Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
-
Chapter 253: Tương Lai Bất Định (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
The Novel’s Extra
Chương 253: Tương Lai Bất Định (1)
Jin Sahyuk quan sát chuyển động của con thỏ. Ma lực hắc ám từ nó tuôn ra như suối. Cùng với đó, bộ lông của nó, thứ vốn là màu xám xịt, dần dần chuyển thành màu đen. Đôi mắt đỏ như máu của nó nổi bần bật so với cả cơ thể màu đen của nó nhìn chòng chọc vào Jin Sahyuk.
Jin Sahyuk vừa chứng kiến con quái vật biến hình vừa âm thầm mở rộng phạm vi của mình. Bức Tường Thứ 3, thứ chỉ vừa mới lúc nãy đã cản Gato trốn thoát, mở rộng ra hơn để bao quanh hết toàn bộ khu vực xung quanh họ.
“…Đây là cái gì?”
Hiện tượng kỳ ảo khiến cho Gato giật mình bởi nó chưa từng nhìn thấy chuyện gì giống như thế trước đây. Jin Sahyuk nở một nụ cười kiêu ngạo thay vì đáp lời. Với việc hình thành phạm vi của mình được hoàn tất, giờ đây cô ta chắc chắn rằng con quái vật này không có cửa đối với cô ta.
“Đừng có làm loạn lên nữa và đi chết đi.”
Jin Sahyuk khoanh tay nói. Gato bị tông giọng trịch thượng của cô ta làm cho tức giận. Kẻ duy nhất được phép cư xử kiêu ngạo trước mặt Gato chính là ‘Quốc Vương’.
Guooo….
Ma lực của Gato cuộn lại thành một cơn bão, để lại một vết cắt nhỏ trên má Jin Sahyuk.
“Vì Quốc Vương—!”
Gato vừa gào lên vừa phóng về phía Jin Sahyuk. Tuy vậy, mặc dù nó nhắm một cách chính xác về phía Jin Sahyuk, nó không thể nào chạm đến cô ta. Khoảng cách giữa cả hai không giảm đi, mặc cho nó có cố chạy như thế nào chăng nữa.
Nhìn Gato chạy về phía mình từ khoảng cách không thể chạm tới được, Jin Sahyuk tuyên bố, “…Ta cũng là vua.”
Không gian tự mình đáp lại giọng nói của bề trên của cô ta. Những thanh sắt vọt thẳng lên từ mặt đất nơi Gato đang đứng. Nó bật lên để tránh chúng, nhưng một mớ dây xích đột nhiên xuất hiện rồi bay thẳng về phía nó. Gato đánh một vòng ở trên trời để thoát khỏi mớ xích. Rồi nó lại một lần nữa nhắm đến Jin Sahyuk.
“Vậy thì, ngươi nên tự thấy rằng bản thân mình may mắn đi.”
Đến lúc đó Jin Sahyuk mới bỏ tay mình ra, sức mạnh ma thuật tụ lại ở xung quanh cô ta giờ đây giải phóng ở đôi tay. Sức mạnh ma thuật được tập trung lại không bắn ra, mà thay vào đó, chúng được dùng để củng cố ‘phạm vi’ của cô.
‘Phạm Vi Của Vua’ thay đổi hình dạng theo như mong muốn của Vua. Mặt đất bị xé toạc ra và được nâng lên để tạo thành những hình khối, thứ sau đó biến thành những lưỡi dao sắc nhọn phóng thẳng về phía Gato.
─Cạch!
Tuy nhiên, những hình khối của cô ta không thể xuyên qua được vỏ bọc của Gato. Gato nhếch mép cười. Bất ngờ thay, Jin Sahyuk cũng vậy. Trước cả khi Gato có thể tiêu hóa được ẩn ý sau nụ cười của cô ta, những hình khối mắc vào trong vỏ bọc của nó phát nổ. Những lưỡi dao vỡ vụn thành những mảnh nhỏ và Gato co rúm lại vì đau đớn ở giữa làn khói và hơi nóng.
“─!”
Giận dữ, Gato giải phóng ma lực của mình. Dòng xoáy ma lực làm tan chảy những hình khối và làm cho làn khói bốc hơi hết đi.
Sau đó Gato đẩy bản thân mình lên giữa không trung.
Cả cơ thể nó tỏa ra dòng chảy ma lực đáng quan ngại. Mỗi một mạch máu trong cơ thể nó được đong đầy ma lực.
“…Tới đi.”
Gato vụt về phía trước cùng với một tiếng hét. Làn sóng xung kích từ chân nó vang dội khắp mọi hướng. Lần này, ngay cả ‘Phạm Vi Của Vua’ cũng không đủ sức cản nó lại. Trong một khắc, Gato đã đến trước mặt Jin Sahyuk và tung một nắm đấm về phía cô ta.
“Ư ặc─!”
Jin Sahyuk dùng cánh tay của mình để che chắn cho bản thân khỏi cú đấm của nó.
Tuy nhiên, bởi vì xương cốt của cô yếu ớt hơn Gato rất nhiều, cánh tay của cô dễ dàng bị gãy làm đôi như một cái củ cải. Ngay lập tức, cú đá của Gato tung đến. Cú đá có sức mạnh của cặp chân của con thỏ đã nghiền nát cả nửa người dưới của Jin Sahyuk.
“Khặc!”
Cảm giác như thể một quả bom nguyên tử đã nổ ở trong cơ thể cô. Đôi mắt của cô mở lớn trong cơn sốc, và cả đống máu phụt ra từ miệng cô.
Cô đã phạm phải một sai lầm chết người khi để cho con thỏ đến gần mình. Cô lẽ ra không nên để con quái vật này tấn công mình ở một khoảng cách gần như thế. Nhưng sao mà chỉ một con thỏ lại sở hữu nhiều sức mạnh như thế này cơ chứ…?
Nhưng đã quá trễ để hỏi câu hỏi như thế rồi.
Bằng một nụ cười tươi tắn, Gato đặt tay ở quanh cổ Jin Sahyuk, và, rắcccc─! …bẻ gãy đầu cô. Cái xác không đầu nhũn đi rồi đổ rạp xuống sàn. Không có một tiếng thét nào, không có một sự kháng cự nào. Gato nở một nụ cười mãn nguyện cùng với cái đầu của Jin Sahyuk ở trong tay mình.
“Đã kết thúc rồi.”
Gato nghĩ.
Tuy nhiên.
“…Một con quái vật chẳng khác gì một tên hề khi ở trong phạm vi của ta.”
Một giọng nói truyền xuống từ phía bên trên. Bị giật mình, Gato nhanh chóng chuyển hướng nhìn lên trên trời. Jin Sahyuk đang đứng ở đó, nhìn xuống Gato bằng một cặp mắt đầy sự kiêu căng.
“Màn trình diễn thú vị đấy, Tên Hề.”
“Đồ─ con─ người─ chết─ tiệt─!”
Gato hung tợn giải phóng sức mạnh ma thuật của mình.
ĐOÀNGGGG—!
Jin Sahyuk không có vẻ gì là để tâm đến vụ nổ đã làm hư hại vài phần phạm vi của mình.
Tzzzzzt….
Một tia sáng xuất hiện từ cái xác giả của Jin Sahyuk, thứ mà Gato đã nghiền nát thành từng mảnh. Khoảnh khắc Gato xoay người lại, tia sáng biến thành sợi xích quấn quanh nó và cổ của nó. Cùng lúc đó, những cây lao, thanh kiếm, mũi tên, và những chiếc rìu bay thẳng lên trời. Những vũ khí đó đều chĩa về phía Gato.
“Bây giờ, đã đến lúc trừng phạt rồi.”
Jin Sahyuk nhẹ nhàng vẫy tay. Những tên lính của cô ta ngay tức khắc tuân lệnh. Mớ vũ khí đổ xuống Gato như cơn mưa đá. Khi chúng đã chạm đến con quái vật, mỗi một thứ lại gây ra cho nó một kiểu giết khác nhau. Nổ, đâm xuyên qua, đóng băng, hoại tử, ngạt thở, tê liệt, phanh thây….
“….”
Không mất bao lâu để con thỏ ngã gục xuống nền đất. Những loại vết thương khác nhau phủ kín cơ thể nó. Cái chết đang ở rất cận kề và Gato chỉ còn đang thoi thóp.
Jin Sahyuk chậm rãi bước về phía nó.
“…Ta chính là người sẽ kết liễu Hắc Liên Hoa.”
Cô ta nói, với một thanh kiếm sắc bén ở trong tay.
“Vậy nên hãy nói với nhà vua của ngươi rằng…”
Một nụ cười nở rộ trên gương mặt của cô ta trước kẻ thù đang yếu đuối ở dưới chân cô ta.
“…đừng có can thiệp vào.”
Choangg!
Lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim của Gato. Gato hấp hối một lúc trước khi trút hơi thở cuối cùng.
“…Ha.”
Đúng lúc đó, gương mặt của Jin Sahyuk căng lên.
‘Phạm Vi Của Vua’ của cô ta được giải phóng, và Jin Sahyuk ngã xuống đất.
‘Suýt soát đấy.’ Cô ta nghĩ.
Không có chút sức lực nào còn lại trong cơ thể cô ta. Đây rõ ràng là sự kiệt quệ sức mạnh ma thuật. Cô ta đã tưởng rằng lũ quái vật dạng người sẽ yếu ớt lắm… vậy nhưng chúng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với cô ta tưởng.
Cô ta nhắm mắt thở dài một tiếng.
Gương mặt của một người hiện ra bên dưới mí mắt của cô ta. Bực mình, Jin Sahyuk lại mở mắt ra lần nữa.
“…Khốn kiếp.”
Kim Hajin. Kim Hajin. Kim Hajin.
Cô không thể nào ngừng nghĩ về cái tên đó được.
“Làm sao mà cậu lại biết?”
Jin Sahyuk rất muốn hỏi. Cô thắc mắc đến chết đi được. Làm sao mà cậu ta lại biết đến ‘Puharen’?
Cô ta phẫn uất vì không thể đối chất cậu được.
“Haaa….”
Không lâu về trước, cậu ấy đã đẩy cô đến bờ vực cái chết.
Cô đã cầu xin cậu ấy tha mạng.
Mỗi một khi cô ta nhớ lại ký ức ám ảnh đó, cơ thể của cô lại run rẩy dữ dội. Cô tức giận với bản thân vì đã quá sợ hãi trước Kim Hajin suốt bấy lâu nay.
Cô xấu hổ nhắm mắt lại.
Jin Sahyuk ngất đi.
Lần này, Kim Hajin đã không xuất hiện.
**
Lũ quái vật trên toàn thế giới đã bắt đầu gia tăng, trở nên bạo lực và hung hăng hơn.
Không chỉ có đội quân 30 triệu quái vật mạnh mẽ hành quân qua phía bắc Châu Phi.
Tôi không thể làm gì trước sự xuất hiện bất ngờ của ‘đống quái vật hỗn loạn’. Tôi chỉ nhanh chóng đến xưởng làm việc của Bộ Cơ năng Cấp thiết ở dưới lòng đất được xây dựng ở đâu đó gần biển nam, cùng với Yoo Yeonha.
“Lấy bất cứ thứ gì mà cậu cần đi.”
Xưởng làm việc được chất đầy những vũ khí tuyệt vời, bao gồm cả những chiếc máy bay không người lái đáng giá cả triệu won mỗi cái, những máy bay tàng hình giống với cái F-22, mấy chiếc xe tăng nhỏ, và cả mấy bộ đồ công nghệ cao chỉ có thể thấy được ở trong những bộ phim. Những gì hiện ra trước mắt tôi không nghi ngờ gì chính là điển hình của phép thuật và khoa học.
“…Tất cả chỗ này là phát minh của mọi người hết à?”
“Đúng thế. Chúng tớ đã phát triển chúng, nhưng chưa bao giờ công bố cả. Gần đây, rất nhiều người đang giữ nó lại, và chắc chắn họ sẽ không để bằng sáng chế của chúng tớ được thông qua. Chúng tớ sẽ chỉ cho những người khác cơ hội ăn cắp ý tưởng nếu công bố chúng, vậy nên chúng tớ cho rằng sẽ tốt hơn nấu giấu chúng đi.”
Ánh nhìn của tôi chuyển sang chiếc máy bay xung kích không người lái và máy bay tàng hình. Tôi có thể tận dụng được cả hai thứ đó.
Yoo Yeonha phát hiện ra tôi có hứng thú và nói.
“Mã xác định của chiếc máy bay này là ESX-039. Nó đi kèm với một chiếc túi được yểm phép thuật mở rộng không gian, vậy nên nó có thể chứa đến 5000 viên đạn ma thuật. AI cũng có thể bắn những viên đạn theo cách tối ưu nhất.”
“Mm. Thật sao?”
Tôi có thể cường hóa những thiết bị tôi sở hữu lên đến bốn lần.
Đầu tiên là với [Liên kết Trang bị], sau đó là [Hệ thống Hợp nhất Ngẫu nhiên], rồi tới [Aether], và cuối cùng là [Thuật Toán]. Với những thứ này, ngay cả một khẩu súng đơn giản nhất cũng có thể trở nên mạnh mẽ như một hiện vật vậy.
“Tớ chỉ lấy mấy cái máy bay không người lái này lúc này thôi nhé.”
Mấy chiếc máy bay này chắc chắn sẽ trở thành điểm cộng rất lớn cho cả nhóm.
Tôi đặt tay mình lên trên bốn chiếc máy bay. Rồi sau đó tôi kích hoạt [Liên kết Trang bị], một trong những tính năng mà chiếc máy tính của tôi nhận được hồi tôi nâng cấp nó.
===
[Liên kết Trang bị] [Hợp nhất liên-5]
─Liên kết bất cứ máy móc nào được sở hữu bởi ‘Kim Hajin’ đến Kim Hajin. (Số lượng tối đa: 7)
─Những thiết bị được liên kết chỉ có thể được điều khiển bởi chủ sở hữu. Chủ sở hữu được giao cho quyền điều khiển những thiết bị được liên kết theo bất cứ cách nào mình muốn.
─Đầu ra của những thiết bị được liên kết sẽ tăng lên 15%.
===
Tôi liên kết bản thân mình với cả bốn chiếc máy bay không người lái. Ngay cả khi không có nguồn sức mạnh, mấy chiếc máy bay không người lái di chuyển ngay khi tôi có lệnh.
“...Ồ wow. Thiên Phú của cậu nâng lên bậc mới rồi sao? Không phải chỉ mấy khẩu súng đáp lại cậu nữa ha.”
Tôi cho Yoo Yeonha xem [Siêu Xe Dwarven (Đã chuyển hóa)] để làm cô bất ngờ.
“Đây là cái gì?”
“Tớ sẽ cho cậu mượn để đổi lấy đống máy bay nhé.”
“…Gì cơ?”
Tôi tự mình mở khóa thẻ cho Yoo Yeonha, người rõ ràng là đang rất hoang mang. Bụp một cái, chiếc Siêu Xe Dwarven xuất hiện từ trong không khí.
“Ồ?”
“Học cách lái nó đi. Với cái này, cậu có thể đi từ Busan đến Seoul trong vòng 10 phút. Nó thậm chí còn có thể bay lên trời nữa.”
“…Cậu thật sự nghĩ rằng tớ sẽ lái cái thứ lộ liễu như thế này à?”
“Cậu sẽ ổn vào ban đêm thôi.”
Tôi yểm sức mạnh ma thuật của mình vào chiếc xe. Nhờ hiệu ứng mê hoặc, chiếc xe trượt tuyết trở nên trong suốt và hòa vào trong màn đêm.
“Nó sẽ không bị nhận ra vào buổi tối đâu, nhưng nếu cậu vẫn còn lo ngại thì hãy dùng cái Áo Choàng Tàng Hình. Dạo này chúng khá là phổ biến đấy.”
“Tớ sẽ không nói rằng chúng tương tự nhau. Mấy vật phẩm hiệu quả từ Tháp đều đắt đỏ cả…. Dù sao thì, cảm ơn cậu, tớ sẽ tận dụng nó.”
Đôi mắt của Yoo Yeonha lấp lánh ngay khi cô ngồi xuống ghế lái của chiếc Siêu Xe Dwarven. Cô đã học được cách lái xe ở trong Tháp, vậy nên cô hẳn là có thể dễ dàng điều khiển thứ này.
Tôi dời tâm trí khỏi cô ấy rồi mở lại chiếc đồng hồ thông minh của mình.
─30,000,000 con quái vật đang tiến về phía bắc. Những người sống ở Tây Âu đã được khuyến khích sơ tán khỏi khu vực….
Những con quái vật đang hung hăng hơn trên toàn thế giới, không chỉ ở Châu Phi. Các chính quyền đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp, và….
Câu chuyện hiển nhiên chuyển đến Giai đoạn Orden.
Với sự cố này, nhân loại sẽ mất ‘ít nhất’ là Châu Phi và toàn bộ Trung Đông, cùng với Bán đảo Iberia, Hy Lạp, Ý, và những quốc gia khác ở gần Địa Trung Hải và thêm Ireland và Scotland.
Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu thôi.
“Ồ, thêm nữa….”
Tôi nhìn lại.
Vrừm─ Vrừm─
Yoo Yeonha lái chiếc Siêu Xe Dwarven bay lên trời.
“…Chuyện gì đã xảy ra với Kết Giới Bản Chất vậy?”
“À.”
Yoo Yeonha nhanh chóng hạ xuống.
“Chúng tớ đã vận chuyển nó đến vài quốc gia khác rồi. Tớ không thu được nhiều như tớ có thể, nhưng tớ nghĩ rằng giờ không phải là lúc để kiếm tiền. Tớ cũng đã gửi một cái đến Anh quốc một thời gian trước rồi.”
“Tốt. Vậy thì giờ tớ đi đây. Đừng đi theo tớ nhé.”
“Được thôi.”
Tôi bước vào thang máy cùng với mấy chiếc máy bay. Yoo Yeonha nhìn tôi rồi nói:
“Ồ, và tớ sẽ làm rõ mọi chuyện với Nayun nữa.”
“…Bằng cách nào?”
“Tớ đang nghĩ đến chuyện nói với cô ấy rằng cậu đã bị thương nghiêm trọng nhưng đã hồi phục một cách thần kỳ.”
Gương mặt tươi cười của Yoo Yeonha hiện lên ở khoảng trống giữa bức tường và cánh cửa thang máy. Nhưng cánh cửa khép lại trước khi tôi kịp trả lời cô.
Giờ tôi đã quay lại mặt đất với đống máy bay. Spartan đu sang bên cạnh tôi.
Khung cảnh đại dương ở cạnh xưởng làm việc thu vào tầm mắt tôi.
“…Hừm.”
Tôi bắt đầu chiêm ngưỡng nó, ánh mắt tôi cố định vào bóng tối ở bên trên biển phía đông.
Phân khúc cuối của câu chuyện của tôi đã bắt đầu. Sớm thôi, nhân loại sẽ bắt đầu hình thành những ‘nhóm chinh phạt’ đối đầu Orden, và không lâu sau đó, Trái Đất sẽ bắt đầu biến thành Ma Giới. Sự ô nhiễm sẽ bắt đầu từ cả hai cực. Và sau đó… là một tương lai mà tôi không hay biết.
Tất nhiên, tôi đã có ý tưởng sơ bộ cho kết thúc của câu chuyện.
Trong phân đoạn cuối cùng, Jin Sahyuk sẽ lập khế ước với một con quỷ. Một trao đổi tương đương. Cô ta sẽ đổi lấy hòa bình cho quê nhà của cô ta, Akatrina, bằng cách biến Trái Đất thành Ma Giới.
Jin Sahyuk sẽ cố gắng hủy diệt Trái Đất bằng cách dùng sức mạnh của quỷ trước khi hoàn toàn bị đánh bại bởi Kim Suho và diệt vong….
“Jin Sahyuk.”
Nhưng tất nhiên, bản làm lại sẽ không kết thúc dễ dàng như thế đâu…
Trên hết, Jin Sahyuk là kẻ dẫn đến cột mốc quan trọng nhất trong câu chuyện.
“Huu….”
Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu nghĩ về Jin Sahyuk.
Một cô công chúa bị tổn thương được lên ngôi ở một vương quốc bị sụp đổ, chỉ để chết một cách đau đớn.
Tôi sẽ phải gặp cô ta một ngày nào đó và ra quyết định liệu có nên kết liễu cô ta hay không.
Trong bóng tôi ở bên bờ biển, tôi lấy ra hai cái [Thư Giao Tiếp]. Hai bức thư đều là những vật phẩm hiệu quả mà tôi đã mang theo từ trong Tháp ra, dùng để giao tiếp với nhau bất kể vị trí của từng người. Chúng cũng có thể được tái sử dụng bằng cách viết và xóa.
Tôi hiển nhiên có thể gửi một cái cho Jin Sahyuk bằng cách nhờ Rachel.
“Này, Máy bay, chuyển cái này đến cho Rachel ở Anh quốc đi.”
Tôi đưa một cái [Thư Giao Tiếp] cho một chiếc máy bay.
Chiếc máy bay nhanh chóng biến mất vào bầu trời.
**
[Hiệp Hội Anh Hùng, Ngôi Đền của Công Lý]
Trụ sở có sức ảnh hưởng nhất của Hiệp Hội Anh Hùng─ ‘Ngôi Đền Công Lý’.
Một buổi học đang được diễn ra ở trong văn phòng của những Anh Hùng được tất cả các Anh Hùng tôn kính. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, toàn bộ mười hai thành viên của Ngôi Đền Công Lý đã tập hợp lại.
“Một lượng rất lớn trang sức đã được tìm thấy ở trong kho bạc cá nhân của Yoon Younghwa, người mà Hắc Liên Hoa đã giế… không, đã hành hung.”
Chủ Tịch Park Hanho nêu lên vấn đề đầu tiên trong cuộc nghị sự của bọn họ. Đây vốn là chủ đề bàn luận quan trọng nhất của họ, trước khi những vấn đề cấp bách khác xuất hiện.
“Đầu tiên, Hắc Liên Hoa.”
Vẻ ngoài của Hắc Liên Hoa, mũi tên của hắn và ghi chú hắn đã để lại tại tiện trường dưới dạng ba chiều.
‘’Ghi chú nói rằng, [Tôi cảnh cáo lũ chó của Quỷ Vương].”
Một số Anh Hùng tỏ ra hứng thú với chữ viết tay của Hắc Liên Hoa. Nó đẹp đến mức mà Yi Yongha và Nicholas không thể kìm lại lời cảm thán của mình.
“Quỷ Vương hẳn là đang đề cập đến Orden. Hắc Liên Hoa cho rằng Yoon Younghwa đã nhận hối lộ từ hắn ta.”
Park Hanho ngay lập tức mở lên một đoạn băng ghi lại buổi thẩm tra Yoon Younghwa.
“…Anh đã lấy số kim cương máu này từ đâu?”
─Tôi không biết.
“…Ngay cả khi chúng được tìm thấy ở chỗ ở của anh?”
─Tôi không biết. Tại sao mấy người lại thẩm vấn tôi? Tôi là nạn nhân đấy, mấy người có hiểu không? Nạn nhân của một vụ hành hung! Tôi chỉ đến đây bởi vì mấy người đã hứa sẽ chữa cho cơ thể tôi. Tôi sẽ không chịu đựng việc bị đối xử như thế này đâu….
“Đúng là một tên già quái đản.” Aileen nói, vỗ vỗ lên chiếc bàn của mình. “Hắn ta rõ ràng đã nhận hối lộ từ Orden rồi. Kim cương máu không có số định danh nào, và… cái gì nhỉ? Còn một thứ khác nữa.”
Park Hanho nói thay, “Mặt Nạ Phép Thuật.”
“Ừm nó. Đó là một hiện vật chỉ được tìm thấy ở Châu Phi; được dùng để tạo những thần chú thôi miên và kích dục. Chính xác thì cái tên già quái đản biến thái này cần nó để làm cái gì chứ?”
“…Dù sao thì, truy tố tư nhân là trái lại với luật pháp. Hành động của Hắc Liên Hoa vẫn sẽ được xem là rắc rối ngay cả nếu anh ta là một Anh Hùng. Chúng ta cần phải tăng tiền thưởng truy nã của anh ta.”
“…Vậy thì cứ làm thế đi.”
‘Tại sao chúng ta lại phải có một buổi họp nếu như ông ta sẽ chỉ làm bất cứ thứ gì mà mình muốn chứ?’ Aileen vừa làu bàu vừa ngửa người lên ghế mình. “Làm bất cứ thì gì mà ông muốn đi, tôi không quan tâm~”
“….”
Trước lời nói của cô, Park Hanho dò xét vẻ mặt của những thành viên còn lại. Không ai trong số họ có vẻ sẽ phản đối cả.
[Truy Nã Đen Cấp-1 – Tội phạm: ‘Hắc Liên Hoa’]
Tiền truy nã của Hắc Liên Hoa cứ như thế mà tăng lên.
Thay đổi là vô nghĩa bởi vì nó sẽ không thay đổi hiện trạng gì, nhưng có một thứ khác mà họ có thể làm. Mục tiêu của cuộc họp này chỉ đơn giản là để xem lại những giải pháp được các lãnh đạo cấp cao dưới quyền bọn họ đưa lên thôi.
Một Truy Nã Đen Cấp-1 chỉ được treo cho những tên tội phạm nguy hiểm nhất, những kẻ cần đến ‘một lượng lớn’ Anh Hùng để bắt giữ.
“Vấn đề tiếp theo của nghị sự là ‘Đội Ám Sát Orden.’ Đây là chủ đề quan trọng nhất ngày hôm nay.”
Họ đã chuyển đến vấn đề thứ hai của nghị sự.
Lần này, chủ đề là ‘đội ám sát’.
“Trước những sự kiện gần đây, nhiều nhóm khác nhau đã đưa đề nghị rằng chúng ta nên lập ra một đội chống lại Orden. Chúng ta dự sẽ thành lập ít nhất hai đội….”
Park Hanho nhìn quanh căn phòng.
“Có Anh Hùng nào mà mọi người muốn đề xuất nhận lấy công việc này không? Tất nhiên, nếu không ai trong số đó đủ mạnh mẽ, chúng ta sẽ tạo nhóm với lực lượng của chúng ta.”
Có vẻ lần này mỗi người đều có điều muốn nói. Những Anh Hùng ở trong phòng bắt đầu hoặc đề xuất các Anh Hùng hoặc phản đối những lựa chọn của người khác. Mọi người, trừ Aileen.
Aileen chỉ ngồi yên, ngáp và bặm môi một cách buồn chán.
“…Aileen?”
Chủ Tịch Park Hanho quay sang Aileen.
“Giề?”
“Ý kiến của cô thì sao?”
“…Ừ thì.”
Aileen vừa xoa cằm vừa suy ngẫm. Một phút trôi qua, rồi cô đột nhiên giật bắn lên như thể vừa nghĩ đến ai đó.
Sự chú ý của mọi người đổ dồn lên Aileen.
“Cái gì? Cô có nghĩ đến ai à?”
“Hả? À, đó là….”
Aileen xấu hổ vặn vẹo. Những thành viên của Ngôi Đền Công Lý hiển nhiên là không quen với biểu hiện như thế của Aileen. Vì tò mò, họ lại càng tập trung hơn vào những gì mà cô ấy định nói.
Cuối cùng, Aileen nói.
“…F-Fenrir~?”
Đôi má của cô hơi ửng nhẹ lên.
“….”
“….”
“….”
Không ai đáp lại. Không có biểu hiện của việc ủng hộ hay cả phản đối. Mọi người chỉ là im lặng nhìn chằm chằm Aileen.
Fenrir.
Một tên lính đánh thuê dùng súng.
Biệt danh nổi tiếng nhất của cậu ta là ‘Sát Thủ Liên Hoa’, ‘Sói Quái Vật’, vân vân…
“Tôi, tôi chỉ đùa thôi. Đó là một trò đùa! Ha, ha, ha, ha, ha.”
Aileen rặn ra một tràng cười để chữa cháy cho sự xấu hổ của mình, nhưng điều đó chỉ khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Những thành viên lại còn lườm nặng nề hơn hoặc là thở dài tiếc nuối. Và như vậy, Aileen không còn cách nào khác ngoài việc trở nên tức giận.
“Chết tiệt, tôi đã nói là tôi đang đùa mà. Tôi sẽ móc mắt mấy người ra. Này, nhìn cái gì? Hửm? Tôi nói, nhìn cái gì?! Ngừng lại ngay đi….”
Aileen bắt đầu làm loạn. Ngay cả Ngôi Đền Công Lý cũng không thể chịu được mấy cơn giận dữ nổi danh của cô.
“Điều mà tôi nói ngớ ngẩn đến mức đó cơ à? Hả?!”
Cô ấy là một người đã đánh bại được cả Cheok Jungyeong lần trước khi họ chiến đấu với nhau ở trên tầng 21 của Tháp. Sức mạnh ma thuật tỏa ra từ cô thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả trong quá khứ, và Linh Ngôn của cô bắt đầu làm rung chuyển căn phòng… cho đến cuối cùng, khi mà cuộc họp đã đi đến hồi kết.
Với sự đề xuất mạnh mẽ của Aileen, cái tên ‘Fenrir’ đã chễm chệ nằm ở vị trí đầu của danh sách tuyển chọn cho Đội Ám Sát Orden.
**
[8F – Crevon]
Trong lúc đó, bốn ngày sau ‘Sự cố Orden’.
“Một bức thư? Cho ta à?” Jin Sahyuk cau mày nhìn Rachel.
“…Đúng vậy.” Rachel đáp.
“Ai lại có gan gửi thư cho ta chứ? Từ một người đàn ông sao”
‘Cô ấy xông vào Văn phòng Chỉ huy chỉ để nói về một bức thư thôi sao?’ Jin Sahyuk trưng ra biểu cảm gắt gỏng.
“Đúng thế.”
“…Ta không có hứng thú với mấy tên đàn ông chán ngắt hay đi viết thư đâu.”
“Đó là từ Fenrir.”
“…?”
Jin Sahyuk im lặng nhìn chằm chằm Rachel. Không tài nào tiếp thu được những lời mà Rachel vừa nói ra, Jin Sahyuk ngồi ngây ngốc. Sau một lúc cô ta mới nói.
“Thật à?”
“Đúng.”
“Kim Hajin ấy hả?”
“…Đúng thế.”
“Tại sao Kim Hajin, ý ta là Fenrir, lại gửi thư cho ta?”
“Tôi không biết.”
Rachel chỉ gửi chiếc phong bì cho Jin Sahyuk.
“…Hãy nhận lấy nó đi. Tôi phải nhanh rời đi đây, bởi vì sự cố với quái vật gần đây.”
Jin Sahyuk giả vờ khó chịu rồi nhìn xuống bức thư trước khi lấy nó lên từ tay Rachel.
“Vậy thì được.”
Cô cẩn thận mở phong bì ra để kiểm tra nội dung của nó.
“…Mm?”
Jin Sahyuk đọc hết toàn bộ bức thư.
“Cái mẹ gì.”
Nhưng không có gì được viết trên bức thư cả. Cô thậm chí còn lật bức thư lại rồi kiểm tra ở bên trong phòng bì, nhưng cô không nhận lại được gì cả.
“Nó viết gì thế?”
Đột nhiên, một giọng nói truyền vào tai cô. Bị giật mình, Jin Sahyuk ngẩng đầu lên.
“Hả…?”
Rachel đang nhìn chằm chằm vào cô. Jin Sahyuk cho rằng Rachel đã rời đi bởi cô ấy nói rằng cô ấy đang bận.
“Ừ, ừm, thì.”
Jin Sahyuk không thể nói với Rachel là bức thư trắng trơn được, vậy nên cô chọn chuyển chủ đề,
“Tại sao cô vẫn còn ở đây thế? Ta tưởng cô đang vội.”
“…Xin lỗi? À, ừm… có phải là về bộ phim không?”
“Cái gì?”
Jin Sahyuk phát hiện ra câu trả lời của cô ấy hơi lạ.
“Khoan đã… cô ghen à?”
“…”
Rachel hơi giật mình một chút nhưng nhanh chóng cười như thường lệ.
“Chắc chắn là không rồi.”
“Thế sao cô muốn biết đến thế?”
“….”
Thật ra, rất có thể rằng đó là sự ghen tỵ. Không vui vẻ gì khi mà giới thiệu hai người bạn với nhau rồi thấy họ thân thiết với nhau hơn là với mình.
Rachel không thể nói nên lời cảm xúc của mình được, nhưng cô vội vã quay đi và nắm lấy tay nắm cửa.
“…Vậy thì, tôi đi đây.”
Rachel biến mất.
“Gì vậy trời?”
Jin Sahyuk hờ hững nhìn cô ấy rời đi rồi nhìn xuống bức thư lại một lần nữa. Cô phát hiện ra điều gì đó ngay sau đó.
“…Đây là một bức thư có thể hồi đáp.”
Bức thư vận hành giống như một chú chim bồ câu đưa thư. Hai bức thư được kết nối với nhau, vậy nên bất cứ điều gì được viết ở một bức thư sẽ hiện lên ở trên bức thư còn lại.
“Cái tên điên đó.”
‘Nhưng tại sao cậu ta lại gửi cho mình một bức thư trống? Gì cơ, cậu ta quá xấu hổ để mở lời trước nên đẩy cho mình à? Kiêu căng như mọi khi luôn, cái tên đó.’
Jin Sahyuk vò bức thư lại thành một quả bóng rồi ném nó vào thùng rác.
“….”
Cốc, cốc, cốc, cốc… Jin Sahyuk dùng ngón tay gõ lên mặt bàn và huýt sáo.
Ánh mắt của cô liên tục chuyển về phía cái thùng rác.
‘Ngăn lại. Phải ngăn lại. Bất kể mình muốn hỏi cậu ta đến mức nào….’
“Khốn nạn.”
Nhưng cô thậm chí không thể chịu được đến 10 giây.
Jin Sahyuk nhặt bức thư từ trong thùng rác lên.
***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook