Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 139 - Vẫn chưa muộn (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Các nhân vật chính sống trong câu chuyện lấp lánh như những chòm sao.

 

Tôi không có hứng thú với những chòm sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. Ngôi sao của lòng tôi là các nhân vật. Những câu chuyện của họ là những chòm sao rực rỡ của tôi. Ah. Vũ trụ này có vô số những ngôi sao đang lấp lánh và những câu chuyện không bao giờ kết.

 

-Tôi muốn được xem nhiều câu chuyện hơn một chút.

 

Bất giác tôi chạm vào ánh sáng của các vì sao.

 

-Chỉ một chút thôi.

 

Vậy là quá đủ rồi.

 


 

Một sự im lặng bao trùm lên thư viện.

 

Thư viện vĩ đại của vạn vật. Một nơi mà mỗi cuốn sách chứa đựng một thế giới. Vô số người sống ở vô số thế giới và mỗi người trong số họ đều có một câu chuyện. Ngay lúc này, hai nhân vật trong một cuốn sách [Sử thi của Lefanta Aegim] đang có mặt tại đây.

 

“……”

 

Sát tinh giả lặng lẽ nhìn xuống Viện trưởng.

 

“Có phải ông nói mình là một trong những người đã giết tôi không?”

 

"Đúng vậy. Kim Yul.”

 

“Thật kỳ lạ.”

 

Giọng của Sát tinh giả buồn tẻ.

 

“Cái chết của tôi được ghi nhận cách đây 153 năm 7 tháng và 9 ngày. Tên của kẻ đã giết tôi lúc đó là Kiếm Vương.”

 

Sát tinh giả lôi ra một cuốn sổ cũ. Cuốn nhật ký đó là trạm dừng cuối cùng mà [Kim Yul] từng đến, là lời thề rằng ông ấy sẽ chỉ để lại dấu vết quá khứ chứ không bao giờ nhớ lại quá khứ của mình.

 

“Những đặc điểm của Kiếm Vương được ghi trong nhật ký khác với của ông.”

 

Giống như việc những cốt binh của tôi không bao giờ buông dao găm kể cả sau khi bị Bách Quỷ Luân Hồi nuốt chửng, trên người Sát tinh giả vẫn lưu lại một cuốn sổ cũ.

 

“Ông có phải là hậu duệ của Kiếm Vương không?”

 

“……”

 

“Theo những gì tôi biết, Kiếm Vương không phải là loại người hay xin lỗi bất cứ ai. Ông ta cũng không phải là loại người tìm kiếm một lời xin lỗi.”

 

Chắc Viện trưởng đã nhận ra.

 

“Vậy nên tôi kết luận rằng ông không phải là hậu duệ của Kiếm Vương và cũng không phải là người đã giết tôi. Ông không có lý do gì để xin lỗi tôi cả.”

 

Rằng ông ấy đã đến muộn rồi.

 

“Vì vậy, tôi không thể nhận lấy lời xin lỗi của ông.”

 

“……”

 

“Thứ nhất, tên tôi là Lefanta Aegim. Biệt danh của tôi là Sát tinh giả. Ông nhìn tôi và gọi tôi là Kim Yul. Tuy nhiên, không có chỗ nào trong nhật ký ghi rằng tôi từng được gọi là Kim Yul cả. Ông có nhầm tôi với ai khác không?”

 

“Kim Yul, cậu.”

 

Giọng Viện trưởng run run.

 

“Kim Yul là tên mà ông có trước khi được gọi là Lefanta Aegim. Đó là cái tên đã có từ rất lâu, trước khi ông có được cuốn nhật ký. Thế giới mà ông từng sống là…”

 

“Không có ích gì đâu.”

 

Ai đó đến bên tôi và lẩm bẩm. Đó là thủ thư. Anh ấy thì thầm với tôi nhỏ đến mức Sát tinh giả và Viện trưởng không thể nghe thấy.

 

“Tôi thừa nhận, cảnh tượng này cảm động thật đấy. Một bên là nạn nhân đã bị mắc kẹt vào dòng chảy của thời gian. Bên kia là một người ngoài cuộc bị thời gian đóng băng. Ahh. Thật là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ…”

 

Tôi nhìn Thủ thư.

 

[Thủ thư trong góc vui mừng nhưng cũng thất vọng.]

 

Anh ta đang mang một biểu cảm kỳ lạ. Anh ấy có vẻ buồn nhưng cũng có vẻ vui. Trong khi đôi mắt buồn bã nhìn xuống, hơi thở anh ta lại nóng rực một cách kỳ lạ.

 

“Tuy nhiên, Tử Vương, có quá nhiều chuyện đã xảy ra quá muộn. Sát tinh giả đã không còn có thể cứu vãn được nữa.

 

“……”

 

“Bây giờ ông ấy có chấp nhận lời xin lỗi cũng không quan trọng. Sát tinh giả không nhớ gì cả. Ngoại hình và suy nghĩ của ông ấy hoàn toàn khác với Kim Yul. Làm sao ông ta ta có thể nhận được lời xin lỗi vì một điều mà ông ta không nhớ chứ? Làm sao ông ta có thể tha thứ cho ai đó vì điều mà ông ta không thể nhớ lại?”

 

“Anh,” tôi lặng lẽ nói. "Anh biết tôi là một hồi quy giả đúng chứ?"

 

Thủ thư mỉm cười.

 

"Tất nhiên rồi."

 

"Làm thế nào? Khi tôi hồi quy thì anh cũng vậy sao?

 

“Không, đó không phải là cơ chế của nó đâu. Kỹ năng [Đồng hồ đeo tay của Hồi quy giả] đặc biệt đến mức ngay cả có là Chòm sao cũng không thể dễ dàng tiếp cận được sự cao quý của nó. Nhưng tôi cũng như các Chòm sao khác, có một sức mạnh thông minh.”

 

Thủ thư búng ngón tay. Chụp! Sau đó, một cuốn sách bay về phía chúng tôi.

 

+

 

[Câu chuyện về Thành Phố Thăng Thiên]

 

+

 

Cuốn sách này là cuốn sách mà thủ thư đã cho chúng tôi xem khi lần đầu đặt chân vào Đại Thư viện.

 

"Nhớ cuốn này chứ? Đó là cuốn sách về thế giới của cậu. Chúng ta không thể gọi nó là Khải Huyền Thư vì nó chưa diệt vong.”

 

Đôi mắt của Thủ thư sáng lên.

 

“Giờ thì đoán đi. Cậu nghĩ tôi sẽ chỉ định ai là nhân vật chính của [Câu chuyện về Thành Phố Thăng Thiên]?

 

“……”

 

Quá rõ ràng.

 

"Tôi."

 

"Phải. Đúng rồi!"

 

“Mọi chuyện liên quan đến tôi đều được ghi vào cuốn sách đó sao? Anh biết tôi có những kỹ năng gì, hồi quy khi nào và bằng cách nào sao?”

 

“À.”

 

Thủ thư nhếch mép cười và lật mở một trang trong [Câu chuyện về Thành Phố Thăng Thiên].

 

“Nụ hôn của thời gian mà cậu đã chia sẻ với Raviel Ivansia… Tình yêu và sự thân mật thực sự rất ngọt ngào! Cậu đã giải quyết tình huống này một cách hoàn toàn bất ngờ. Nó đã trở thành một trong những phân cảnh yêu thích của tôi.”

 

“……”

 

“Tất nhiên, các 'chán thương' mà cậu trải qua lần này cũng có trong cuốn sách này. Đó là lý do tại sao tôi cho phép người đó vào thư viện dù ông ta không có danh hiệu.”

 

Thủ thư đang đề cập đến Viện trưởng. Ngay cả bây giờ, Viện trưởng vẫn đang cố gắng hết sức để giải thích cho Sát tinh giả rằng ông ta là ai và chuyện gì đã xảy ra.

 

Tuy nhiên, khuôn mặt vô cảm của Sát tinh giả không hề thay đổi.

 

“Cậu đã rất cố gắng, Tử Vương,” Thủ thư nói.

 

“Cậu đã không ngừng cố gắng. Cố gắng làm hết sức mình. Nhưng đã quá muộn đối với Sát tinh giả rồi. Có một quy luật là khó có thể đạt được cái kết đẹp nhất, cho dù các nhân vật có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Đây là cái kết bình thường được phép dành cho Sát tinh giả.”

 

Thủ thư rất buồn, nhưng… anh ấy dường như còn vui hơn nữa.

 

“Ngoại trừ cái kết tồi tệ, đây là một cái kết có thể chấp nhận được để Sát tinh giả đạt tới. Tuy nhiên, đáng buồn thay, Sát tinh giả lại không biết điều đó. Những nỗ lực của bạn, sự hối tiếc của Viện trưởng trại trẻ mồ côi – tất cả đều vô ích. À. Sát tinh giả sẽ vẫn là vũ khí đội lốt người, mải mê lang thang trong khi ôm trong mình cái gọi là sứ mệnh 'tàn sát các chòm sao' của ông ta. Mãi mãi như vậy…"

 

“Cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa sao?”

 

"Đúng. Bất kể cậu có làm gì."

 

Thủ thư từ từ bắt đầu bỏ [Câu chuyện về thành phố thăng thiên] vào túi áo ngực của mình. Ngay lúc đó, tôi đưa tay ra và nắm lấy cổ tay anh ấy. Thủ thư giật mình.

 

“Nếu anh chắc chắn đến thế…”

 

Tôi nhìn thẳng vào Thủ thư.

 

"Hai người chúng ta. Cá cược không?”

 

“Cá cược…?”

 

“Tôi có thể kết nối dòng thời gian của Kim Yul với Sát tinh giả. Giống như Kim Yul đã trở thành Sát tinh giả, tôi sẽ biến Sát tinh giả trở thành Kim Yul. Sau đó, ông ấy sẽ có thể nhận được lời xin lỗi từ Viện trưởng.”

 

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Tôi chưa nói với cậu à? Đơn giản là không thể…”

 

“Đó là lý do tại sao.”

 

Tôi nắm chặt cổ tay Thủ thư hơn.

 

“Chúng ta cá cược đi.”

 

“……”

 

“Anh nói ông ấy là một trong những nhân vật bạn yêu thích. Sát tinh giả. Tôi sẽ lấy lại ký ức của ông ấy bằng mọi cách có thể. Anh cũng nên giúp đỡ mới phải phép chứ. Chà, bạn không cần phải làm quá nhiều để giúp đỡ. Bạn đã giúp đỡ rất nhiều để gửi tôi đến [The Epic of Lefanta Aegim].”

 

“Ừm.”

 

Đôi mắt của thủ thư nheo lại.

 

“Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn thất bại ngay cả sau khi tôi giúp đỡ? Tôi sẽ được gì?”

 

"Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi trong mười năm."

 

Thủ thư chùn bước.

 

“Anh nói muốn nhổ lông mày của tôi và giữ lại tóc? Được. Tôi nghĩ bạn muốn cắt móng tay của tôi. Cũng được luôn. Tôi sẽ để anh làm mọi thứ mình muốn, để anh có thể chơi đùa thỏa thích trong mười năm.

 

Đôi mắt của thủ thư rung lên.

 

"Bất cứ điều gì sao?"

 

"Đúng."

 

“C-cậu đang nói một điều gì rất đáng sợ đấy. Tử Vương, từ trước tới nay tôi rất lễ phép với cậu. Nếu tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn, tôi sẽ làm được điều gì đó hoành tráng và vĩ đại. Chỉ cần nhìn vào những người giúp việc đánh dấu trang…”

 

“Thế thì cá đi. Nào, anh dám chơi không?

 

Đôi môi của Thủ thư hơi run lên. Trong chốc lát, đôi mắt anh nhuốm đầy sự tham lam. Giống như Sát tinh giả, tôi là một nhân vật khác mà anh ấy yêu thích. Thủ thư nhìn tôi như một con rắn nhìn con mồi.

 

“Tôi phải tuân thủ nguyên tắc không can thiệp.”

 

Thủ thư nuốt nước bọt.

 

“Nhưng đó sẽ là một câu chuyện khác nếu nhân vật hỏi trước. Đó là lý do tại sao tôi đã đáp ứng mong muốn của người quản gia trong [Chuyện tình ở Học viện Sormwyn].”

 

“……”

 

“Được rồi. Tử Vương, tôi sẽ giúp cậu. Tuy nhiên, nếu cậu không kết nối được Sát tinh giả với Kim Yul… tôi sẽ lấy mười năm của cậu và vui vẻ tận hưởng nó đó.”

 

Được rồi.

 

Vẫn nắm cổ tay Thủ thư, tôi bước về phía Sát tinh giả và Viện trưởng.

 

Bộp. Bộp. Tiếng bước chân vang vọng trong khu vực thư viện nơi mọi người đã rời đi.

 

-Này. Này! Bộ cậu điên rồi à, Zombie? Tại sao cậu lại đánh cược như vậy chứ?!

 

Bae Hu-ryeong đang làm ầm lên.

 

-Cậu đang cá cược vì chắc chắn 100% mình sẽ thắng hả? Huh? Cậu nghĩ rằng cái thằng nhóc sống ẩn dật trong góc thư viện đó sẽ ủng hộ cậu vì cậu là nhân vật yêu thích của nó hay đại loại thế, nhưng gã đó cũng là một Chòm sao. Một chòm sao đấy. Không chỉ vậy, nó còn là một tên biến thái nữa! Cậu không biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu giao phó linh hồn mình cho tên khốn đó đâu!

 

‘Không sao đâu. Tôi hoàn toàn tự tin mình sẽ thắng.”

 

Trong một thời gian dài, tôi đã suy nghĩ về lý do tại sao Tháp tồn tại.

 

Không phải thứ gì đó cần lý do để tồn tại, nhưng đối với tôi, ít nhất, Tòa Tháp dường như được xây dựng vì một lý do xác định. Nhờ có Tháp—nhờ có Tháp—những người đã quay lưng lại với thế giới bên ngoài đã có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình.

 

Để sống một cuộc sống nữa.

 

Một số người có thể gọi nó là tái sinh, và những người khác có thể gọi nó là tái sinh.

 

“Sát tinh giả.”

 

Đối với một số người, nó có nghĩa là sự đoàn tụ.

 

"Viện trưởng."

 

Và do đó, thời gian tạm dừng lại tiếp tục.

 

“Hãy quay một bộ phim học đường với tôi.”

 

Kẻ giết người trong chòm sao và Viện trưởng nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Người đầu tiên mở miệng là Sát tinh giả.

 

"Điều đó nghĩa là gì?"

 

“Sát tinh giả. Ông không thể chấp nhận lời xin lỗi của Viện trưởng vì ông bị mất trí nhớ. Ông thậm chí không nghĩ rằng mình cần nó. Nhưng nếu ông có thể chấp nhận nó, ông sẽ muốn làm vậy.”

 

“Ừm.”

 

Sát tinh giả mở nhật ký ra và gật đầu.

 

"Điều đó đúng. Chúng tôi chỉ nói chuyện được một lúc ngắn nhưng người đang quỳ trước mặt tôi rất tốt bụng. Ông ấy là người có nguyên tắc. Tôi đánh giá rằng đó không phải là những nguyên tắc mà ông ấy sinh ra mà là những nguyên tắc anh ấy có được từ những thăng trầm trong cuộc sống. Nếu có thể, tôi sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi của ông ấy”.

 

"Viện trưởng."

 

Tôi nhìn Viện trưởng. Ông ấy vẫn đang quỳ trên sàn thư viện.

 

“Nếu ông có thể xin lỗi Kim Yul…”

 

“Kể cả có phải từ bỏ mạng sống của ta.”

 

Viện trưởng trả lời ngay lập tức, không đợi tôi nói xong.

 

“Ta sẵn lòng từ bỏ linh hồn mình vì điều đó.”

 

"…Phải. Cảm ơn ông."

 

Tôi nắm lấy tay Viện trưởng và kéo ông ấy dậy. Bàn tay ông già nua và mập mạp. Lúc đó tôi nhớ ra rằng đã lâu lắm rồi tôi mới nắm tay Viện trưởng. Tôi nhớ đã xây một tháp cát trên sân chơi với Viện trưởng cách đây rất lâu.

 

‘Viện trưởng, câu chuyện này trở nên khả thi là nhờ có ông.’

 

Vì ông không quên nên cháu mới được nuôi dưỡng trong trại trẻ mồ côi.

 

‘Nếu ngay cả Viện trưởng cũng quên Kim Yul, giống như những người khác, khoảnh khắc này sẽ không bao giờ xảy ra.’

 

Cuộc đời của Kim Yul đã dệt nên cuộc đời của Viện trưởng. Cuộc đời của Viện trưởng đã tạo nên cuộc đời tôi.

 

Giờ đây, mạng sống của tôi đã gặt hái mạng sống của Sát tinh giả, và ba chúng tôi đã tìm được nhau ở đây.

 

Ba chúng tôi đã được kết nối.

 

‘Tôi sẽ không bao giờ… cho phép điều này trở nên vô ích.’

 

Có thể hơi muộn một chút nhưng đã đến lúc tôi phải trả ơn cho người đã nuôi dưỡng tôi.

 

"Thủ thư."

 

Tôi nắm chặt tay Viện trưởng và quay mặt về phía Constellation. Người thủ thư mỉm cười như thể chắc chắn mình sẽ thắng cuộc cá cược.

 

“Nói đi, Tử Vương! Thợ săn yêu quý của tôi.”

 

“Tôi, Sát tinh giả và Viện trưởng. Tôi sẽ thách thức chặng tiếp theo với hai người này.”

 

"Ô hô!"

 

Đôi mắt của Thủ thư lấp lánh sự tò mò.

 

“Điều đó khá đáng khen ngợi đấy. Cậu có ý định xây dựng lại mối quan hệ giữa ba người, dù có hơi muộn một chút sao? Ồ. Chà, đó là một kết thúc có thể xảy ra. Đó là một kết thúc mở! Với những điều như, ‘Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ bây giờ…’”

 

"KHÔNG."

 

Tôi đưa bàn tay còn lại của mình ra và lấy một cuốn sách từ anh ấy.

 

“Không phải như vậy.”

 

[Câu chuyện về thành phố thăng thiên]

 

Một cuốn sách mà tôi là nhân vật chính.

 

“Tôi chọn cuốn sách này cho giai đoạn tiếp theo.”

 

“Hửm…?”

 

Thủ thư nghiêng đầu qua lại, bối rối.

 

"Tôi xin lỗi. Tôi không hiểu. [Câu chuyện về thành phố thăng thiên] đang diễn ra trong thời gian thực rồi. Chẳng ích gì khi biến nó thành một sân khấu và thách thức nó.”

 

“Anh đã nói rồi mà. Tôi được chọn làm nhân vật chính của cuốn sách này. Vì vậy, mọi thứ tôi trải qua đều đã được ghi lại.”

 

"Đúng nhưng…?"

 

“Gửi ba chúng tôi đến một trong những sự kiện mà tôi đã trải qua.”

 

“Sự kiện gì?”

 

Chấn thương.

 

“……”

 

Đột nhiên.

 

Nụ cười vụt tắt trên gương mặt Thủ thư.

 

Tôi bình tĩnh nhìn thủ thư đang lơ lửng trước mặt.

 

“Anh vừa nói đấy.”

 

『Tất nhiên, ‘chấn thương’ mà cậu trải qua lần này cũng có trong cuốn sách này.』

 

“Chấn thương đó đã kết thúc trong bi kịch. Thế giới đã bị phá hủy. Có thể đó chỉ là ảo ảnh nhưng nó đã bị Hư Không nuốt chửng và mọi câu chuyện của mỗi nhân vật đều đi đến hồi kết. Thủ thư, theo phân loại của bạn, chấn thương đó chắc chắn là [Khải Huyền Thư].”

 

"Ah…"

 

Thủ thư mở miệng.

 

Anh ta ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đầy kinh ngạc.

 

“Tử Vương, lẽ nào…”

 

“Hãy gửi ba người chúng tôi đến Khải Huyền Thư của trường trung học cơ sở và trung học Shinseo. Tất nhiên, Sát tinh giả là Kim Yul, và lớp trưởng là lớp trưởng. Tôi là kẻ bắt nạt.”

 

Nếu ông ấy không thể chấp nhận một lời xin lỗi, nếu ông ấy không thể tha thứ vì những ký ức đó đã không còn…

 

“Và cho phép [nhập vai].”

 

…thì chỉ cần gợi lại những ký ức đó là đủ.

 

Giống như việc Kẻ dị giáo nhập vai vào Quý cô lụa vàng và trở thành nhân vật của cô ấy.

 

Giống như tôi nhập vai người quản gia và có được ký ức về anh ta.

 

Nếu Sát tinh giả nhập vào vai Kim Yul… thì ký ức của Kim Yul sẽ được ghép vào Sát tinh giả.

 

Sát tinh giả sẽ có thể nhớ lại những ngày còn là Kim Yul.

 

"Thủ thư. Không, Hamustra.”

 

Đúng vậy. Có thể chúng tôi đã đến muộn một chút.

 

Nhưng vẫn chưa phải là kết thúc.

 

"Mở sách ra đi."

 

Thủ thư như ngừng thở.

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương