Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 119

 

“Đệ thấy sao rồi?”

Sở Văn Bình cắn răng không trả lời câu hỏi của Chân Kiếm Vũ.

Sự xấu hổ cùng phẫn nộ lúc này đồng thời xuất hiện trên gương mặt của hắn ta.

Bản thân là Tiểu Quyền Vương nhưng còn chưa phát huy được thực lực đặc biệt của mình thì đã bị Phiêu Nguyệt áp chế khiến hắn thấy xấu hổ không thôi.

Vì vậy nên hắn không nói.

Mặc dù nguyên do là vì kỹ nữ nhưng dù gì cuộc giao đấu đó cũng là chính đáng.

Hắn đã thua trong một cuộc giao đấu chính đáng nên hắn chẳng muốn biện minh gì cả, cũng chẳng muốn nhờ ai trả thù cho hắn.

Vì lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn làm điều đó.

Đúng là hắn có say đắm nữ nhân nhưng hắn cũng tự hào mình là một võ giả chân chính.

‘Ta nhất định sẽ trả thù bằng chính đôi tay của mình!’

Sở Văn Bình nghiến chặt răng.

Chân Kiếm Vũ lặng lẽ nhìn Sở Văn Bình.

Lần đầu tiên y thấy Sở Văn Bình có vẻ mặt như vậy. Điều đó có nghĩa là Sở Văn Bình lúc này đang rất tức giận.

Sở Văn Bình đến cuối cùng vẫn không chịu nói ra là ai là người đã khiến hắn thành thế này.

Chân Kiếm Vũ cũng tôn trọng ý định của hắn.

‘Lần thất bại này sẽ là một bài học bổ ích để Bình trưởng thành hơn.’

Không có bất cứ một võ giả nào thích thất bại cả. Nhưng nếu biết vượt qua nỗi thất bại và dùng nó làm bàn đạp thì có thể sẽ tiến lên cao hơn nữa.

Chân Kiếm Vũ nghĩ lần thất bại này sẽ là một cơ hội để Sở Văn Bình tiến lên cao hơn.

Y bước ra ngoài, để lại Sở Văn Bình một mình nghiền ngẫm về thất bại của bản thân.

Vừa ra ngoài y đã thấy Viên Giai Linh đang đứng ở đó.

“Muội mới đi đâu về à?”

“Thanh lâu!”

“Là nơi mà Bình nhi đến sao?”

“Vâng.”

“Vậy có lẽ muội đã gặp được người khiến cho Bình Nhi thành ra như thế này.”

Viên Giai Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Chân Kiếm Vũ hỏi tiếp.

“Là ai vậy?”

“Chủ nhân của thanh lâu.”

“Quả nhiên là vấn đề phát sinh ở thanh lâu.”

“Vấn đề là chủ nhân thanh lâu là một kẻ đáng gờm. Tên vô lại kia thành ra như thế cũng còn may đấy.”

“Đến mức đó luôn sao?”

“Rất mạnh.”

Chân Kiếm Vũ tỏ vẻ kinh ngạc trước câu trả lời không chút do dự của Viên Giai Linh.

Sở Văn Bình có lòng tự trọng rất cao, nhưng Viên Giai Linh cũng chẳng hề kém cạnh.

Võ công của nàng cao siêu đến mức nàng được gọi là Huyễn Kiếm Tiên Tử. Vậy nên nàng rất tự hào về võ công của mình. Một người như nàng đã đích thân công nhận đối phương mạnh mà không chút do dự thì chắc chắn kẻ đó có võ công thực sự thâm hậu.

“Tên của người đó là gì?”

“Hắn tự gọi mình là Dạ Chủ.”

“Chủ nhân của bóng đêm sao? Quả là một kẻ ngạo mạn. Vậy có bao nhiêu phần trăm hắn là người mà chúng ta tìm kiếm?”

“Ưm… một nửa ạ.”

“Vậy là vẫn chưa chắc chắn được sao?”

“Hắn ta là một người biết kiểm soát cảm xúc của bản thân. Lòng dạ của hắn ra sao muội hoàn toàn không thể nhìn thấu được.”

“Đôi khi cũng có những người như thế xuất hiện. Phần lớn bọn chúng đều đã tu luyện khắc nghiệt để nắm được cách che giấu cảm xúc của mình. Một số thì bẩm sinh đã thế. Hắn thuộc bên nào?”

“Muội cũng không biết.”

“Ta bắt đầu thấy hiếu kỳ rồi đó. Hắn ở thanh lâu nào vậy?”

“Ca ca có đến cũng vô dụng thôi. Hắn ta ở một nơi khác, thỉnh thoảng mới ghé qua thanh lâu.”

“Vậy à?”

Trong mắt Chân Kiếm Vũ lóe lên một tia sáng.

Không phải là Viên Giai Linh không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì.

“Muội đang tìm hiểu bằng mọi cách, ca ca sẽ được nghe tin tốt sớm thôi.”

“Được, ta đợi tin tốt từ muội.”

Chân Kiếm Vũ không hỏi thêm.

Viên Giai Linh là một trong số ít người mà y tin tưởng.

Y tin vào khả năng phán đoán cùng với sự điềm tĩnh của nàng.

Viên Giai Linh hỏi.

“Giờ ca ca định làm gì? Chỉ ngồi chờ đợi thôi sao?”

“Trong lúc chờ đợi, ta sẽ lên núi Thanh Thành một chuyến.”

“Ca ca định đến gặp Thanh Thành Phái sao? Nhưng họ đang đóng chặt cửa mà.”

“Nhưng cũng không hẳn là họ đã hoàn toàn phong môn. Nếu họ phong môn thật thì chúng ta đã nhận được tin tức rồi.”

“Vậy là ca ca nghĩ họ chỉ tạm thời đóng cửa sao?”

“Giả sử họ có hoàn toàn phong bế sơn môn và không vào được đi chăng nữa thì ta cũng không có tổn hại gì. Vẫn nên đi một chuyến xem sao.”

Được một người vang danh thiên hạ như Chân Kiếm Vũ ghé thăm thì bất cứ môn phái nào trong giang hồ cũng đều sẽ dang tay đón chào nồng nhiệt. Nhưng vấn đề ở đây là sau khi Thanh Thành Phái bị tổn thất nặng nề đã đóng chặt cửa và không tham gia bất kỳ hoạt động đối ngoại nào nữa.

Nên khả năng cao là dù Chân Kiếm Vũ có đến thăm, thì Thanh Thành Phái cũng chẳng mở cửa đón tiếp.

Viên Giai Linh mỉm cười.

“Nhân cơ hội này lên núi Thanh Thành một chuyện cũng không tệ.”

“Sẵn tiện trên đường về ta cũng ghé qua núi Nga Mi luôn, muội thấy thế nào?”

“Chẳng hiểu sao muội lại không có cảm tình với Nga Mi Phái cho lắm.”

“Ta đùa thôi. Ta cũng không muốn đến đó.”

Không có một võ giả nào là không biết nguyên do của cuộc chiến đẫm máu xảy ra ở Thành Đô vào năm ngoái là do lòng tham vô hạn của Nga Mi Phái cả.

Vậy nên có rất nhiều võ giả kính nhi viễn chi Nga Mi Phái.

Chân Kiếm Vũ cũng vậy.

Nga Mi Phái là một danh môn trong giang hồ.

Mặc dù không còn vẻ vang như ngày trước, nhưng cũng đủ để mọi người kính trọng.

Một môn phái như thế mà đã khiến cho mọi thứ rơi vào cảnh bất hạnh chỉ vì tính hám lợi của bản thân. Vậy nên, bọn họ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Và bọn họ đang trả giá cho việc đó.

Minh chứng cho việc đó chính là ngay lúc này vẫn có người lên gõ cửa Thanh Thành Phái còn Nga Mi Phái thì không, thậm chí trên núi Nga Mi còn không có lấy một bóng người.

Nếu không có gì thay đổi, Nga Mi Phái sẽ không tránh khỏi suy tàn.

Một môn phái sụp đổ là khi không có một nhân tài nổi bật nào tìm đến. Dựa vào đó, Chân Kiếm Vũ có thể suy đoán rằng Nga Mi Phái sẽ suy tàn trước khi qua đời mới.

Chân Kiếm Vũ chợt nhớ đến thích khách đã khiến cho Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái phải phong bế sơn môn.

Ban đầu, y còn không thể tin khi được nghe kể về tên thích khách đó.

Vì quy mô của sự việc lớn quá sức tưởng tượng để có thể nói là toàn bộ vụ việc chỉ do một tên thích khách gây ra.

Khi đó, cảm xúc hiện lên trong người y chính là rùng mình.

Sâu đến tận xương tủy, Chân Kiếm Vũ là một võ giả của chính phái.

Y là một đại trượng phu không dung thứ cho sự đê tiện và chứng minh võ công của bản thân thông qua đối đầu trực diện.

Và cách thức chiến đấu của thích khách xảy ra ở Thành Đô đã làm cho y sốc nặng.

Y thực sự không hiểu tại sao chỉ mới một người mà có thể thắng bại Thanh Thành Phái, Nga Mi Phái và cả những môn phái khác ở thành Tứ Xuyên. Càng đào sâu, y lại càng cảm thấy rùng mình.

Vậy nên y mới đến nơi đây.

Để xác nhận mọi chuyện.

‘Nếu tên thích khách đó thuộc phe của bọn họ, thì hắn sẽ trở thành tai họa lớn trong giang hồ này.’

Y phải trực tiếp gặp mặt hắn thì mới đưa ra phán đoán được.

***

Hồng Hữu Tân đưa tay xoa xoa hai bên thái dương rồi đứng dậy khỏi ghế. Hắn ta mãi mê kiểm tra thông tin ở khu vực Thành Đô và thành Tứ Xuyên suốt đêm, chăm chú đến mức mặt trời lên đỉnh đầu từ lúc nào còn chẳng hay.

Hắn đã thức cả đêm.

Do phân đà chủ mới của Thành Đô vẫn còn hơi vụng về nên hắn phải xem xét và xử lý hầu hết mọi việc. Thế là việc của hắn đã nhiều nay lại càng nhiều thêm.

“Phù!”

Vì thức trắng cả đêm nên đôi mắt cùng với đầu của hắn lúc này đau kinh khủng.

Hồng Hữu Tân đang phân vân có nên chợp mắt một chút không thì bỗng dưng hắn lắc đầu nguầy nguậy.

Vì hắn nghĩ đằng nào cũng thức cả đêm rồi, bây giờ chợp mắt thì lãng phí thời gian quá.

Để làm cho bản thân tỉnh táo, không có thứ gì ngoài trà cả.

Vừa hay có Trà Long Tỉnh quý hiếm ở phân đà.

Mặc dù môn đồ Hạ Ô Môn không phù hợp với việc uống một loại trà cao quý như trà Long Tỉnh nhưng Hồng Hữu Tân vẫn hân hoan đầu tư một món tiền lớn để tìm kiếm được trà Long Tỉnh để phục vụ cho sở thích duy nhất của mình.

“Phù!”

Sau khi nhấp một ngụm trà Long Tỉnh, đầu óc của hắn dường như trở nên minh mẫn hơn.

Hắn nhìn vào những cuốn sách trên bàn rồi lẩm bẩm.

“Rốt cuộc là ngươi đang trốn ở nơi nào? Rõ ràng là ngươi vẫn ở Thành Đô mà.”

Phiêu Nguyệt cùng với đống tuyết dày kia chính là những thứ đã chôn chân hắn tại Thành Đô.

Hồng Hữu Tân vẫn truy đuổi Phiêu Nguyệt.

Dẫu không có ủy thác của Chân Kiếm Vũ thì hắn vẫn không có ý định từ bỏ việc săn đuổi Phiêu Nguyệt.

“Chắc chắn là hắn ở đây. Hắn chỉ đơn thuần thay đổi bộ dạng của mình thôi. Rõ ràng là hắn đang ở ngay cạnh chúng ta.”

Đó là điều hắn chắc chắn, không phải dự đoán.

Chỉ là hắn không có chứng cứ cụ thể mà thôi.

“Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì chắc chắn hắn đã tìm thấy trợ thủ cho mình. Nếu không thì chuyện này quả là vô lý hết sức.”

Nếu chỉ giấu đi bản thân thôi thì ai mà chẳng làm được. Nhưng đã sống trên đời này thì không thể nào tìm được thức ăn, trang phục cũng nơi ở chỉ một mình được.

Hơn nữa, thật không thể tưởng tượng nổi khi một kẻ xem việc giết người là nghề như Phiêu Nguyệt lại làm một việc khác để kiếm tiền. Vậy nên, hắn đoán Phiêu Nguyệt còn có đồng minh nữa.

“Mình cần phải nắm bắt được hắn càng nhanh càng tốt.”

Hắn ta cảm thấy thấp thỏm.

Và hắn ta cũng biết rõ nguyên do hắn cảm thấy thấp thỏm là vì cảm giác nguy hiểm.

Trực giác được nuôi dưỡng khi lăn lộn ở trong giang hồ lúc này đang không ngừng cảnh báo rằng hắn đang ở trong một tình thế nguy hiểm. Vì thế nên dù tuyết đã tan và những con đường đã được lưu thông, hắn vẫn chưa thể rời khỏi Thành Đô.

Nơi mà hắn cho giám sát kỹ lưỡng nhất chính là công phòng của Đường Sở Truy.

Cho đến tại, Đường Sở Truy là người duy nhất trong Thành Đô có mối liên hệ với Phiêu Nguyệt.

Hắn nghĩ rằng nếu giám sát công phòng của Đường Sở Truy một ngày nào đó Phiêu Nguyệt sẽ xuất hiện nhưng chẳng hiểu sao, hắn lại chưa từng thấy bóng dáng của Phiêu Nguyệt xuất hiện ở nơi này lần nào cả.

“Hầy!”

Đầu của hắn lại nhức nhối không thôi khi nghĩ đến Phiêu Nguyệt.

Hắn nhấp thêm một ngụm trà Long Tỉnh.

Ly trà cạn trong chớp mắt, hắn lại đổ đầy thêm một ly nữa.

Sau khi uống hai ly trà, tâm trí và cơ thể của hắn dường như đã bình tâm lại một chút. Hồng Hữu Tân muốn giữ lại cảm xúc bình thản này thật lâu, nhưng hiện thực không cho phép hắn làm điều đó.

“Đội chủ! Có chuyện lớn rồi.”

Một võ giả trong Giám Sát Đội chạy vào phòng của hắn.

Nhìn vào gương mặt đỏ bừng của hắn thôi cũng đủ biết tình hình khẩn cấp như thế nào rồi.

Hồng Hữu Tân có linh cảm thời gian yên bình của mình đã chấm dứt.

“Có chuyện gì?”

“Chuyện đó… Có một nơi tên Luật Kim Thôn ở ngoài Thành Đô đã xảy ra một chuyện lớn ạ.”

“Chuyện lớn?”

Hồng Hữu Tân nhíu mày.

“Chuyện đó… có lẽ đội chủ nên đích thân đến xem trực tiếp thì hơn...”

Tên thuộc hạ nói lắp bắp.

Hồng Hữu Tân chưa từng thấy tên thuộc hạ này như thế này bao giờ cả. Vậy nên hắn không khỏi cảm thấy tò mò.

Hồng Hữu Tân đá bật ghế ra rồi đứng dậy.

“Đi thôi!”

“Vâng! Để thuộc hạ dẫn đường cho ngài đến Luật Kim Thôn.”

Khi Hồng Hữu Tân vừa bước ra ngoài, những võ giả của Giám Sát Đội và phân đà chủ hiện tại lần lượt đi theo hắn.

Hồng Hữu Tân nhìn chằm chằm vào phần đà chủ. Không biết có phải cảm thấy áp lực hay không mà gương mặt hắn lúc này cứng đờ đến mức còn không nhận ra rằng Hồng Hữu Tân đang nhìn vào hắn.

Phân đà chủ đương nhiệm tên Đào Nhất Thuật.

Hồng Hữu Tân đã chọn ra một người được cho là thông minh nhất trong số môn đồ ở phân đà Thành Đô. Tuy nhiên, do chưa có võ công và kinh nghiệm nên Hồng Hữu Tân chưa thể hoàn toàn tin tưởng và giao phó công việc cho hắn được.

Có lẽ bản thân phân đà chủ cũng biết rõ điều đó nên hắn chăm chỉ làm việc hơn bất cứ ai. Nhưng hắn vẫn còn thiếu sót về nhiều thứ ở nhiều mặt.

Nhưng Hồng Hữu Tân không trách Đào Nhất Thuật.

Vì ban đầu ai cũng sẽ như Đào Nhất Thuật mà thôi.

Sau khi đi một hồi lâu, bọn họ cuối cùng cũng đã đến Luật Kim Thôn.

Ngay khi bước vào Luật Kim Thôn, Hồng Hữu Tân đã rất ngạc nhiên.

“Rốt cuộc tại sao…?”

“Ôi trời ơi!”

Đào Nhất Thuật cũng ngạc nhiên đến mức không thể im lặng được nữa khi nhìn quanh Luật Kim Thôn.

Luật Kim Thôn luôn tự hào có một phong cảnh tuyệt đẹp nay đã bị phá hủy hoàn toàn. Các tòa nhà gần như muốn sụp đổ và vô số thi thể đang nằm rải rác trên mặt đường.

Các thi thể đều là người của thôn này.

Trên thi thể của dân làng đều chằng chịt vết thương sắc bén, toàn thân bọn họ nhuốm đầy máu.

“Người sống sót?”

“Không có ạ.”

Thuộc hạ trả lời với gương mặt đau thương.

“Chuyện này xảy ra từ khi nào?”

“Chúng thuộc hạ phát hiện chuyện này vào sáng nay ạ.”

“Còn hung thủ?”

“Không thể tìm được ạ. Và có thể là vĩnh viễn không tìm thấy được.”

“Ngươi nói vậy là sao?”

“Đội chủ hãy nhìn vào tay của mọi người đi.”

Thuộc hạ nói xong, Hồng Hữu Tân liền nhìn vào tay của những thi thể của. Người nào cũng đang cầm vũ khí trong tay.

Người cầm trong tay một cao dao lớn dùng trong nhà bếp, người thì cầm cây đập lúa, người cầm dùi cui, người cầm cuốc.

“Dựa vào hình dáng của vết thương trên người họ có thể chắc chắn họ đã tàn sát lẫn nhau.”

“Ý ngươi là bọn họ tự tấn công nhau sao?”

“Dựa vào vết thương trên thi thể thì trước mắt có thể suy đoán như vậy ạ.”

“Ý ngươi là sao? Luật Kim Thôn chẳng phải là làng của những người cùng họ sao? Mọi người đều là bà con họ hàng của nhau mà ngươi nói họ tấn công nhau là sao? Đúng là vô lý mà.”

“Chúng thuộc hạ cũng nghĩ như thế, nhưng vết thương trên người họ thì lại nói khác ạ.”

Nghe thuộc hạ nói vậy, Hồng Hữu Tân liền trực tiếp đến quan sát thi thể của dân làng.

Hình dáng của vết thương trên thi thể đúng là đồng nhất với vũ khí mà bọn họ đang cầm trong tay.

“Ôi trời đất! Sao lại có chuyện này vậy chứ…”

Vì một lý do nào đó mà dân làng nơi đây đã tấn công và chém giết lẫn nhau. Không còn một ai sống sót cả.

Hồng Hữu Tân biết rõ những ngôi làng cùng họ thân thiết và quý mến nhau đến mức nào. Vậy nên, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao cuộc thảm sát như thế này lại có ở Luật Kim Thôn.

“Nhất định phải làm rõ chuyện này. Giám Sát Đội sẽ tập trung lực lượng vào việc này cho đến khi nó được giải quyết.”

“Vâng!”

Giám Sát Đội đồng thanh trả lời. Nhưng giọng nói của bọn họ đều chất chứa một điều gì đó thật khó tin.

“Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”

Đôi mắt của Hồng Hữu Tân dao động dữ dội.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...