Tối Thượng Kiếm Cảm
-
Chapter Chương 162: Cha & Con. (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 162: Cha & Con. (2)
Lời gọi "phụ thân" của Tư Mã Anh khiến Trần Bách Tùng sững sờ. Bản thân Chiêu Vân Huy cũng không khỏi kinh ngạc. Hắn định sẽ nói chuyện riêng với Trần Bách Tùng, nhưng hiện tại xung quanh quá đông người.
Tiểu Đàm tặc lưỡi:
- Hổ phụ sinh hổ tử. Nóng nảy y như nhau.
- Xem ra đúng là như vậy.
Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng. Nhận ra Chiêu Vân Huy chưa nói sự thật với Trần Bách Tùng, Tư Mã Anh có chút lúng túng.
[Thiếu chủ, xin lỗi. Ta nghĩ mình đã sai.]
Tư Mã Anh truyền âm cho Chiêu Vân Huy.
[… Không sao.]
Chiêu Vân Huy đáp lại. Làm sao hắn có thể trách nàng khi nàng đang cố gắng giúp hắn? Trần Bách Tùng, vẻ mặt vẫn còn hoang mang, quay sang nhìn Chiêu Vân Huy với ánh mắt khó hiểu.
‘Hắn ấy không nhận ra sao?’
Chiêu Vân Huy thầm nghĩ. Xét theo phản ứng của Trần Bách Tùng, dường như hắn hoàn toàn không hay biết chuyện này. Ngay cả khi phát hiện ra di vật mẫu thân đang ở chỗ Chiêu Vân Huy, hắn cũng không hề nghĩ đến khả năng này. Mẫu thân hắn biết toàn bộ sự thật nhưng đã qua đời. Đây cũng là điều Chiêu Vân Huy chỉ biết được sau khi bà mất.
- Mã Anh.
Tư Mã Thác gọi con gái, cau mày lắc đầu. Hắn đã đoán được nàng sẽ làm gì và ra hiệu đừng nói thêm nữa. Trần Bách Tùng mang vẻ mặt vẫn còn cứng đờ, liền hỏi:
- … Chuyện này là sao?
Dường như Trần Bách Tùng đang muốn Chiêu Vân Huy nói ra sự thật. Hắn không thể trốn tránh được nữa.
- Đúng như tiền bối đã nghe.
- Như ta đã nghe?
- Vãn bối cũng không biết chuyện này trong một thời gian dài. Mẫu thân vãn bối đã mang thai trước khi ly hôn với tiền bối.
‘Ngươi nói đúng trọng điểm.’ Tiểu Đàm nhận xét.
Vì không thể tiết lộ toàn bộ sự thật trước mặt nhiều người đang theo dõi, Chiêu Vân Huy chỉ nói với Trần Bách Tùng những điều quan trọng. Nghe vậy, thân hình Trần Bách Tùng bắt đầu run lên.
- Làm sao có thể … làm sao ta lại không …
Hắn lắp bắp, khiến Chiêu Vân Huy cảm thấy kỳ lạ.
Cảm xúc Vân Huy cảm nhận được sau khi biết về sự tồn tại của Trần Bách Tùng lần đầu là những cảm xúc mãnh liệt, như buồn bã và tức giận. Tuy nhiên, khi đến đây và nhìn thấy hắn, Vân Huy nhận ra hắn rất khác so với những gì hắn tưởng tượng. Liệu một người có trách nhiệm như vậy có thể bỏ rơi mẫu thân và hắn sao?
Chiêu Vân Huy đã từng nghi ngờ như vậy nhưng khi nhìn thấy Trần Bách Tùng đang vật lộn với cú sốc, điều gì đó đã thay đổi trong hắn.
- Phụ …
Chiêu Vân Huy định lên tiếng, nhưng có kẻ xen vào.
- Trần Gia Chủ. Chuyện này là sao?
- … Cửu Dương Bang Chủ?
Trần Bách Tùng ngạc nhiên. Người xen vào là Cửu Dương Kính. Tại sao hắn ta lại xen vào khi Chiêu Vân Huy không hề đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến hắn?
- Ngươi đang nói kẻ này là con trai ngươi?
Cửu Dương Kính hỏi.
- Chuyện đó …
- Ngươi cần phải trả lời ta.
Ánh mắt Cửu Dương Kính đầy giận dữ khi hắn ta thúc ép.
- Chuyện này là sao?
Cửu Dương Kính phẩy tay, nói:
- Nhìn thế nào thì vị thiếu hiệp này cũng đã vượt qua điều kiện. Nếu ta không nhầm thì Trần Gia Chủ đã nói rõ sau sự việc đó, ngươi sẽ không gặp bất kỳ ai liên quan đến chuyện này nữa.
- Hừm. Nghĩ lại thì …
Hoàng Thiên Nhất dường như nhận ra điều gì đó. Có một vài người tỏ vẻ bồn chồn, và hầu hết trong số họ là tiền bối thành chứ không phải vãn bối.
Cửu Dương Kính sau đó hỏi Trần Bách Tùng, người đang run rẩy trong sự bối rối:
- Nói cho ta biết, Trần Gia Chủ. Hắn có phải là nhi tử Hạ Linh không?
Cửu Dương Kính gọi tên mẫu thân Chiêu Vân Huy như thể quen biết bà. Nhưng bất chấp sự thúc ép và câu hỏi, Trần Bách Tùng vẫn im lặng.
- Sao ngươi không nói!
- Cửu Dương Bang Chủ …
- Ngươi đã nói chúng ta không cần phải lo lắng! Tại sao ngươi lại đẩy hắn sang một bên như thế này!
Tư Mã Anh đang quan sát, tức giận hét lên, khiến Cửu Dương Kính cau mày nói:
- Ngươi cũng gan dạ như phụ thân ngươi đấy. Nhưng đây là việc trọng đại.
Vì nàng là con gái của Tư Mã Thác, nên hắn ta không nặng lời với nàng mà thay vào đó hét lên cho mọi người cùng nghe:
- Chẳng phải việc Trần Gia Chủ có biết thiếu hiệp này có phải là nhi tử mình hay không là rất quan trọng? Nếu hắn là nhi tử Hạ Linh, hậu duệ gia tộc mang huyết thống Huyết Ma, thì Trần Gia Chủ đã phạm tội khi để mầm mống của Huyết Giáo sống sót cách đây hai mươi năm!
- Ha!
Chiêu Vân Huy thầm nghĩ. Tên này thật sự là cao thủ. Hắn tự hỏi liệu toàn bộ lực lượng có đoàn kết dưới trướng kẻ mạo danh kia không. Dù vậy, tên này chỉ đơn giản là lợi dụng tình huống này để đẩy phụ thân hắn vào thế khó.
- Dù ngươi là một trong Bát Đại Cao Thủ thì chuyện này cũng không thể bỏ qua. Đây là điều tối trọng!
Cửu Dương Kính đang cố gắng lôi kéo dư luận chống lại phụ thân Chiêu Vân Huy. Chiêu Vân Huy nhìn Trần Bách Tùng. Sự bàng hoàng trong mắt hắn rất rõ ràng.
‘Với tình hình này, không biết phụ thân ngươi sẽ ra sao.’
Tiểu Đàm lo lắng.
Bầu không khí xung quanh khá kỳ lạ, và dường như có rất nhiều người căm ghét mối liên hệ với Huyết Giáo. Vì vậy, họ chắc hẳn đã bắt tay với Võ Lâm Minh để diệt tộc Phi Nguyệt Anh Tông. Điều đó khiến Chiêu Vân Huy vô cùng tức giận.
Khi Trần Bách Tùng không trả lời, Cửu Dương Kính quay sang Chiêu Vân Huy:
- Ngươi nói Trần Gia Chủ là phụ thân ngươi. Nếu vậy, hãy nói ngay mẫu thân ngươi là ai!
Khi Cửu Dương Kính hỏi điều này, đám thuộc hạ của hắn đã bao vây Chiêu Vân Huy, rõ ràng là để đảm bảo hắn không chạy trốn.
- Đây là ý gì?
Chiêu Vân Huy hỏi.
Cửu Dương Kính khịt mũi:
- Nếu ngươi thừa hưởng dòng máu của ả ta, thì ngươi nghĩ chúng ta có thể để ngươi sống sao?
Sát khí bốc lên từ người Cửu Dương Kính. Dường như hắn ta sẵn sàng ra tay với Chiêu Vân Huy ngay lập tức. Nhìn thấy hắn ta như vậy, Chiêu Vân Huy thở dài.
- Hầy…
Chính vì có những kẻ như thế này, mẫu thân, ngoại công và gia tộc họ mới phải chịu số phận bi thảm như vậy. Chiêu Vân Huy không thể kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lòng khi Cửu Dương Kính tiếp tục thúc ép mà không hề hay biết.
- Nhanh lên, nói ra!
Trước yêu cầu này, Chiêu Vân Huy khịt mũi:
- Ta có một điều tò mò.
- Đừng hỏi nữa, nói mau.
- Không, tất cả nên nghe điều này.
- Cái gì?
Cửu Dương Kính bối rối khi Chiêu Vân Huy hét lên:
- Ngươi nói Phi Nguyệt Anh Tông cấu kết với Huyết Giáo, nhưng trong đại chiến hai mươi năm trước, Phi Nguyệt Anh Tông có bao giờ giúp đỡ Huyết Giáo không?
Xung quanh im lặng trước câu hỏi của Chiêu Vân Huy. Tất nhiên, họ im lặng. Phi Nguyệt Anh Tông đã bị Võ Lâm Minh tiêu diệt trong chiến tranh. Tất cả chỉ vì họ bị vu oan có quan hệ với Huyết Ma. Cửu Dương Kính sau đó trừng mắt nhìn Chiêu Vân Huy và hét lên:
- Ngươi không biết mình nguy hiểm đến mức nào khi chỉ cần dính líu đến Huyết Giáo tàn độc, những kẻ đã gieo rắc tai ương cho võ lâm sao!
- Ngươi mau trả lời câu hỏi của ta!
- Tên tiểu tử láo xược!
Cửu Dương Kính nổi giận, tung chưởng tấn công Chiêu Vân Huy. Nhưng Chiêu Vân Huy đã biết hắn ta đang làm gì nhờ Hoàng Kim Nhãn. Đó là lý do tại sao hắn đã bước lên để tránh né.
Bịch! Bịch!
- Ngươi?
Khi Chiêu Vân Huy dễ dàng tránh được, ánh mắt Cửu Dương Kính biến đổi. Ngay cả khi võ công hắn ta cao hơn Chiêu Vân Huy, hắn cũng có thể đối phó được nếu dùng trung đan điền. Nếu hắn có thể phản ứng trước, hắn sẽ không bị thương. Chiêu Vân Huy lùi lại bằng bộ pháp và hét lên:
- Ngươi đã tiêu diệt cả một gia tộc chỉ vì muốn bắt tay với Võ Lâm Minh, vậy mà ngươi lại biện minh bằng những lời lẽ sáo rỗng như vậy sao?
- Ngươi!
- Ngươi đã nhượng bộ trăm điều và nói rằng tất cả là vì đồng minh. Bây giờ liên minh đã tan vỡ, vậy ai mới là kẻ có tội?
Không một lời nào của Chiêu Vân Huy là sai về mặt logic, và đám đông đang theo dõi chỉ biết trừng mắt nhìn. Phản ứng như vậy đến từ những người trẻ tuổi. Không giống như Võ Lâm Minh, Vô Song Thành không mang tính chất chính trị. Đó là một tổ chức trung lập dành cho những ai muốn phát triển võ công.
- Ngươi.
Cửu Dương Kính nhìn chằm chằm vào ai đó. Đó là Tư Mã Thác. Tư Mã Thác đang nhìn Chiêu Vân Huy với vẻ mặt kỳ lạ. Biểu cảm đó giống như …
- Hắn ta có vẻ hứng thú.
Tiểu Đàm nhận xét.
Nó khá khác so với thái độ lạnh nhạt trước đó. Cửu Dương Kính cũng bắt đầu ý thức được phản ứng của đám đông.
- Ngươi đang cố gắng lôi kéo sự ủng hộ bằng tài ăn nói xảo trá đó sao? Ngươi đang cố gắng sống sót? Suy cho cùng, ngươi là con của ả.
- Là con của ả thì có gì sai?
Chiêu Vân Huy hỏi lại.
- Thừa hưởng dòng máu Huyết Ma là trọng tội!
- Đừng sỉ nhục mẫu thân ta!
Vừa dứt lời, Chiêu Vân Huy lao về phía hắn. Hắn rút Nam Thiên Thiết Kiếm, vung kiếm về phía Cửu Dương Kính với ý định lấy mạng hắn ta.
- Hừ!
Cửu Dương Kính nghiêng đầu tránh né. Chiêu Vân Huy đâm hai nhát vào ngực hắn, và hắn ta dùng chưởng đỡ đòn.
Xoẹt!
Cửu Dương Kính sau khi chặn được kiếm của Chiêu Vân Huy, đánh tới ngực hắn. Sau đó, hắn ta vươn tay về phía mặt Chiêu Vân Huy, khiến hắn phải nhảy lùi lại.
Bịch!
Ai đó ngay lập tức giữ chặt cổ tay hắn ta. Đó là Trần Bách Tùng.
- Trần Gia Chủ!
Cửu Dương Kính kêu lên. Khi Trần Bách Tùng túm lấy cổ tay, Cửu Dương Kính hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
- Cửu Dương Bang Chủ. Ta sẽ không tha thứ cho ngươi nếu ngươi động đến nhi tử ta một lần nữa.
- Thú nhận tội lỗi của ngươi …
Bịch! Bịch! Bịch!
Chưa dứt lời, Trần Bách Tùng đã tung ba cước vào mặt, ngực và bụng Cửu Dương Kính.
- Ặc!
Cửu Dương Kính bị đánh bật lùi mười bước. Bất chấp võ công cao cường, hắn ta không thể chống đỡ nổi công lực của Trần Bách Tùng. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn ta không thể né tránh.
- Trần Bách Tùng. Làm sao …
Cửu Dương Kính định phản kháng, nhưng lại ho ra máu. Trần Bách Tùng quay sang Chiêu Vân Huy, giọng nói trầm thấp như thể không còn quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh:
- Con là nhi tử Hạ Linh và ta?
Đó là một giọng nói nhẹ nhàng che giấu sự run rẩy. Đáp lại, Chiêu Vân Huy gật đầu trong khi nhìn vào mắt hắn. Trần Bách Tùng sau đó nói với hắn:
- Ta xin lỗi. Dù con có oán hận ta, xin đừng trách ta.
- Phụ thân …
- Nhưng kể từ bây giờ, phụ thân sẽ bảo vệ con.
Nghe vậy, tim Chiêu Vân Huy đập thình thịch. “Phụ thân” chỉ hai từ thôi, đã khiến lòng hắn dậy sóng. Lão đã chấp nhận hắn vô điều kiện.
Cửu Dương Kính hét lên:
- Trần Bách Tùng! Ngươi định bao che cho kẻ mang dòng máu Huyết Ma sao?
Trần Bách Tùng bước lên, quát lớn:
- Không ai được động đến con trai ta!
Đó không phải một tiếng quát thông thường. Khí thế đáng sợ khiến cả đám đông im bặt. Ngay cả Cửu Dương Kính cũng im lặng trước điều này. Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói:
- Ngươi đang biến toàn bộ lực lượng ở đây thành kẻ thù của mình?
- Ta sẽ làm nếu cần thiết! Người của ta!
- Vâng!! Gia chủ!
ẦM! ẦM!
Tất cả thuộc hạ của Trần Bách Tùng đồng loạt tiến lên, đứng hiên ngang sau lưng hắn. Họ sẵn sàng chiến đấu chống lại bất kỳ ai dám chống đối gia chủ. Cửu Dương Kính nhìn xung quanh khi tình hình leo thang và hét vào mặt Hoàng Thiên Nhất:
- Hoàng Thiên Bang Chủ. Ngươi thấy đấy, hãy giúp ta.
Nghe vậy, Hoàng Thiên Nhất lắc đầu và nói:
- Ta sẽ không can dự vào chuyện này.
Cửu Dương Kính sững sờ. Thực ra, Chiêu Vân Huy còn ngạc nhiên hơn. Dù những kẻ đứng đầu có bất hòa, hắn vẫn nghĩ họ sẽ đoàn kết chống lại hắn. Nhưng Hoàng Thiên Nhất đã vạch ra ranh giới.
‘Chắc là vì phụ thân ngươi.’
Tiểu Đàm nhận định.
Chiêu Vân Huy không chắc đó có phải lý do hay không. Hắn sẽ phải đối phó với những bang chủ nếu mọi việc trở nên tồi tệ. Nhưng nhìn thấy điều này, dường như những gì hắn làm là đúng đắn.
- Ặc.
Cửu Dương Kính cảm thấy bẽ mặt khi không có bất kỳ đại cao thủ nào đứng về phía mình.
Và rồi hắn ta tìm đến Tư Mã Thác.
- Tư Mã huynh. Giúp ta. Võ công của ta không đủ để chống lại bọn chúng.
- Ta không nghĩ đó là chuyện mà người ngoài nên can thiệp.
- Làm sao huynh lại là người ngoài? Chỉ cần giúp ta khống chế tên đó. Chẳng phải chúng ta sắp thành thông gia sao?
Ánh mắt Tư Mã Thác lộ rõ vẻ thất vọng. Hắn nhìn vào khoảng không, lắc đầu.
- Ta đã nói là sẽ không can thiệp.
- Tư Mã huynh! Huynh định từ bỏ hôn ước sao?
Cửu Dương Kính kêu lên. Dường như hắn ta muốn loại bỏ Trần Bách Tùng bằng mọi giá. Tình hình sẽ leo thang nếu có thêm cao thủ đứng về phía hắn.
- Nếu phụ thân ta muốn giúp hắn, con sẽ đứng về phía thiếu chủ.
Tư Mã Anh nói. Nghe vậy, Tư Mã Thác cau mày. Và hắn thở dài.
- Ta đã định hôn ước này từ khi con còn chưa chào đời. Nếu con làm trái ý ta, ta sẽ từ mặt con.
- Những việc mà người lớn quyết định giữa …
- Nếu ta từ con, con sẽ không còn là con gái ta nữa. Vậy thì sao?
Nghe vậy, sắc mặt Cửu Dương Kính dịu lại. Cho đến lúc này, hắn ta vẫn chưa đạt được mục đích gì.
- Huynh đang bỏ rơi ta sao? Chẳng phải huynh đã nói sẽ giữ đạo nghĩa sao?
- Cửu Dương huynh là người ta đã chọn. Dù con gái ta có yêu ai, ta cũng không thể bội ước?
- Phụ thân muốn con kết hôn với người mà con không hề yêu?
- Phải. Vậy thì, hãy làm như vậy. Cửu Dương Sơn phải không?
Tư Mã Thác gọi Cửu Dương Sơn đang đứng sau phụ thân mình.
- Vâ… vâng!
- Một người ta đã hứa hôn từ trước khi con chào đời, một người con gái ta yêu thương. Không phụ thân nào thắng nổi con gái mình. Ta không thể tự mình quyết định.
- Cái … cái gì?
- Ta sẽ cho cả hai ngươi một cơ hội. Tuy nhiên, đây không phải lúc thích hợp, vậy nên hãy đến phủ An sau ba ngày nữa, ta sẽ xem xét ai phù hợp hơn.
- À …
- Ngươi không muốn làm thông gia với ta?
- Khô … không!
Khi Cửu Dương Sơn trả lời một cách uể oải, Tư Mã Thác nhìn Chiêu Vân Huy.
- Ta thất vọng về ngươi, nhưng đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi. Hãy đến đó sau ba ngày nữa.
Huyện phủ An là quê nhà của ngoại công Chiêu Vân Huy. Giọng nói của Tư Mã Thác dường như cũng dịu dàng hơn với hắn. Chiêu Vân Huy cúi đầu.
- Vãn bối đã hiểu.
- Hừm. Xong rồi chứ?
- Ta thích điều đó.
Trước lời nói của Tư Mã Thác, Tư Mã Anh lùi lại. Lão nhìn Cửu Dương Kính, lắc đầu.
- Chưa ai là con rể ta cả, nên ta sẽ không đứng về phía nào. Ta hy vọng vấn đề này được giải quyết êm đẹp. Đi thôi.
- A, phụ thân!
Vụt!
Tư Mã Thác ôm Tư Mã Anh, thi triển khinh công rời đi. Dường như hắn ta không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Đó cũng là phản ứng đúng đắn. Mặt khác, Cửu Dương Kính sững người khi thấy Tư Mã Thác bỏ đi. Lúc này, phụ thân Chiêu Vân Huy mới bước tới.
- Chúng ta nên kết thúc chuyện này?
Nghe vậy, Cửu Dương Kính tràn đầy tức giận, bình tĩnh lại và nói:
- Trần Gia Chủ. Ta sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Tất nhiên.
Xoẹt!
Cửu Dương Kính nghiến răng nghiến lợi và hét lên:
- Trở về tháp!
- Vâng!
Cửu Dương Kính dẫn thuộc hạ rời đi ngay lập tức. Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi nguy cơ đại chiến đã qua. Chuyện này suýt chút nữa đã biến thành một cuộc huyết chiến. Khi đám người Cửu Dương Kính đã đi khuất, Trần Bách Tùng quay lại, nhìn Chiêu Vân Huy, nét mặt thoáng buồn. Vẻ mặt vô cảm lúc trước đã biến mất.
- A!
Đúng lúc đó …
ẦM! ẦM!
Các thuộc hạ dưới trướng Trần Bách Tùng quây lấy hai người. Chiêu Vân Huy tự hỏi chuyện gì sắp xảy ra, thì tất cả bọn họ đồng loạt quỳ xuống, hô vang:
- Thuộc hạ bái kiến tiểu gia chủ Bạo Ảnh Bát Gia!
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook