Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 126

 

 

“Bình à!”

 

Chân Kiếm Vũ trợn tròn hai mắt.

 

Đôi mắt y lúc này đã giăng đầy tơ máu thành một mảng huyết hồng.

 

Hắn nhìn chằm chằm thi thể Sở Văn Bình gục xuống, tựa hồ có thể trào ra huyết lệ bất cứ lúc nào.

 

Đầu và cơ thể Sở Văn Bình tách ra làm hai, cảnh tượng này quá ư là khó tin. Vậy nên, ngay cả Chân Kiếm Vũ uy chấn thiên hạ cũng phải mất một lúc lâu mới có thể chấp nhận cái chết của hắn.

 

Cả Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh cũng như thế.

 

Dù thích hay ghét thì hắn cũng là thành viên thuộc Kim Thiên Hội. Chẳng những Lăng Tiêu Vận bình thường vốn quý hắn ta mà đến cả Viên Giai Linh không ưa nổi hắn cũng kinh ngạc tột độ trước cái chết của Sở Văn Bình.

 

“Ngươi dám giết Văn Bình.”

 

“Trời ạ!”

 

Đôi mắt Lăng Tiêu Vận hiện giờ cũng nhuộm đỏ huyết sắc không kém gì Chân Kiếm Vũ.

 

Lăng Tiêu Vận thường ngày là kẻ lý trí hơn bất cứ ai, thế nhưng hiện giờ trong đầu hắn chỉ là một mảng mờ mịt. Thay vào đó, cơn phẫn nộ như vũ bão đang dần xâm chiếm lấy khối óc và con tim hắn.

 

“Ngươi dám!”

 

Lăng Tiêu Vận hét ầm lên rồi xong tới.

 

Chẳng biết tự lúc nào, tay hắn đã cầm lấy ái kiếm.

 

Vù!

 

Kiếm khí hệt trăng sáng phóng ra che khuất cả tầm nhìn.

 

Lăng Tiêu Vận lập tức thi triển Bạch Nguyệt Thập Bát Thức, tuyệt kỹ thượng thừa của hắn.

 

Bạch Nguyệt Thập Bát Thức được biết đến là có thể phá vỡ đồ vật to bằng tảng đá khổng lồ chỉ với một nhát, vô cùng nổi danh trên giang hồ.

 

Biệt hiệu Bạch Nguyệt Kiếm của hắn cũng xuất phát từ Bạch Nguyệt Thập Bát Kiếm mà ra.

 

“Không được!”

 

Chân Kiếm Vũ định ngăn Lăng Tiêu Vận, thế nhưng kiếm khí hệt như vầng trăng bạch sắc đã điên cuồng tấn công Phiêu Nguyệt.

 

Trước kiếm khí đầy uy lực, bụi đất bốc lên dữ dội che khuất cả tầm mắt.

 

Thế nhưng, Lăng Tiêu Vận cảm thấy không yên tâm, hắn lại phóng kiếm khí lần nữa.

 

Chính lúc đó.

 

Vùu!

 

Giữa làn cát bụi mịt mù, có thứ gì đó đang lao tới.

 

Lăng Tiêu Vận vặn người tránh vật thể đang bay đến trong tích tắc.

 

‘Phi đao ư?’

 

Lăng Tiêu Vận nhận ra thứ vừa sượt qua hắn rõ là một phi đao.

 

Chỉ cần hắn tránh đi muộn một chút thôi, phi đao ấy đã cắt ngang cổ hắn rồi.

 

Lăng Tiêu Vận nâng cao cảnh giác rồi xông thẳng tới trước.

 

Phiêu Nguyệt hãy còn lành lặn.

 

Phi đao được phóng ra lúc nãy đã chứng minh điều này.

 

Lăng Tiêu Vận lập tức khuếch trương giác quan toàn thân.

 

Vút!

 

Bất thình lình, hắn cảm nhận được sát khí sắc bén phả ra từ sau gáy.

 

Phi đao vừa rồi sượt qua người hắn lại đánh một vòng lao về phía gáy hắn.

 

“Cái gì?”

 

Lúc Lăng Tiêu Vận vẫn còn đang bàng hoàng vì quỹ đạo của phi đao, Viên Giai Linh liền ra tay hành động. 

 

“Ha!”

 

Nàng thi triển kiếm pháp vô cùng hào nhoáng, tựa hồ như chứng minh cho việc nàng là đệ tử của Kiếm Tôn Hàn Hữu Thiên đại danh đỉnh đỉnh thiên hạ. Lập tức, thanh kiếm của nàng đánh bật phi đao đang nhắm vào gáy Lăng Tiêu Vận.

 

Keng!

 

Mặc dù được Viên Giai Linh kéo ra khỏi tình thế ngàn cân trên sợi tóc, nhưng Lăng Tiêu Vận vẫn cảm thấy lông tơ toàn thân đang dựng đứng hết cả lên.

 

Roẹt!

 

Phi đao bị thanh kiếm của Viên Giai Linh đánh bật ra liền bị cuốn vào trong bụi đất giống như bị chỉ quấn quanh.

 

Thế nhưng, nàng vẫn chưa mấy an tâm.

 

Vút! Vút!

 

Bởi lẽ lần này có đến hai chiếc phi đao được phóng ra.

 

Phi đao chuyển động vô cùng uyển chuyển hệt như sinh vật sống nhắm thẳng vào Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh một đường lao tới.

 

“Thứ này!”

 

“Chậc!”

 

Hai người bắt hoảng loạn ngăn chặn đòn tấn công của phi đao.

 

Chân Kiếm Vũ vẫn chưa di chuyển, y đang quan sát phi đao tấn công hai người kia.

 

Thoạt nhìn có vẻ như phi đao đó tự mình chuyển động.

 

‘Là Dĩ Khí Ngự Đao ư? Không phải!’

 

Chân Kiếm Vũ ngay lập tức phủ nhận chính suy nghĩ của mình. Lúc y tập trung sức vào nhãn lực, y nhìn thấy một luồng khí mỏng như sợi tơ kết nối với hai phi đao. 

 

Kết nối khí rồi sử dụng nó hệt như sợi tơ.

 

Kỹ nghệ này y chưa từng thấy cũng chưa từng nghe.

 

Nếu muốn sử dụng khí ở mức độ đó phải là người vô cùng tinh tế và sở hữu nội công thâm hậu mà người thường không thể nào ngờ được.

 

Chân Kiếm Vũ y tự hào nội công của thân thuộc vào loại cao thâm trên giang hồ, nhưng y lại không dám phỏng theo cách dùng nội công như thế.

 

Không chỉ Chân Kiếm Vũ. Dường như chẳng có võ giả nào trên giang hồ tự tin nhận mình có thể sử dụng khí hệt sợi tơ như thế.

 

Chân Kiếm Vũ thật sự không hiểu rốt cuộc vì sao kẻ kia có thể làm được như thế.

 

Keng!

 

Kiếm cùng phi đao va chạm kịch liệt, tia lửa đỏ không ngừng phóng ra.

 

Đây là lần đầu trong đời Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh rơi vào tình trạng hoảng loạn như thế. 

 

Phi đao hệt như một con độc xà.

 

Chúng chỉ chăm chăm nhắm vào mục tiêu mà phóng tới.

 

Chính vì thế, cả hai người đều không thể tiếp cận được Phiêu Nguyệt, chỉ đối với với phi đao đã đủ khiến họ kiệt sức rồi.

 

Lăng Tiêu Vận không chịu nổi nữa liền hét to một tiếng.

 

“Ra đây đi! Tên khốn hèn hạ kia!”

 

Chính lúc đó.

 

Phập!

 

Đột nhiên hắn thấy bả vai truyền tới cơn đau nhói.

 

Có thứ gì đó vừa xuyên qua vai hắn rồi nhô ra phía trước. Hắn lờ mờ nhìn hình dạng của nó.

 

“Là tơ ư?”

 

Đột nhiên cơ thể hắn run lên bần bật.

 

Thu Hồn Ti vừa xuyên qua bả vai đang kéo cả người hắn đi.

 

“Hơ!”

 

Lăng Tiêu Vận bất giác hét lên thảm thiết.

 

“Tiêu Vận ca ca!”

 

Lúc Viên Giai Linh giẫm chân bắn người muốn cứu Lăng Tiêu Vận, đột nhiên…

 

Phập!

 

Có thứ gì đó cắm vào mắt cá chân nàng rồi quấn quanh ống quyển.

 

Viên Giai Linh lập tức cảm nhận cơn đau truyền tới, nàng cũng bị kéo đi hệt như Lăng Tiêu Vận.

 

“Á!”

 

Viên Giai Linh hét lên một tiếng.

 

Vútt!

 

Chính lúc đó, phi đao từ trên không trung lao về phía Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận.

 

Phiêu Nguyệt đang điều khiển hai sợi Thu Hồn Ti áp chế Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh, hai sợi khác thì dùng khống chế U Linh Chủy.

 

Mặc dù hắn chỉ dùng thêm hai sợi Thu Hồn Ti nhưng hiệu quả lại tăng lên gấp mười lần.

 

Viên Giai Linh nhìn U Linh Chỉnh cắt không trung lao tới, nàng liền nhắm chặt hai mắt.

 

Lúc này, Chân Kiếm Vũ đã rút kiếm bắn người lên không trung.

 

Y không thể giương mắt nhìn đồng liêu đang rơi vào nguy hiểm thêm được nữa.

 

“Dừng tay lại!”

 

Đột nhiên cơ thể y lao thẳng xuống đất với tốc độ cực nhanh.

 

Điểm tiếp đất của y chính là khoảng giữa Phiêu Nguyệt và Viên Giai Linh.

 

Cửu Hoàn Thiên Diệt Kiếm đệ tam thức Quang Hồn Trảm.

 

Rầm!

 

Thanh kiếm chứa nội lực khổng lồ của y giáng xuống nền đất hệt như sao băng.

 

Cuồng phong quét qua tứ phía, cắt đứt Thu Hồn Ti đang trói Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận.

 

Hai người vừa được trả tự do liền vội vàng tránh U Linh Chủy trong tích tắc.

 

Sượt!

 

Phiêu Nguyệt lần nữa thu hồi Thu Hồn Ti có gắn U Linh Chủy.

 

“Hộc hộc!”

 

“Ha! Ha!”

 

Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh vừa thoáng chết trong gang tấc, lúc này không ngừng thở hổn hển nhìn U Linh Chủy trở về với chủ nhân.

 

Bụi đất lắng xuống, Phiêu Nguyệt từ từ hiện ra trước mặt bọn họ.

 

Phiêu Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ hệt như lúc đầu.

 

Đối mặt với cao thủ trẻ tuổi như Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận, vậy mà hắn không hề lùi lại dù chỉ một bước.

 

Thoáng chốc, gương mặt hai người đã méo xệch đi vì nhục nhã.

 

“Ức!”

 

Lăng Tiêu Vận cố dồn sức tấn công Phiêu Nguyệt thêm lần nữa. Thế nhưng, Chân Kiếm Vũ đã đưa tay ngăn cản hắn.

 

Lăng Tiêu Vận hét lên.

 

“Kiếm Vũ!”

 

“Nhịn chút đi nào!”

 

“Ta phải trả thù cho Văn Bình chứ. Sao huynh lại có thể nói như vậy?”

 

Lăng Tiêu Vận lúc này dường như có thể xông về phía Phiêu Nguyệt ngay lập tức. Viên Giai Linh liền nắm chặt lấy bàn tay hắn.

 

“Huynh nhịn chút đi.”

 

“Cả muội cũng thế ư?”

 

“Chúng ta không phải đối thủ của hắn. Huynh thấy rồi mà. Hắn còn không di chuyển một bước nào.”

 

“Khực!”

 

“Hãy giao chuyện này cho Kiếm Vũ ca ca đi.”

 

Viên Giai Linh bày ra bộ dáng đau khổ nhìn hắn.

 

Chính cả nàng cũng không thể để yên được.

 

Nàng là đệ tử của Kiếm Tôn, bậc thầy dụng kiếm xuất sắc nhất thiên hạ.

 

Vậy nên lòng tự tôn của nàng vô cùng lớn.

 

Ấy thế mà kiếm pháp được sư phụ truyền thụ lại không thể dùng chỉ một chiêu, cuối cùng còn bị dồn vào thế bí.

 

Trong thâm tâm nàng đã muốn quyết một trận sinh tử cùng Phiêu Nguyệt ngay lập tức. Thế nhưng, nàng bất đắc dĩ phải nhẫn nhịn vì nàng hiểu rõ cho dù có vội vàng hấp tấp xông vào cũng chỉ làm hòn đá cản trả Chân Kiếm Vũ mà thôi.

 

Lúc này, Phiêu Nguyệt và Chân Kiếm Vũ nhìn nhau.

 

Phiêu Nguyệt đã mất Thu Hương vì Sở Văn Bình, còn Chân Kiếm Vũ lại mất đi Sở Văn Bình vì Phiêu Nguyệt.

 

Giữa hai người đã có sự đả kích không thể hồi phục được nữa.

 

Đối với người khác, Sở Văn Bình chẳng qua chỉ là tên tiểu tử tùy tiện, hư

hỏng, nhưng với Chân Kiếm Vũ mà nói, hắn ta chính là huynh đệ tốt. Y tuyệt đối sẽ không để mặc hắn chết rồi rút lui.

 

Thế nhưng, Chân Kiếm Vũ vẫn kiên nhẫn.

 

Y khác với Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh.

 

Y sở hữu khối óc và đôi mắt tinh xảo đến mức có thể gọi là ‘nhìn thấu hồng trần’. Vậy nên y có thể nhận ra thứ gì nên được ưu tiên.

 

Chân Kiếm Vũ nhìn Phiêu Nguyệt rồi lên tiếng.

 

“Hãy để mọi ân oán của chúng ta lại phía sau đi.”

 

“Tại sao ta phải làm như thế?”

 

“Chẳng phải ưu tiên hàng đầu là bắt được tên đầu sỏ thật sự dẫn đến chuyện này ư? Sau khi ta bắt được hắn, chúng ta hãy giải quyết chuyện này. Trong thời gian chúng ta đối phó nhau, hắn đã cao chạy xa bay khỏi Thành Đô rồi.”

 

“Nếu ta nói không muốn?”

 

“Vậy ta sẽ dốc toàn lực chiến đấu với ngươi. Ta hoặc ngươi, một trong hai có thể thắng. Thế nhưng, cho dù người thắng là ai cũng không thể bắt được tên đầu sỏ đã giết chết nàng ấy. Vậy cũng được ư?”

 

Thái độ Chân Kiếm Vũ không hề có chút nhu nhược nào cả, trái lại còn rất đường hoàng, lịch sự.

 

Trong lòng y vô cũng muốn dốc toàn lực đấu với Phiêu Nguyệt một trận.

 

Thế nhưng, làm như vậy chẳng những không bắt được tên đầu sỏ mà còn khiến mọi thứ tồi tệ hơn.

 

Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm Chân Kiếm Vũ.

 

Chân Kiếm Vũ cũng không né tránh ánh mắt hắn.

 

Sự im lặng đến nghẹt thở lập tức bao trùm lấy không gian.

 

Cuộc đối mắt của hai người căng thẳng đến mức khiến cho Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận cảm thấy bầu không khí xung quanh như bị bóp nghẹt đi.

 

Đột nhiên Phiêu Nguyệt nhìn vào thi thể Thu Hương đang nằm trên đất.

 

Dù không biết lúc chết có cảm thấy đơn đớn thống khổ hay không, nhưng trông nàng lúc này vô cùng bình thản.

 

Phiêu Nguyệt cẩn thận ôm thi thể Thu Hương vào lòng.

 

“Phù!”

 

Phải đến lúc đó, Chân Kiếm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi lẽ nhìn hành động của Phiêu Nguyệt, chắc chắn hắn đã chấp nhận đề xuất của y.

 

Thu Hương bây giờ đã không còn thở, nhưng nàng vẫn trông rất xinh đẹp.

 

Cảm giác như nàng đang chìm vào giấc ngủ say, có thể bật tỉnh giấc bất cứ lúc nào.

 

Lúc đó, những kỹ nữ còn sống sót trong Thiên Hương Lâu chạy về phía Phiêu Nguyệt.

 

“Lâu chủ!”

 

“Tỷ tỷ! Hức!”

 

Nhìn thi thể Thu Hương, các kỹ nữ lập tức òa khóc nức nở.

 

“Chính là vì ngươi.”

 

Một vài người còn nhổ nước bọt chửi bới thi thể của Sở Văn Bình đã đầu lìa khỏi cổ.

 

Thiên Hương Lâu bị phá hủy, Thu Hương, tổng quản chết dưới tay Sở Văn Bình, nếu không phải hắn, các kỹ nữ chắc có lẽ đang trải qua thời gian bình yên như trước đây.

 

Bọn họ không thể đá và đầu tên Sở Văn Bình kia vì còn e dè ánh mắt của đám người Chân Kiếm Vũ.

 

Lăng Tiêu Vận và Viên Giai Linh quay lưng về phía các kỹ nữ.

 

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy hành động của các kỹ nữ đối với Sở Văn Bình, trong lòng lại càng nặng nề hơn.

 

Chính lúc này họ mới cảm nhận sâu sắc hành động mà Sở Văn Bình đã gây ra.

 

Mặc dù hắn bị mê hoặc bởi quái nhân của Tiểu Lôi Âm Tự, thế nhưng chỉ bấy nhiêu cũng không thể xóa hết tội lỗi mà hắn đã gây ra.

 

‘Chết tiệt!’

 

‘Ha! Làm sao đây…’

 

Hai người họ không thể đối mắt với các kỹ nữ.

 

Phiêu Nguyệt nói với Đoan Tuyết, kỹ nữ xếp sau Thu Hương trong thanh lâu.

 

“Từ giờ nàng sẽ phụ trách Thiên Hương Lâu.”

 

“Vâng!”

 

“Hãy chôn thi thể Thu Hương ở nơi nào đầy nắng đi.”

 

“Tiện thiếp đã rõ.”

 

Đoan Tuyết vừa lau nước mắt vừa gật đầu.

 

Nàng ấy rất thân với Thu Hương. Chính vì thế, khi Thu Hương nói rằng sẽ

xây dựng Thiên Hương Lâu, nàng đã không do dự mà xin được giúp đỡ.

 

Bình thường Thu Hương cũng hay tìm nàng thảo luận chuyện kinh thương Thiên Hương Lâu.

 

Phiêu Nguyệt nghĩ Đoan Tuyết chắc chắn sẽ quản lý tốt Thiên Hương Lâu.

 

Đoan Tuyết nói với Phiêu Nguyệt đang ôm thi thể Thu Hương đang ngủ say trong vòng tay.

 

“Chủ nhân đừng lo lắng cho Thiên Hương Lâu, cứ lo chuyện của ngài trước đi ạ.”

 

“Bọn thiếp sẽ bảo vệ Thiên Hương Lâu.”

 

“Xin hãy tin tưởng bọn thiếp.”

 

Các kỹ nữ đều đồng loạt nói một lời với Phiêu Nguyệt.

 

Phiêu Nguyệt xoay người rời đi mà không nói câu nào.

 

Chân Kiếm Vũ liền hỏi hắn.

 

“Ngươi không tìm hung thủ mà đi đâu đấy?”

 

“Tìm hắn không khó lắm đâu.”

 

“Hả?”

 

“Cái khó là tìm ra kẻ đứng sau hắn kia kìa.”

 

Trước câu nói đầy bất ngờ của Phiêu Nguyệt, Chân Kiếm Vũ mở to mắt.

 

“Kẻ đứng sau ư? Lẽ nào là nói Tiểu Lôi Âm Tự?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...