Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 120

 

 

Khung cảnh đỉnh núi như xuyên thủng bầu trời cao xa khiến người khác không khỏi liên tưởng đến những bức tường thành xanh thẳm được thế nhân gọi là Thanh Thành.

 

Núi Thanh Thành muôn đời sững sừng không đổi thay trước dòng chảy của năm tháng. Mỗi khi nhìn thấy ngọn núi xanh biếc nguy nga, mọi phiền não trong lòng dường như đều tiêu biến hết cả.

 

“Phù! Bây giờ đã tốt hơn rồi.”

 

Nam nhân đứng trên đỉnh núi Thanh Thành nhìn xuống quang cảnh tráng lệ kia là một đạo sĩ tuổi ngoài ba mươi.

 

Đạo hiệu của y là Thanh Cảnh.

 

Y là đệ tử đời thứ nhất của phái Thanh Thành.

 

Sau trận huyết sự xảy ra vào năm ngoái, phái Thanh Thành đã chọn phong bế sơn môn, không cho phép ngoại nhân đặt chân vào nửa bước. Lý do là vì họ đã phải chịu tổn thất nặng nề, không còn đủ khả năng nhận khách đến viếng thăm. Quan trọng hơn, họ cần phải giải quyết vấn đề nội bộ của bổn phái.

 

Nói thế cũng đúng. Thế nhưng lý do lớn nhất chính là bởi đệ tử phái Thanh Thành đã phải chịu nổi ô nhục to lớn.

 

Cao thủ đệ nhất và cũng là trưởng lão Thanh Thành - Vũ Tịnh Chân Nhân đã tu luyện ma công, điều này khiến các đệ tử không dám ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ nữa.

 

Đây quả là một đả kích vô cùng lớn đối với đệ tử của một môn phái uy chấn thiên hạ hơn trăm năm, một nơi luôn tự hào về sư môn như Thanh Thành. Ấy vậy lại vì một Vũ Tịnh Chân Nhân mà phá hỏng hết cả.

 

Lòng tự tôn cao ngất trời của họ cứ thế rơi từ thiên đàng xuống tận địa ngục vô biên.

 

Nỗi ô nhục cùng với phẫn nộ đã khiến đệ tử Thanh Thành phải chịu tổn thương vô cùng sâu sắc.

 

Vì chuyện đó mà chưởng môn nhân Vũ Linh Chân Nhân không còn cách nào khác ngoài việc phong bế sơn môn Thanh Thành.

 

Mùa đông năm ngoái, các trưởng lão của Thanh Thành đã phải dốc toàn lực để chữa vết thương lòng cho các đệ tử.

 

Bọn họ trực tiếp trò chuyện với đệ tử, từ đời thứ nhất đến đời ba, và cả đồng đạo, sau đó đưa ra các đối sách phù hợp với từng người một. Và cả Cao Diệp Chân Nhân - cao thủ bậc nhất của phái Thanh Thành đã sống ẩn dật cũng đứng ra dạy dỗ các đệ tử.

 

Kết quả là đả kích trong lòng các đệ tử đã giảm đi đáng kể.

 

Mặc dù sơn môn vẫn đóng chặt im ỉm, nghiêm cấm bên ngoài tiếp cận, thế nhưng đệ tử Thanh Thành vẫn có thể tự do ra ngoài.

 

Trong lúc nhìn ngắm phong cảnh núi Thanh Thành, một vài đệ tử đã minh ngộ ra những điều mà họ chưa từng nghĩ tới, hoặc đạt được vài thứ mà trước nay chưa từng có.

 

Chính vì thế mà họa liền biến thành phúc.

 

Chưởng môn nhân Vũ Linh Chân Nhân đã quyết định kết thúc phong bế sơn môn. Và vì chuyện của Vũ Tịnh Chân Nhân nên ông nghĩ cần phải gây dựng lại uy tín đã rơi xuống vực thẳm của phái Thanh Thành.

 

Thanh Cảnh là một trong những võ giả có bước tiến vượt bậc trong võ công nhờ sự dạy dỗ của Vũ Linh Chân Nhân và Cao Diệp Chân Nhân.

 

Gần đây y đã giác ngộ được không ít thứ nên bắt đầu tu luyện Thanh Vân Cửu Thức mà trước đây y chưa thể thi triển dù chỉ một lần. Thế nhưng, Thanh Cảnh không mấy hài lòng với thành tựu võ công của mình.

 

Y là người tôn trọng Vũ Tịnh Chân Nhân hơn bất cứ ai trên thiên hạ này. Vậy nên đến tận bây giờ y vẫn không thể hiểu nổi hành động của Vũ Tịnh Chân Nhân.

 

Y luôn tự hỏi tại sao ông ta lại rơi vào ma cảnh.

 

“Chẳng lẽ võ công Thanh Thành vẫn còn thiếu sót hay sao?”

 

Thanh Cảnh tò mò không rõ điều gì đã khiến Vũ Tịnh Chân Nhân lạc lối như thế. Câu hỏi ấy cứ mãi quẩn quanh trong đầu hắn không thôi.

 

Những lúc tâm trạng phức tạp như thế, y lại một mình tìm đến nơi này.

 

Bởi lẽ không một ai tìm đến nơi hoang vu bị ẩn giấu trong núi Thanh Thành này như y, nên y có thể thả hồn theo dòng suy nghĩ của mình.

 

Thanh Cảnh ngơ ngác ngắm nhìn cảnh vật trước mặt. Tâm hồn y lại thấy có chút bình yên đến lạ.

 

Chính lúc đó.

 

Soạt!

 

Đột nhiên y cảm nhận có bóng người phía sau lưng. 

 

“Là ai?”

 

Thanh Cảnh nghĩ có lẽ là đệ tử Thanh Thành nên đã đến gần đó rồi nhẹ giọng hỏi. Thế nhưng y không hề nhận lại được câu trả lời nào.

 

Phải đến lúc đó Thanh Cảnh mới cảm nhận được bầu không khí kỳ quái.

 

“Tại sao không trả… khực!”

 

Đột nhiên có một bàn tay thò ra che đi gương mặt y.

 

Thanh Cảnh không thể hét nổi một tiếng, y bị áp chế ngay lập tức. Ngay lúc bàn đen xì che đi gương mặt y, y liền thấy toàn thân bị tê liệt đến nỗi không cử động được cả một đầu ngón tay.

 

Thanh Cảnh bị kéo về phía sau một cổ thụ gần đó.

 

‘Khực!’

 

Y cố sức hét lên, thế nhưng giọng nói vẫn ứ nghẹn trong họng không thốt ra ngoài được.

 

Ngay lúc này, thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện.

 

Y biết rõ đó là con người, nhưng mặt mũi hắn ta đều độc màu đen nên không thể xác nhận rõ ràng thứ gì cả.

 

Thân ảnh đen ngòm đó chính là Hắc Ám.

 

Hắc Ám ngồi xổm rồi nhìn Thanh Cảnh một hồi lâu.

 

Thanh Cảnh cũng mở to mắt liếc nhìn Hắc Ám.

 

‘Dám làm chuyện này trong sân nhà Thanh Thành. Ta nhất định phải hỏi rõ thân phận của ngươi!’

 

Thanh Cảnh nhìn Hắc Ám, trong ánh mắt hắn tựa hồ còn mang cả giọng nói. Thế nhưng Hắc Ám không thể hiện bất kỳ xúc cảm nào khi nhìn vào mắt Thanh Cảnh.

 

Ngược lại, hắn đang nhìn xoáy vào Thanh Cảnh tượng hồ đang quan sát y.

 

Y không hề nhìn thấy tròng trắng trong đôi mắt đen sâu thẳm của Hắc Ám.

 

Lúc nhìn vào đôi mắt ấy, trong lòng Thanh Cảnh dấy lên sự phẫn nộ tột cùng.

 

Ánh mắt Hắc Ám khiến cho những ký ức mà y đã chôn vùi thật sâu lại lần nữa hiện lên vô cùng rõ ràng. 

 

Hình ảnh Hắc Ám biến mất, thay vào đó là võ giả mà y xem là tượng đài sừng sững trong lòng mình.

 

Vị võ giả mà y tôn trọng hơn bất cứ ai, vị võ giả mà y muốn trở thành giống ông nhất trên thiên hạ.

 

Đó chính là Vũ Tịnh Chân Nhân.

 

‘Tại sao người lại như thế? Tại sao người lại tu luyện thứ ma công đó chứ?’

 

Thế nhưng ngay cả khi y có hét đến khản cổ, Vũ Tịnh Chân Nhân chỉ lạnh lùng nhìn y mà không hề đáp lại câu nào.

 

‘Chính người đã khiến cho Thanh Thành ra nông nỗi này. Chính người đã làm cho danh tiếng Thanh Thành rơi xuống vực thẳm. Người làm sao để gánh chịu hậu quả này đây? Người mau trả lời con đi.’

 

‘Ngươi không có tư cách nghe câu trả lời của ta.’

 

Vũ Tịnh Chân Nhân lần đầu đáp trả. Nghe câu trả lời của ông ấy càng khiến Thanh Cảnh phẫn nộ hơn.

 

‘Mọi chuyện đều là lỗi của người. Xin người hãy chịu trách nhiệm khi khiến Thanh Thành suy tàn thế này.’

 

Thanh Cảnh đột nhiên co giật dữ dội.

 

Y hét lên như muốn vỡ cả cổ họng rồi nhìn chằm chằm hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Vũ Tịnh Chân Nhân. Nhưng thực tế y không thể cử động được một bước.

 

Tất cả mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh trong tâm trí y mà thôi.

 

Trước mắt y hiện giờ không có Vũ Tịnh Chân Nhân nào cả, mà chính là tên Hắc Ám kia.

 

Ánh mắt của hắn khiến người khác mất hồn mà rơi vào hỗn mộng. 

 

Đây chính là Đoạt Phách Nhãn bẩm sinh đã có.

 

Huyết Phật sớm nhận ra tài năng của Hắc Ám nên đưa hắn về Tiểu Lôi Âm Tự dạy dỗ.

 

Huyết Phật là người đầu tiên dạy hắn, nhưng sau này hắn đã tự mình mày mò học hỏi và tiến tới một cảnh giới mới, có thể nói tài năng của hắn là vô địch.

 

Từ trước đến này, không có người nào thoát khỏi Đoạt Phách Nhãn của hắn. Cho dù là người có cảnh giới võ công thượng thừa đến mấy, chỉ cần khống chế được, hắn liền có thể phát huy đến mười phần uy lực của Đoạt Phách Nhãn.

 

Có một vấn đề duy nhất chính là chiêu thức này khiến hắn hao tốn khá nhiều công sức nếu muốn duy trì một thời gian. Nếu có thể áp chế đối phương chỉ bằng cách đối mắt với nhau, có lẽ bây giờ hắn đã leo lên vị trí giang hồ đệ nhất nhân rồi. Thế nhưng hắn không hề thất vọng. 

 

Hắc Ám đã nghiên cứu rất nhiều cách để bù đắp lại những thiếu sót của Đoạt Hồn Phách, và cuối cùng hắn cũng có được thành tựu đáng kể.

 

Hắn lấy một chiếc bình trong tay ra.

 

Chiếc bình vừa mở, một con côn trùng rất nhỏ khó mà nhìn thấy bình mắt thường lập tức bay ra ngoài.

 

Hắc Ám đặt con côn trùng vào mũi Thanh Cảnh. Con vật lập tức xâm nhập vào trong khoang mũi y.

 

Một lát sau, cả người Thanh Cảnh liền run lên bần bật.

 

Ánh mắt y trở nên mơ hồ.

 

Trong cơn ảo tưởng, y đã đối mặt với Vũ Tịnh Chân Nhân.

 

Thứ đang diễn ra bây giờ không phải là hiện thực mà chỉ là thế giới trong tiềm thức của y.

 

Hắc Ám đánh vào má Thanh Cảnh vài cái rồi đứng dậy. 

 

Trước khi đến núi Thanh Thành, hắn đã suy tính không biết làm thế nào mới có thể xâm nhập vào trong mà không để lại dấu vết.

 

Thế nhưng, hắn đã lo lắng dư thừa, những đệ tử Thanh Thành vẫn được tự do đi đây đi đó trên ngọn núi này.

 

Con mồi ở khắp mọi nơi.

 

Trước khi bọn họ trở lại bổn phái, hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

 

‘Đúng là đáng thử mà.’

 

Hắc Ám mỉm cười.

 

Khóe miệng hắn chỉ là hơi cong lên một chút, nhưng rất lâu rồi hắn mới lại để lộ ra biểu cảm như thế.

 

Hắc Ám hắn bất thình lình đến rồi lại đột ngột rời đi.

 

Hắc Ám rời đi một lúc, Thanh Cảnh mới tỉnh dậy khỏi hỗn mộng. 

 

Y đã tỉnh táo lại, thế nhưng ánh mắt y hoàn toàn trống rỗng. Phải một khoảng thời gian sau đôi mắt hắn mới lấy lại được tiêu cự.

 

“Sao mình lại nằm ở đây vậy chứ?”

 

Thanh Cảnh tỏ vẻ bàng hoàng.

 

Rõ ràng là y đang thưởng thức cảnh đẹp trên núi Thanh Thành, sao đột nhiên bây giờ lại nằm dài trên nền đất rồi chứ?

 

Y hoàn toàn không nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra với mình.

 

Đúng là có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng y lại mông lung không biết chính xác sự tình thế nào.

 

“Phù! Có vẻ tâm ma của ta lại lớn hơn rồi. Nếu không muốn giống như Vũ Tịnh sư thúc, ta phải mau quay về đọc Đạo Đức Kinh thôi.”

 

Thanh Cảnh lắc lư đầu rồi đứng bật dậy.

 

Y vặn người sang trái rồi sang phải, sau đó quay lại Thanh Thành.

 

Trên khắp núi Thanh Thành, có rất nhiều người cũng ra ngoài giống như Thanh Cảnh.

 

***

 

Roẹt!

 

Phiêu Nguyệt trải một tờ giấy lớn trên mặt bàn.

 

Đó chính là bản đồ thành Tứ Xuyên do Cao tổng quản mang đến.

 

Thứ này không phải dễ tìm thấy trên thiên hạ. Cao tổng quản khó khăn lắm mới ghi chép lại một cách tỉ mỉ vị trí của từng môn phái và địa hình của thành Tứ Xuyên.

 

Phiêu Nguyệt nhìn tấm bản đồ hồi lâu.

 

Hắn lập tức ghi nhớ tất cả địa hình Tứ Xuyên vào trong đầu.

 

Chuyện này đương nhiên sẽ quá sức với người thường, thế nhưng đối với Phiêu Nguyệt lại là chuyện vô cùng dễ dàng. Bởi vì khả năng này xuất phát từ nỗi ám ảnh về sự sống luôn hiển hiện trong thâm tâm Phiêu Nguyệt.

 

Nỗi ám ảnh hình thành từ thời thơ ấu sẽ không biến mất khi một người trưởng thành, và có triệu chứng gần giống với chứng hoang tưởng ảo giác.

 

Mặc dù hắn đã tạo ra nhiều thân phận giả nhưng hắn vẫn còn thấy bất an.

 

Bởi vì nếu những người có chuyên môn phát hiện họ sẽ lập tức đào bới thông tin và phát hiện ra sự thật ngay lập tức.

 

Mặc dù hắn biết không có mấy người có khả năng làm được chuyện đó, tuy nhiên hắn vẫn không khỏi cảnh giác.

 

Phiêu Nguyệt phát huy khả năng tập trung cao độ.

 

Mắt hắn mở to, đầu bắt đầu đau nhức, nhưng hắn không ngừng nhìn vào bản đồ.

 

Gần nửa ngày trôi qua, Phiêu Nguyệt vẫn không rời mắt khỏi tấm bản đồ.

 

Và rồi cuối cùng hắn cũng đã học thuộc lòng tất cả những thứ chứa đựng trong tấm bản đồ Tứ Xuyên kia.

 

Toàn bộ địa hình, vị trí các môn phái trọng điểm và cả vị trí đường bộ, đường thủy đều nằm hết trong đầu hắn.

 

Một khi hắn đã ghi nhớ, tuyệt đối sẽ không có chuyện quên đi.

 

Phiêu Nguyệt cuộn tấm bản đồ lại, ném vào một góc phòng rồi đi ra ngoài.

 

Hắn ta khẽ cau mày.

 

Ánh nắng chói chang đang chiếu thẳng vào mặt hắn.

 

Bây giờ hắn đã quen với ánh nắng mặt trời, dù có ở ngoài trời một khoảng thời gian dài cũng không bị đau mắt, nhưng Phiêu Nguyệt vẫn cảm thấy buổi đêm thoải mái hơn so với ban ngày.

 

Lúc đó, hắn nhìn thấy Cao tổng quản đang vội vàng chạy đến.

 

Phiêu Nguyệt trực giác đã có chuyện gì đó xảy ra.

 

“Có chuyện gì thế?”

 

Cao tổng quản đưa một bức thư đã chuẩn bị sẵn cho Phiêu Nguyệt.

 

Vốn đã quen với chuyện này nên Phiêu Nguyệt nhận lấy bức thư mà không hề có chút bối rối.

 

“Lôi Âm Môn đã hành động rồi ư?”

 

Cao tổng quản gật đầu tựa hồ xác nhận thông tin.

 

Theo những gì được viết trong lá thư, lúc Phiêu Nguyệt đang học thuộc bản đồ, các môn đồ của Lôi Âm Môn đã bắt đầu ra tay hành động.

 

Số người di chuyển là khoảng hơn hai trăm người. Đây tuyệt đối không phải là con số ít.

 

Vấn đều là không chỉ có Lôi Âm Môn.

 

“Ngay cả Cao Thiên Võ Quán cũng có động thái đáng ngờ ư?”

 

Việc các môn phái đó đồng loạt xuất hiện không thể dễ dàng bỏ qua được.

 

“Tại sao chúng lại hành động chứ? Có liên quan gì với nhau sao?”

 

Cao tổng quản liền lắc đầu.

 

Ông vẫn chưa nắm bắt được chuyện đó.

 

Phiêu Nguyệt vò bức thư lại.

 

Thời gian các môn phái xuất hiện gần như là cùng lúc, nhưng hắn có thể xem đây chỉ là ngẫu nhiên.

 

Có điều, hắn nghĩ trường hợp này không khả thi cho lắm.

 

Ít nhất trên giang hồ, loại chuyện này gần như là không thể.

 

‘Rõ ràng là có chuyện gì đó mới khiến ba môn phái có động thái cùng lúc thế này.’

 

 

Bởi không trực tiếp ra mặt nên việc thu thập thông tin đối với Phiêu Nguyệt có chút hạn chế.

 

‘Hay là liên quan đến việc Kim Thiên Hội đến Thành Đô này?’

 

Chân Kiếm Vũ - Hội chủ Kim Thiên Hội đang tìm hắn.

 

Xét hành động của họ lại không có bất kỳ mối liên quan gì đến ba môn phái kia. Cuối cùng việc họ vào Thành Đô và việc các môn phái có động thái chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên. Vậy lại càng đáng ngờ hơn.

 

Hà cớ gì chúng lại xảy ra cùng một thời điểm kia chứ?

 

Thà là động thái này nhắm vào bản thân, Phiêu Nguyệt còn dễ đối ứng hơn. Thế nhưng, trước hành động mơ hồ khiến hắn khó mà xác định có phải đang nhắm vào mình không. Đối với hắn như vậy lại càng khó hơn.

 

“Phái người theo dõi xem bọn họ di chuyển đến đâu.”

 

Cao tổng quản cúi đầu tỏ ý đã hiểu rồi quay người đi.

 

Ngay khi ông ta biến mất, Phiêu Nguyệt vẫn không hề di chuyển. Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác bất an không nguôi.

 

Mỗi khi hắn có cảm cảm giác này ắt sẽ lại xảy ra sự việc chấn động nào đó.

 

Lúc này, đột nhiên có cơn gió rít qua khiến người khác vô cùng khó chịu. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...