Tối Tiên Du (Bản dịch full)
-
Chapter 74: Tối Tiên Du 74
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Vâng, thiếu đông gia." Tây Môn Soái dở khóc dở cười, nhưng rời khỏi pháp trận của Ma Giáo ở Trấn Thiên Quan là chuyện tốt, Tây Môn Soái bèn giả ngốc trước, quay đầu xe ngựa, tiến về phía Tây Châu, đến cửa ải vào Tây Châu, hai tên đệ tử Ma Giáo đứng ở hai bên, binh lính tiến lên hỏi chuyện, sau đó đối chiếu với bức họa.
Thư sinh tựa như kẻ có Long Dương chi hảo, cứ quấn quýt lấy Lâm Phiền, Lâm Phiền như cười như không, tay trái ôm lấy thư sinh, rồi sờ lên ngực y, định bụng véo mạnh một cái... Đúng lúc này, một cảm giác kỳ lạ ập đến ba hồn bảy vía của Lâm Phiền, cơ thể nhẹ bẫng, bàn tay như bị điện giật mà bật ra...
"Đi đi." Binh lính nói.
Tây Môn Soái nào biết sau lưng còn xảy ra những chuyện này, gã đánh xe ngựa rời khỏi Trấn Thiên Quan, tiến vào Tây Châu.
Vừa ra khỏi Trấn Thiên Quan, thư sinh đã mặt đỏ tới mang tai, tay trái bóp cổ Lâm Phiền, ấn hắn xuống xe ngựa, tay phải giơ chủy thủ lên, giận dữ nói: "Ngươi muốn chết à, dám giở trò với ta."
Tây Môn Soái vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ tên nhóc Lâm Phiền này còn biết nhân cơ hội chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta. Cũng gần rồi, chắc đã ra khỏi phạm vi pháp trận, có thể giải cấm pháp Điên Đảo Càn Khôn.
Lâm Phiền đỏ bừng cả mặt, vội lắc đầu giải thích: "Ta không biết, ta chưa từng sờ qua, ta vừa sờ phải cái gì... Ta chẳng làm gì cả." Hoàn toàn ăn nói lộn xộn.
"Câm miệng." Thư sinh buông Lâm Phiền ra, ném thỏi vàng vào trong xe ngựa, rồi xoay người nhảy xuống.
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền: "Ngươi đã làm gì?"
Đầu óc Lâm Phiền vẫn còn trống rỗng: "Khó nói lắm, chỉ là cảm giác rất tuyệt."
Tây Môn Soái còn định hỏi tiếp thì một giọng nói vọng tới: "Phi Tuyết, chơi đủ rồi thì về đi."
Thư sinh vốn định rời khỏi đường chính để đi lối rẽ, nghe thấy lời này liền đứng khựng lại: "Nam Cung bá bá?"
Vừa dứt lời, lão già của Ma Giáo kia đã đáp xuống cách xe ngựa năm trượng, đứng đối diện với thư sinh Phi Tuyết: "Phải."
Phi Tuyết lắc đầu: "Nam Cung bá bá, ta sẽ không về Ma Giáo."
Nam Cung hộ pháp nói: "Sinh là người Ma Giáo, chết là quỷ Ma Giáo, Cung chủ, phụ thân ngươi cũng rất lo lắng cho ngươi."
Phi Tuyết khinh thường nói: "Hừ, phụ thân ta? Chẳng lẽ tỷ tỷ ta không phải con gái của ông ta à? Mười năm trong băng lao, ông ta có điểm nào giống một người cha?"
"Tỷ tỷ của ngươi tư thông với tà nhân, mười năm đã là Ma Quân khai ân."
"Người đó từng cứu tỷ tỷ ta, Ma Giáo không phải có câu lấy ơn báo ơn à? Tỷ tỷ ta thả hắn đi, chẳng phải rất bình thường ư?"
Nam Cung hộ pháp nói: "Bởi vì tình có thể thứ nên mới chỉ là mười năm băng lao, nếu không đã bị chém đầu ngay lập tức."
Tây Môn Soái ghé sát vào Lâm Phiền, hạ giọng nói: "Nam Cung Vô Hận, Tả hộ pháp của Nghịch Thiên Cung thuộc Thượng Cửu Cung, Cung chủ Nghịch Thiên Cung tên là Thượng Quan Cừu, đây chắc là tiểu nữ nhi của ông ta, tên Thượng Quan Phi Tuyết, tỷ tỷ của nàng tên Thượng Quan Phi Tuyết, bọn họ là chị em song sinh. Nghe đồn Thượng Quan Phi Tuyết văn tĩnh, có phong thái của danh gia khuê tú, không ngờ Thượng Quan Phi Tuyết lại tinh nghịch phá phách, to gan lớn mật đến vậy."
Lâm Phiền hạ giọng: "Lạ thật, không phải nên đánh ngất chúng ta trước rồi mới nói chuyện à?"
"Đúng vậy... Không hay rồi." Tây Môn Soái nhìn lòng bàn tay, chữ "cấm" đã biến mất, đã hết thời gian.
Nam Cung Vô Hận và Thượng Quan Phi Tuyết cùng quay đầu nhìn sang, Lâm Phiền hỏi: "Bây giờ chúng ta giả vờ ngủ có được không?"
"Ngủ cái đầu nhà ngươi, không đánh lại, chạy mau." Tây Môn Soái hất nón ra, lấy ra Tử Ngọ Càn Khôn Quyển, hắn quá hiểu năng lực của Nam Cung Vô Hận, vừa ra tay đã là đại chiêu: "Tử Ngọ Càn Khôn Loạn!"
Gần như ngay lập tức, vô số Càn Khôn Quyển bay lượn đầy trời trong phạm vi năm dặm. Nam Cung Vô Hận quát lớn một tiếng, chân khí toàn thân tăng vọt, sóng xung kích cực lớn thổi bay xe ngựa, những chiếc Càn Khôn Quyển tấn công hắn đều không thể tiến vào phạm vi ba trượng quanh thân.
Lợi hại như vậy à? Tây Môn Soái quay người bỏ chạy, rồi nhìn lại Lâm Phiền... Đâu mất rồi? Mẹ kiếp nhà ngươi, chạy nhanh quá vậy? Nam Cung Vô Hận này là cao thủ đệ tam của Ma Giáo, còn lợi hại hơn cả Cung chủ Thượng Quan Cừu vốn dĩ không thể đánh thắng. Còn về việc có trốn thoát được hay không...
Nam Cung Vô Hận thấy Tây Môn Soái thì sững người một lúc, thu lại thế công, mắt nhìn theo bóng Tây Môn Soái chạy xa mà không đuổi theo, Nam Cung Vô Hận khẽ thở dài. Nam Cung Vô Hận này là đệ tử của tiền Ma Quân, có quan hệ sư huynh đệ với Tây Môn Soái, sao hắn có thể gây khó dễ cho sư đệ của mình được. Hơn nữa, Ma Quân có mật lệnh, không được làm tổn thương hay gây khó dễ cho Tây Môn Soái nên hắn đã không ra tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook