Tối Tiên Du (Bản dịch full)
-
Chapter 73: Tối Tiên Du 73
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Có!" Lâm Phiền gật đầu, người đi đường không cần giấy thông hành là có thể tự do ra vào, chỉ khi vận chuyển hàng hóa mới cần giấy tờ, đây là vì mục đích thu thuế. Tây Môn Soái quen đường thuộc lối, đã sớm chuẩn bị sẵn giấy thông hành. Nhưng cửa quan đã bị phong tỏa, giấy tờ cũng vô dụng.
Thư sinh gật đầu, nói: "Làm phiền công tử, xin thứ lỗi."
"Ừm." Lâm Phiền gật đầu đáp lễ một tiếng, sau đó không để ý đến nữa, bắt đầu dùng bữa.
...
Sau bữa cơm, Lâm Phiền và Tây Môn Soái quay lại xe ngựa, Tây Môn Soái vẫn mang vẻ mặt bực bội, Lâm Phiền nói: "Nói chuyện chính đi, bây giờ phải làm sao? Ta đường đường là đệ tử danh môn chính phái, không thể để người khác biết mình ở cùng một kẻ xấu bị Ma Giáo truy nã."
Tây Môn Soái nhíu mày: "Không dễ xử lý rồi. Người của tà phái muốn vào quan ải thường sẽ đi xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, nhưng trong Thập Vạn Đại Sơn yêu vật hoành hành, vô cùng nguy hiểm. Một bên khác là Ma Sơn, tất nhiên không thể xông vào. Mà cửa Trấn Thiên Quan lại có pháp trận của Ma Giáo, pháp trận này không làm người bị thương, nhưng tu chân giả đi qua chắc chắn sẽ bị chủ trận phát giác. Ta rời khỏi Tây Châu đều dùng thuật Điên Đảo Càn Khôn để qua Trấn Thiên Quan. Không ngờ hôm nay lại bị phong quan."
Lâm Phiền trầm ngâm: "Biện pháp duy nhất chính là trong vòng một canh giờ, chúng ta giúp Ma Giáo bắt được cô nương trên bức họa, như vậy cửa ải sẽ được mở."
"Hừ, tại sao ta phải giúp Ma Giáo?" Tây Môn Soái vặn lại: "Sợ hắn làm gì, chẳng qua là cứ xông thẳng qua." Tây Môn Soái vẫn lo cho Lâm Phiền, bản thân hắn có khả năng xông ra ngoài, nhưng Lâm Phiền thì mười phần hết chín sẽ bị chặn lại. Không có Lâm Phiền giúp sức, sẽ chẳng có ai kiềm chế được đám đệ tử Tử Đồng Môn đang hầu hạ Thiên Niên Yêu Hồ.
Lâm Phiền chỉ tay: "Hử? Sao xe ngựa kia vẫn có thể xuất quan vậy?"
Tây Môn Soái nhìn mấy cỗ xe ngựa sau khi được kiểm tra đã rời khỏi quan ải, bèn nói: "Ta đi hỏi thăm một chút."
Rất nhanh sau đó, Tây Môn Soái đã quay về, vui vẻ nói: "Phong tỏa cửa ải chỉ cấm người đi bộ, không cấm hàng hóa. Chúng ta có giấy thông hành là có thể qua ải."
Lâm Phiền thắc mắc: "Không phải đang phong tỏa cửa ải à?"
"Tây Châu là đất của Pháp gia, người đi đường có thể tự do xuất quan mà không cần phí thông hành, nhưng nếu phong tỏa cửa ải với thương nhân một ngày thì họ sẽ bị tổn thất. Trừ phi có địch tình, nếu không thương gia vẫn có thể đi lại thông suốt."
Lâm Phiền khinh bỉ hỏi: "Hóa ra trước đó ngươi không biết à?"
"Ta làm sao mà biết được? Ta mới ra ngoài có một lần, là đến Tiểu Đông Châu." Tây Môn Soái nói: "Lúc đó ta đã cải trang thành một thư sinh, ngồi xe ngựa của thương gia để nhập quan."
Nói đến đây, thư sinh gặp trong tửu lầu bèn đi tới trước xe ngựa: "Hai vị hữu lễ."
Tây Môn Soái không động đậy, Lâm Phiền khách sáo chắp tay đáp lễ, thư sinh hỏi: "Gia phụ bệnh nặng, liệu có thể mời công tử đưa tiểu sinh xuất quan được không?" Dứt lời, y lấy ra một thỏi vàng: "Xin hai vị châm chước cho, gia phụ chỉ muốn gặp tiểu sinh lần cuối."
Tây Môn Soái có phần hồ nghi, nhưng đây muốn xuất quan chứ không phải nhập quan, chắc không phải là người bị Ma Giáo truy nã, nhìn Lâm Phiền chắc chắn sẽ làm người tốt giúp đỡ, quả là người của chính đạo... Quả nhiên Lâm Phiền nói: "Nguyên bảo không dám nhận, công tử xin mời." Trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, đương nhiên sẽ ra tay giúp đỡ.
Tây Môn Soái đánh xe, Lâm Phiền ngồi phía sau hắn, thư sinh lên xe rồi ngồi xuống cạnh Lâm Phiền, liếc nhìn hàng hóa trong xe. Lâm Phiền nói: "Đi thôi."
Sớm muộn gì cũng phải cho hắn một trận, Tây Môn Soái nghe không quen cái giọng ra lệnh của Lâm Phiền, bèn bắt đầu thúc ngựa, xe ngựa chậm rãi tiến về phía cửa ải. Lúc này, thư sinh rất thân thiện... Không, phải nói là quá thân thiện, tay phải gác lên vai Lâm Phiền, tay áo bên trái vươn ra, dường như ôm lấy cổ Lâm Phiền, thư sinh cất giọng nữ trong trẻo: "Không xuất quan, chuyển hướng đi Tây Châu."
Lâm Phiền khẽ cúi đầu, một lưỡi chủy thủ đang kề trên cổ họng mình, má nó chứ, gặp phải cướp đường... Không đúng, lại má nó chứ, kẻ này là nữ nhân, mười phần hết chín chính là nữ nhân bị Ma Giáo truy nã.
Trong lúc Lâm Phiền còn do dự, chủy thủ đã cắm vào đùi hắn, Lâm Phiền định hét lên thì bị thư sinh bịt miệng lại, thư sinh nói: "Đừng có la bậy, nếu không đừng trách ta không khách khí. Hiểu chưa?"
Lâm Phiền gật đầu, một viên đan dược từ trong tay áo trái của thư sinh rơi ra, được bóp nát thành bột rồi rắc lên vết thương trên đùi Lâm Phiền, máu lập tức ngừng chảy. Thư sinh nói: "Đi."
Tây Môn Soái nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại, liền phát hiện có điều không ổn, Lâm Phiền lườm hắn: Mau giải cấm thuật Điên Đảo Càn Khôn đi, lão tử muốn treo con mụ này lên cổng thành hai ngày. Đau thật đấy, sau khi bị cấm chế, cảm giác đau đớn đã hoàn toàn trở lại như người thường. Lâm Phiền nói: "Quay đầu xe, đi Tây Châu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook