Tôi Làm Đồ Mã Trong Truyện Thập Niên
Chapter 16: Trạm thu mua phế liệu

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chu Thành lớn tiếng hét vào mặt Bạch Mân Côi.

Anh ta thực sự không hiểu tại sao Bạch Mân Côi lại đột ngột thay đổi lớn đến như vậy.

“Chu Thành! Tôi nói lại một lần nữa! Tôi và anh không có bất kỳ quan hệ nào hết, sau này đừng tìm tôi nữa, tôi cũng không muốn có bất kỳ dính líu nào với anh nữa! Anh nghe rõ chưa!”

Bạch Mân Côi cũng nổi giận, gào lên với Chu Thành.

“Không! Đây không phải là em! Trước đây em không như vậy! Em chắc chắn đã trúng tà rồi! Có phải là cậu ta không? Có phải cậu ta đã nói gì với em không? Hay là uy hiếp em?”

Chu Thành có phần không chấp nhận được những điều này, trong cơn kích động, anh ta hét toáng lên những suy đoán trong lòng, chỉ tay vào Lý Hoằng Văn đang đứng một bên hóng chuyện.

Điều này khiến Lý Hoằng Văn đang hóng chuyện cũng phải sững sờ.

Sao lại lôi cả mình vào thế này?

Mình có làm gì đâu chứ, trên đường đến đây cũng chỉ mới nói với Bạch Mân Côi một câu lúc thấy Chu Thành ở phía sau, trước đó một lời cũng chưa nói.

“Đúng! Chính là cậu ấy, tôi chính là không thích anh nữa, đã thích cậu ấy rồi! Cho nên sau này anh đừng làm phiền tôi nữa! Nếu không thì coi chừng Lý Hoằng Văn không khách sáo với anh đâu!”

Bạch Mân Côi cũng bị Chu Thành làm cho phát phiền, lúc này cũng chẳng quan tâm lời nói này sẽ gây ảnh hưởng gì đến Lý Hoằng Văn nữa, cứ thế thuận theo lời Chu Thành mà thừa nhận, thậm chí còn đi về phía Lý Hoằng Văn đang có chút ngơ ngác, đưa tay ra định khoác lấy hắn.

Lời này khiến lửa giận trong mắt Chu Thành như muốn bùng lên. Anh ta không ngờ lại là thật, Lý Hoằng Văn này lại thực sự lén lút quyến rũ Bạch Mân Côi. Bảo sao dạo này cô ta chẳng thèm để ý đến mình, hóa ra đều là do người đàn ông này!

“Khoan! Tôi và cô chẳng có quan hệ gì hết! Cô cũng đừng lôi tôi ra làm bia đỡ đạn! Đây là chuyện của hai người, đừng kéo tôi vào. Tôi không thích cô, cũng không thích anh ta, hai người tự giải quyết với nhau đi, cứ coi như tôi chưa từng đến đây là được.”

Thế nhưng, Lý Hoằng Văn tuy có hơi ngơ ngác, nhưng khi Bạch Mân Côi nháy mắt ra hiệu định tiến lại khoác tay hắn, hắn liền nhảy dựng lên.

Vốn chỉ là một người qua đường hóng chuyện, hắn chẳng muốn bị kéo vào.

Hóng chuyện thì được, chứ biến thành nhân vật chính trong chuyện thì không được.

Nói xong, không đợi Bạch Mân Côi phản ứng, hắn quay người đi thẳng.

Phản ứng của Lý Hoằng Văn khiến Bạch Mân Côi tức đến xanh cả mắt. Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào chó má như vậy. Lời cô ta đã nói ra rồi, bây giờ hắn làm thế này, bảo cô ta xuống đài thế nào?

Trong tiểu thuyết, trên phim ảnh, thậm chí cả ngoài đời thực, gặp phải chuyện thế này, chẳng phải đàn ông đều nên giúp chống đỡ cho qua chuyện trước sao?

Sao mình lại gặp phải một kẻ dị hợm thế này?

“Mân Côi...”

Lời của Lý Hoằng Văn cũng khiến Chu Thành bình tĩnh lại một chút, xem ra là mình đã nghĩ sai, Lý Hoằng Văn và Bạch Mân Côi không có quan hệ gì.

“Đừng gọi tôi là Mân Côi, sau này xin hãy gọi tôi là Bạch Mân Côi hoặc đồng chí Bạch, thanh niên trí thức Bạch. Phải, chuyện này không liên quan đến Lý Hoằng Văn. Tôi chính là không thích anh nữa, không có lý do, không tại sao cả, chỉ là không muốn có dù chỉ một chút quan hệ với anh nữa. Cho nên sau này anh đừng bao giờ tìm tôi nữa.”

Bạch Mân Côi nghiến răng quay người lại, không cho Chu Thành cơ hội nói thêm, dứt lời liền quay người chạy đuổi theo Lý Hoằng Văn.

Cô ta vừa chạy, Chu Thành ở phía sau cũng đuổi theo, mà Lý Hoằng Văn chạy trước nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền lại tăng tốc.

Thế là hôm đó, trên con đường dẫn vào huyện, người trong làng đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.

Một người đàn ông chạy phía trước, một cô gái đuổi theo sau, và sau cô gái lại có một người đàn ông khác đuổi theo.

“Con bé kia thích thằng đó, thằng đó không thích nó, còn thằng đằng sau lại thích con bé, mà con bé không thích nó.”

“Ối giời ơi, xấu hổ chết đi được, đám thanh niên trí thức này thật là không biết xấu hổ!”

“Đám thanh niên trí thức từ thành phố về đúng là thoáng hơn người trong làng mình.”

“Đây chẳng phải là tình tay ba trong tiểu thuyết sao?”

Chạy được một đoạn dài, Chu Thành đã chạy không nổi nữa, thở hổn hển nhìn hai người phía trước, trong lòng lửa giận bừng bừng. Người ta đã nói không thích cô ta rồi, sao cô ta còn cứ mặt dày đuổi theo người ta như vậy?

Bạch Mân Côi vừa chạy vừa để ý phía sau, thấy Chu Thành không đuổi nữa, cô ta cũng chạy chậm lại, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, bực bội mắng thầm Lý Hoằng Văn vẫn chưa dừng lại ở phía trước.

“Sao lại có người đàn ông dị hợm thế này, mình là một mỹ nữ đẹp không tì vết đuổi theo hắn, mà hắn lại chạy như bị sói rượt vậy.”

Lý Hoằng Văn nghe tiếng bước chân chạy phía sau đã biến mất, liền dừng lại nhìn về phía sau, thở phào một hơi rồi tiếp tục đi vào huyện.

Đúng là tạo nghiệt mà!

Mình đường đường là một quần chúng hóng chuyện, sao hóng hồi lại suýt biến mình thành nhân vật chính thế này?

Lần sau gặp chuyện thế này xem ra phải tránh xa một chút!

Lý Hoằng Văn không muốn để Bạch Mân Côi đuổi kịp, Bạch Mân Côi không muốn để Chu Thành đuổi kịp, thế là ba người cứ giữ một đội hình kỳ lạ như vậy cho đến khi vào đến huyện.

Vào huyện, Bạch Mân Côi cũng không đuổi theo Lý Hoằng Văn nữa, khi đi qua một ngã tư đông người, cô ta nhanh chân rẽ vào rồi biến mất không thấy tăm hơi, Chu Thành đuổi theo cô ta cũng chạy đi tìm.

Điều này khiến Lý Hoằng Văn bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vào huyện thực ra cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ là muốn xem huyện lỵ thời đại này trông như thế nào, rồi mua một ít đồ.

Bây giờ không có hai người bám theo sau, bước chân của hắn cũng chậm lại.

Vừa đi vừa ngắm nhìn thời đại mà trước đây chỉ thấy trên phim truyền hình.

“Trạm thu mua phế liệu?”

Đi lang thang một hồi, Lý Hoằng Văn nhìn thấy một nơi ghi dòng chữ “Trạm thu mua phế liệu”, ánh mắt ánh lên vẻ hứng thú.

Kiếp trước nghe vợ kể lại mấy bộ truyện thập niên, nơi này là địa điểm lui tới thường xuyên của rất nhiều nhân vật chính, rất nhiều nhân vật chính đều ở đây tìm được không ít bảo vật.

Nào là đủ loại đồ nội thất bằng gỗ hoàng hoa lê, gỗ kim tơ nam, nào là bộ sách luyện thi đại học, nào là một đống linh kiện xe đạp, sau đó bỏ ra chút tiền là lắp ráp được một chiếc xe đạp.

Nhưng khi hắn nói khó với ông chú, bước vào nơi được coi là kho báu lớn nhất trong các truyện thập niên, hắn mới phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều.

Đồ nội thất gì đó căn bản không có, càng đừng nói đến gỗ hoàng hoa lê hay gỗ kim tơ nam.

Linh kiện xe đạp cũng không có.

Sách thì có một ít, hắn tìm được hai cuốn trong bộ sách luyện thi đại học là cuốn toán và vật lý thứ hai và thứ ba.

Còn về đồ cổ thì càng khỏi phải bàn.

Sau khi bỏ ra mấy hào mua sách của ông chú rồi rời khỏi trạm thu mua phế liệu, Lý Hoằng Văn đột nhiên nghĩ ra tại sao.

Đồ nội thất ở thời đại này nhà nào cũng thiếu, thường thì nếu không nát đến mức không thể nát hơn được nữa sẽ không có ai đem bán. Còn về những loại đồ nội thất như gỗ hoàng hoa lê hay gỗ kim tơ nam thì bản thân nó đã không dễ hỏng, cho dù chủ nhà không biết hàng, để ở nhà dùng được cũng không thể nào bán đi.

Còn việc một số truyện thập niên viết ở đây tìm được rất nhiều linh kiện để tự lắp xe đạp thì càng hoang đường. Xe đạp thời này cũng giống như ô tô những năm chín mươi, dù hỏng cũng sẽ tháo những bộ phận còn dùng được ra để dùng lại, thứ đến được đây nhiều nhất cũng chỉ là cái lốp hay cái vành xe nát không thể nát hơn.

Giống như bạn có thể thấy một vài linh kiện ô tô ở trạm phế liệu, nhưng bạn tuyệt đối không thể nào từ trạm phế liệu mà lắp ráp nên một chiếc ô tô được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...