Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 150 - Khởi đầu của "ai đó" (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

-Ồ, thư viện tuyệt quá.

 

Vào thời cổ đại, có một sinh vật được gọi là ‘Ao tích lũy ký ức’. Con người không thể phát âm chính xác tên của sinh vật này. ‘Ao tích lũy ký ức’ chỉ là một cái tên tùy tiện, hư cấu.

 

Cách phát âm thực sự là ■■■■■. Cũng như con người không quan tâm đến việc con dế gọi chúng là gì, ■■■■■ không cảm thấy cần phải sử dụng tên gọi mà con người đặt cho hắn. Cách phát âm đơn giản nhất của tên của sinh vật đó sẽ gần giống với 'Hamustra'.

 

-Không khí rất dễ chịu, bộ sưu tập sách cũng rất xuất sắc nữa.

 

Hamustra.

 

Đó là cái mà con người gọi là ‘Ao tích lũy ký ức’.

 

-Tôi vui mừng thừa nhận điều đó, ■■■■■.

 

Nhưng con người trước mặt anh thì khác.

 

-Đây là thư viện tuyệt vời nhất mà kẻ thấp kém tôi đây đã từng ghé thăm đấy.

 

Con người này có thể sử dụng Long Ngôh theo ý muốn. Bản thân điều đó đã rất hấp dẫn. Ao Tích Lũy Ký Ức ngay từ đầu đã là một sự tồn tại vô cùng tò mò. Có khả năng cao là anh ấy sẽ thích và quan tâm đến sinh vật nhỏ bé này.

 

Cho đến nay vẫn chưa có ai bước chân vào thư viện này ngoại trừ con người này, vị khách đầu tiên của anh ta.

 

-Ngươi là ai?

 

Con người trước mặt anh ta đang tỏa ra một thứ mùi thực sự thô tục. Thật kỳ lạ. Ao tích lũy ký ức có thể ngửi thấy mùi rồng, nhưng sinh vật trước mặt anh không phải là rồng. Hắn tỏa ra một hào quang giống như thần thánh, nhưng sinh vật đó cũng không phải là một vị thần.

 

Ao Tích Lũy Ký ức chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật nào giống con người trước mặt mình.

 

-Làm thế nào mà ngươi vào được đây?

 

Đương nhiên, giọng điệu của anh ấy có sự cảnh giác.

 

-Ta chưa bao giờ cho phép ai vào. Đây là thế giới của ta. Tiết lộ mục đích của ngươi đi, người lạ.

 

-Tôi không vào đây để trộm sách đâu. Xin đừng quá cảnh giác.

 

Con người cười khúc khích.

 

-Tôi là một kiểu loại đại lý bảo hiểm du lịch. Tôi đang đến thăm để thuyết phục những tồn tại như anh.

 

-Ta hỏi mục đích của ngươi là gì.

 

-Tôi đang xây nhà. Không, tôi có nên gọi nó là biệt thự không nhỉ? Tôi là chủ nhà, và tôi đang cố gắng thuyết phục anh trở thành người thuê nhà của tôi.

 

Con người lại cười khúc khích.

 

-……

 

Ao Tích Lũy Ký Ức khó chịu. Lần đầu tiên sau hàng nghìn năm, anh cảm thấy khó chịu, hoặc có thể hơn gấp đôi. Anh yêu thương mọi nhân vật trong sách, không phân biệt thiện ác; anh ta đối xử bình đẳng với những người kém may mắn và may mắn; nhưng hiện thực lại khác.

 

Ao tích lũy ký ức là một sinh vật vĩ đại. Định nghĩa về sự vĩ đại mang tính chủ quan, nhưng theo quan điểm của Ao, sự vĩ đại là khả năng đánh hoặc giết những kẻ khiến anh ta khó chịu.

 

-Biến khỏi đây đi, thứ sâu bọ.

 

Pond hôm nay cũng quyết định sử dụng sự vĩ đại của mình. Anh nhẹ nhàng thể hiện sức mạnh của mình.

 

Trong thư viện, sức mạnh của Ao là tuyệt đối. Những kẻ cứng cỏi đã đạt đến siêu việt, và những người bình thường tất nhiên chỉ có thể bị xé nát và biến thành cát bụi. Ao rất tự tin. Cách đây rất lâu, trước khi trở nên vĩ đại như bây giờ, anh đã tan rã rất nhiều thứ.

 

-Ah. Tôi xin lỗi.

 

Con người trước mặt anh không biến thành cát bụi.

 

Hắn vẫn ổn.

 

-Tôi đã phá hỏng tâm trạng của anh rồi. Nhưng anh không thể nói chuyện với tôi thêm một chút được sao? Tôi đã rất vất vả để đến được đây đó. Phù. Các con đường đều bị chặn, chúng cũng ở trong tình trạng tồi tệ nữa…

 

Ao rất ngạc nhiên vì sự vĩ đại của anh chẳng có tác dụng gì.

 

Đó là một cú sốc lớn.

 

Đó là một cú sốc lớn đến nỗi Ao trốn chạy khỏi thực tế. Đòn tấn công vừa rồi của anh ta không thể hiện được sức mạnh của mình sao? Nó không hợp lệ. Anh ấy coi như nó chưa từng xảy ra và lại tấn công con người.

 

- Giờ nhắc đến chuyện này nên tôi muốn hỏi. Thư viện này không có cửa sao? Đây cũng đâu phải một ngôi mộ đâu? Ít nhất thì anh cũng nên làm vài cửa sổ chứ. Thật ngột ngạt mà.

 

Con người vẫn ổn.

 

-Tôi có nên làm cho anh vài cái không?

 

Tệ hơn nữa, con người đã làm nổ tung một cái lỗ trong thư viện. Trong khi hắn vẫn đang mỉm cười.

 

-Ah. Cuối cùng thì không khí cũng đã được lưu thông.

 

Tâm trí của Ao trở nên trống rỗng.

 

- Cái quái gì vậy?

 

Đây là lần đầu tiên anh chửi rủa sau hàng ngàn năm.

 

Thư viện không chỉ là một khu vực đơn giản dành cho sách. Nó giống như thể xác và linh hồn của Ao. Việc con người có thể xuyên thủng một lỗ xuyên qua các bức tường của thư viện có nghĩa là con người có thể dễ dàng cắt bỏ phần bụng của mình. Ao có đủ khả năng để kết nối các manh mối lại với nhau, và anh ấy cũng đủ thông minh để không muốn bị chém.

 

-Ta hiểu rồi! Ta đầu hàng. Ngươi muốn gì ở ta?!

 

-Tôi muốn mọi thứ của anh…

 

-Thế ta thà chết còn hơn!

 

-Ah. Tôi có nên không? Tôi có thể giết anh chứ?

 

-……

 

Ao khá thông minh. Ít nhất, anh ta đủ thông minh để nhận ra thần kinh của con người đang đứng trước mặt mình đél được bình thường.

 

-Đúng như dự đoán, anh không muốn chết phải không? Dĩ nhiên là không rồi. Cuộc sống là một điều quý giá. Bây giờ, kẻ thấp bé tôi đây cũng mong muốn được giúp đỡ anh. Hãy ký vào đây để giữ lại cuộc sống quý giá của anh.

 

Thật không may cho Ao khi tên thần kinh không bình thuờng đó lại có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

 

-Đây là cái gì…?

 

-Đó là một hợp đồng.

 

-Ta có thể hỏi đó là loại hợp đồng gì không?

 

-Vâng, tất nhiên là được. Tôi đâu phải là một tay xã hội đen đâu.

 

Ngay cả khi con người này không phải là một tay xã hội đen, thì hắn cũng không khác một tay là mấy. Nhưng Ao không chỉ ra điều đó. Một lần nữa, Ap rất thông minh. Anh ấy biết những gì anh ấy có thể và không thể nói.

 

-Tôi đang xây một tòa tháp.

 

Tháp.

 

-Tôi sẽ mang những sinh vật như anh vào đó. Tôi cũng sẽ cho phép những sinh vật mà anh coi là sinh vật tầm thường xâm nhập.

 

Ao thận trọng đọc bản hợp đồng. Vẻ mặt anh dần thay đổi.

 

Lúc đầu, anh tưởng con người này là một tên côn đồ điên khùng đến đây để trộm đồ trong thư viện của mình. Phần lưu manh đã đúng. Phần điên rồ cũng vậy.

 

Nhưng hắn không phải là kẻ trộm.

 

Hợp đồng chứa đầy những lời đề nghị hấp dẫn.

 

-Ngươi định cho ta nhìn vào bên trong tất cả các thế giới à? Thật sao?

 

-Không phải tất cả các thế giới. Chỉ có những thế giới mà tôi có kiểm soát thôi.

 

-…Những điều khoản bảo mật này.

 

-Anh nhất định phải tuân thủ chúng.

 

Ao không cần nhiều thời gian để quyết định.

 

Tuy nhiên, sự tò mò của anh ngày càng sâu sắc.

 

-Tại sao ngươi lại muốn xây nên tòa Tháp?

 

Nó rất thú vị.

 

-Để làm gì vậy? Nó mang lại lợi ích gì cho ngươi?

 

-Không ai chọn được sinh ra.

 

Con người mỉm cười.

 

-Mọi người đều có thể sống thêm một cuộc đời nữa. Đó có thể không phải là cuộc sống họ mong muốn, nhưng họ sẽ sống vì họ đã chọn để được sống.

 

Ao không thể hiểu được nụ cười của con người.

 

-Rồi một ngày nào đó, anh cũng sẽ sống một cuộc đời khác, Thủ thư trong Góc à.

 

Và cũng không thể hiểu được những lời đó.



 

“……”

 

Thủ thư ngước nhìn tôi ngơ ngác.

 

Anh ấy vẫn không hiểu ý tôi sao? Hay nó vẫn chưa đánh trúng anh ta? Dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện vẫn ổn. Tôi không hối thúc Thủ thư và đợi anh ta.

 

“Cậu muốn tôi leo lên Tháp cùng cậu ư,” Thủ thư thì thầm sau một thời gian dài trôi qua.

 

“T-tôi không phải là một chòm sao bình thường. Không giống như linh hồn đi theo cậu hay thanh thánh kiếm gắn liền với cậu, tôi chính thức được giao phó chặng này. Bất chấp vẻ ngoài của tôi, tôi là một quản lý cấp cao… Thuộc về Tòa tháp đặc biệt này là… Nếu tôi làm thế…”

 

“Nếu anh làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

 

"…Tôi không biết. Tôi không biết gì cả. Chưa có điều gì như thế này từng xảy ra trong lịch sử của Tháp.”

 

Đôi vai của thủ thư run lên.

 

“Có những trường hợp các chòm sao bị mê hoặc và đóng vai trò là người hầu của một số chiến binh. Khá nhiều trong số họ. Và giống như cách bạn nuốt [Quỷ vương của cơn mưa mùa thu] bằng [Bách Quỷ Luân Hồi] của mình, các chiến binh cũng đã thu thập Chòm sao. Nhưng… Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc một chòm sao trở thành Thợ săn cả…”

 

“Vậy thì anh có thể được ghi nhận là người đầu tiên.”

 

“……”

 

“Hamustra. Đừng sống ở nơi như thế này.”

 

Tôi nhìn xung quanh.

 

Đó là một ngôi mộ chỉ đầy rẫy sách.

 

Dấu vết của những thế giới trong quá khứ đã được tập hợp ở đây. Đó là tất cả. Ở nơi này, thời gian không trôi. Chỉ có hơi thở của người khác và những câu chuyện của thế giới khác mới bị phong ấn ở đây.

 

'Thật quen thuộc.'

 

Chỉ là nơi mà bạn khao khát và ghen tị với thế giới của người khác.

 

'Chỗ này. Nó quen thuộc với mình..”

 

Căn phòng tôi thuê trước khi hồi quy hiện lên trong tâm trí.

 

Trong phòng của tôi, tôi đã treo rất nhiều bức ảnh và bài phỏng vấn về Hỏa Vương.

 

Quy mô của nó thật thảm hại nếu so với Đại Thư viện, nhưng…

 

‘Về bản chất thì nó giống nhau.’

 

Đó là lý do tại sao tôi có thể nói điều này.

 

“Hãy bước lên sân khấu đi. Ngay bây giờ."

 

Anh phải ra khỏi đây.

 

“Con người ta ngày càng kỳ lạ hơn khi họ ở lại một nơi như này.”

 

“T-tôi kì lạ á…?”

 

“Cuộc đời của một người được ghi lại trong Khải Huyền Thư. Anh có thể nghĩ rằng anh biết mọi thứ về người đó khi đọc nó, nhưng thực tế không phải vậy. Hamustra, anh có nhớ sự hủy diệt của [Biên niên sử về quỷ thiên đường] được kể lại là gì không?”

 

Khải Huyền thư thuật lại cái chết của thầy tôi như thế này:

 

「Thiên Ma đột nhiên không chịu nổi dịch bệnh và chết.」

 

"Viết kiểu gì mà nhảm nhí vậy chứ?"

 

“……”

 

“Không nói hay miêu tả gì cả. Không có gì hết."

 

Biểu cảm của Sư phụ trước khi ra đi thế nào, những tiếng than khóc của các giáo đồ, những đứa trẻ bên bờ sông đã làm việc chăm chỉ như thế nào để đào lớp bùn mềm ra — anh không bao giờ có thể biết được điều đó nếu chỉ đọc sách.

 

Anh sẽ không bao giờ có thể.

 

“T-tuy nhiên!” Thủ thư phản đối. “Tôi có thể nhìn thấy và quan sát họ!”

 

“Đúng vậy,” tôi thừa nhận. “Anh có thể tự mình bước vào thế giới để quan sát các sự kiện. Khi Sư phụ qua đời, chắc hẳn anh cũng đau buồn như tôi. Về điều đó thì tôi không nghi ngờ gì.”

 

“V-vậy thì không có vấn đề gì cả…!”

 

“Nhưng anh sẽ không đau buồn hơn tôi được.”

 

“……”

 

“Chắc hẳn anh cũng đã nín thở khi Sư phụ chết trong Thiên Ma Ký Lục. Anh cảm thấy kinh ngạc khi chứng kiến trận chiến giữa Sư phụ và Kiếm Vương. Nhưng điều anh cảm thấy đó? Đó chỉ là sự ‘trân trọng' mà thôi.”

 

Siết chặt.

 

Tôi nắm tay Thủ thư chặt hơn một chút và kéo anh ta lại gần hơn.

 

“Tôi cá là anh cũng yêu Raviel. Anh thích cô ấy. Nhưng anh biết đấy, anh sẽ không bao giờ yêu Raviel nhiều như tôi yêu cô ấy đâu.”

 

“……”

 

“Anh chỉ mới nếm trải cảm giác ngồi trong thư viện này thôi. Anh chưa bao giờ đặt cuộc sống của mình lên sân khấu cả - anh chỉ sống với tư cách là khán giả. Nếu anh thích một buổi biểu diễn, anh vỗ tay. Nếu không, anh ngáp. Đó là tất cả."

 

"Tôi…"

 

“Hãy đến sống cùng chúng tôi.”

 

Thủ thư giật mình.

 

“Tôi bị ràng buộc bởi một… hợp đồng nghiêm ngặt. Nếu tôi gắn bó với một tòa tháp cụ thể hoặc vi phạm các quy tắc, tôi chắc chắn sẽ bị Tháp trừng phạt. Tôi có thể sẽ mất hết quyền lực của một Chòm sao… Tôi sẽ trở nên vô dụng như vậy. Tôi sẽ không có ích gì cho cậu nữa.”

 

“Tôi không nói đến loại câu chuyện đó.”

 

“……”

 

“Và anh cũng biết điều đó mà.”

 

“……”

 

“Hamustra.”

 

Tôi nhìn thẳng vào người trước mặt.

 

“Một ngày nào đó được chết dưới tay của Sát tinh giả là ước mơ của anh. Hãy vứt bỏ ước mơ đó ngay bây giờ đi. Tôi sẽ cho anh một ước mơ mới. Ước mơ này không phải lúc nào cũng hạnh phúc. Sẽ có nhiều lúc nó giống như một cơn ác mộng. Sẽ có nhiều phân đoạn anh muốn xóa nó khỏi ký ức. Nhưng nếu anh muốn. Nếu đó là điều anh thực sự và hằng mong muốn, tôi sẽ ở lại trong ước mơ đó.”

 

Tôi nói tiếp.

 

“Hãy sống một cuộc đời đúng nghĩa, cùng với tôi.”

 

“……”

 

“Anh sẽ xuất hiện trong ước mơ của tôi, và tôi sẽ xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh và tôi có thể là ‘chúng ta’.”

 

Đôi môi của thủ thư run rẩy. Nhưng bàn tay trái đang thò vào túi còn run rẩy hơn cả đôi môi ấy. Anh ta lôi ra một cuốn sách mỏng hơn Sử thi của Lefanta Aegim.

 

+

 

■■■■■

 

+

 

Tôi không thể đọc được tiêu đề.

 

Đó là ngôn ngữ của một thế giới mà chúng tôi không thể hiểu được.

 

Thủ thư—không, Hamustra—đã đưa cho tôi cuốn sách chứa đựng cuộc đời anh ấy.

 

“Tử Vương…”

 

"Tôi đây."

 

“Tôi sẽ cho cậu lời khuyên cuối cùng với tư cách là một độc giả. Tôi là fan hâm mộ lớn nhất của cậu. Không có độc giả nào yêu mến cậu nhiều như tôi, và sẽ không bao giờ có ai cả. Vì thế xin hãy nhớ kỹ điều này.”

 

"Tôi vẫn đang nghe."

 

“Nếu cậu lạm dụng kỹ năng tán tỉnh của mình như thế này, có thể sẽ có người hiểu lầm. Hãy sử dụng loại ngôn ngữ đó chỉ với Nữ công tước Ivansia. Nếu không, Nữ công tước Ivansia sẽ đâm vào tim cậu và giết chết cậu đấy, Tử Vương…”

 

“Tôi đã chết theo cách đó một lần rồi, nhưng tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của anh.”

 

“Tử Vương…”

 

"Tôi đây."

 

“Sống như một con người có thú vị không?”

 

Thủ thư sợ hãi.

 

Tôi đã cười.

 

“Tệ lắm.”

 

Tôi nắm lấy [■■■■■].

 

“Nó giống như một viên kẹo dẻo đã bị cứng lại vậy, nhưng nhai nó cũng cái ngon riêng. Không may thì răng của anh đôi khi có thể bị gãy, nhưng tôi sẽ giúp anh.

 

"Chết tiệt…"

 

Thủ thư trông gần như rơi nước mắt.

 

“Tôi chưa bao giờ ngờ một điều như thế sẽ tạo nên những dòng cuối cùng trong Khải Huyền Thư của tôi…”

 

Anh ấy giữ gáy sách trong khi tôi giữ bìa.

 

“Cuộc sống vốn không bao giờ suôn sẻ, sẽ có lúc thăng lúc trầm. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật. Hãy đối mặt với nó."

 

Chúng tôi đã mở Khải Huyền Thư cuối cùng.

 

Giọng Thủ thư sợ hãi và đầy nước mắt, nhưng lời nói của anh rất chắc chắn.

 

“Tử Vương. Thủ thư trong góc. Tôi chỉ định hai người này là nhân vật của [■■■■■]. Độ khó của Khải Huyền Thư này vẫn chưa được quyết định. Khi hai người mở mắt ra, cái kết được đánh giá cao của câu chuyện sẽ…”

 

“Khi chúng ta mở mắt ra, có lẽ chúng ta sẽ chỉ ở đây thôi.”

 

"…Phải."

 

Thủ thư ngước nhìn tôi.

 

Khoảnh khắc đó.

 

“Tôi tuyên bố chặng này đã hoàn thành.”

 

Vù!

 

Ánh sáng trắng bao bọc quanh chúng tôi.

 


Bản dịch nếu có chỗ nào chưa ổn hay sót thì mng cứ thoải mái góp ý bình luận nhé!

Vì lượt mở khóa chỉ tính trên đầu ngón tay, nên nếu chư vị nào có lòng thành muốn giúp tại hạ gồng lỗ vượt qua chặng thử luyện gian nan phía trước thì có thể donate cho STK: MB Bank - 0965237165 nhé! Chân thành cảm ơn mng đã đọc truyện ạ ~ 🤑

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương