Tối Tiên Du (Bản dịch full)
-
Chapter 66: Tối Tiên Du 66
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Bần tăng có lễ rồi." Tuyệt Sắc đạp thiền trượng bay lên ung dung: "Hai vị đạo sĩ các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi rồi sẽ về ngay... Ha ha ha."
Nói xong liền rời đi, Lâm Phiền vận chân khí, vẫn có thể vận được, bèn hét lớn: "Mở!"
Sợi Phục Ma Tác kia như có linh tính, siết một cái càng chặt hơn.
"Đừng làm bừa." Tây Môn Soái vội nói: "Thứ này gọi là Phục Ma Tác, là bảo bối được Phục Ma ông lão của Đại Vũ sơn dùng bí pháp độc môn chế ra, ngươi cứ dùng một phần chân khí, dây thừng sẽ siết chặt thêm một phần."
Lâm Phiền hỏi: "Vậy phải làm sao?"
"Tán đi chân khí, dây thừng sẽ lập tức biến mất."
Lâm Phiền nhìn xuống dưới, giữa không trung cao ngàn trượng, hỏi: "Ngươi bảo ta tán đi chân khí?"
"..." Tây Môn Soái nghẹn lời, Tây Môn Soái đang đứng trên Càn Khôn Quyển, là nhờ vào Càn Khôn Quyển. Còn Lâm Phiền dùng trúc kiếm, một khi tán đi chân khí, sẽ cắm đầu rơi xuống. Nhưng nếu cứ lơ lửng trên không, Phục Ma Tác sẽ từ từ siết chặt lại.
"Bần tăng có một cách, các ngươi có thể từ từ dùng pháp lực hạ xuống, đến khi đáp xuống mặt đất, ắt sẽ không cần hao phí pháp lực nữa." Giọng nói của Tuyệt Sắc từ xa vọng lại.
"Xuống!" Hai người vận chân khí, điều khiển Càn Khôn Quyển và trúc kiếm, Phục Ma Tác càng siết chặt hơn, hai người chịu đau cố gắng chèo chống, mãi mới đáp được xuống một sườn núi. Sau đó, sáu cái cây bao quanh sườn núi hiện lên Phạn văn, chính là Lục Tự Chân Ngôn của Phật môn: Án Ma Ni Bát Mê Hồng!
Ánh sáng lóe lên, mặt đất hiện ra một chữ "Vạn", Tây Môn Soái vận chân khí, rồi cả giận nói: "Đây là trận pháp gì? Sao lại không thể vận chân khí?"
Lần này Lâm Phiền đã gặp không ít người, nhưng kiến thức về tu chân giới vẫn còn rất kém, làm sao trả lời được câu hỏi mà ngay cả Tây Môn Soái không biết, đành nói: "Chẳng phải vừa hay sao, chúng ta không thể vận chân khí, vậy thì Phục Ma Tác có thể được giải trừ."
Tây Môn Soái giải thích: "Phục Ma Tác sẽ biến lại thành một sợi dây thừng bình thường, thử hỏi, chúng ta ngay cả chân khí không vận được, thì làm sao cởi nổi sợi dây này? Phục Ma Tác này được ghi trong bí điển của Ma Giáo, một ngàn năm trước, Tổng Hộ pháp của Ma Giáo từng truy đuổi một tội phạm trong giáo đến Đại Vũ sơn, ông lão Đại Vũ sơn đã đánh cược với vị Tổng Hộ pháp, nếu lão thắng thì tội của tên đệ tử kia sẽ được xóa bỏ. Tổng Hộ pháp đồng ý, hai bên giao đấu, vị Tổng Hộ pháp hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ ông lão Đại Vũ sơn lại có chiêu Phục Ma Tác này, do không đề phòng nên đã bị đánh bại. Tổng Hộ pháp hỏi đây là pháp thuật gì, ông lão Đại Vũ sơn bèn đáp, vốn không có tên, nhưng vì ngươi là người của Ma Giáo nên gọi nó là Phục Ma Tác không quá đáng. Có điều, Phục Ma Tác được ghi trong điển tịch lợi hại hơn cái này nhiều, có lẽ là do tu vi của người sử dụng."
Trong lúc nói chuyện, tinh quang của Phục Ma Tác đã tan đi, nó vốn chỉ là một sợi dây thừng bình thường được dùng bí pháp luyện chế trong mấy ngày để biến thành Phục Ma Tác. Tây Môn Soái và Lâm Phiền cùng ngã xuống đất, đối mặt với khốn cảnh, Tây Môn Soái ngược lại còn cười: "Thật không ngờ, có thể chiêm ngưỡng Phục Ma Tác, cũng coi như chuyến đi này không uổng."
"Lăn qua kia!" Lâm Phiền nói.
Tây Môn Soái nổi giận: "Ngươi mới lăn qua kia."
"Ta bảo chúng ta lăn đến bên tảng đá kia, nếu là dây thừng bình thường thì có thể mài cho đứt."
"Không..."
Lâm Phiền thắc mắc: "Hửm?"
"Mặt của ta..."
Tây Môn Soái mới nói được nửa câu, Lâm Phiền đã dùng sức ưỡn eo, khiến Tây Môn Soái úp mặt xuống đất bùn, Lâm Phiền đè lên lưng Tây Môn Soái, hắn phải nhổ cả cỏ dại và bùn đất trong miệng ra: "Đừng có động bừa, ta lăn. Chuẩn bị chưa?"
"Lăn!"
Tây Môn Soái lăn một vòng, đang định lấy hơi, Lâm Phiền lại ưỡn mông, đè hắn ngửa mặt xuống đất bùn lần nữa, Tây Môn Soái điên tiết: "Phải nói chuẩn bị đã chứ! Chuẩn bị, lăn!"
...
Tuyệt Sắc đáp xuống giữa không trung của Tự Tại Cốc, bốn phía núi rừng, hàng trăm con khỉ rậm rạp cầm đá tảng, bao vây lấy y. Giữa Tự Tại Cốc là một chiếc ghế đá, trên ghế đá có một người toàn thân đầy lông đang ngồi ngay ngắn: "Ngươi là kẻ nào, tại sao lại xông vào Tự Tại Cốc của ta?"
Tuyệt Sắc cười phóng khoáng: "Tôn Hầu Chân Nhân, ta là cháu của Thanh Thủy Chân Nhân, đến để lấy bộ da của Linh Nhi." Bần tăng có thuật Địa Thính, nằm rạp trên đất có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ xa, có điều chỉ nghe thấy người đang đứng trên mặt đất nói chuyện mà thôi.
Tôn Hầu đứng bật dậy, gãi gãi đám lông trên mặt: "Chết!"
"Chết!" Bầy khỉ đồng thanh hưởng ứng, vô số đá tảng từ trên trời giáng xuống đầu Tuyệt Sắc.
Tuyệt Sắc ngẩn người, chuyện này có hơi khác so với dự tính, nhưng tu vi của Tuyệt Sắc khá cao, một vầng Phật quang hiện ra sau lưng y: "A Di Đà Phật." Nhắc nhở huynh đệ, ngươi ăn chay, chúng ta cùng một phe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook