Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 136 - Hãy sống (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hắc Long chi Chủ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cậu đã đi khắp nơi gọi cậu ấy là kẻ thua cuộc năm thứ 2 ở trường trung học Shinseo hay gì đó, Kim Gongja à. Cũng nhờ cậu mà vài chuyện kỳ lạ đã xảy ra trong lớp chúng ta…”
Đôi mắt của Hắc Long chi Chủ chứa đầy sự khinh miệt.
Nhưng sự khinh bỉ này chỉ tồn tại trong thoáng chốc. Hắc Long chi Chủ cau mày một lúc trước khi khuôn mặt cô trở lại trạng thái vô cảm trước đó. Cứ như thể cảm xúc của chính cô cũng đủ khiến bản thân mình mệt mỏi vậy. Ngay cả một tiếng thở dài cũng không vô cảm như khuôn mặt đó.
"…Quên đi. Tôi thậm chí không muốn nói chuyện này với cậu. Chỉ nói về nó thôi cũng khiến tôi cảm thấy tồi tệ. Chết tiệt! Nếu biết ở đây xảy ra hiện tượng bắt nạt thì tôi đã học ở một trường trung học khác rồi.”
“Cậu là lớp trưởng. Cậu phải chịu trách nhiệm về những gì xảy ra trong lớp.”
"Vậy thì sao? Cậu đang nói rằng đó là lỗi của tôi phải không?
Giọng điệu của Hắc Long chi Chủ đầy mỉa mai.
“Thật tuyệt vời. Tôi nghe nói gần đây cậu đang hẹn hò với ■■ và gặp gỡ các học sinh khác. [Kim Gongja đã hoàn lương. Kim Gongja đã thay đổi.] Ngay cả các giáo viên cũng khen ngợi cậu. Sướng nhỉ."
Trên mặt Hắc Long chi Chủ lộ ra vẻ chế nhạo lạnh lùng.
“Mọi chuyện dễ dàng như vậy thật tuyệt nhỉ. Làm tổn thương ai đó cũng được miễn là cậu xin lỗi sau đó, có phải vậy không? Hãy tha thứ cho tôi vì tôi đã xin lỗi rất nhiều và rồi mọi chuyện sẽ kết thúc. Mọi điều tôi làm sai đều là sai lầm. Sự tổn thương tôi gây ra chỉ là một trò đùa mà thôi.”
“…….”
“Và ngay cả điều đó cũng chỉ xảy ra một hoặc hai lần thôi. Nhưng cậu có thể nói rằng cả cuộc đời cậu là một sai lầm hay một trò đùa được không? Nếu dừng những trò đùa hoặc lỗi lầm đấy lại thì cậu có bị sao không? Bộ cậu nghĩ rằng thế giới là một bãi rác để chứa chấp những sai lầm của cậu và mọi người giống như thùng rác tiếp nhận những trò đùa của cậu à? Đồ khốn bệnh hoạn. Thứ cặn bã…”
Cô ấy ngừng lại. Hắc Long chi Chủ mím chặt môi.
Một lần nữa, cô dừng lại ngay trước khi cảm xúc của mình trở nên quá mãnh liệt. Hắc Long chi Chủ nhìn xuống đôi giày của mình như thể đang lo lắng. Kể từ khi lên sân thượng, cô chưa từng nhìn Sát tinh giả dù chỉ một lần.
"Lớp trưởng."
“…Đừng làm thế với tôi,” Hắc Long chi Chủ lẩm bẩm. “Đừng đưa tôi đến một nơi như thế này với ■■. Đừng cố gắng khiến tôi xin lỗi hoặc thừa nhận rằng mình đã làm sai điều gì đó. Tôi không làm gì sai cả. Chính cậu là người đã làm điều đó…”
“Nhưng cậu lại không nghĩ vậy.”
“…….”
Khi Sát tinh giả tự sát trong chấn thương lần trước, cả trường tuyệt vọng nhắm mắt làm ngơ. Cả lớp đã sử dụng đủ loại thủ đoạn và phương pháp để lờ đi [sự cố] đó.
『Cậu ta đã gửi tin nhắn như vậy thật á. Bộ cậu ta thực sự điên rồi sao?』
『Phải rồi. Nhìn lại thì cậu ấy luôn có chút kỳ lạ.』
Kẻ giết người trong chòm sao thật điên rồ. Cậu ta là một người kỳ quặc.
Mặt khác, chúng tôi lại ‘bình thường’.
Có lẽ chúng tôi đã gửi một tin nhắn như thế tới Sát tinh giả như một trò đùa ác ý. Nhưng đó chỉ là một trò đùa thôi. Đó chỉ là một sai lệch nhỏ so với tiêu chuẩn. Ai mà chả có lúc trêu đùa, chơi khăm người khác, vậy nên chúng tôi vẫn bình thường.
Có lẽ chúng tôi đã từng chế nhạo Kẻ giết người trong chòm sao. Nhưng đó chỉ là một sai lầm. Chúng tôi không cố ý. Chúng tôi không cố ý làm điều đó - chúng tôi chỉ hòa vào bầu không khí và cười đùa với những người khác. Chúng tôi không làm gì sai cả.
『Hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì quan trọng đối với các em và xốc lại tinh thần.』
"Vâng thưa thầy."
Và thế là cả lớp đã đẩy một người bạn cùng lớp của chúng tôi sang một bên.
Ngay cả cái chết hay tự sát cũng không thể đánh thức được cảm giác tội lỗi của chúng tôi.
+
Người giết chết tao chính là mày.
Đừng quên.
Chính mày đã giết tao.
+
Ngoại trừ một người.
Hắc Long chi Chủ là người duy nhất không nói: “Vâng, thưa thầy.” Cô ấy không nói gì mà chỉ lẳng lặng cúi đầu.
“Nghiêm túc mà nói, đừng làm điều này với tôi…”
Một người ngoài cuộc vẫn im lặng trong khi vô số thủ phạm đứng kiêu hãnh.
“Tôi đã làm hết sức mình. Tôi đã cố gắng ngăn chặn nó khi tôi còn là học sinh năm nhất. Chết tiệt.”
Và có hàng trăm lý do khiến ai đó có thể giữ im lặng.
“Vì các người mà tôi quyết định thực hiện một cuộc điều tra… Cậu biết không? Ngôi trường này liên kết với Đại học Seryun. Có 10 thành viên trong ban Giám hiệu. Và Kim Gongja, trong số đó có bố mẹ của người yêu cậu. Tôi cá là cậu không biết. Cậu thậm chí còn không biết điều đó, nhưng bạn chỉ bắt nạt ■■ như thể đó là điều tự nhiên, phải không? Ngay cả Chủ tịch của Giáo hội Đức Seryun cũng có mặt trong hội đồng quản trị. Đó là nhà thờ mà gia đình tôi đến vào mỗi cuối tuần!”
Hắc Long chi Chủ lấy tay che trán.
“Tại sao tôi phải biết tất cả những điều này chỉ vì những điều tồi tệ mà các người đã làm chứ?! Chỉ cần… đừng đẩy mọi chuyện đi xa, làm ơn đấy. Tôi cũng là năm hai mà… Tôi chỉ được ngủ 4-5 tiếng mỗi ngày. Tôi rất bận. Tôi vào trường với tư cách là một học sinh được nhận học bổng giống như ■■… Tôi không biết làm thế nào các người có thể cười đùa và tận hưởng cuộc sống học đường này!”
Ác ý thật dễ dàng.
“Tôi không biết cậu có suy nghĩ gì khi quấy rối người khác không, nhưng!”
Thiện ý là không thể.
“Tôi đã rất tuyệt vọng! Chương trình học bổng của cái trường này như cứt, và giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời của chúng ta là người phụ trách năm hai! Cậu không biết đúng không? Tôi cá là cậu thậm chí không cần phải biết. Tôi—chết tiệt—tôi đã đề cập đến chuyện của ■■ với giáo viên chủ nhiệm và… Làm ơn. Dừng lại đi. Tôi không muốn biết! Tất cả thật kinh tởm. Cậu, giáo viên chủ nhiệm của chúng ta, trường học, mọi thứ… Tôi còn phải lo cho cuộc sống của riêng mình nữa, nên hãy tự mà lo liệu đi!”
"Tôi xin lỗi."
Một lý do là đủ để thực hiện một hành động ác ý.
Nhưng cần đến hàng trăm lý do để làm ra một hành động mang thiện ý.
"Xin lỗi á? Ha. mày thật lòng biết lỗi đến mức nào? Không, chết tiệt. Đã quá muộn rồi. Đừng xin lỗi tao. Đừng có làm vậy, Kim Gongja. Tao không cần một lời xin lỗi và tao cũng không xứng đáng nhận được một lời xin lỗi. Và mày cũng đéo đủ tư cách để xin lỗi. Đồ rác rưởi. Cứ chết rách ở xó nào đó đi. Sống như rác rưởi cho đến ngày mày chết. Tao cầu xin mày, đừng bao giờ chạm mặt tao sau khi chúng ta tốt nghiệp.
"Tôi xin lỗi."
“Tao đã nói là đừng xin lỗi nữa, thằng chó!”
Hắc Long chi Chủ đá vào ống chân của tôi. Rắc. Xương cốt tôi rung lên nhè nhẹ. Sau đó, cô ấy giận dữ và tát vào mặt tôi.
Bạo lực như những lời chửi rủa vẫn tiếp tục.
Tôi để Hắc Long chi Chủ làm những gì cô ấy muốn với cơ thể mình và nói: “Cậu ấy. Cậu ấy đã cố gắng tự tử.”
Tay của Hắc Long chi Chủ dừng lại.
“Cậu ấy lẽ ra đã nhảy từ một tháng trước. Từ chính nơi này.”
Sự im lặng bao trùm lên sân thượng.
“…….”
Hắc Long Chủ quay đầu lại.
Chỉ khi đó cô mới nhìn vào Sát tinh giả lần đầu tiên.
Miệng cô mở ra đóng lại mấy lần nhưng không có âm thanh nào phát ra.
“Đó có phải là… sự thật không?”
Cô ấy cứng đờ.
Giống như rất khó để cô ấy có thể nói chuyện với người trước mặt mình.
“Cậu đã muốn chết…?”
Cô thận trọng hỏi.
Sát tinh giả nhìn Hắc Long chi Chủ với vẻ mặt trống rỗng.
"Đúng vậy."
“…….”
“Tôi không biết làm sao Kim Gongja biết được, nhưng anh ta nói đúng. Tôi đã định tự sát.”
“…….”
“Tôi không biết đó là điều cậu đang nghĩ đó, Lớp trưởng.”
Sân thượng lại một lần nữa trở nên im lặng.
Chậm rãi.
Hắc Long chi Chủ ôm mặt bằng cả hai tay.
"Tôi không xin lỗi…"
Một tiếng nức nở khe khẽ lọt qua kẽ ngón tay cô.
“Tôi không cảm thấy tội nghiệp cho cậu. Chỉ là… Khi còn học năm nhất, tôi vô tình biết sự thật về Ban giám hiệu của trường. Tôi bỏ cuộc vì nghĩ rằng dù có tiết lộ mọi chuyện cũng chẳng có kết quả gì. Sang năm hai, tôi đã cố gắng nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm nhưng cuối cùng đã bỏ cuộc. Tôi là loại người như vậy. Xin hãy nhớ đến tôi như một người như vậy.”
“…….”
“Nhưng, đừng chết. Đừng chết… Tại sao cậu phải chết chứ? Cậu không được chết. Cậu không thể vì một lũ rác rưởi mà kết thúc cuộc đời mình được. Cậu không thể, ■■. Cậu phải sống. Phải không? Nếu tiếp tục sống, cậu có thể vào một trường đại học tốt, kiếm tiền và rời khỏi thành phố hoang tàn này…”
“Tôi cũng nghĩ về điều đó,” Sát tinh giả lẩm bẩm. “Nhưng tôi nghĩ lũ khốn này sẽ quên mất.”
“…….”
“Tôi đã nghĩ rằng chúng sẽ sống tốt trong khi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không, tôi nghĩ chúng sẽ chẳng thèm nhớ. Và tôi rất ghét điều đó. Tôi muốn chọc tức bọn khốn này. Vì đằng nào chúng cũng sẽ quên mà…”
Sát tinh giả nhìn Hắc Long chi Chủ.
“Tôi xin lỗi, lớp trưởng.”
“…….”
“Tôi không cố ý làm tổn thương một người như cậu.”
Hắc Long chi Chủ khuỵu xuống. Cô ấy nín thở, che mặt lại. Cô nghiến răng và cố gắng kìm lại mọi âm thanh, khiến vai cô ấy rung lên từng hồi.
Sát tinh giả mở miệng.
“Vẫn có một người.”
Cậu ta khom gối xuống.
“Tôi đã nghĩ là sẽ không có ai.”
Thấp hơn.
Cho đến khi cậu ta ở cùng một độ cao với Hắc Long chi Chủ.
“Tôi mừng vì mình đã không chết cách đây một tháng.”
Sát tinh giả từ từ quàng tay qua vai của Hắc Long chi Chủ. Hắc Long Chủ giật mình. Sát tinh giả nghiêng đầu lại gần Hắc Long chi Chủ hơn một chút.
“Tôi rất vui vì có một người, dù chỉ có một người, xứng đáng được tôi tha thứ.”
“…….”
"Tôi rất vui."
Hắc Long chi Chủ ngừng thở. Cô ấy sụp xuống. Hắc Long chi Chủ không thể ôm được Sát tinh giả. Cô vẫn quỳ, phát ra những tiếng kêu xé ra từ trái tim. Sát tinh giả cũng ôm bạn cùng lớp của mình như cô ấy.
"Tôi xin lỗi…"
Cơ thể của Hắc Long chi Chủ bắt đầu vỡ vụn.
“Tôi xin lỗi, ■■. Xin lỗi cậu. Tôi xin lỗi. Tôi rất xin lỗi.”
Nhưng chỉ có làn da của cô ấy tan vào bóng tối. Cô ấy không trở thành một bóng ma.
Khuôn mặt Hắc Long chi Chủ tan biến, để lộ ra khuôn mặt của một người khác. Ông ấy kêu lên: “Đừng chết. Làm ơn. Tôi cầu xin cậu… Cậu phải sống."
Đó là khuôn mặt của một người mà tôi biết.
Và đó là giọng nói tôi đã nghe thấy từ đâu đó.
"Cậu có thể sống mà. Chúng ta có thể sống. Chúng ta có thể sống cuộc sống tốt hơn. Cậu phải sống, ■■. Tôi sẽ cố gắng hơn một chút, và vì tôi sẽ cố gắng hơn nữa nên chúng ta hãy cùng nhau…”
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
Cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng đang bị Hư Không nuốt chửng.
Làn sương đen từ từ len lỏi qua những vết nứt trên cánh cửa sắt như những chiếc xúc tu. Không một tiếng động, nó nắm lấy cánh cửa sắt.
Xong nuốt chửng nó.
Nuốt chửng tầng 5 xong, Hư Vô trèo lên tường trường và tràn lên hàng rào mái nhà.
“Không ai quan tâm đến cậu cả. Không ai, không ai, không một ai trong số chúng… cậu không thể chết vì những con thú đó được. Cậu phải sống. Cậu không thể để lũ khốn đó hủy hoại cuộc sống của mình được. Hãy đấu tranh để có thể sống sót, học tập, đúng chứ? Vào đại học, và… đi đến một thành phố khác.”
Tôi đã có thể nhìn thấy gương mặt bên dưới lớp da của Hắc Long chi Chủ.
“Hãy sống vì tất cả những đứa trẻ bất hạnh…”
Khoảnh khắc đó.
“Hãy dành thời gian cho những đứa trẻ kém may mắn hơn chúng ta. Chúng ta có thể làm được. Tôi biết chúng ta có thể. Tôi sẽ giúp cậu… Tôi, tôi đã nghiên cứu rất nhiều. Tôi đã không ngừng học tập. Đó không phải là một giấc mơ ngu ngốc. Nếu thực sự cố gắng, chúng ta có thể—”
Có cái gì đó cứa vào lưng tôi.
“—đầu tiên, hãy đến Sở Phúc lợi Xã hội để xin giấy phép đã.”
Một dòng điện chạy qua đầu tôi.
“Để sống sót và tồn tại trên thế giới này, chúng ta phải mạnh mẽ. ■■ à. Cậu phải bọc mình trong áo giáp để người khác không coi thường hoặc làm phiền cậu. Hãy cùng nhau học tập nhé. Tôi sẽ giúp cậu… Tôi có thể giúp cậu.
Á.
“Cậu học trường đại học nào, cậu có bằng cấp gì… bây giờ chúng có vẻ vô dụng, nhưng có nó cậu có thể làm được nhiều điều hơn. Chúng ta có thể làm những gì chúng ta muốn làm. Đó chính sức mạnh. Nhưng trước đó chúng ta phải trở nên mạnh mẽ.”
Á.
“Chúng ta hãy cùng nhau giúp đỡ bọn trẻ. Một mình tôi… sẽ rất khó khăn. Phải. Có lẽ tôi không thể chịu đựng được. Tôi có thể sẽ để lại cho chúng những vết sẹo. Nhưng với hai chúng ta. Nếu ba, nếu bốn người tham gia, chúng ta có thể làm được bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ có thể làm bất cứ điều gì.”
Viện trưởng.
“Hãy cùng cố gắng…”
Viện trưởng trại trẻ mồ côi của tôi.
“Thế giới này không phải là tất cả. Không thể được. ■■. Chúng ta có thể tạo ra một thế giới riêng. Nhỏ… Hãy bắt đầu từ những thứ nhỏ. Chúng ta có thể tạo nên một thế giới riêng chỉ với hai chúng ta. Làm ơn đừng chết… Cùng nhau. Hãy cùng nhau sống ở một thế giới khác….”
Khuôn mặt của Viện trưởng lúc trẻ.
『Đừng.』
『Cháu không làm gì sai cả.』
Giọng nói đó chồng lên giọng nói dài mệt mỏi của Viện trưởng.
Nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng Viện trưởng luôn thận trọng trong việc thể hiện ông ấy yêu chúng tôi.
『Đừng để bản thân cháu bị biến chất vì một kẻ như ta.』
Ông ấy luôn có vẻ sợ hãi.
“…….”
Sát tinh giả xoa đầu Viện trưởng.
“Tôi không nghĩ chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền.”
“Chúng ta sẽ không kiếm được nhiều…”
“Có vẻ như sẽ khó khăn đây.”
“Sẽ rất khó là đằng khác…”
“Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.”
Sát tinh giả mỉm cười.
“Tôi đã không học hành gì kể từ học kỳ thứ hai của năm đầu tiên. Sẽ hơi khó khăn một chút đây.”
“Không sao. Vẫn chưa quá muộn. Bây giờ vẫn chưa quá muộn cho bất cứ điều gì.”
"Phải. Lớp trưởng. Thế giới này…"
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
“Hãy cùng nhau sống sót trong nó nhé.”
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Sân thượng đổ sập.
Ngôi trường tan chảy.
Và tiếng chuông báo tan học vang lên.
[Tái hiện chấn thương đã kết thúc.]
Mọi giả định đã bị khoảng không đen kịt nuốt chửng. Ngay cả nụ cười của Sát tinh giả. Ngay cả tuổi thơ của Viện trưởng, điều mà tôi chưa từng biết đến. Ngay cả hai người bạn cùng lớp, một người khóc và một người mỉm cười.
Quá khứ.
Một quá khứ không tồn tại. Sự hối tiếc. Sự hối hận.
[Xác nhận rằng tâm lý của đối tượng được duy trì.]
Tất cả đều biến mất.
[Hình phạt sắp kết thúc.]
Thế giới chìm đắm trong tiếng ồn.
■.
■,
■,
■.
Tôi mở mắt ra.
Chap này sầu quá móe ơiii...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook