Tôi Làm Đồ Mã Trong Truyện Thập Niên
-
Chapter 37: Sự do dự của Cao Viễn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Làm màu!
Nghe tiếng chuông, Lý Hoằng Văn không thèm quay đầu lại, trong lòng thầm mắng một câu.
Hắn không biết người phía sau là ai, nhưng đường xá thời này tuy không đủ rộng, nhưng trên đường cũng chẳng có người hay xe cộ gì. Bất kể người phía sau chở thứ gì trên xe cũng có thể dễ dàng đi qua, vậy mà lại cố tình bấm chuông, chẳng qua chỉ là muốn khoe khoang mình đi bộ còn người ta đi xe đạp mà thôi.
Loại người này mà ở thời hiện đại, chắc là sẽ cố tình lái xe sang đến gần bạn để hỏi đường.
“Hoằng Văn, có cần tôi chở giúp ít đồ không?”
Nhưng điều hắn không ngờ là, đối phương lại dừng lại ngay bên cạnh hắn, nghe giọng nói, Lý Hoằng Văn mới biết đó là Bạch Mân Côi.
“Cô Bạch mới mua xe à?”
Nhìn Bạch Mân Côi vì chân ngắn không thể ngồi trên xe mà đứng vững, phải bước xuống xe, Lý Hoằng Văn hỏi.
Nhân vật chính đúng là sướng thật!
Mới bao lâu mà đã có xe đạp rồi!
Mình đây còn chưa tìm ra được đường kiếm tiền, người ta đã có xe đạp rồi!
Lại là một ngày ghen tị với ngón tay vàng nhà người ta!
“Ừm, trước đây tôi đã muốn mua rồi, nhưng lần trước đến thì hết hàng, lần này vừa hay có nên mua luôn.”
Gật đầu, Bạch Mân Côi đáp.
Lời này không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng, lần trước cô ta muốn mua, nhưng không phải cửa hàng hết hàng, mà là cô ta không có tem phiếu.
Lần này khi bán lương thực cho Cao Viễn, cô ta không lấy hết bằng tiền mà còn đổi lấy một ít tem phiếu, tem phiếu xe đạp này là một trong số đó.
Và khi có tem phiếu, việc đầu tiên cô ta làm là đi mua xe.
Đây cũng là lý do tại sao Lý Hoằng Văn không gặp cô ta ở nhà hàng quốc doanh.
“Người nhà của cô Bạch đối với cô tốt thật!”
Lý Hoằng Văn nói một câu trái lòng.
Thái độ của người nhà đối với Bạch Mân Côi, tuy hắn không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là không tốt cho mấy. Nhưng lúc này hắn cũng không thể nói cô ta thật có tiền hay gì đó, chỉ có thể trái lòng nói như vậy.
Dù sao thì nguồn tiền bạc bên ngoài của Bạch Mân Côi hiện tại vẫn là do bố mẹ và gia đình chu cấp.
“Cũng tàm tạm thôi, trước đây tôi tự dành dụm được một ít, cộng thêm tiền bán công việc, mới được như vậy.” Bạch Mân Côi trả lời qua loa, vì cô ta cũng thật sự không tiện nói gia đình đối xử không tốt với mình, nói xong liền nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện khác. “Cậu mua cả nồi, dao và dầu muối các loại gia vị, mua cũng đủ đầy gớm nhỉ!”
“Cũng tàm tạm. Sau này sống một mình, chắc chắn phải sắm sửa cho đủ đầy một chút! Cô không mua à?”
Lý Hoằng Văn cười cười, qua một thời gian, hắn cũng không còn đề phòng Bạch Mân Côi như lúc mới đến nữa, nói chuyện cũng nhiều hơn.
“Có mua, đều ở trong gùi cả rồi. Cậu còn mua cả lương thực nữa à, nặng thế này vác về chắc mệt lắm, để tôi chở về giúp cho nhé?”
Bạch Mân Côi ngó đầu nhìn vào trong chiếc gùi rồi nói.
“Chừng này đồ không ít đâu, nặng lắm, hay là để tôi tự mang về đi!”
Lắc đầu, Lý Hoằng Văn từ chối ý tốt của đối phương.
Không phải vì vẫn không muốn dính dáng gì đến Bạch Mân Côi như trước, mà là những thứ này thật sự rất nặng. Tuy Bạch Mân Côi có xe đạp sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng đồ của hắn cộng với đồ của Bạch Mân Côi, cũng phải gần cả trăm cân, để một cô gái đèo nhiều đồ như vậy, hắn vẫn cảm thấy không ổn.
Hắn thì đỡ tốn sức, nhưng đối phương đạp xe về sẽ không hề nhẹ nhàng.
“Thôi được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé, tôi đi trước đây.”
Bạch Mân Côi cũng không nài nỉ thêm, nói với Lý Hoằng Văn một tiếng rồi đạp xe đi.
Thực ra vừa rồi cô ta thật lòng muốn giúp, tuy đồ đạc quả thực không ít, nhưng cô ta có không gian mà. Chỉ cần đạp xe đi xa một chút, cất đồ vào không gian, đến đầu làng lại lấy ra là được.
Chỉ là Lý Hoằng Văn đã không muốn, cô ta cũng sẽ không nhất quyết phải giúp người khác.
Đợi cô ta đi khỏi, chiếc gùi sau lưng Lý Hoằng Văn cũng biến mất.
Lúc trước hắn lấy ra nhiều đồ như vậy, cũng chỉ vì không thấy Bạch Mân Côi, sợ bị bắt gặp. Bây giờ cô ta đã đi rồi, cũng không cần phải diễn nữa, nên hắn cất đồ vào không gian, định bụng đến đầu làng rồi tính sau.
Phải nói là hai người có ngón tay vàng nghĩ giống hệt nhau.
........
“Anh Viễn, sau khi cậu ta rời đi, đầu tiên là dạo một vòng ở chợ đen, xem một số đồ ở mấy sạp hàng cũ, hỏi giá nhưng không mua.
Sau đó đến cửa hàng cung tiêu mua một ít đồ, tôi không vào trong nên không thấy rõ mua gì, nhưng cuối cùng thấy cậu ta đến quầy bán vải, chen chúc với một đám phụ nữ hồi lâu mà không mua được gì.
Từ cửa hàng cung tiêu ra lại đến cửa hàng thực phẩm, hình như mua một ít gia vị, nhưng đứng trước quầy thịt rất lâu, một miếng thịt cũng không mua.
Sau đó đi đến một góc khuất tầm nhìn, còn nhìn quanh quất, tôi sợ bị phát hiện nên không đi theo, nhưng một lúc sau đã thấy ra rồi, trong gùi có thêm một ít đồ, trong đó có một cái nồi.
Rồi sau đó đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, ăn xong thì rời khỏi thị trấn.”
Tại khoảng sân mà Lý Hoằng Văn được dẫn vào lúc trước, một người đàn ông gầy nhỏ đang báo cáo trước mặt Cao Viễn. Qua lời của anh ta, không khó để nhận ra anh ta đã bám theo Lý Hoằng Văn suốt cả chặng đường sau khi hắn rời đi.
Dạo quanh sạp đồ cổ hồi lâu không mua, là chê những thứ này không thật hay là không đủ cổ? Hay là đang tìm thứ gì đó, chỉ là chưa tìm thấy.
Nhưng chen chúc với một đám phụ nữ hồi lâu mà không mua gì, đây là sao nhỉ?
Ham mê nữ sắc ư?
Vậy tại sao lại nhìn thịt hồi lâu mà không mua? Hay là mê cả “sắc thịt”?
Còn chuyện đột nhiên có thêm một cái nồi, việc này cũng coi như bình thường, người có bản lĩnh đặc biệt mà, luôn có một số chuyện thần kỳ bí ẩn.
Cao Viễn mân mê một miếng ngọc bội vô sự trong tay, suy tư về con người của Lý Hoằng Văn.
Có bản lĩnh là điều chắc chắn rồi, muốn kết thân thì có một cách tốt nhất, đó chính là làm theo sở thích của người ta.
Nhưng nếu thích gái đẹp thì còn dễ, cùng lắm là tìm người là được, chứ thích xem thịt là cái sở thích quái gì vậy?
Khoan đã!
Không lẽ là tu luyện thứ gì đó kỳ quái sao?
Nghe nói những người này vì pháp thuật mà sẽ làm một số chuyện tàn nhẫn vô nhân đạo, vị này không lẽ cũng tu luyện thứ đó chứ?
Vậy mình còn muốn kết thân với anh ta không?
Cao Viễn đột nhiên có chút do dự.
Lỡ như thứ đối phương tu luyện rất tà ác, sự thiện chí của mình khiến đối phương một ngày nào đó thật sự tìm tới cửa, nhờ mình giúp làm một số chuyện phi pháp, trái với lẽ thường tình, thì mình phải làm sao?
Tuy tiền mình kiếm được đúng là tiền liếm máu trên lưỡi đao, nhưng những chuyện thật sự thương thiên hại lý thì anh ta không làm.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Cao Viễn quyết định tạm thời không vội tỏ thiện chí, cứ xem xét tình hình trước đã.
........
Tuy đã cất đồ vào không gian, nhưng để mọi chuyện hợp lý hơn, Lý Hoằng Văn không đi nhanh, mà không những không đi nhanh, hắn còn thong thả đủng đỉnh, chẳng chút vội vàng, thậm chí giữa đường còn nghỉ mấy lần.
Thế nên lúc hắn về đến làng đã là giờ tan tầm buổi chiều.
“Tri thanh Lý đi sắm đồ trong huyện về đấy à!”
“Cái nồi này trông đẹp quá nhỉ, phải cần tem công nghiệp mới mua được chứ!”
“Chà, dầu muối tương giấm còn có cả đường nữa!”
“Chậc chậc chậc, còn mua cả lương thực tinh nữa chứ! Tri thanh đúng là khác biệt, Tết nhất chúng tôi còn chẳng nỡ mua nhiều lương thực tinh như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook