Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 146 - Bạn bè (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
'Phải. Không có luật nào nói rằng tôi phải ngồi yên chờ chết cả!'
Trong cái rủi nào chả có cái may.
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình bạn thực sự kể từ khi vào cấp ba.
‘Người ta nói rằng người tìm đến bạn trong lúc khó khăn mới là người bạn thực sự của bạn.’
Chuẩn rồi. Nhìn lại, tôi đã quá kiêu ngạo.
Mọi người có thể phạm sai lầm khi họ sống. Còn tôi, tôi đã quá tin tưởng những học sinh khác! Một người bạn nào đó của tôi hẳn đã đánh cắp đoạn ghi âm, và tôi đã chủ quan khi không nghĩ tới việc họ có thể đâm sau lưng mình như này.
‘Không sao. Đời còn dài chán.”
Tôi chỉ mới học năm thứ hai trung học. Tôi sẽ sống thêm 60 năm sau chuyện này. Tôi sẽ tiếp tục phạm sai lầm trong tương lai, và mỗi lần như vậy, tôi đều phải đối mặt với một cơn khủng hoảng khó chịu.
‘Nhưng luôn có cơ hội để xoay chuyển tình thế.’
Vì thế tôi không cần phải nản lòng như vậy. Tôi không nên từ bỏ mọi thứ quá sớm. Tôi nên tin vào chính mình. Tôi nên tin vào bạn tôi! Không giống như lũ súc vật rác rưởi, tôi là kẻ mạnh! Tôi là một người mạnh mẽ!
'Cuộc sống được tạo nên từ những trải nghiệm.'
Và tôi nên coi trường hợp này là một [trải nghiệm tốt].
‘Tôi thực sự may mắn vì điều này đã xảy ra trước khi mình bước vào xã hội. Đúng, hãy nghĩ theo hướng như vậy. Cũng không phải là kế hoạch kinh doanh của tôi thất bại. Cũng không phải là tôi bị cảnh sát bắt. Tôi chỉ bị những đứa trẻ khác bắt nạt một chút thôi. Chuyện này sẽ kết thúc sau khi cuộc bầu cử kết thúc.”
Đó thực sự là một bài học đắt giá về cuộc sống.
‘Mình cũng sẽ nhân cơ hội này xin lỗi tới bạn gái của mình. Cô ấy sẽ không thích nếu mình nói thẳng nên mình sẽ làm một cách tinh tế để chỉ những người thân thiết với hai người chúng ta mới hiểu.'
Ừm. Tôi cũng nên xin lỗi với khách hàng của mình vì đã lôi kéo họ vào vấn đề này.
‘Các khách hàng mới là những người tôi thực sự cần xin lỗi. Không phải Kim Yul. Với Kim Yul, mọi chuyện sẽ kết thúc bằng một lời xin lỗi dù nó có chấp nhận hay không, nhưng đã từng là khách hàng thì luôn có thể trở thành khách hàng lần nữa. Mình sẽ xin lỗi họ một cách chân thành.’
Vào ngày bầu cử hội học sinh—
Cuối cùng tôi đã hoàn thành kiệt tác của mình.
+
Xin chào mọi người.
Tôi là Hwang Eunseo học lớp 2, lớp 5.
(Cúi đầu.)
Sở dĩ hôm nay tôi lên bục phát biểu dù không tham gia tranh cử là vì tôi có điều muốn thú nhận với mọi người.
Thưa những học sinh trường trung học Shinseo!
Tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Tôi, Hwang Eunseo, đã tham gia vào vụ bắt nạt một người bạn cùng lớp.
(Tạm dừng trong 2 giây.)
Khi chứng kiến người bạn cùng lớp đó bị bắt nạt, không những tôi đã không làm gì để ngăn cản chuyện đó, thay vào đó, tôi còn hùa theo các học sinh khác bắt nạt cậu ấy. Tôi đánh cậu ta và nói rằng chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi. Tôi coi thường cậu ấy trong khi khẳng định mình chỉ đang nói đùa.
(Thở dài.)
Những học sinh trung học Shinseo.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận ra điều đó là sai. Tôi tưởng chúng tôi chỉ đang đùa giỡn với nhau như những người bạn. Nhưng đùa giỡn không nên làm tổn thương người khác và chúng ta không nên chế nhạo người khác bằng những trò cợt nhả.
Việc tôi không nhận ra rằng mình đã sai.
Rằng tôi đã làm tổn thương cậu ấy và cười nhạo cậu ấy mà không hề hay biết.
Đây là những sai lầm nghiêm trọng nhất của tôi.
Một trong những ứng cử viên đang tranh cử chức chủ tịch hội học sinh đã giúp tôi nhận ra sai lầm của mình. Lúc đầu tôi không nghe lời cậu ấy. Tôi nói rằng mình không làm gì sai cả, đùa giỡn cũng đâu có gì sai. Nhưng suốt hai tuần, ứng viên này vẫn ở lại lớp sau giờ học để nói chuyện với tôi.
‘Mày phải xin lỗi.’
‘Mày có thể xin lỗi.’
‘Nếu mày xin lỗi một cách chân thành, bạn bè của mày sẽ tha thứ cho bạn…’
Tôi rất biết ơn người đó.
(Nhìn về phía Lớp trưởng.)
Nhờ sự nỗ lực và động viên của ứng cử viên này, tôi mới có thể thú nhận những lỗi lầm của mình với các bạn trong lớp và tất cả học sinh đang có mặt ở đây ngày hôm nay.
Tất nhiên, lời xin lỗi hôm nay của tôi sẽ không chữa lành được vết thương mà bạn tôi đã phải chịu đựng.
(nhìn lướt qua khán phòng.)
Và suốt thời gian qua, tôi đã gây rắc rối không chỉ cho người bạn đó mà còn cho những người bạn khác của tôi và nhiều người ở trường. Tôi đã phát ngôn mà không suy nghĩ. Tôi nghĩ có rất nhiều người cảm thấy thất vọng với tôi.
(Cúi đầu về phía khán giả.)
Tôi đã sai.
(Nói điều này trong khi tôi vẫn đang cúi đầu.)
Tôi xin lỗi.
(Gác các ghi chú bài phát biểu sang một bên ở đây.)
(Để thể hiện sự chân thành, hãy ngừng đọc!)
(Hãy ghi nhớ từng dòng từng chữ một! Điều này rất quan trọng!!)
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ 'trêu ngươi' hay 'đùa giỡn' nhẹ nhàng nữa.
Tôi sẽ luôn suy nghĩ và suy nghĩ.
Tôi sẽ không suy nghĩ cho bản thân mà sẽ cho bạn bè và những người khác.
(Củng cố câu chuyện. Gợi lên bối cảnh.)
Người bạn mà tôi bắt nạt mỗi sáng đều đến trường từ rất sớm để ra trang trại phía sau. Cậu ấy chăm sóc những chú gà con và thỏ ở trang trại sau trường mà không ai khác quan tâm.
Cậu ấy là một người tử tế. Một người thực sự tốt bụng.
Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã quấy rối một người chân thành và tốt bụng như vậy.
(Hứa sẽ làm điều gì đó thể hiện sự chân thành của tôi.)
Sau ngày hôm nay, thay vì người bạn này—không, với người bạn này…
Mỗi sáng tôi sẽ đến trường lúc 6h30 để chăm sóc các con vật. Tôi sẽ không bỏ qua một ngày nào kể từ hôm nay cho đến ngày tôi tốt nghiệp. Tôi sẽ không nghỉ ngơi chỉ vì đó là ngày cuối tuần hoặc ngày lễ.
(Tại sao? Hãy cho họ một lý do chính đáng.)
Đây không chỉ là lời xin lỗi bạn tôi mà còn là lời nhắc nhở tôi nhìn lại lỗi lầm của mình hằng ngày.
(Cười vãi chưởng.)
Xin lỗi một lần ở đây sẽ không xóa được tội lỗi của tôi. Sẽ không bao giờ xóa được. Hỡi những học sinh trường trung học Shinseo! Nếu tôi bỏ lỡ một ngày, xin hãy quở trách tôi.
Tôi vẫn chưa thay đổi. Nhưng tôi muốn thay đổi. Tôi muốn cảm ơn ứng viên số 2 đã giúp tôi thay đổi.
(Tôi nghĩ nên nhắc đến số hiệu thí sinh hơn là tên cậu đúng không??)
Học sinh trường trung học Shinseo.
Ứng viên số 2 đã khiến tôi phải lên đây hôm nay. Cậu ấy đã thuyết phục tôi. Cậu ấy đã nguyền dành 2 tuần để làm điều đó, để thuyết phục một học sinh là tôi đây.
(Nhấn mạnh cả hai.)
Đây không phải là sự giao tiếp bằng lời nói mà là sự giao tiếp thực sự, sự hiểu biết thực sự. Giao tiếp cần nỗ lực. Giao tiếp cần có thời gian. Giao tiếp đã, đang và sẽ thay đổi những người xung quanh bạn.
(Đừng bao giờ nhìn xuống bài phát biểu, và không được chùn bước.)
(Hãy giao tiếp bằng mắt với từng người.)
Ứng viên 2 là người đã nỗ lực.
Một ứng viên sẽ dành cho bạn thời gian.
Một ứng cử viên có thể thay đổi những người xung quanh mình.
(Kết thúc nào.)
Tôi không biết các bạn sẽ nhớ những ngày đi học của mình như thế nào.
Nhưng đối với tôi, tôi muốn các bạn nhớ lại những ngày đi học của mình một cách vui vẻ nhất có thể. Tôi mong bạn nhớ đến những tháng ngày vô tư này một cách trìu mến. Nhưng để tất cả chúng ta được hạnh phúc và vui vẻ, chúng ta không thể làm cho người khác đau khổ.
Để có một cuộc sống học đường dù chỉ tốt hơn một chút.
Để những ngày đi học của chúng ta trở nên thú vị hơn một chút nhé.
Hãy bỏ phiếu cho Ứng viên 2.
(Bước ra khỏi micrô.)
(Nói bằng giọng thô của tôi. Thật to.)
Kim Yul!
Tôi xin lỗi vì suốt thời gian qua!
Tôi thực sự xin lỗi!
Cầu chúc cậu những điều tốt đẹp nhất trong tương lai!
(Cúi đầu xin lỗi và kết thúc.)
(Đi ra.)
+
Hoàn hảo.
“Ừm. Tốt. Được đấy…” lớp trưởng nhận xét.
Tốt? Thế này mà chỉ tốt thôi á? Bộ mắt cậu ta bị đui à. Chắc vậy rồi. Điều này không ổn chút nào. Đây là một kiệt tác. Cậu ta không thấy tôi đã đưa bao nhiêu kỹ thuật tâm lý vào bài phát biểu này sao?!
Nhưng tôi là người rộng lượng nên tôi đã bỏ qua chuyện này. Phù.
“Có khá nhiều thứ cậu phải ghi nhớ đấy. Cậu làm được không?”
"Tất nhiên rồi. Tôi đã ghi nhớ tất cả từ tối qua rồi. Giờ nhắm mắt lại tôi cũng đọc được.”
“Uy tín đấy, Hwang Eunseo. Tôi đã có được một người bạn tốt rồi.”
Lớp trưởng vỗ vai tôi. Thằng khốn này.
“Vậy thì diễn tập trước nào…”
Lớp trưởng dự định trình bày những hứa hẹn và tầm nhìn trong chiến dịch tranh cử của mình dưới dạng trình chiếu. Điều đó có nghĩa là khán phòng phải tối. May mắn thay, khán phòng có thể tối đi sau khi bạn nhấn nút và đợi một lúc cho rèm buông xuống.
Trong buổi diễn tập, bạn gái tôi đã bắt gặp ánh mắt của tôi.
“…Hừm.”
Cô ấy giả vờ như không biết tôi, nhưng tôi cố tình cúi đầu. Tôi làm tư thế này để xin lỗi cô ấy. Sau đó, đôi mắt cô ấy ngước lên như thể đang ngạc nhiên.
'Đợi đấy.'
Trong lòng tôi mỉm cười.
‘Hôm nay tôi sẽ trở lại.’
Đã đến lúc phát biểu bầu cử.
Tất cả học sinh tập trung tại hội trường. Căn phòng đầy ắp người. Bạn gái tôi có vẻ lo lắng. Cô ấy đi đi lại lại ở phía sau khán phòng.
Ngược lại, lớp trưởng lại rất nghiêm túc. Cậu ta ngồi thẳng trên ghế như thể không hề lo lắng chút nào. Ngay cả tôi cũng hơi lo lắng; dây thần kinh của cậu ấy hẳn phải cực kỳ mạnh mẽ.
"Này. cậu không lo lắng sao?”
“Không,” lớp trưởng lẩm bẩm.
“Sự lo lắng là dành cho những người chưa chuẩn bị. Hôm nay, tôi… tôi đã chuẩn bị rất nhiều. Đã bao lần tôi mơ về một sân khấu và một ngày như thế này chứ? Tôi sẽ không để sự lo lắng làm hỏng nó.”
Giọng cậu ta lạnh lẽo.
“…….”
Trong chốc lát, gáy tôi lạnh buốt. Giọng nói lạnh lùng của lớp trưởng. Chúng tôi đã đi chơi cùng nhau sau giờ học vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên lớp trưởng sử dụng giọng điệu này.
‘Có chuyện gì với cậu ta vậy? Nay cậu ta hành động khác với bình thường.’
Kỳ lạ thay, tôi có cảm giác như bị quở trách nên chỉ đứng đó một cách lúng túng. Đó là lúc có người tiếp cận chúng tôi.
“C-cậu kia.”
Đó là một khuôn mặt quen thuộc.
“Đã đến lúc bắt đầu rồi… Đưa USB ra đây…”
Chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình, người vừa cố đe dọa tôi cách đây không lâu, trông có vẻ bồn chồn. Cậu ta thu mình lại khi bắt gặp ánh mắt của chúng tôi. Hầy. Có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi vì đã đối xử tệ bạc với tôi như vậy.
"Ừ. Đây.”
Lớp trưởng đưa chiếc USB cho chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình.
Cậu ta nhận nó với đôi tay run rẩy.
“T-tôi chỉ cần mở tập tin trong này thôi, phải không…?”
"Đúng. Cứ làm như chúng ta đã làm trong buổi [diễn tập] thôi.”
“Giống như chúng ta đã làm trong buổi diễn tập… Sau đó…”
“Vậy thì phần của cậu sẽ kết thúc.”
Lớp trưởng nhìn thẳng vào chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình.
"Sao? Cậu còn muốn tôi phải lo việc gì nữa không?”
"KHÔNG! Đ-đâu có! Tôi chỉ hỏi thôi. Tôi xin lỗi! Chúc may mắn!"
Chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình bước xuống bục sân khấu. Bên dưới sân khấu là một đống thiết bị phát sóng như máy tính xách tay và máy chiếu.
'……Huh?'
Hành vi của chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình vô cùng đáng ngờ. Cậu ta luôn là một kẻ lập dị, nhưng chưa bao giờ lắp bắp như vậy.
“Bây giờ là vài lời từ thầy hiệu trưởng.”
Nhưng không có thời gian để điều tra hành vi kỳ lạ của cậu ta. Hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng bầu cử (chủ tịch hội đồng học sinh năm ngoái)
Tôi bước ra với tư cách là người đại diện) lần lượt nói. Khán phòng vốn ồn ào vì đông đảo học sinh đã sớm trở nên yên tĩnh.
“Vậy thì, Ứng viên 1, xin hãy tiến lên.”
Bạn gái tôi phát biểu đầu tiên.
Đúng như lớp trưởng dự đoán, cô đã đưa ra hàng loạt lời hứa. Toàn bộ bài phát biểu của cô ấy là về những cam kết tốn kém. Nhưng bạn gái tôi đủ giàu để giữ lời và hầu hết học sinh đều biết rõ điều đó.
‘Nó đơn giản nhưng mạnh mẽ.’
Cô bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội.
'Tốt rồi. Chúng ta sẽ thắng miễn là tôi có thể diễn xuất tốt. Không, thực ra lớp trưởng không cần phải thắng. Chỉ cần tôi làm tốt là được. Điều quan trọng là phải xin lỗi Kim Yul trước mặt toàn thể học sinh. Sau đó, đám học sinh sẽ nói [đủ rồi] và…’
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Ứng cử viên số 2, xin hãy tiến lên.”
“…….”
Tôi nhìn lại.
Lớp trưởng đang theo dõi.
Cậu ấy gật đầu với tôi.
'Tốt.'
Đi nào.
‘Tôi sẽ hành động bằng cả trái tim mình.’
Tôi bước lên bục phát biểu. Với mỗi bước tôi bước, tôi cảm thấy sức nặng của những ánh mắt dồn vào cơ thể mình ngày càng tăng. Thịch. Thịch. Tôi tuyệt vọng dập tắt trái tim đang đập loạn của mình.
Rè—
Những tấm rèm dày được kéo lên để che bớt ánh nắng. Khán phòng chìm trong bóng tối. Khi chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình điều chỉnh máy chiếu, một ánh sáng rực rỡ chiếu sáng sân khấu. Những hạt bụi lấp lánh trong không khí nơi những tia sáng đi qua.
Hàng trăm con mắt.
Hàng trăm tiếng thở.
“Xin chào mọi người.”
Tôi.
Tôi từ từ mở miệng.
“Tôi là Hwang Eunseo học lớp 2, lớp 5.”
Sau đó.
“Lý do hôm nay tôi lên bục phát biểu dù không tham gia tranh cử là vì tôi có điều muốn thú nhận với mọi người.”
Tôi tiếp tục bằng một bài phát biểu tuyệt vời.
'Ồ.'
Sau khi đã thiết lập được bầu không khí, căng thẳng của tôi như bị cuốn trôi. Không. Sự căng thẳng vẫn còn đó. Nhưng sự hào hứng với diễn xuất của tôi đã vượt qua sự lo lắng, cho phép lưỡi tôi cử động tự do.
‘Sẽ hiệu quả thôi.’
Giọng tôi trở nên to hơn và nhỏ hơn như tôi muốn.
‘Chắc chắn sẽ hiệu quả!’
Vẻ mặt của tôi cũng không hề cứng nhắc.
Tôi có thể cảm nhận được cơ mặt mình đang chuyển động một cách tự nhiên.
‘Chết tiệt! Ngon rồi!'
Nghĩ lại thì, tôi đã sản xuất vô số video. Tôi đóng vai trò là đạo diễn và nhà sản xuất trò chơi Kim Yul. Đó chắc chắn cũng là nghệ thuật và sân khấu. Tôi đã trở thành diễn viên giỏi nhất ở trường cấp 2 và cấp 3 Shinseo.
“Học sinh trung học Shinseo! Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết là sai…!”
Bắt nạt là một chủ đề giật gân. Kết hợp với kỹ năng diễn xuất của tôi, ngay cả những sinh viên năm 3 không mấy hứng thú với những bài phát biểu cũng đang nhìn tôi.
"Tôi đã sai."
Tất cả học sinh đều đang nhìn tôi.
"Tôi xin lỗi."
Tôi có thể nắm bắt được âm thanh hơi thở của họ trong tay mình như thể chúng trở thành một dòng suối.
“Tôi vẫn chưa thay đổi. Nhưng tôi muốn thay đổi!”
Nhìn đi. Nhìn tôi này. Hwang Eunseo vẫn chưa chết. Tôi sẽ không chết.
Bản ghi âm bị rò rỉ một cách kỳ lạ, nhưng đó là một sai sót. Tôi có thể dễ dàng che đậy một sai lầm như thế này. Tôi là một người tuyệt vời. Nếu tôi nhìn lại, chẳng phải bạn gái tôi cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên sao?
“Xin hãy bỏ phiếu cho Ứng viên 2.”
Tôi lùi lại ba bước khỏi micrô và hét lên.
“Kim Yul!”
Tôi đã tự tin vào chiến thắng của mình.
“Tôi xin lỗi vì suốt thời gian qua! Tôi thực sự xin lỗi!
Tôi cúi đầu chào nơi các em học sinh lớp 2, lớp 5 đang ngồi.
“Tôi chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu trong tương lai!”
Im lặng.
Sau đó, một âm thanh nhỏ vang lên phá vỡ sự im lặng trong khán phòng.
Vỗ tay.
Tiếng vỗ tay đến từ hướng tôi cúi đầu.
Vỗ tay vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay.
Kim Yul đang đứng dậy và vỗ tay. Chuẩn rồi. Đó là Kim Yul. Người mà lẽ ra tôi phải xin lỗi và lẽ ra tôi phải được tha thứ lại đang đứng dậy hoan hô tôi. Mặc dù vẻ mặt của Kim Yul trống rỗng và tiếng vỗ tay không nhiệt tình, nhưng sự hoan nghênh nhiệt liệt của cậu ấy chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.
Cậu ta đã tha thứ cho tôi!
Nhờ Kim Yul dẫn đầu, các học sinh khác cũng bắt đầu vỗ tay. Vỗ tay có tính lây lan. Các học sinh dừng hết những việc họ làm và vỗ tay như thể họ đã xem một màn trình diễn hay. Ngay cả giáo viên cũng vỗ tay.
‘Ư…!’
Nước mắt chảy dài trên mặt tôi.
'Cảm ơn!'
Không phải là tôi biết ơn sự tha thứ của Kim Yul. Ai quan tâm liệu Rẻ rách có tha thứ cho tôi hay không? Là tôi. Tôi đã thất bại nhưng tôi tự hào vì đã bò dậy bằng chính sức lực của mình.
‘Cảm ơn tôi! Cảm ơn tôi đã không bỏ cuộc! Làm tốt lắm!"
Vỗ tay vỗ tay vỗ tay—
'Cảm ơn tất cả các bạn, quá!'
Vỗ tay vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay—
'Cảm ơn vì đã bị cuốn vào bầu không khí này! Cảm ơn! Xin hãy tiếp tục là những con cừu non! Ngay cả sau khi các người tốt nghiệp và trưởng thành bước vào xã hội, xin hãy mãi mãi là những con vật nuôi!’
Tôi biết ơn mọi thứ trên thế giới này.
-Ư.
Một âm thanh phát ra từ loa khán phòng.
-Tiền bối.
Tiếng vỗ tay không ngớt. Âm thanh phát ra từ loa ban đầu bị tiếng ồn lấn át. Tuy nhiên, chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình đã điều chỉnh âm lượng và âm thanh trở nên to hơn.
“Chụp ảnh thế này có ổn không ạ?”
Tôi lau nước mắt. Hình như chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình đang phát một đoạn video nào đó thì phải. Tôi quay lại và thấy một đoạn video đang được chiếu trên những bức tường tối của khán phòng.
-Đừng lo lắng về điều đó.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong video.
-Tôi chỉ cho vài người xem rồi xóa thôi.
Đó là tôi.
“…….”
Huh?
-Mến chào các quý khán giả, quý khách hàng. Hôm nay là sự trở lại của Kim Yul TV được mong đợi từ lâu. À, nhưng tôi đã nhận được nhiều lời nói rằng Kim Yul TV quá tẻ nhạt. Tôi đồng ý!
Tôi không thể tin vào mắt mình.
Trong video, tôi đang cầm máy quay và ghi lại khuôn mặt của mình. Tôi đang quay phim Kim Yul. Đó là từ trước khi [trò chơi] bắt đầu một cách nghiêm túc. Đám học sinh đang vui vẻ đùa giỡn với Kim Yul.
-Nhưng tôi không có khiếu đặt tên. Haha. Mọi người! Tôi sẽ rất biết ơn nếu bạn có thể gửi trực tiếp tên của bộ truyện kèm theo ghi chú!
Cái gì?
-Bây giờ hãy giới thiệu ngắn gọn thôi. Hôm nay chúng ta sẽ chơi với Kim Yul như thế nào? Nhiều người đã đưa ra đề xuất. Trong số những người tham gia dự thi ngày hôm nay, người giành được vinh dự là… Tada!
Tất cả học sinh tụ tập trong khán phòng đều xôn xao.
-Queen!
Các giáo viên nhìn chằm chằm vào video.
-Chúc mừng! Á, hãy thông báo yêu cầu của Nữ hoàng. Mau di chuyển đi. Nhanh lên. A-ha. Chuẩn bị hai ly sữa chuối. Đặt một con rết vào một trong số chúng, và ở bên kia…
Mặt tôi dần trở nên trắng bệch.
“Hwang Eunseo, tên khốn điên khùng!” ai đó hét lên.
Đó là giọng nói của bạn gái tôi.
Bạn gái tôi, người đã quay lại chỗ ngồi sau bài phát biểu, đứng dậy và hét lên.
“Đồ khốn điên khùng! Thằng điên! Đồ chó cái—”
Tôi không còn nghe rõ giọng nói của bạn gái mình nữa.
Đầu tôi đơn giản là trống rỗng.
Theo bản năng, tôi quay đầu lại nhìn chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình.
“…….”
Cậu ta cúi thấp đầu và đang cầm một con chuột kết nối với máy tính xách tay.
Tôi lại quay đi.
Lần này tôi nhìn về lớp trưởng.
“…….”
Cậu ta đang cười.
“…….”
Đó là một nụ cười rất hiền lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook