Tôi Làm Đồ Mã Trong Truyện Thập Niên
-
Chapter 30: Mã Ái Dân sụp đổ
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Phòng kia không có gì cả, chỉ tìm thấy một cuốn này thôi!”
Người dẫn đầu liếc nhìn Mã Ái Dân rồi đáp một câu, sau đó dắt xe đạp đi ra ngoài.
“Đồng chí! Đồng chí! Có chuyện gì vậy? Tôi là đội trưởng của đại đội này!”
Lúc này, Triệu Đại Sơn từ bên ngoài chạy vào, thấy khí thế của những người này và Ngụy Lệ Lệ đang mềm nhũn đi không nổi, vội vàng hỏi.
“Chuyện gì à? Có người tố cáo điểm thanh niên trí thức này có người tàng trữ sách cấm, chúng tôi đến đây khám xét, phát hiện đúng là có chuyện này, bây giờ cô ta phải đi cùng chúng tôi về để khai báo rõ ràng vấn đề của mình.”
“Chuyện này...”
Mặc dù khi thấy cảnh này Triệu Đại Sơn đã đoán được, nhưng nghe những lời này vẫn có chút không biết phải nói gì.
“Xem ra ý thức tư tưởng của điểm thanh niên trí thức đại đội các ông cần phải nâng cao hơn nữa đấy!”
Đối phương không hề khách sáo vì Triệu Đại Sơn là đội trưởng, nói xong liền dẫn Ngụy Lệ Lệ đi.
“Bốp!”
Ngay khi mọi người còn đang nhìn theo bóng Ngụy Lệ Lệ bị áp giải đi, Mã Thải Hà bước đến trước mặt Mã Ái Dân, vung tay tát thẳng một cái vào mặt anh ta.
“Mẹ kiếp mày tìm chết à!”
Mã Ái Dân bị đánh đến ngơ ngác, sau khi hoàn hồn liền trợn mắt chửi.
“Bốp!”
Nhưng chưa kịp ra tay, Mã Thải Hà lại tát thêm một cái nữa.
“Mã Ái Dân, trước đây tôi thấy cậu tuy ham của rẻ, keo kiệt, nhưng con người không có vấn đề gì lớn, không ngờ cậu lại có thể làm ra chuyện thất đức như vậy!
Cậu có biết việc làm hôm nay của cậu sẽ gây ra ảnh hưởng gì cho Ngụy Lệ Lệ không?
Cậu có biết cả đời con bé vì cậu mà bị hủy hoại không?
Cậu không sợ gặp báo ứng à?”
Mã Thải Hà gầm lên với Mã Ái Dân, khiến Mã Ái Dân vốn định đánh trả phải hạ tay xuống.
“Tôi cũng không phải....” Anh ta mở miệng định biện minh cho mình, nhưng lời đến miệng lại ngừng lại.
“Mã Ái Dân, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu, sau này cơm của cậu tôi không nấu nữa, nếu ai có ý kiến thì cứ ăn chung với Mã Ái Dân, dù sao cơm của cậu ta tôi không nấu.”
Điều khiến mọi người không ngờ là Vương Chiêu Đệ, người vốn luôn hướng nội, ít nói, lại hiếm khi lớn tiếng như vậy.
“Nồi là tôi mua, sau này cậu cũng đừng dùng nồi của tôi!”
Vương Chiêu Đệ vừa dứt lời, Mã Thải Hà liền nói tiếp.
“Các người bắt nạt người khác, không cho tôi dùng nồi thì tôi ăn cơm thế nào!”
Mã Ái Dân nghe vậy liền không vui, Vương Chiêu Đệ không nấu cơm cho thì thôi, cùng lắm tự mình nấu, nhưng không cho dùng nồi thì mình nấu cơm kiểu gì?
“Cậu muốn ăn thế nào thì ăn, dù sao nồi của tôi chính là không muốn cho cậu dùng, có giỏi thì tự đi mà mua, lúc đi tố cáo người khác sao cậu không nghĩ chuyện này thất đức? Để cậu dùng nồi của tôi, tôi sợ phúc đức của mình bị tổn hại hết!”
Mã Thái Hà trợn trắng mắt đáp, thậm chí đến cuối câu, cô ta còn ghét bỏ chùi tay vào quần áo, như thể vừa đánh Mã Ái Dân xong thấy tay mình bị bẩn.
“Anh thanh niên trí thức Mã, tôi thật không ngờ anh lại là người như thế. Xem ra sau này tôi phải bảo người trong thôn cẩn thận với anh một chút, lỡ như giác ngộ cao quá, nhỡ đâu lại tố cáo cả người trong thôn chúng tôi thì phải làm sao?”
Sắc mặt Triệu Đại Sơn cũng tái mét. Ông ta thật sự không ngờ Mã Ái Dân lại làm ra chuyện này. Sớm biết anh ta mượn xe của mình để làm việc này, ông ta đã chẳng cho mượn.
Về phải lau chùi xe cho thật kỹ, bị kẻ thất đức như vậy dùng qua, chắc chắn bẩn rồi.
“Không, đội trưởng Triệu, sao tôi có thể làm vậy được chứ? Tôi bị người ta lừa, có người gài bẫy cố tình để tôi nhảy vào hố lửa! Chính là cậu ta, Chu Thành, là cậu ta cố tình gài bẫy tôi!”
Mã Ái Dân suy sụp. Anh ta không ngờ không chỉ người ở điểm thanh niên trí thức ghét mình vì chuyện này, mà ngay cả đội trưởng cũng nhìn anh ta với vẻ chán ghét. Anh ta liếc sang Chu Thành bên cạnh, lòng hận thù lập tức dâng trào.
Đúng vậy, chính là tên mặt trắng lòng đen này cố tình gài bẫy anh ta!
Bảo sao trước giờ chẳng bao giờ đọc sách mà hôm nay lại đọc sách, còn cố tình để mình nhìn thấy bìa sách, hóa ra là đào hố cho mình nhảy!
Đây là để trả thù chuyện mình đã đánh anh ta trước đây, nên cố tình muốn mình bị mọi người ghét bỏ, cố tình muốn hủy hoại danh tiếng của mình!
“Anh đừng có nói bừa, là tôi bảo anh đi tố cáo à? Tự mình làm chuyện thất đức, còn muốn đổ nước bẩn lên người khác?”
Chu Thành tất nhiên không thừa nhận, nghe Mã Ái Dân nói vậy liền phản bác.
“Chính là mày, cái thằng mặt trắng này, chính mày cố tình đào hố cho tao, tất cả là do mày, tao đánh chết mày, cái thằng mặt trắng!”
Lúc này Mã Ái Dân đã nghĩ thông mọi chuyện, cho rằng đây là do Chu Thành trả thù mình, mắt anh ta đỏ ngầu, xông thẳng tới túm lấy Chu Thành, vung nắm đấm.
“Mã Ái Dân! Dừng tay lại cho tôi!”
Triệu Đại Sơn mặt mày sa sầm túm lấy nắm đấm của Mã Ái Dân. Dù nghe lời Mã Ái Dân nói và biết chuyện này có thể liên quan đến Chu Thành, nhưng ông ta đang ở đây, tất nhiên không thể để hai người đánh nhau ngay trước mặt mình.
“Đội trưởng Triệu, ông tin tôi đi, chính cậu ta cố tình cầm một cuốn sách trước mặt tôi để tôi nhìn thấy, rồi dụ tôi đi tố cáo, nếu không tôi với Ngụy Lệ Lệ chẳng thù chẳng oán, sao có thể tố cáo cô ấy được?
Hơn nữa, phòng của thanh niên trí thức nữ tôi chưa từng vào, làm sao biết Ngụy Lệ Lệ có sách cấm?
Chính là cậu ta, chính là cái tên mặt trắng lòng đen này, cậu ta cố tình gài bẫy tôi, là để trả thù chuyện mấy hôm trước bị tôi đánh!
Cái thứ vô lương tâm nhà mày, mày bị đánh thì có bản lĩnh đánh lại đi chứ, mẹ nó, không có bản lĩnh thì chỉ biết dùng chiêu trò bẩn thỉu.
Tôi oan quá!”
Mã Ái Dân bị Triệu Đại Sơn giữ tay không đánh được, lại thấy mọi người trong sân nhìn mình với ánh mắt đầy chán ghét, ấm ức không chịu nổi, nói một hồi giọng đã nghẹn ngào, cuối cùng thì gào khóc ầm lên.
Anh ta thật sự cảm thấy mình oan chết đi được!
Tất cả là do Chu Thành, tên mặt trắng này hại, sao lại có người lòng dạ bẩn thỉu đến thế? Sao chỉ vì một trận đòn mà lại bày ra một cái bẫy hiểm độc như vậy để hại mình?
Anh ta càng khóc càng đau lòng.
“Mọi người đừng nghe anh ta nói bậy, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, là do chính anh ta nảy sinh ý đồ xấu xa cố tình đi tố cáo, tôi chẳng làm gì hết!”
Chu Thành thấy ánh mắt mọi người nhìn mình cũng có phần không thiện cảm vì lời của Mã Ái Dân, liền vội vàng giải thích.
Nhưng dù anh ta giải thích thế nào, sự không thiện cảm trong mắt mọi người vẫn không hề vơi đi.
Bởi vì mọi người không ngốc, và cũng vì lời Mã Ái Dân nói rất có lý!
Anh ta chưa từng vào phòng của thanh niên trí thức nữ, vậy thì người anh ta tố cáo chỉ có thể là người khác. Đặc biệt là lúc nãy khi những người kia rời đi, Mã Ái Dân còn cố ý hỏi một câu về phòng thanh niên trí thức nam, cho thấy người anh ta tố cáo là một ai đó trong phòng nam, Ngụy Lệ Lệ hoàn toàn là do số không may bị liên lụy.
Mà Mã Ái Dân nói Chu Thành vừa đọc sách vào buổi trưa, đến chiều Mã Ái Dân dẫn người đến lục soát thì lại chẳng tìm thấy gì, điều này cho thấy Chu Thành đã biết Mã Ái Dân định làm gì, rồi cố tình giấu sách đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook