Tụ Bảo Tiên Bồn
-
Chapter 4: LINH MỄ (2)
Giáng Sinh An Lành Và Mừng Năm Mới!!! Tặng Ngay 20% Giá Trị Nạp Từ Ngày 24/12 Đến Hết Ngày 2/1!! Mại Zô Anh Chị Em Ơi!!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Là giọng của Trương lão đại.
Hạ Bình Sinh rút then cài, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Chỉ thấy Trương lão đại tay xách một cái túi, cười ha hả bước vào, hỏi: “Bình Sinh à, thế nào? Hôm nay có mệt không?”
Hạ Bình Sinh cứ ngỡ Trương lão đại thật lòng quan tâm mình, bèn cảm kích đáp: “Hơi mệt ạ!”
“Ha ha...” Trương lão đại cười lớn, nói: “Ta cũng thấy rồi, hôm qua ngươi gánh năm chuyến, hôm nay cũng không ngơi nghỉ chút nào, gánh đủ mười lăm chuyến.”
“Chà, ta biết là ngươi mệt mỏi mà!”
“Ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ không?”
Đối mặt với câu hỏi của Trương lão đại, trong lòng Hạ Bình Sinh không hề chắc chắn.
Hắn chỉ có thể đáp: “Ngày mai ta nhất định sẽ cố gắng làm việc!”
“Tốt!” Trương lão đại vỗ vỗ vai hắn, nói: “Cố gắng làm việc là tốt, nhưng ta chỉ sợ ngươi có mệt chết cũng không hoàn thành nổi nhiệm vụ gánh nước này đâu!”
“Ngươi xem, đây là cái gì?”
Trương lão đại mở cái túi trong tay ra.
Gần nửa túi gạo trắng bóng hiện ra trước mắt Hạ Bình Sinh.
Hạ Bình Sinh tò mò hỏi: “Đây là gạo ạ?”
“Không phải gạo thường!” Trương lão đại lắc đầu: “Thượng tiên thương xót đám đệ tử tạp dịch chúng ta nên đã ban lệnh, mỗi tháng mỗi người đều được phát một lượng linh mễ nhất định. Người khác mỗi tháng được hai cân, ngươi thì khác, ngươi mỗi tháng có mười cân!”
“A?” Hạ Bình Sinh ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ạ?”
Trương lão đại đáp: “Còn có thể vì sao nữa? Vì công việc gánh nước nặng nhọc chứ sao. Nhưng mà huynh đệ à, người mới nào đến cũng đều phải trải qua giai đoạn này, không phải ta cố tình làm khó ngươi đâu. Không tin ngươi cứ đi hỏi những người khác xem, ai mà chưa từng gánh nước!”
“Sau này có người mới tới, ngươi sẽ không cần phải gánh nước nữa!”
“Nào... tìm cái gì đựng đi, ta đổ gạo ra cho ngươi!”
Hạ Bình Sinh nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện thứ duy nhất có thể dùng để đựng linh mễ chỉ có cái chậu gốm cũ nát kia.
Hắn nhặt cái chậu gốm đen sì dưới đất lên, đặt trên bàn.
Trương lão đại liền đổ ào một tiếng, trút hết gạo trong túi vào chậu.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Hạ Bình Sinh có thể thấy những hạt gạo trắng bóng kia ánh lên một màu xanh nhàn nhạt.
Quả nhiên là linh mễ!
Linh mễ, thứ này Hạ Bình Sinh đã từng thấy qua!
Ngày trước, khi Giang thúc Giang Kiếm còn là ngoại môn đệ tử, mỗi tháng cũng được phát mười cân linh mễ.
Lần nào cũng là Hạ Bình Sinh chạy vặt đi lĩnh giúp, nhưng linh mễ của Giang Kiếm có màu xanh biếc.
Linh mễ có màu sắc khác nhau, phẩm chất cũng khác nhau.
Nghe nói Cực phẩm Linh mễ có màu vàng kim, Thượng phẩm Linh mễ thì có màu xanh biếc.
Còn loại trong chậu gốm của Hạ Bình Sinh, hẳn là thứ đồ bỏ đi kém cỏi nhất mà các tiên nhân chẳng thèm ngó tới, nếu không sao có thể đến tay đám đệ tử ban tạp dịch được?
“Nhớ kỹ, mỗi ngày chỉ cần nấu hai vốc là đủ, buổi sáng trước khi làm việc ăn một nửa, buổi chiều trước khi làm việc ăn nốt nửa còn lại!”
“Ăn thứ gạo này vào, đảm bảo một ngày ngươi có thể gánh đủ hai mươi chuyến nước!”
Nói xong, Trương lão đại xoay người rời đi.
Hạ Bình Sinh cau mày.
Bởi vì trước kia hắn thường đi lĩnh linh mễ thay Giang Kiếm, nên hắn biết rất rõ mười cân linh mễ thì nhiều đến mức nào.
Chỗ linh mễ trong chậu trước mắt này làm gì có mười cân?
Rõ ràng chỉ có một nửa, nhiều nhất là năm cân.
Gã khốn Trương lão đại này, chẳng lẽ đã ăn bớt linh mễ của mình?
Miên man suy nghĩ một hồi, Hạ Bình Sinh lại khóa chặt cửa, rồi đặt mình xuống giường.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Thực lực của hắn bây giờ quá yếu kém, cho dù biết kẻ khác ăn bớt linh mễ của mình thì có thể làm gì được?
Đòi lại được sao?
Không thể!
Đã không thể, chi bằng đừng phí tâm tư nữa, ngủ một giấc trước đã!
Giáng Sinh An Lành Và Mừng Năm Mới!!! Tặng Ngay 20% Giá Trị Nạp Từ Ngày 24/12 Đến Hết Ngày 2/1!! Mại Zô Anh Chị Em Ơi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook