Tối Tiên Du (Bản dịch full)
Chapter 71: Tối Tiên Du 71

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Trấn Thiên Quan vô cùng khổng lồ và hùng vĩ, do Tây Châu dùng tư tưởng Pháp gia để trị quốc nên an ninh rất tốt, binh lính ai làm việc nấy, không có hiện tượng vòi vĩnh nhũng nhiễu. Trong ải có rất nhiều người bày hàng buôn bán, mặt hàng đều là những thứ mà quan nội và quan ngoại cần, ở bên cạnh tường thành Trấn Thiên Quan dán hơn mười tờ cáo thị truy nã, Lâm Phiền cố ý bảo Tây Môn Soái đi ngang qua, nhìn thấy bức họa của Tây Môn Soái, treo thưởng ba lạng bạc cho ai cung cấp tung tích của kẻ này.

"Ba lượng bạc?" Lâm Phiền ngồi bên xe cười đến vỡ bụng.

Tây Môn Soái thì nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng là người tu chân, lại đi cấu kết với đám chó săn của triều đình, quả là tội ác tày trời. Bản soái sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại Ma Giáo. Chúng ta đi thôi!"

"Ta đói rồi." Lâm Phiền xoa bụng.

Thuật cấm Điên Đảo Càn Khôn này có một khuyết điểm, không chỉ ẩn giấu được thân phận tu chân giả mà còn khiến người thi triển có đủ mọi nhu cầu sinh lý như người thường. Tây Môn Soái bất mãn nói: "Nhịn một chút đi!"

Lâm Phiền nói: "Nhịn nửa canh giờ để ra khỏi quan ải, sau đó lại hít gió Tây Bắc cho no bụng à?" Lâm Phiền gọi chung việc uống gió nuốt sương sau khi tịch cốc là hít gió Tây Bắc.

"Chúng ta là tu chân giả." Vừa dứt lời, ruột gan Tây Môn Soái đã kêu lên rột rột. Tây Môn Soái đành bất lực nói: "Bên kia có một quán rượu, nhưng ta không có tiền."

"Ra ngoài mà lại không mang theo tiền?" Lâm Phiền tỏ vẻ khinh bỉ, nhưng trong lòng lại có thêm vài phần thiện cảm với Tây Môn Soái, người như Tây Môn Soái ăn cơm còn cần dùng tiền à? Dùng một chút chướng nhãn pháp biến ra mấy lượng vàng cũng là chuyện đơn giản. Người của Vân Thanh Môn có môn quy không được lừa gạt người thường, còn người của Ma Giáo không bắt nạt kẻ yếu, coi đó là một niềm kiêu hãnh.

...

Có một quán rượu nằm rất gần quan ải, quán rượu chiếm một khoảng đất rất lớn, có tổng cộng hai tầng, tầng một đa phần là phu khuân vác, đám lính tráng qua đường. Tầng hai là nhã tọa, dùng bình phong để ngăn cách, che đi một nửa chỗ ngồi của mọi người. Bây giờ đang là giữa trưa, trong quán rượu người ra kẻ vào tấp nập, tầng một ồn ào tiếng nói chuyện, tiếng quát tháo, tiếng chơi quyền cứ như đang ở giữa một khu chợ. Lâm Phiền lại rất thích không khí này, trước năm chín tuổi, thứ hắn thích nhất chính là đi chợ phiên, đi bộ hơn mười dặm chỉ để đến khu chợ chen chúc một phen, đi dạo cả ngày mà cũng chẳng có tiền mua thứ gì.

Tây Môn Soái lại không thích sự náo nhiệt này cho lắm, khẽ chau mày. Lúc này, một tiểu nhị bước tới, cúi người nói: "Công tử, mời ngài lên lầu."

"Ừm!" Lâm Phiền gật đầu nói: "Kia, cho hắn một bát cơm trắng và một đĩa rau xanh."

Ai? Tây Môn Soái còn đang ngơ ngác, tiểu nhị đã chỉ tay về phía một chiếc bàn lớn có người ngồi: "Ngươi qua bên đó ngồi ghép bàn đi."

Tây Môn Soái nhìn lại quần áo của mình, vừa nghiến răng vừa cười làm lành: "Thiếu đông gia, thiếu phu nhân vừa mới qua đời, chúng ta phải ăn nhanh một chút để còn ra khỏi quan ải nhặt xác."

Lâm Phiền tát một cái lên mặt Tây Môn Soái: "Thiếu phu nhân là để cho ngươi bàn tán à? Hơn nữa, chết một thiếu phu nhân thì chẳng phải vẫn còn mười thiếu phu nhân khác hay sao?"

Chưa từng có ai dám tát Tây Môn Soái, hắn lập tức nổi giận, định trở mặt, đúng lúc này từ trên lầu hai có hai nam tử bước xuống, mặc áo vải, đeo đao, trông như người của công môn, nhưng trên cổ tay áo lại thêu hình mặt trăng, đó là dấu hiệu của Ma Giáo. Phía sau hai nam tử còn có một lão già, Tây Môn Soái khẽ cúi đầu, lòng thầm nghi hoặc, sao Thượng Cửu Cung hộ pháp và hai gã đệ tử tinh anh lại đi dạo quán rượu thế này?

Người của Ma Giáo không để ý đến Tây Môn Soái, lướt qua Lâm Phiền đi xuống lầu, một nam tử tiến đến bên cạnh một gã tiểu nhị, hạ giọng nói: "Nếu nhìn thấy thì lập tức đến chỗ Trương tướng quân báo cáo, tất sẽ có hậu tạ."

"Vâng." Thái độ của tiểu nhị rất cung kính, những người mặc y phục này mỗi quý đều thay đổi, số lượng luôn là mười người, là người do Hoàng đế Tây Châu đích thân phái đến Trấn Thiên Quan. Còn ông lão kia, có lẽ chính là khâm sai do Hoàng đế đích thân cử đến.

Lạ thật, Ma Giáo đang tìm thứ gì? Không, phải là đang tìm người nào đó. Lẽ nào biết ta sắp đi qua Trấn Thiên Quan? Tây Môn Soái thầm nghĩ trong lòng, rồi ngồi xuống chiếc bàn lớn.

Trên lầu hai không có nhiều người, lại rất yên tĩnh, các thực khách chỉ nói chuyện với nhau bằng giọng rất nhỏ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười duyên của nữ tử sau tấm bình phong. Lâm Phiền ra tay hào phóng, vừa đến đã thưởng một lượng bạc, vì vậy tiểu nhị dẫn hắn đến một nhã tọa sát đường. Lâm Phiền gọi năm món mặn... Mấy ngày nay, hít gió Tây Bắc đến phát ngán, thỉnh thoảng chỉ có thể tranh thủ nấu chút canh rau dại, miệng lưỡi nhạt thếch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...