Tử Thần Phiêu Nguyệt
-
Chapter 115
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chap 115
Phiêu Nguyệt cảm giác như phía sau gáy mình như muốn thủng ra.
Đó chính là sức nóng của ánh mắt của Chân Kiếm Vũ.
‘Nhạy bén thật.’
Phiêu Nguyệt biết Chân Kiếm Vũ đang nghi ngờ hắn.
Mặc dù y không biết hắn là thích khách nhưng chắc chắn y sẽ nghĩ hắn có liên quan đến nó.
Và việc có thể suy đoán hắn có liên quan đến thích khách sau khi ghi nhớ ánh mắt chỉ mới nhìn qua một lần là một chuyện hoàn toàn bất khả thi.
Phải có một thứ trực giác gần với bản năng của một con thú thì mới có thể đưa ra phán đoán như vậy được.
Lần đầu tiên Phiêu Nguyệt gặp được hạng người như Chân Kiếm Vũ. Vậy nên, hắn lại càng cảm thấy thật thú vị.
Nếu Chân Kiếm Vũ thực sự nghi ngờ Phiêu Nguyệt dựa trên trực giác nhạy bén như động vật của y, thì hắn sẽ có hứng thú với chính Chân Kiếm Vũ hơn. Vậy nên hắn mới hành động một cách mơ hồ như vậy.
Hắn không biết tại sao Chân Kiếm Vũ lại tìm kiếm mình, nhưng nếu ở cạnh bên quan sát y, hắn sẽ biết lý do tại sao thôi.
Bạn xa, thù gần.
Mặc dù Phiêu Nguyệt không có bạn bè, nhưng kẻ thù của hắn thì nhiều vô số.
Và Chân Kiếm Vũ là một ứng cử viên trong số đó.
Phiêu Nguyệt ghé qua hiệu buôn do Lâm Quyền Ngọc điều hành.
“Đại nhân tới rồi sao?”
“Mời ngài vào trong ạ.”
Đám hạ nhân hân hoan đón tiếp Phiêu Nguyệt.
Hay nói một cách chính xác là hân hoan đón tiếp người mà Phiêu Nguyệt biến đổi thành - Lâm Quyền Ngọc chứ không phải hắn.
Phiêu Nguyệt gật nhẹ đầu rồi đi vào trong. Có lẽ bọn hạ nhân có chết cũng không ngờ đến Lâm Quyền Ngọc đã chết từ lâu rồi.
Bởi vì Cao tổng quản đã xử lý hoàn toàn việc đó.
Bên trong cửa hàng là nơi Phiêu Nguyệt trú ngụ.
Lối vào được vận hành bằng động cơ nên nếu không biết cách vô hiệu hóa thì tuyệt đối không bao giờ có thể vào được. Tất nhiên, đám hạ nhân cũng bị cấm vào trong nơi này.
Khi cửa vừa mở, một căn phòng lớn hiện ra. Nơi không có cửa sổ lưu thông với bên ngoài này chính là nơi ở của Lâm Quyền Ngọc.
Phía trong phòng còn có thêm một động cơ khác nữa.
Phiêu Nguyệt điều chỉnh động cơ, sàn nhà mở ra, một cầu thang dẫn xuống tầng hầm hiện ra.
Phiêu Nguyệt bước xuống cầu thang mà không có một chút do dự.
Càng xuống dưới, mùi hôi thối bốc lên lại càng nồng nặc. Một mùi hôi kinh khủng đến mức nếu là một người bình thường thì sẽ không thể chịu nổi dù chỉ là một chút.
Nhưng một nét cau mày cũng không thể thấy trên gương mặt của Phiêu Nguyệt.
Khi hắn vừa bước xuống cầu thang, một dòng nước chứa đầy chất bẩn hiện ra.
Tất cả những rác thải của người dân ở Thành Đô đều chảy theo dòng nước nơi mà Phiêu Nguyệt đang đứng để ra bên ngoài.
Phiêu Nguyệt đạp lên phần nhô lên rồi bước đi trên mặt nước.
Dưới chân hắn là một đống rác rưởi hôi thối đang trôi. Mùi hôi lay động cả linh hồn khiến cho những con quỷ của địa ngục cũng phải thấy e ngại khi đến gần.
Phiêu Nguyệt đã làm tê liệt khứu giác của mình.
Hắn có thể làm tăng cảm giác của mình đến cực hạn, nhưng cũng có thể làm tê liệt chúng như thế này. Cũng nhờ thế mà Phiêu Nguyệt mới có thể thong thả bước đi ngay cả khi đang ở trong một nơi đầy hôi thối như thế này.
Dòng nước hệt như màng nhện giăng khắp nơi dưới lòng đất của Thành Đô.
Chỉ được chịu được mùi hôi thối là có thể đi đến bất cứ đâu trong Thành Đô này.
Đây chính là cái hang thứ ba của Phiêu Nguyệt.
Một nơi mà không ai dám đến gần, thậm chí còn chẳng có ai biết đến sự tồn tại của nó.
Phiêu Nguyệt nghĩ rằng nơi đây rất hợp với bản thân hắn.
Tuy vẻ ngoài được ngụy trang một sự hào nhoáng, nhưng bản chất của hắn hợp với nơi này hơn. Vậy nên khi ở đây, hắn cảm nhận được sự yên bình.
Không có ánh lửa, cũng chẳng có bản đồ.
Một người bình thường vào đây chắc chắn sẽ đi loanh quanh vì mất phương hướng và cuối cùng sẽ bỏ mạng. Tuy nhiên, Phiêu Nguyệt vẫn bước tiếp mà không có chút do dự.
Sau khi đi một hồi lâu, cuối cùng Phiêu Nguyệt cũng đến được ngõ cụt.
Phiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Một tia sáng yếu ớt lọt qua.
Phiêu Nguyệt đẩy trần nhà lên, một lối đi dẫn ra bên ngoài hiện ra.
“Cái gì thế?”
Phiêu Nguyệt vừa ló mặt ra đã nghe thấy tiếng càu nhàu.
“Ẹc! Cái mùi gì thế này? Là huynh đấy hả.”
Nam nhân đang bịt mũi rồi phẩy phẩy tay hắn cho mùi hôi thối bay đi ấy chính là Đường Sở Truy.
Đường Sở Truy cau mày hằn học nhìn vào Phiêu Nguyệt vừa mới đột ngột trồi từ dưới đất lên.
Ngõ cụt của dòng nước ấy liên kết với công phòng của Đường Sở Truy.
“Đợi một chút!”
Phiêu Nguyệt giải phóng khí ra bên ngoài.
Bùm!
Mùi hôi thối hoàn toàn biến mất do đã bị khí cuốn đi.
Đến lúc này, Đường Sở Truy mới thôi bịt mũi.
“Đệ đã bảo huynh đừng có đến đây bằng đường đó nữa rồi mà”
“Ta cũng không còn cách nào khác. Vì có người đang giám sát ta.”
“Giám sát sao? Ai cơ?”
“Ngoại nhân.”
“Đừng nói là huynh đã làm mấy chuyện đáng ngờ đấy nhé?”
“Không hề.”
“Vậy thì tại sao…?”
“Ta cũng không rõ. Nhưng cũng sẽ tìm ra sớm thôi. Vì ta đã giăng mồi rồi.”
“Đúng là không có ngày nào được yên bình mà.”
Đường Sở Truy lắc đầu.
Mới yên bình được vài tháng thôi, giờ lại bắt đầu có chuyện xảy ra rồi.
Cứ như mọi việc không tốt đều đi theo Phiêu Nguyệt vậy.
Đường Sở Truy linh cảm rằng chừng nào y còn ở bên Phiêu Nguyệt thì chừng ấy y vẫn không thể thoát khỏi sự náo loạn này.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để lùi bước rồi. Không chỉ y liên quan quá nhiều đến Phiêu Nguyệt mà lương tâm của Đường Sở Truy cũng không cho phép y làm điều đó.
“Lần này lại là ai nữa đây?”
“Kim Thiên Hội!”
“Nơi hội tụ những kỳ tài đó sao?”
“Đúng vậy!”
“Đúng là núi non trùng điệp. Nhưng mà sao mấy kẻ cao ngạo đó lại tìm đến huynh làm gì vậy chứ?”
“Sẽ biết được sớm thôi. Uyển giáp ra sao rồi?”
“Đệ vừa mới làm xong luôn. Huynh đợi đệ một chút.”
Đường Sở Truy nói rồi đi vào bên trong.
Một lúc sau, y xuất hiện trở lại với đôi uyển giáp trên tay.
Đây chính là đôi uyển giáp mà y đã làm cho Phiêu Nguyệt trước đó.
Phiêu Nguyệt đã sử dụng rất tốt uyển giáp trong cuộc chiến với Thất Tinh Đảng. Tuy nhiên, hắn cảm thấy vẫn có vài phần thiếu sót vậy nên mới mang đến cho Đường Sở Truy để nhờ ý hoàn thiện.
“Đệ sửa lại hết mấy phần mà huynh nói rồi. Lúc dùng nó sẽ cảm thấy thoải mái hơn trước đây rất nhiều.”
“Cảm ơn.”
“Ối giời ơi! Huynh giống con người hơn rồi đấy. Không ngờ cũng có một ngày, đệ được nghe câu cảm ơn thốt ra từ miệng của huynh.”
“...”
“Đệ đang nói tốt cho huynh mà. Đừng để ý quá làm gì.”
Đường Sở Truy cười khúc khích.
Giọng cười Đường Sở Truy khiến cho Phiêu Nguyệt cảm thấy khó chịu, nhưng điều quan trọng lúc này vẫn là uyển giáp đã được sửa chữa ra sao.
Phiêu Nguyệt đeo uyển giáp vào tay rồi thử cử động.
Cảm giác cử động thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây.
“Huynh bảo ngân ti rất hữu dụng nên đệ đã làm thêm ngân ti dự bị rồi. Nó được giấu trên bắp tay đây, khi nào huynh cần thì lấy nó ra dùng.”
“Ta biết rồi.”
Khi đeo uyển giáp trên tay, Phiêu Nguyệt cảm giác như tìm lại được bản thân đã mất của mình.
Uyển giáp đeo trên tay cùng với U Linh Chủy giấu bên hông sẽ làm cho hắn không quên mất bản chất thích khách của mình.
“Ta sẽ dùng nó đúng cách.”
“Chậc! Nhìn cái cách huynh nói chuyện là biết huynh sắp đi đâu đánh nhau một trận rồi đó.”
Đường Sở Truy tặc lưỡi.
Dự cảm của hắn về việc này chưa bao giờ sai.
Thật bất hạnh.
***
Lôi Âm Môn bị bỏ trống lâu ngày.
Điều này là do môn chủ Thái Niên Hổ cùng với tiểu môn chủ Nam Hổ Sơn đã mất mạng cùng lúc.
Mất đi hai người có thể gọi là trụ cột, môn phái không thể duy trì được là chuyện hiển nhiên.
Cổng chính ngày nào còn mở rộng nay đã đóng chặt, thậm chí còn bị đóng ván vào.
Ai nhìn vào cũng thấy cánh cửa ở đó đã hoàn toàn bị đóng lại.
Những người sống gần đó cũng nghĩ Lôi Âm Môn đã hoàn toàn đóng cửa.
Nhưng một ngày nọ, bọn họ phát hiện những tấm ván được đóng trên cổng chính của Lôi Âm Môn đã được gỡ xuống.
Mọi người ngờ ngợ đến gần cổng chính của Lôi Âm Môn.
Cánh cửa thường ngày được đóng chặt nay đã mở toang, bọn họ còn thấy được bên trong có rất nhiều võ giả đang luyện võ.
Những võ giả của Lôi Âm Môn đã mất dạng một thời gian nay đã quay trở lại.
“Lôi Âm Môn quay trở lại rồi.”
“Những môn đồ đang bắt đầu tu luyện trở lại.”
Tin đồn Lôi Âm Môn đã mở cửa trở lại nhanh chóng được truyền đi một cách khủng khiếp.
Hầu hết mọi người đều cho rằng đây là việc tốt.
Đó là bởi danh tiếng của Lôi Âm Môn cũng không tệ.
Vậy nên những người ở đây đã rất xót thương khi nghe tin tiểu môn chủ cùng môn chủ Lôi Âm Môn đã chết thảm.
Việc một môn phái như Lôi Âm Môn đóng cửa là một mất mát lớn đối với những người sống ở quanh đó. Bởi có nhiều người muốn kết thân với những môn phái trong giang hồ để được những môn phái đó bảo hộ.
Ít nhất là đối với những người ở gần đó, Lôi Âm Môn như một người bảo hộ vững chắc vậy.
Người bảo hộ mà bọn họ tưởng đã mất nay đã quay trở lại khiến cho những người dân dang cả hai tay chào đón sự trở lại của Lôi Âm Môn.
“Nhưng môn chủ là ai nhỉ?”
“Chắc là chúng ta sẽ được biết sớm thôi ha?”
Mọi người rất tò mò ai là môn chủ mới của Lôi Âm Môn. Nhưng vì nội bộ còn chưa được tái tổ chức xong nên môn chủ mới vẫn chưa lộ diện.
Có một vài người không kìm được tò mò nên đã đến Lôi Âm Môn để xin được diện kiến môn chủ nhưng Lôi Âm Môn đã trịnh trọng từ chối tất cả bọn họ.
Lý do là bây giờ là lúc để chỉnh đốn lại nội bộ môn phái chứ không phải là lúc để môn chủ tham gia vào những hoạt động đối ngoại.
Lý do quá rõ ràng rồi nên ai cũng ngậm ngùi ra khỏi Lôi Âm Môn. Nhưng có vài điều bất ngờ thốt ra từ miệng của vài người trong số những người đã đến Lôi Âm Môn.
“Chẳng phải bầu không khí có chút kỳ lạ sao?”
“Ngươi cũng cảm nhận được đúng không? Hình như là có nhiều gương mặt lạ lẫm hơn thì phải.”
Những người sống xung quanh biết rất rõ về môn đồ của Lôi Âm Môn.
Mặc dù bọn họ không thể nhớ mặt hết tất cả nhưng chí ít, họ vẫn biết hầu hết những người ở đó. Nhưng lần này ghé thăm, bọn họ thấy gương mặt xa lạ dường như nhiều hơn là những gương mặt thân quen thì phải.
Thế nhưng, nỗi ngờ vực của bọn họ đã bị lu mờ bởi những lời nói của người khác.
“Môn chủ chết đột ngột như vậy, hẳn những môn đồ cũng đã rất kích động. Vậy nên, có nhiều người rời đi là chuyện dĩ nhiên, và những gương mặt mới sẽ lấp vào chỗ trống đó, thế thì có gì mà lạ chứ?”
Những câu nói ấy đã xóa bỏ hoàn toàn sự ngờ vực của một số người.
Chỉ với việc Lôi Âm Môn đã mở cửa trở lại thôi, bọn họ cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Và Lôi Âm Môn cứ thế mà nhanh chóng tái tổ chức hệ thống nội bộ với sự quan tâm của biết bao nhiêu người.
Và trung tâm của sự quan tâm đó chính là Ngô Cảnh Hóa.
Ngô Cảnh Hóa vốn là một trong những đệ tử đích truyền của môn chủ đời trước là Thái Niên Hổ. Tuy võ công cao siêu nhưng lại không quá nổi bật do cái bóng của tiểu môn chủ Nam Hổ Sơn. Tuy nhiên, lòng trung thành của Ngô Cảnh Hóa đối với môn chủ Thái Niên Hổ rất lớn nên cũng được tín nhiệm.
Ngô Cảnh Hóa chính là người đau buồn nhất khi Thái Niên Hổ mất mạng dưới tay Vũ Tịnh Chân Nhân của Thanh Thành Phái.
Khi đó, hắn cùng những đệ tử khác của Lôi Âm Môn đã bị giam cầm trong Tân Khách Sảnh nên đến cả tang lễ cho Thái Niên Hổ, bọn họ cũng không thể tổ chức được.
Cuối cùng, Thanh Thành Phái bại dưới tay Phiêu Nguyệt. Thanh Thành Phái bị thiệt hại một cách nặng nề, bọn họ cũng được trả tự do nhưng Lôi Âm Môn khi đó đã bị tổn hại nặng nề, không có khả năng có thể phục hồi được nữa.
Trong thời gian những môn đồ Lôi Âm Môn bị giam giữ bởi Thanh Thành Phái, một vài kẻ lớn mật đã tranh thủ lúc Lôi Âm Môn không có người mà đến lấy trộm tài vật của bọn họ.
Chẳng mấy chốc, Lôi Âm Môn chẳng còn một xu dính túi.
Ngô Cảnh Hóa và môn đồ Lôi Âm Môn đã mất hết tất cả.
Thanh Thành Phái phải gấp rút xử lý những tổn hại do Phiêu Nguyệt gây ra nên cũng không thể gửi đến Lôi Âm Môn một lời xin lỗi.
Nỗi oán hận cùng căm phẫn dành cho Thanh Thành Phái - kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này cao đến tận trời xanh. Nhưng trên thực tế, Lôi Âm Môn chẳng có cách nào để có thể trả thù Thanh Thành Phái được.
‘Vì thế nên ta đã gọi ngài ấy ra ngoài giang hồ.’
Ngô Cảnh Hóa ngẩng đầu lên và nhìn vào người đang ngồi trước mặt mình. Người đó ngồi giữa những huynh đệ của Ngô Cảnh Hóa.
Không rõ đó là nam hay nữ.
Toàn thân của người đó được quấn bằng miếng vải màu đen hệt như Mộc Nãi Y. Vậy nên đừng nói là giới tính, đến gương mặt thật của người đó cũng chẳng có ai biết.
Không rõ người này đã quấn vải toàn thân từ xưa đến nay hay là chỉ những lúc ra mặt ngoài giang hồ mới ngụy trang như thế này.
Hắc ám.
Là người được Pháp Tông Huyết Phật của Tiểu Lôi Âm Tự cử đến.
Ngay cả sau khi Ngô Cảnh Hóa và môn đồ Lôi Âm Môn quay trở về Lôi Âm Môn mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Hắc Ám đâu.
Cũng chính vì thế mà cơn giận của môn đồ Lôi Âm Môn mới dâng tới tận đỉnh đầu. Bọn họ chỉ tin mỗi Hắc Ám do Huyết Phật cử đến, thế mà Hắc Ám dường như đã bỏ mặc bọn họ, bọn họ chẳng thấy Hắc Ám hành động gì cả.
Đến độ một số môn đồ Lôi Âm Môn còn bảo Pháp Tông đã bịp bọn họ.
Hắc Ám mở miệng.
“Ba ngày nữa lên núi Thanh Thành đi.”
“Bọn ta sao?”
“Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi. Các ngươi chỉ cần lên đó hỏi tội đám người kia thôi.”
“Chẳng phải ngài nên nói ngài đã chuẩn bị gì rồi thì bọn ta mới có thể hành động được sao?”
“Các ngươi không cần phải biết.”
“Chuyện đó…”
Ngô Cảnh Hóa nhíu mày trước sự khinh thường của Hắc Ám dành cho bọn họ.
Hắn ta cố nén cơn giận của mình bằng lòng nhẫn nại siêu phàm nhưng không phải ai cũng kiên nhẫn được như hắn.
“Đừng có nói vớ vẩn nữa. Bọn ta đi đến một một nơi xa xôi như Tiểu Lôi Âm Tự và mang ngươi về đây không phải là để nghe ngươi nói nhảm.”
Người vừa lớn giọng chính là sư đệ của Ngô Cảnh Hóa - Lý Thôi Lĩnh.
Sự bất mãn về kẻ luôn tùy tiện hành động mà không chịu bàn bạc với bọn họ là Hắc Ám đã lên đến đỉnh điểm.
Vậy nên khi nghe thấy những điều nhảm nhí của Hắc Ám, hắn cũng vô tình bộc phát cơn giận lúc nào không hay.
Ngay lúc đó, Hắc Ám biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người ở đó.
“Khực!”
Bỗng dưng, âm thanh rên rỉ đau đớn thoát ra từ miệng của Lý Thôi Lĩnh.
Tất cả đều giật mình quay qua nhìn Lý Thôi Lĩnh, khi họ nhìn qua đã thấy Hắc Ám đứng trước mặt Lý Thôi Lĩnh từ lúc nào.
Hắc Ám vung tay hướng về mặt của Lý Thôi Lĩnh.
Tất cả đều ngơ ngác nhìn vào Hắc Ám, không biết hắn đang giở trò ma quỷ gì.
Ngay lúc đó.
“Ặc!”
Bỗng dưng Lý Thôi Lĩnh hét lên một tiếng thất thanh rồi nằm lăn ra đất.
Đột nhiên, Lý Thôi Lĩnh dùng ngón tay gãi soàn soạt lên đầu tóc và cơ thể của mình. Mặc cho da thịt của hắn đang bị xé rách, hắn vẫn không dừng lại.
Hắn cào khắp người cho đến khi chết. Lớp thịt trên toàn cơ thể hắn bị xé toạc, lộ rõ phần thịt đỏ chóe ở bên trong. Bộ dạng của Lý Thôi Lĩnh lúc này trông thật kinh hoàng.
Có một thứ gì đó đang ngọ nguậy trong máu của Lý Thôi Lĩnh, nhưng chẳng ai thấy được nó cả.
Hắc Ám quay lại nhìn tất cả những người đang ở đó và nói.
“Lăng mạ ta cũng chính là lăng mạ Pháp Tông. Ta tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào xúc phạm đến Phong Tôn cả.”
“Ư!”
Tất cả đều nhìn vào Hắc Ám với vẻ mặt đầy sợ hãi.
‘Ôi trời ơi! Chúng ta đang làm gì thế này?’
‘Chúng ta gọi ác quỷ đến đây rồi.’
Đến lúc này, tất cả mới nhận ra có gì đó không ổn.
Giọng nói của Hắc Ám lại một lần nữa vang lên.
“Ba ngày nữa sẽ lên núi Thanh Thanh. Kẻ nào không theo lệnh ta, kết cục sẽ giống như kẻ này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook