cây xiên.
Jin-hyuk nhẹ nhàng đáp xuống lưng con bướm.
Con bướm thất thần vì trận mưa lửa vậy nên vẫn chưa nhận ra rằng Jin-hyuk đang ở trên lưng mình.
‘Đúng như dự đoán, phải cao như vậy mới có thể thấy được điểm yếu của nó.’
Viên Bạch Ngọc chỉ có thể nhìn thấy được khi ở trên cao.
Đó chính là cội nguồn sức mạnh của cây cổ thụ trắng này.
Buuuuung!
Con bướm đã cảm nhận được hành động của anh một cách muộn màng và cố gắng hết sức để thoát khỏi Jin-hyuk.
Bởi vì các giác quan của anh vốn đã bị bóp méo vậy nên việc giữ thăng bằng không phải là điều dễ dàng, thế nhưng Jin-hyuk vẫn duy trì được sự thăng bằng hai bên trái phải bằng những động tác nhào lộn.
‘Chưa… Chưa được.’
Với một cây xiên trong tay, anh tập trung sức mạnh ma thuật của mình.
Để có được góc độ chính xác, anh cần phải di chuyển con bướm sang bên phải một chút.
Jin-hyuk đã làm tê liệt khứu giác và thị giác của con bướm bằng chất độc và khéo léo tạo ra một góc để cho anh có thể ném cây xiên.
Và khi cây cổ thụ trắng và râu con bướm tạo thành một đường thẳng.
Sức mạnh ma thuật và linh khí đã được tập hợp lại biến thành một ngọn giáo dài 2m.
Jinhyuk ném ngọn giáo đi.
Một cơn gió xé toạc không khí.
Năm vòng tròn màu đỏ sẫm được vẽ ra.
Bùmmm!
Ngọn giáo vượt qua tốc độ âm thanh và tạo ra một vụ nổ âm thanh có thể xé nát màng nhĩ.
Gần như cùng lúc đó.
Ngọn giáo va chạm trực diện với Viên Bạch Ngọc.
Ầmmm!
Toàn bộ pháo đài rung chuyển bởi một ngọn giáo có sức mạnh phi lý đó.
Làn sóng xung kích khiến cho tất cả hoa hồng vàng và cây cỏ uốn cong sang một bên.
Thế nhưng.
“Chậc!”
Mặc dù đã căn góc độ và sức mạnh vô cùng hoàn hảo nhưng mà Viên Bạch Ngọc vẫn không bị phá hủy.
Nó chỉ bị nứt nhẹ nhưng mà vẫn giữ được độ sáng bóng.
“Goooo!”
Tiếng la hét kinh khủng vang vọng ra từ những cây cối.
Nếu như cơn cuồng nộ này tiếp tục thì thậm chí cả một cái cây cũng có thể nhận ra.
Bao nhiêu công sức đổ ra cũng đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Và.
Đúng là con người có đủ khả năng để đe dọa mạng sống của cây cổ thụ.
“Ta là người cai trị vùng đất này. Đường Cách Lạp Tây Nhĩ là tên của ta.”
Lần đầu tiên, một giọng nói trầm trầm phát ra từ thân cây cổ thụ trắng.
Đường Cách Lạp Tây Nhĩ.
Cái tên này chẳng là gì so với Yggdrasil, Cây Sự sống trong thần thoại Bắc Âu.
Đây là một cái cây khổng lồ có thể trở thành một huyền thoại nếu như bỏ qua vấn đề về thời gian.
Việc cái cây bắt đầu nói chuyện cũng là bằng chứng cho thấy đòn tấn công cách đây ít phút của anh đã có hiệu quả.
“Sao ngươi dám đột nhập vào Thất Thiên, hơn nữa lại còn làm tổn thương ta. Ngươi muốn chết có phải không?”
Đường Cách Lạp Tây Nhĩ chất vấn.
Cùng lúc đó, một sức mạnh ma thuật tinh tế nở rộ trong cơ thể Jin-hyuk.
“Tôi không muốn chết. Hơn nữa, một cái cây biết nói sao… Thật là thú vị. Nếu như không có đầy côn trùng vây quanh ông thì tôi đã bán ông cho Rick ngay rồi.”
“C-cái gì chứ? Ngươi định bán ta?”
“Tôi có một người quản lý cấp trung chủ yếu tìm tòi những thứ lạ lùng như ông đấy. Tôi nghĩ ông ta sẽ trả một mức giá khá tốt để mua ông đấy, nhưng mà… vì lũ bọ kia cho nên tôi đang cân nhắc xem có nên đốt đi hay không.”
Jinhyuk mỉm cười rạng rỡ.
Lời nói đầu đe dọa này khiến cho Đường Cách Lạp Tây Nhĩ không nói nên lời trong giây lát.
Đó cũng là điều hiển nhiên.
Ông ta đã sống một cách cao quý, bởi vì thần linh vốn được coi là thiêng liêng.
Ngay cả Ogakun, vua của những người khổng lồ, cũng không dám đối xử tệ bạc với ông.
Vậy mà điều đó là sao?
Tại sao một con người thậm chí không thể sống được đến 100 năm lại nói những điều mạo phạm như vậy?
“… Ta biết ngươi đã thích nghi được với lời nguyền của kết giới mà ta gieo lên. Nhưng mà ngươi nghĩ rằng đó là lời nguyền cuối cùng mà ta có thể sử dụng sao?”
“Chà, chắc là ông phải chuẩn bị nhiều hơn thế chứ. Nhưng mà, hình như những lời nguyền trước đó khiến cho tôi khá thất vọng đấy? Tôi không mong đợi gì cho lắm đâu.”
“Những lời ngươi đã nói ra chắc chắn sẽ khiến cho ngươi phải hối hận.”
[Đường Cách Lạp Tây Nhĩ kích hoạt 'Lời nguyền thứ hai'!]
[Chọn một kẻ xâm nhập và hấp thụ gấp đôi sức mạnh ma thuật mà kẻ đó sử dụng trong trận chiến.]
[Mục tiêu là người chơi Kang Jin-hyuk.]
Không quan trọng mục tiêu đó sử dụng kiếm, cung hay ma thuật.
Đây là một lời nguyền hấp thụ gấp đôi sức mạnh ma thuật của mục tiêu khi mục tiêu trực tiếp tham gia vào trận chiến.
Đây là lý do vì sao Đường Cách Lạp Tây Nhĩ và những người khổng lồ có thể bảo vệ pháo đài này lâu đến như vậy.
"Ngươi nghĩ sao? Ngay cả những bậc thầy kiếm thuật, pháp sư vĩ đại và võ sư mà Đế quốc tự hào cũng phải cúi đầu trước lời nguyền này. Chẳng bao lâu nữa ngươi cũng sẽ giống như những tên khốn kiêu ngạo đó thôi!”
‘Chắc là sẽ có chút khó khăn đây.’
Cho dù anh có tấn công bao nhiêu đi chăng nữa thì nếu như lượng ma thuật bị hấp thụ gấp đôi… cuối cùng nó cũng sẽ giống như tát nước biển đông vậy.
Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc càng tấn công thì sẽ càng thua.
“Bây giờ đã quá muộn để hối hận rồi. Tội lỗi khi dám bước vào lãnh thổ của ta sẽ được đền đáp bằng việc sử dụng máu và thịt của ngươi làm chất nuôi dưỡng.”
Đường Cách Lạp Tây Nhĩ tuyên bố cái chết cho anh một cách long trọng.
Và đương nhiên.
“Vậy thì tôi sẽ dùng cơ thể của ông làm nhiên liệu cho lửa trại. Nó đủ lớn để cháy suốt đêm đấy.”
Jin-hyuk không phải là loại người sợ hãi trước những lời đó.
"Kết thúc mọi chuyện đi……!"
Kukukukukuku!
Như thể có một trận động đất. Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Những thân cây lao về phía Jin-hyuk với tốc độ đáng kinh ngạc.
***
'… Bắt được rồi.'
Đôi mắt Jin-hyuk khẽ nheo lại.
Kết giới 12 sao có những đặc điểm mà các vị thần ở các tầng trên của tòa tháp không thể nhìn thấy.
Nói cách khác, tại đây anh có thể thể hiện khả năng của mình một cách thoải mái mà không cần lo lắng về những vị thần Ai Cập.
Bởi anh đã biết điều đó.
Jinhyuk đưa ra ba yêu cầu với Đường Cách Lạp Tây Nhĩ.
Và.
Anh cũng đã có câu trả lời.
[Kỹ năng độc nhất ‘Sự phán xét của Anubis’ đã được kích hoạt!]
[Tất cả kỹ năng của mục tiêu bị giảm 50%!]
Cửa sổ trạng thái lần lượt xuất hiện.
"Cái quái gì đây…?"
Đường Cách Lạp Tây Nhĩ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, ông vặn vẹo cơ thể.
Có lẽ ông sẽ không thể hiểu được.
Bởi vì ông chỉ là một cư dân ở tầng trung, ông không có cơ hội biết được các kỹ năng của các vị thần cấp cao.
Tuy nhiên, sự bối rối chỉ mới thật sự bắt đầu.
‘Sự phán xét của Anubis’ còn có một tác dụng khác ngoài việc giảm sức mạnh của mục tiêu.
Ngay lúc đó.
[Bây giờ bạn có thể chỉ định đối thủ.]
Đột nhiên…
Dù không nói ra bằng lời thì mục tiêu cũng đã được quyết định.
Thân cây bị cắt đứt ra hoàn toàn, chất lỏng màu xanh bắn tung tóe khắp nơi.
“Kaaaaaaa!”
Đường Cách Lạp Tây Nhĩ phát ra một tiếng hét đầy đau đớn.
[Quái vật xác ướp ‘T-Bone’ đã được chỉ định làm đối thủ.]
[Bởi vì kỹ năng này được sử dụng mà không bị các vị thần Ai Cập chú ý, tiềm năng của 'Sự phán xét của Anubis' tăng lên đến cực hạn!]
[Các kỹ năng liên quan đến ‘Triệu Hồi Sư’ tạm thời tăng lên Lv100.]
[Thời gian còn: 0h:4p:59s]
Bộ xương nhỏ bé kia đã không còn nữa.
Thay vào đó là một hiệp sĩ với thân hình cao 2m và mang trên mình bộ giáp màu đen.
Một ánh sáng màu xanh lam phát ra từ đôi mắt tựa như hố sâu không đáy.
Đây chính là sinh vật được đánh giá là mạnh nhất trong các loài thây ma.
Đó là Tử Kị sĩ.
Là kết quả của sự trưởng thành và vô số trải nghiệm, một trạng thái chỉ có thể đạt được trong tương lai rất xa.
T-Bone ngay lập tức được chọn làm đối thủ của ông.
“Thật ngu ngốc…! Ngươi không biết rằng nếu ngươi tấn công ta, ngươi cũng sẽ phải cung cấp sức mạnh ma thuật của mình sao?”
“Tôi rất tiếc, nhưng mà mục tiêu của tôi không được tính là tấn công trực tiếp. Hơn nữa vì nó là thây ma cho nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời nguyền đâu.”
Không phải tự nhiên anh mang theo T-Bone mà không phải là Ellis hay Ngọa Long để đến đây mà không làm gì cả.
Trong ba người, T-Bone là người duy nhất phù hợp nhất với tình huống này, cho nên anh đã chọn nhóc ấy.
“Không thể nào… điều đó không thể nào xảy ra được!”
Đường Cách Lạp Tây Nhĩ vội vàng kiểm tra lượng sức mạnh ma thuật bên trong.
Quả thật,
Đáng nhẽ vết cắt phải lành ngay lập tức.
Nhưng mà bằng cách nào đó, vết thương vẫn còn nguyên như cũ.
Đau đớn! Đau đớn! Đau đớn!
Cảm giác đau đớn cũng như thế.
“Ta không biết ngươi đang bày trò gì, nhưng mà… ngươi tin tưởng vào một món đồ chơi như vậy sao? Một Tử Kị sĩ chỉ giỏi về kiếm thuật à?”
“Không phải tất cả các Tử Kị sĩ đều giống nhau đâu.”
Ít nhất là trong tình huống như thế này.
Ngay cả Abraham, Đại kiếm sư đáng tự hào của Đế quốc, hay một trong mười võ sư hàng đầu, cũng không thể là đối thủ của T-Bone.
Bởi vì năng lực từ các vị thần cấp cao của Ai Cập đã phát huy hết mức.
"Chủ nhân."
T-Bone cầm kiếm và khiên đứng trước mặt Jin-hyuk.
"Xin hãy ra lệnh đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook