Tối Thượng Kiếm Cảm
-
Chapter Chương 165: Báu Vật. (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 165: Báu Vật. (1)
Kho báu còn sót lại? Kiếm Thần? Báu vật truyền thuyết được cho là chí bảo võ lâm, Kiếm Thần Bí Kíp vang danh thiên hạ sáu trăm năm trước. Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân Trung Nguyên năm xưa, quả thật đã lưu lại vô số kỳ trân dị bảo.
‘Chẳng phải ngươi đã bảo đã ăn nó trước khi hồi quy?’
Cảm giác bị vứt bỏ cùng những ghi chép năm xưa vẫn còn in đậm trong tâm trí Vân Huy, như thể đã khắc cốt ghi tâm khi nhập vào thân thể này. Đây chính là chí bảo mà vô số kiếm khách, không, toàn bộ giang hồ đều thèm khát.
‘Vậy thứ này rốt cuộc là cái gì?’
‘Ta cũng đang thắc mắc. Bề ngoài thì nó giống hệt như trước. Những ghi chép mà ta tìm được năm xưa được làm từ vật liệu đặc biệt, có thể lưu giữ hàng trăm năm không hư hao.’
‘Hắn ta sao chép nhiều bản sao?’
‘Ta có thể khẳng định là không. Hay là hàng giả?’
‘Giả?’
‘Ngay cả trước khi ta hồi quy, cũng đã có không ít bảo vật giả mạo xuất hiện giang hồ. Mỗi lần như vậy, đều gây nên sóng gió một phen, huyết vũ tinh phong, cuối cùng mới phát hiện chỉ là đồ dỏm.’
‘Vậy chắc chắn là giả rồi.’
‘Chính xác. Dù hành động của ta đã thay đổi quá khứ, nhưng sự kiện then chốt dẫn đến việc Kiếm Thần Bí Kíp xuất thế vẫn chưa xảy ra. Thiên Vũ Thành không thể nào có được Kiếm Thần Bí Kíp thật.’
‘Nếu ngươi vẫn còn băn khoăn, chi bằng tự mình xem xét?’
- ... Đây có thực sự là bảo vật mà vãn bối đã nghe đến?
Chiêu Vân Huy giả vờ kinh ngạc, hỏi Thiên Vũ Thành.
Thiên Vũ Thành gật đầu.
- Tiền bối tìm được nó ở đâu?
- Ngươi chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm. Lão phu không ngờ lại tìm được nó ở Côn Lôn Sơn.
- Côn Lôn?
Côn Lôn Sơn, linh sơn tiên cảnh, nơi tọa lạc của Côn Lôn Phái nay đã thất truyền. Nghe vậy, Chiêu Vân Huy thầm nghĩ:
‘Hàng giả.’
‘Thật sao?’
‘Bảo vật thật sự nằm ở Thiên Sơn. Nếu tìm được ở Côn Lôn, chắc chắn là giả. Ta sẽ quay lại đó sau, lấy lại ghi chép. Hy vọng nó chưa rơi vào tay kẻ khác.’
‘Còn chuyện đó, ngươi lo lắng cái gì? Nhân tâm hiểm ác, lòng tham vô đáy.’
‘Cũng phải.’
Sau khi xác định đó là đồ giả, Chiêu Vân Huy lại tò mò về một điều khác. Côn Lôn Sơn là chốn linh thiêng, việc Thiên Vũ Thành tìm được bảo vật ở đó nghĩa là hắn ta đã tìm thấy nó sau khi Côn Lôn phái bị diệt môn.
Vân Huy liếc nhìn Thiên Vũ Thành.
- Chắc hẳn là sau khi Côn Lôn phái diệt môn.
Thiên Vũ Thành nhướn mày. Dù bị giam cầm, nhưng hắn ta từng là đệ nhất cao thủ Vô Song Thành, dường như hiểu ý Chiêu Vân Huy.
- Hình như ngươi nghĩ ta thừa nước đục thả câu, nhân lúc Côn Lôn gặp nạn mà trục lợi.
- ... Vãn bối xin lỗi nếu lời nói có phần mạo phạm.
- Nói thật, nếu lão phu còn võ công cái thế như xưa, ngươi đã không dám nói vậy.
Thật khó mà phản bác. Nếu Thiên Vũ Thành vẫn còn hùng mạnh như trước, Chiêu Vân Huy nào dám nói năng lỗ mãng như thế.
Thiên Vũ Thành thở dài, bất lực nói:
- Ta là hậu nhân Côn Lôn Phái.
- Hậu nhân?
- Sư tổ của ta, một trong những bậc khai sơn lập phái của Vô Song Thành, chính là đệ tử Côn Lôn Phái.
‘Lão ta là người của Côn Lôn?’
Đây là lần đầu tiên Chiêu Vân Huy nghe được chuyện này. Ai ngờ được một trong những người đứng đầu Vô Song Thành lại có nguồn gốc từ Côn Lôn phái đã thất truyền. Ngay từ đầu, nơi này vốn chẳng hề liên quan đến Đạo gia.
- Ngoài Thiên Vũ Thành Môn, ngươi là người đầu tiên biết chuyện này.
- Một vị Môn chủ xuất thân từ Côn Lôn. Quả là chuyện lạ.
- Nếu Côn Lôn phái còn hưng thịnh, đây sẽ là bí mật vĩnh viễn bị chôn vùi. Đó là lời thề mà sư tổ ta đã lập.
Giờ đây Côn Lôn phái đã diệt môn, lời thề năm xưa cũng chẳng còn ý nghĩa. Tuy nhiên, Chiêu Vân Huy không nghĩ Thiên Vũ Thành nhắc đến chuyện này mà không có mục đích. Hắn ta là người đã từng vượt qua cả danh tiếng của Côn Lôn Phái năm xưa.
- Tuy mối liên hệ với Côn Lôn đã bị cắt đứt từ lâu, nhưng lão phu vẫn canh cánh trong lòng sau khi hay tin họ bị diệt môn. Chẳng phải chúng ta nên làm gì đó cho họ sao? Dù gì, cội nguồn của ta cũng là từ đó mà ra.
- ... Vậy nên tiền bối đã đến Côn Lôn?
- Phải. Lão phu đến đó để tìm kiếm manh mối về hung thủ, nhưng ở Côn Lôn chẳng còn sót lại dấu vết gì. Hôm ngày xảy ra vụ thảm sát đó, trời mưa như trút nước. Có lẽ chúng đã nhân lúc đó ra tay. Ta không rõ vì sao chúng lại làm vậy, nhưng kế hoạch diệt Côn Lôn dường như đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.
Một môn phái hùng mạnh bị diệt môn chỉ trong một đêm. Qua mặt Huyết Giáo, Võ Lâm Minh và Vô Song Thành một cách tài tình, liệu có tồn tại một thế lực khủng khiếp như vậy?
Đang suy nghĩ miên man thì Thiên Vũ Thành giơ mảnh giấy lên.
- Trang giấy này ta tìm thấy trong một động thiên giống như Hải Minh Động ở Côn Lôn. Đó là nơi dùng để cất giữ tro cốt của những người đã khuất.
- Và tiền bối đã vào đó?
- Đúng vậy. Ta nghĩ đó là thiên ý. Hồn phách của những người Côn Lôn phái đã giao nó cho ta, để ta báo thù cho họ.
‘Oan hồn báo thù ... Lấy đồ vật từ Côn Lôn phái đã diệt vong, nghe cũng có lý. Nhưng hắn ta đã nhận được ủy thác trọng trách này, đã thực sự làm gì cho họ chưa?’
Nhận thấy sự nghi hoặc của Chiêu Vân Huy, Thiên Vũ Thành lộ vẻ mặt chua xót.
- Ngươi nghĩ ta lấy bảo vật mà không làm gì sao? Ta không thể làm thế. Ta đã âm thầm điều tra chân tướng vụ diệt môn Côn Lôn phái.
Điều này thật bất ngờ. Côn Lôn là cội nguồn của Vô Song Thành, sẽ chẳng ai trách móc nếu Thiên Vũ Thành nhận báu vật. Nhưng việc hắn ta âm thầm điều tra lại có ý nghĩa rất lớn.
- Tiền bối có phát hiện ra điều gì không?
Thiên Vũ Thành nghiêm nghị nói:
- Ta đã lặn lội tìm kiếm ở Côn Lôn mấy năm trời, và chỉ tìm thấy một thứ.
- Đó là gì?
- Liệu có ổn không?
- Hả?
- Sau khi ta phát hiện ra manh mối, không lâu sau thì kẻ giả mạo, à không, Mộc A Khắc đã xuất hiện.
‘Chẳng lẽ biết được sự thật sẽ gặp nguy hiểm?’
Chiêu Vân Huy nhìn quanh, không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào khác.
- Ở đây không có ai nghe lén được đâu.
Thiên Vũ Thành hít sâu một hơi, nói:
- Sau một thời gian dài tìm kiếm, lão phu đã tìm được một nhân chứng tận mắt chứng kiến Côn Lôn phái bị diệt môn.
- Thật sao?
Minh Kính Nhân là người sống sót cuối cùng của Côn Lôn phái, nếu biết được chuyện này, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
‘Có vẻ như cuối cùng lão già này cũng làm được chút gì đó.’ Tiểu Đàm thầm nghĩ.
‘Đây là cơ hội để ta thu phục Minh Kính Nhân, kỳ tài độc môn của Côn Lôn phái. Không thể bỏ lỡ.’
Chiêu Vân Huy thầm tính toán.
‘Đó chỉ là báu vật giả, đừng có hám lợi.’ Tiểu Đàm phản đối.
- Vậy tiền bối có biết bọn chúng là ai không?
Thiên Vũ Thành lắc đầu. Tìm được nhân chứng mà vẫn chưa tra ra hung thủ? Thật khó tin.
- Nhân chứng nói hắn ta nhìn thấy hàng chục hắc y nhân, cùng với thủ lĩnh của chúng. Hắn ta nói một trong hai con mắt của tên thủ lĩnh có Hoàng Kim Nhãn.
Hoàng Kim Nhãn? Chiêu Vân Huy không ngờ Hoàng Kim Nhãn lại dính líu đến chuyện này. Nếu chỉ có một kẻ sở hữu Hoàng Kim Nhãn, thì kẻ nào có bản lĩnh tàn sát nhiều cao thủ như vậy, kể cả Nam Thiên Kiếm Khánh?
Thấy Chiêu Vân Huy im lặng, Thiên Vũ Thành nói tiếp:
- Đây là manh mối vô cùng quan trọng. Ta chỉ cần tìm ra kẻ sở hữu Hoàng Kim Nhãn là được. Nhưng cuối cùng, ta đã không thể làm gì.
- ... Hình như có liên quan.
- Đúng vậy. Chúng dường như luôn phát hiện ra ta đang theo dõi. Và kết quả là như thế này đây.
Thiên Vũ Thành không khỏi cảm thấy chua xót. Nhưng Chiêu Vân Huy lại có một thắc mắc. Nếu kẻ có Hoàng Kim Nhãn có thể nhìn thấy dòng chảy nội lực như hắn, thì không lý gì lại bỏ sót một nhân chứng.
‘Có lẽ hắn ta bỏ sót vì trời mưa?’
‘Cũng có thể, nhưng ta nghĩ nhân chứng đó là mồi nhử. Nếu lão ta đã điều tra Côn Lôn nhiều năm, thì đó có thể là cái bẫy để xem ai đang điều tra vụ việc quá khứ.’ Tiểu Đàm phân tích.
‘Nếu đó là cái bẫy thì hành động cố ý để lộ Hoàng Kim Nhãn cũng là lẽ thường tình.’
‘Đúng vậy.’
‘Vậy hắn ta không phát hiện ra nhân chứng vì trời mưa to?’
‘... mưa to.’
Chiêu Vân Huy trầm tư suy nghĩ, Thiên Vũ Thành thấy vậy thì có vẻ bối rối.
- Sao vậy?
- Ngươi thật khác biệt.
- Hả?
- Thông thường, khi chí bảo võ lâm bày ra trước mắt, chẳng ai có thể che giấu lòng tham của mình. Điều này đúng với tất cả cao thủ giang hồ.
Phải, người bình thường trong giang hồ khi thấy bảo vật như vậy, ắt hẳn sẽ lộ rõ tham lam hoặc kích động la hét. Thiên Vũ Thành kinh ngạc cũng là lẽ thường tình, bởi vì Chiêu Vân Huy còn có những chuyện khác phải lo lắng.
‘Nhưng vì ta biết đây là đồ giả, cần gì phải giả vờ quan tâm?’
Thiên Vũ Thành nói:
- Ngươi không quan tâm đến bảo vật, mà là một chuyện khác.
Xem ra Vân Huy đã quá lơ là. Giờ mà hắn giả vờ quan tâm thì lại càng kỳ quái, vậy nên hắn nói:
- Nếu vãn bối không tham lam, thì vãn bối đâu còn là kiếm khách? Nhưng thèm muốn thứ của người khác thì có ích gì? Vãn bối chỉ đang lo lắng thôi.
- Lo lắng điều gì?
- Có Hoàng Kim Nhãn đứng sau Mộc A Khắc. Vì tiền bối còn sống, nên dù thế nào hắn ta cũng sẽ nhắm vào tiền bối.
Thiên Vũ Thành thở dài.
- ... Đó là lý do ta muốn cùng ngươi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
‘Ha! Giờ thì ta đã hiểu.’
Chiêu Vân Huy đã thấy kỳ lạ khi Thiên Vũ Thành yêu cầu thuộc hạ lui ra khi bề ngoài đây chỉ là cuộc gặp mặt để cảm tạ. Nếu có thiện ý, hắn ta muốn nhờ Trần Bách Tùng giúp đỡ. Nhưng không phải vì những kẻ đứng sau Mộc A Khắc, những kẻ đang nhắm vào hắn vừa mới lộ diện.
Thiên Vũ Thành biết Chiêu Vân Huy không ưa môn phái của mình vì cách hắn bị đối xử. Do tình thế cấp bách, hắn ta mới chọn cách này.
‘Đúng vậy, nhờ phụ thân ngươi sẽ dễ dàng hơn.’ Tiểu Đàm nói.
‘Dù mất hết võ công, lão ta vẫn là nhất phái chi chủ.’
Thiên Vũ Thành đưa cuốn sách cho Chiêu Vân Huy.
- Ta sẽ nói thẳng. Nếu ngươi hứa sẽ cùng phụ thân bảo vệ ta và môn phái, chúng ta sẽ cùng chia sẻ báu vật này.
- Giờ thì ngài mới lộ rõ bản chất thật.
Thiên Vũ Thành cười nhẹ.
- Tiểu bằng hữu thật thông minh. Đề nghị này không tồi, ngay cả với ngươi. Đây là cơ hội để chiêm ngưỡng kỳ bảo võ lâm được lưu truyền từ ngàn xưa.
- Kiếm Thần Bí Kiếp ...
Có một điều Thiên Vũ Thành không biết. Cuốn sách này là giả, và phụ thân hắn chẳng có lý do gì để làm tất cả những chuyện này. Chiêu Vân Huy mỉm cười.
- Vãn bối xin lỗi, nhưng vãn bối phải từ chối.
- Cái gì?
Lần đầu tiên, Thiên Vũ Thành mất bình tĩnh. Phản ứng đó cũng là lẽ thường tình, khi đây là canh bạc cuối cùng của hắn ta. Thiên Vũ Thành nhìn Chiêu Vân Huy.
- Tiền bối nghĩ bảo vật này là thật?
Thiên Vũ Thành cau mày trước câu hỏi đó. Vân Huy muốn nói thẳng đó là đồ giả, nhưng nếu làm vậy, hắn sẽ phải chứng minh. Hắn nghĩ như vậy là đủ rồi.
- Vậy vãn bối xin phép.
Chiêu Vân Huy xoay người định bỏ đi thì Thiên Vũ Thành gọi giật lại.
- Khoan đã.
- Vãn bối không còn gì để ....
- Ta hiểu rồi. Ngươi không tham lam vì nghĩ đây là đồ giả. Vậy thì hãy nhìn cái này.
Thiên Vũ Thành vội vàng mở cuốn sách ra, đưa cho Chiêu Vân Huy xem. Hắn nghĩ đó là đồ giả, xem làm gì ... hả?
Chiêu Vân Huy nhìn chăm chú vào cuốn sách, không thể rời mắt.
‘Cái gì đây? Đây là loại đồ hình gì?’
Không hề có chữ viết, chỉ toàn những nét mực loằng ngoằng như kiếm khí. Chúng đan xen tinh tế, huyền ảo đến mức khiến hắn rùng mình khi nghĩ đến sự tinh diệu của nó.
- ... Kiếm.
Thiên Vũ Thành mỉm cười.
- Chỉ nhìn vào đây mà đã cảm nhận được kiếm ý, xem ra kiếm đạo của ngươi cũng thâm hậu lắm.
- Đây ... đây là cái gì?
Đầu óc Chiêu Vân Huy quay cuồng khi nhìn vào cuốn sách. Nó phức tạp đến mức khó lòng phân biệt thật giả. Nhưng trong đó, có một thứ đang tỏa sáng rực rỡ.
- Ta đã nói rồi mà. Đây chính là Kiếm Thần Bí Kíp.
- Kiếm Thần Bí Kíp?
Không thể nào. Báu vật thật sự nằm ở Thiên Sơn. Hơn nữa, hắn đã tận mắt nhìn thấy nó.
Thiên Vũ Thành nói:
- Ngay cả ta học được cũng không ít từ cuốn sách này. Với thiên phú hiện tại của ngươi, e rằng khó mà lĩnh ngộ.
Chiêu Vân Huy không thể phủ nhận. Vô số kiếm khí đồ hình trong đó khiến hắn hoa mắt chóng mặt. Muốn lĩnh ngộ được nó, e rằng phải mất rất nhiều công sức.
- Ta có một ý tưởng. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ truyền thụ kiếm pháp cho ngươi tại đây ...
- Đợi đã. Tiền bối còn giấu giếm điều gì nữa?
Cả Chiêu Vân Huy và Thiên Vũ Thành đều nghe thấy một giọng nói, quay đầu lại thì thấy có người đang bước lên tầng ba.
Đứng trước mặt họ là một hắc y nhân mặc y phục Thiên Võ Môn.
- Ngươi là ai? Ta đã dặn không ai được ...
Chiêu Vân Huy giơ tay ra hiệu im lặng.
- Hắn ta không phải người của Thiên Võ Kiếm Môn.
Đan điền của Thiên Vũ Thành đã bị phế cho nên không thể cảm nhận được gì, nhưng Chiêu Vân Huy cũng vậy. Dù đã dùng nhãn lực quan sát, hắn vẫn không cảm nhận được chút khí tức nào từ người này, như thể hắn ta hòa làm một với không gian xung quanh. Nói hắn ta là cao thủ ẩn thân cũng không ngoa.
Chiêu Vân Huy vận chuyển trung đan điền để áp chế luồng nội khí này. Ngay cả khi dùng trung đan điền, hắn cũng chỉ cảm nhận được một luồng khí tức mỏng manh. Hắc y nhân này quả thực là cao thủ ẩn tức.
‘Ngươi đối phó được hắn ta không?’
‘Ta không chắc.’
Ngoài việc che giấu khí tức, Chiêu Vân Huy còn phải đến gần mới thấy rõ dòng chảy nội lực của hắn, vì hắn đang bịt mắt.
Hắc y nhân bất ngờ ra tay.
Vút!
Chiêu Vân Huy chắn trước Thiên Vũ Thành, rút Nam Thiên Thiết Kiếm ra đỡ đòn.
Hắc y nhân nhíu mày, vung đoản kiếm tấn công.
Vân Huy bước lên né tránh. Hắc y nhân xoay kiếm, chém vào vai hắn.
Choang!
Tiếng kim loại va chạm vang lên rồi cả hai bị đẩy lùi ba bước.
Cả hai tay? Trong tay trái hắc y nhân còn có một thanh đoản kiếm nữa.
‘Làm sao có thể?’
‘... Cao thủ.’
Chỉ khi đến gần, Chiêu Vân Huy mới cảm nhận được nội lực của hắc y nhân ngang ngửa, thậm chí còn hơn hắn. Nếu chỉ xét về nội lực, hắc y nhân mạnh hơn hắn. Nhưng Chiêu Vân Huy không hề bị lép vế, bởi vì hắn có Hoàng Kim Nhãn, có thể nhìn thấy dòng chảy nội lực.
- Thân thủ không tồi.
Hắc y nhân khen.
Chiêu Vân Huy phi kiếm tấn công, nhưng hắc y nhân đã dùng thân pháp tuyệt vời né tránh. Hắn quan sát dòng chảy nội lực trong mười bước di chuyển của hắc y nhân, rồi tiếp tục quan sát kỹ hơn. Sau đó, khi đã nắm bắt được quy luật, hắn tiến sát lại gần, nhắm thẳng vào đầu hắc y nhân.
- Hừ!
Hắc y nhân nghiêng đầu né tránh, kiếm của Chiêu Vân Huy chệch hướng.
Mục tiêu không phải là đầu, mà là tim.
Phập!
Kiếm của hắn đâm trúng ngực hắc y nhân. Hắn ta vội vã dùng cả hai vũ khí đỡ đòn. Y phục trên ngực bị xé toạc, Nam Thiên Thiết Kiếm bị bật ngược trở lại.
Hắc y nhân đá vào Chiêu Vân Huy, nhưng hắn đã nhảy lên né tránh.
Hắc y nhân nhíu mày.
- Ngươi là ai? Dù nhìn thế nào, nội lực của ngươi cũng không đúng.
Không sai, trừ khi hắc y nhân vượt qua được cảnh giới đó, hắn ta sẽ không cảm nhận được Tiên Thiên Chân Khí trong người Vân Huy. Và cho đến lúc này, hắn ta chỉ đánh giá nội lực của Chiêu Vân Huy dựa vào đan điền mà thôi.
- Ngươi không phải đối thủ dễ xơi.
- Ngươi cũng đã nói như vậy trước khi bị ta đâm trúng ngực?
Hắc y nhân cười.
- Ý ngươi là vết thương nhỏ này?
Sau đó, một chuyện khó tin đã xảy ra. Vết thương trên ngực hắc y nhân bắt đầu lành lại, mạch máu tự động nối liền.
‘Vết thương?’
* * *
TL: Có thể bớt đánh nhau được không, chưa được mấy chương lại gặp thêm cao thủ :)))
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook