Trở Thành "Nam thần" Nữ Nhân
Chương 34: Minh Chủ thích nhìn trộm rồi chạy

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Lá màu xanh -

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Ngày thứ hai sau khi tuyên bố tân dược, Hạ Lẫm đem dược phẩm giao cho An Nhàn rồi rời khỏi núi Tư Du, trở về thành phố Thương Minh để xử lý công việc.

An Nhàn rãnh rỗi quản lý hoa điền của mình, dựa theo chủng loại và chất lượng để lập kế hoạch lại lần nữa. Hơn mười mẫu hoa điền, trong đó một phần ba chủng loại hoa cỏ có linh khí được cô đào tạo đã trưởng thành đến đời thứ ba. Còn những cây còn lại đến đời thứ hai đều được cô trồng thành bồn hoa rồi bán ra ngoài thị trường. Không lâu sau đó, toàn bộ hoa cỏ bên trong vườn đều được đổi thành mầm non mới trồng.

An Nhàn tỉ mỉ đào tạo thành công Hồi Tiên Thảo và Tinh Vẫn chuyển hóa thành linh phẩm sơ cấp. Tuy rằng số lượng rất thưa thớt nhưng chúng có thể đề cao phẩm chất khác của cây. Thứ nhất là có thể hấp thụ được linh khí bên ngoài để nuôi dưỡng đất trồng. Thứ hai là sau khi hoa nở, sẽ có vô số lông vũ kết thành quả tròn, theo gió phiêu tán, dung hòa vào trong nhụy của cây khác, có khả năng trợ giúp nâng cao sức sống của chúng.

Bận rộn cả một buổi sáng, loay hoay với mấy trăm gốc hoa cỏ, An Nhàn nhìn qua những bồn hoa được trưng bày chỉnh tề trong sân rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến cô nhi viện. Tình trạng của bọn họ coi như cũng khá ổn, nhưng quang cảnh lại quá mức vắng vẻ. Trong sân chỉ có mấy cây đại thụ lẫn cỏ dại thưa thớt.

Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn cô không có cách nào chữa khỏi hết bệnh tật cho những đứa trẻ kia, nhưng có thể dùng hoa cỏ ẩn chứa linh khí để cải thiện hoàn cảnh xung quanh, thay đổi một cách âm thầm lặng lẽ mà điều trị khả năng hoạt động của bọn họ.

Nghĩ đến đây, An Nhàn lập tức chọn ra một trăm bồn hoa cỏ, gọi một chiếc xe vận tải tới rồi chạy thẳng đến cô nhi viện.

Khi xuất phát thì cũng đã là đêm khuya cho nên An Nhàn chỉ thông báo cho viện trưởng một tiếng rồi tự mình ra tay bố trí thật tốt. Lại trích ra mấy miếng đất, sau đó đưa cho viện trưởng mấy bao hạt giống nhỏ để sau này cho bọn trẻ có thể tự do gieo trồng.

Chờ đến sáng ngày hôm sau lúc bọn trẻ đã tỉnh dậy, khi đẩy cửa sổ ra chính là một bầu trời tràn đầy màu sắc, nhiệt liệt nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, theo gió mà tỏa ra muôn ngàn sức sống.

An Nhàn không hề ngủ lại trong cô nhi viện mà tảng sáng ngày hôm sau cô liền trở lại núi Tư Du. Bận rộn cả một ngày nhưng lại không có chút nào mệt mỏi, ngược lại thân thể càng tràn đầy năng lượng, vì thế nên cô chuẩn bị điều chế trước tân phẩm chuẩn bị tuyên bố tháng sau.

Ban ngày xử lý hoa điền cô phát hiện ra nhiều Nhục Trầm Tê đã nở hoa, loại này cánh hoa rất dày, thường có thể ăn trực tiếp. Hương vị của nó ngọt ngào tinh tế, cực kì thích hợp để ủ rượu.

Tân dược mấy lần trước đó được tuyên bố đều thuộc loại giải trí, dường như có chút không đàng hoàng, cô nghĩ bây giờ cũng nên luyện chế vài loại dùng cho cường hóa thân thể rồi.

An Nhàn hái Nhục Trầm Tê rồi tỉ mỉ xử lý một phen, cất chúng vào trong vò rồi bịt kín lại. Cô gọi Trảo Nha ra rồi hợp lực xây xong một hầm rượu dưới mặt đất tại biên giới trận pháp, đem hơn năm mươi vò rượu để vào đó.

Tại hậu cần căn cứ Sa Long, bộ trưởng Mạnh Châu đang chỉ huy thủ hạ thử nghiệm từng loại mẫu thuốc đến từ nhiều nơi khác nhau. Liên tục năm ngày, thí nghiệm gần ngàn loại dược vật, nhưng chân chính khiến hắn vừa ý lại chưa đến ba mươi loại.

Kho dự trữ thuốc của quân đội không thiếu gì các loại thuốc, hơn nữa mỗi năm đều sẽ đổi mới. Nhưng loại tân dược mà bọn họ thiếu bây giờ chính là loại phù hợp với chiến đấu và có tác dụng đặc biệt. Đa số dược vật trong nhiều lần giao chiến đã bị đối thủ biết rõ, có khả năng tạo nên tác dụng càng ngày càng nhỏ đi.

Đáng tiếc tốc độ nghiên cứu phát minh dược vật mới mãi không có chút tiến triển, bên cạnh đó thực lực những y sĩ, dược sĩ trong đoàn đội cũng là tốt xấu lẫn lộn. Có một số dược vật có hiệu quả khá tốt, nhưng chất lượng lại không tốt, thậm chí còn rất khó coi; có một số thì phẩm chất rất tốt, nhưng lại không thực dụng; còn có một số ít còn lại là không có cách nào sản xuất với số lượng lớn, hao phí rất nhiều tiền tài nhưng lại chỉ có thể làm ra được hai ba phần.

Bộ trưởng Mạnh Châu thật muốn nói với bọn họ một câu: Đồ ăn hại, toàn bộ đều là kẻ ăn hại!

"Biến sắc? Giả chết? Phun sương?"

Mạnh Châu chỉ vào danh sách, chửi ầm lên, " Phun phun phun, phun cái cọng lông! Đây đều là đồ chơi của bao nhiêu năm trước rồi hả?!"

Sĩ quan phụ tá ở phía trước lau nước miếng trên mặt, rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, cực kì bình tĩnh mà tiến lên phía trước:"Thuộc hạ cảm thấy cái dược vật Biến Sắc kia vẫn có chút tác dụng đấy, thích hợp để ẩn nấp."

Mạnh Châu bừng bừng phẫn nộ:"Vừa rồi cậu không thấy thí nghiệm à? Người lính kia biến mình thành màu phân nhưng cũng không thể che dấu được chấn động tinh thần lực của cậu ta lẫn một thân mùi hôi khai nồng nặc!"

Sĩ quan phụ tá: "..."

Rõ ràng là sắc màu của cảnh vật xhung quanh, làm sao lại là màu của phân rồi...

Mạnh Châu nhìn thời gian, trên mặt đày lạnh lẽo, nói:" Tiếp tục thí nghiệm, hôm nay phải đem toàn bộ những dược vật này thí nghiệm một lần cho tôi! "

Sĩ quan phụ tá nhìn binh sĩ đang huấn luyện trong sân kia, lại nhìn mấy cái hòm thuốc chồng chất như núi bên cạnh một chút, không tự chủ được mà giật giật khóe miệng.

Đúng lúc này, một người binh lính vào báo cáo:" Bộ trưởng, ngài Hạ Lẫm phái người đưa hàng mẫu tới sở nghiên cứu Thương Minh."

"Hả?"

Mạnh Châu dừng một chút, đang muốn mở miệng thì lại nhận được báo cáo của một binh lính khác:"Bộ trưởng, đại sư Văn Thái phái người đưa đến rồi. "



Mạnh Châu phút chốc đứng dậy, hạ lệnh:" Nhanh, mau đem dược của đại sư Văn Thái tới!" Dừng một chút, ông ta lại bổ sung, "Còn có dược của sở nghiên cứu Thương Minh nữa."

Cũng chỉ được một lúc lâu, mấy người lính liền ôm hòm thuốc đi vào sân huấn luyện.

Mạnh Châu không thể chờ đợi được mà đem cái hòm thuốc có hiệu "Văn Thái" mở ra, xem thoáng qua hết giới thiệu của một vài loại dược vật. Sau đó ông ta vô cùng mừng rỡ mà gọi mấy tên lính tới, ra lệnh cho bọn họ lập tức thí nghiệm.

Kết quả thí nghiệm khiến cho mọi người vô cùng hài lòng. Bảy loại dược vật, không có dược vật nào là không hoàn mỹ.

Mạnh Châu chậm rãi vỗ vỗ cái hòm thuốc, mặt mày hớn hở nói:" Tốt rồi, để cho các binh sĩ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại thử nghiệm những dược vật khác."

"Còn có dược vật của sở nghiên cứu Thương Minh..." Sĩ quan phụ tá còn chưa nói xong thì Mạnh Châu đã đi xa. Anh ta lắc đầu rồi hạ lệnh cho binh sĩ đem cái hòm thuốc tốt chuẩn bị cho ngày mai tiến hành thí nghiệm.

Cái hòm thuốc của An Nhàn cùng hòm thuốc của sở nghiên cứu Thương Minh đều bị gom lại cùng chỗ với các hòm thuốc khác...

Lúc này, khu bình luận chính của Hoa Hoa Thế Giới đang tiến hành một trận so đấu kịch liệt về cấp độ cân nặng. Tại dòng giới thiệu công dụng của tân dược Ý Hành Vân, An Nhàn đặc biệt ghi chú giới hạn cao nhất của trọng lượng cơ thể là 150kg. Nhưng mà nếu cô không ghi chú thì còn đỡ, đằng này ngược lại cái tiêu chuẩn kia đã làm khơi dậy lòng phản kháng mãnh liệt của những tên béo trong nhóm Hoa hữu.

Có người thét cao:【 Thể trọng của tôi là 159kg, chớ tranh giành với tôi, tôi muốn vì béo mà ra mặt! 】

【 Anh mới 159kg mà giỏi à! Tui đến tận 170kg đây này! 】

【 Nói miệng không có bằng chứng, đối chiếu xem ai béo hơn ai! 】

【 So thì so! 】

Chúng hoa hữu nhao nhao ồn ào, đều tỏ ra ai mới là người béo nhất thì sẽ đem phần dược vật đấu giá đầu tiên tặng cho kẻ đó. Vì vậy, các loại ảnh chụp các tư thế lần lượt được upload. Tại nơi này là thời đại các sản phẩm giảm béo thịnh hành, những người thật sự vượt chỉ tiêu béo thật ra cũng không có nhiều. Nhưng sau khi đăng ảnh chụp lên thì mọi người mới phát hiện: Trên đời rõ ràng còn rất nhiều người không thích giảm béo, luôn luôn coi mập mạp mới là đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương