Tuyệt Thế Độc Ma
Chapter 12: Mùa Xuân Mẹ Thắp (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 12. Mùa Xuân Mẹ Thắp (1)

Nghe lời tuyên bố của Liên Huy.

Mặt Cổ Cửu vốn đã đỏ gay lại đỏ bừng xanh tái.

Liên Huy nói như đã xong việc.

Xin mời đi. Bổn tọa không tiễn riêng.

Vù-!

Cổ Cửu sải bước giận dữ rời diễn võ trường, Liên Huy lập tức chấn chỉnh cục diện.

Còn đứng ngẩn ra làm gì! Mau đưa Vân Hách và Tự Tất tới y phòng!

Vâng, vâng…!

Đám võ sĩ đang dập đầu vội vàng bật dậy.

Một kẻ cõng Lăng Tự Tất cùng Quách Chính, hai võ sĩ khác dìu Vân Hách.

Mời, mời thiếu tông chủ đi ạ.

Khác hẳn trước đó, lần này cung kính hết mực.

Vân Hách khẽ gật đầu.

Được. Nhưng trước đó.

Hắn ngoảnh lại nhìn Liên Huy.

Phụ thân, về việc giải thích tường tận thì…

Thôi, đã có Viên rồi kia mà.

Vâng, huynh. Tiểu đệ sẽ bẩm rõ phụ thân mọi chuyện, xin huynh an tâm đi trị thương trước.

Viên nói phải. Hách à, việc con phải làm bây giờ chỉ là chuyên tâm trị liệu.

Đã rõ.

Sau khi Vân Hách được dìu khỏi diễn võ trường.

Liên Huy hỏi Vũ Viên.

Viên à, kể ta nghe. Rốt cuộc sao lão đại của con có thể thắng được Tự Tất.

Chuyện đó… thật con tận mắt thấy mà vẫn khó tin. Huynh điều khiển song đao như tay chân, lại còn thi triển cả ám khí thuật nữa.

Sao cơ?

Chưa hết, khiến Lăng đội trưởng khuỵu gối không đứng nổi lại chính là…

Ánh mắt Vũ Viên trầm xuống.

Độc ạ.

Độc ư? Nói cho rõ.

Chỉ trong một sát na, nhưng con thấy rất rành rẽ. Huynh quả thực đã vận độc công ngay giữa lúc tỷ võ.

Sao lại có thể… Ta còn chưa truyền Thiên Độc Tâm Quyết cho Hách cơ mà.

Thiên Độc Tâm Quyết là công pháp thượng thừa căn bản dành riêng trực hệ Độc Ma Tông.

Dẫu có học cũng chẳng thể lập tức sinh độc.

Cần khổ công mài xương róc thịt.

Vụ Long Kim Phường kết thúc, mới qua chừng một tuần. Mà Hách lại ở suốt trong Ám Thư Các.

Thời gian quá gấp để luyện được điều gì.

Trừ phi đã luyện Vạn Lưu Quy Độc Thần Công của tổ sư. Bằng không khó có chuyện vận độc công nhanh đến thế….

Khi ấy, một giả định lướt qua đầu Liên Huy.

Khoan đã, Hách nói ở Ám Thư Các có xem di tích thần công tổ sư để lại?

Nghe Thạch Ấn Âu bảo, sau đó nó còn đọc hết thảy sách vở trong các.

Chẳng lẽ….

Liên Huy đập tay một cái.

Phải, là thế. Giờ mọi mảnh ghép đã khớp cả rồi!

Vũ Viên nghiêng đầu.

Sao vậy, phụ thân? Người đã nhận ra điều gì chăng?

Đúng vậy. Viên à, xem ra đại ca của con….

Mắt Liên Huy tràn đầy xác tín.

Ắt là thiên tài.

Dạ? Ý đó là…?

Nghe ta nói. Vì sao ta nghĩ thế….

Liên Huy thuật lại suy luận từ giả định mình dựng.

Nghe xong, Vũ Viên ngẫm một lúc rồi gật đầu.

Quả nhiên, phụ thân nói phải. Nếu huynh là thiên tài, thì xem qua bí cấp một lượt mà bắt chước ngay cũng khả dĩ.

Thế thì đã có tư chất phục nguyên Vạn Lưu Quy Độc Thần Công. Việc ấy chỉ như ăn cháo thôi!

Kẻ khác nghe cuộc đối thoại ấy ắt cho là điên rồ.

Song Vũ Viên vốn ngưỡng mộ huynh trưởng quá mực, còn Liên Huy lại là một ông bố thương con.

Thiên tài thường phá vỡ lẽ thường.

Những chỗ không sao giảng giải, đặt hai chữ ‘thiên tài’ vào liền thông suốt.

Ắt hẳn đọc hết bi cấp trong Ám Thư Các chỉ vì một lẽ. Tận dụng việc mọi võ công của bổn tông đều do thần công tỏa nhánh mà ra.

Đúng vậy. Nhưng huynh làm sao lần ra được nguyên do ở đó? Từ trước đến nay trong Độc Ma Tông chưa ai phục nguyên được thần công mà.

Vũ Viên ngây thơ tán thán.

Thực là võ tài cổ kim hiếm thấy!

Chỉ riêng bí cấp trong tông cũng vượt quá ba trăm loại.

Số chiêu thức bên trong hơn vạn.

Nếu không thấu triệt võ học, phục nguyên thần công tuyệt vô khả.

Võ học theo năm tháng tất biến sắc, ý nghĩa cũng phai mờ.

Vậy mà Vân Hách làm nổi điều nan giải ấy.

Phụ thân, nhưng mà….

…?

Sao huynh lại giấu kín tài năng tới giờ mới lộ?

Hừm….

Nghĩ một lát, Liên Huy lại tự có đáp án.

Có lẽ huynh của con sợ hãi.

Dạ?

Sau khi mẫu thân các con qua đời.  say sưa tu sắc vì chìm trong mất mát. Ấy vậy lại mang thiên tư không ai có được.

…….

Nếu để lộ, hẳn sẽ chẳng được yên. Chẳng ai cho  thời gian tưởng niệm nỗi đau mất mẹ cả.

Trong Thiên Ma Thần giáo, yếu đuối là tội.

Huống hồ người có thiên tư như Vân Hách, chẳng ai để uổng phí.

Phàm làm cha của một kẻ thiên tài, có lẽ ai cũng nghĩ thế; nhưng Liên Huy thì khác.

“Ngốc quá. Quãng thời gian ấy đã chịu đựng chừng nào vậy chứ.

Đành giấu tài, phụ lòng trông đợi của tất thảy.

Chỉ để được khóc mẹ cho trọn.

Vân Hách đã khóc một mình đến dường nào?

Chợt Liên Huy nhớ thuở trước chẳng hiểu đầu đuôi mà từng muốn đuổi Vân Hách đi.

Sống mũi liền cay cay.

Ta làm phụ thân mà tệ. Chẳng biết gì về Hách nhi cả.

Phụ thân….

Trông phụ thân buồn đến thế, Vũ Viên vội an ủi.

Đã biết là sai, từ nay sửa lại là được! Như điều huynh bộc lộ hôm nay vậy!

…Phải, con nói đúng. Làm cha chẳng nên bày ra bộ dạng hổ thẹn trước mặt con.

Liên Huy hạ quyết tâm.

Từ nay điều Hách nhi muốn làm, ta sẽ vô điều kiện ủng hộ. Ấy là con đường giúp Hách nhi.

Hài nhi cũng vậy! Phụ thân, giờ hài nhi cũng hiểu bổn phận của mình rồi!

Vũ Viên siết chặt hai nắm đấm, khí thế bừng bừng.

Ngàn năm, không…! Trợ giúp vị cổ kim đệ nhất kỳ tài là huynh trưởng, khôi phục thịnh thế Độc Ma Tông! Ấy là việc hài nhi phải làm!

Tốt lắm, quả nhiên con trai ta!

Thế là, khi Vân Hách chưa hề hay biết gì.

Những ngộ nhận về hắn lại dồn thêm từng lớp.

Một khắc ấy.

Vân Hách chữa trị xong thì trở về chỗ ở.

Cẳng tay nẹp gỗ.

Rắc vôi, quấn vài bố thô cố định thật chặt.

Chậc, vết thương cỏn con mà bảo nằm mấy ngày, nói nghe buồn cười thật?

Y phòng dặn phải điều trị thêm vài hôm.

Vân Hách từ chối.

Đến cả võ sĩ dạn dày gió sương cũng phải rụng rời với thương tích này cơ mà.

Hắn cười khẩy.

Nếu chỉ bấy nhiêu đã rên đòi chết, đừng bảo là từng dạn dày gió sương nữa.

Thuở làm chó săn của Tứ Xuyên Đường Gia.

Vân Hách chỉ toàn bị ném vào nhiệm vụ liều mạng.

Nghỉ ngơi điều trị ư? Nghĩ cũng đừng mơ.

Bị thương thì làm theo kiểu bị thương.

Nhiệm vụ vẫn cứ phải tiếp tục.

Cách cấp cứu bằng điểm huyệt cũng học từ khi ấy.

Đối thủ chẳng chờ ngươi.

Không giết được, thì người chết là ngươi.

So với khi đó, nghỉ ngơi thế này xa xỉ quá chừng.

Hà, song vẫn còn nhiều chỗ thiếu.

Tỷ võ với Tự Tất dẫu thắng, nội dung vẫn chẳng vừa ý.

Thương thế là một, còn đống binh khí rách nát kia chiếm chín phần. Nhưng bảo ta không có lỗi nào cũng chẳng phải.

Thợ giỏi chẳng trách đồ.

Vũ khí quan trọng, người sử dụng còn quan trọng hơn.

Bảo kiếm thiên hạ vào tay tam lưu, cũng thành tam lưu.

Cành củi ven đường vào tay đệ nhất thiên hạ, cũng hóa đệ nhất bảo kiếm.

Dù vậy trước mắt vẫn phải rèn một món binh khí.

Vấn đề là chẳng có vật liệu, cũng chẳng thợ giỏi nào giúp.

Tiền hay mượn lò rèn, nếu dựa bên Long Kim Phường khéo còn xoay được.

Ngẫm một lát.

Vân Hách kết luận.

Xét điều kiện thực tại, tạm gác lại đã. Giờ cứ tích lũy thực lực từ những gì làm được trước.

Căn cứ cánh tay, thời gian tới luyện thể là vô vọng.

Đúng dịp chuyên tâm mài dũa Vạn Lưu Quy Độc Thần Công hắn đang nghĩ thế thì…

Tiểu thư, xin đừng! Thiếu tông chủ phải tĩnh dưỡng, xin người quay về!

Bên ngoài bỗng ồn ào.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Vân Hách tiến lại cửa, giọng một thiếu nữ liền vọng vào.

Nhưng… ta nghe nói đại ca bị thương nặng….

Giọng hãy còn non, nhưng hắn nhận ra ngay là ai.

Độc Vân Hách chỉ có một muội muội.

Độc Thư Liên.

Chủ nhân cũ của thân xác này thì xem như chẳng tồn tại.

Mẫu thân vì Thư Liên khó sinh mà qua đời.

Nên oán hận của Độc Vân Hách tự nhiên hướng vào muội muội.

Nhưng.

Trớ trêu thay, Độc Thư Liên lại giống mẫu thân như đúc.

Nhìn mặt muội muội, oán hờn sôi lên rồi nhớ thương cũng quặn thắt.

Thành thử thứ hắn có thể làm chỉ là lạnh lùng ngoảnh mặt.

Tiểu thư, đứng lì ở đây cũng vô ích. Hẳn người biết vì sao thiếu tông chủ chán ghét người mà.

Ta, ta….

Thư Liên giọng nghẹn ngào.

Vì ta là thứ đã ăn thịt mẫu thân mà sinh ra ư?

Tiểu thư, đâu phải thế…!

“Nào phải trẻ thì không biết gì!

Khóe mắt Thư Liên lấp lánh lệ.

Một vài kẻ trong Độc Ma Tông, mỗi khi Vân Hách lạc lối lại đổ lỗi cho Thư Liên.

Tại ta sinh ra! Nên… nên đại ca mới trật đườngcác ngươi thì thầm tưởng ta không nghe chắc!

Không, không phải thế….

Nhưng tai Thư Liên đang nghẹn uất, chẳng nghe lọt điều gì.

Đúng, như các ngươi nói, tất cả là lỗi của ta! Giá như, giá như ta đừng sinh ra…!

Đủ rồi!

Xoẹt-!

Cửa trượt bật mở, Vân Hách hiện thân, cả gia nhân lẫn Thư Liên đều trố mắt.

Thiếu tông chủ….

Đi, đại ca….

Vân Hách từ tốn bước đến trước mặt muội muội.

Nàng theo bản năng nhắm nghiền mắt.

Kẻ bị ghét đến hóa hận, nay còn quấy rối ngay trước cửa phòng, phải giận đến chừng nào chứ?

Xin, xin lỗi….

Thư Liên run bần bật như người bị rét.

“Muội… chỉ là… vì lo cho đại ca….

Biết mình sai ở đâu chưa.

Thót-!

Tim Thư Liên như rơi xuống.

Dù Vân Hách lạnh nhạt đến mấy, nàng vẫn bám lấy chỉ vì một lẽ.

Vì khao khát tình thân.

Thư Liên từng nghe Vũ Viên kể.

Ngày trước, đại ca đã thương yêu chăm chút nàng thay phụ mẫu ra sao.

Muốn chạm lại cảm giác ấy, nàng mới van xin.

Khát một cái để tâm.

Khát một bóng người.

Khát một chút yêu thương.

Ước gì đại ca cũng thương ta….

Nhưng giờ có lẽ phải bỏ cuộc.

Nghe nói đại ca đã đổi khác, nàng đã nhen chút hy vọng.

Chính ta làm hỏng cả rồi. Đại ca sẽ mãi ghét ta.

Thư Liên tiu nghỉu cúi đầu.

Xin… xin lỗi. Từ nay muội sẽ không đến trước mặt đại ca quấy rầy nữa.

Ta quở trách muội không vì điều đó.

Chẳng hiểu ý, Thư Liên ngẩng lên.

Lần đầu tiên, Vân Hách không tránh mắt nàng mà đối diện thẳng.

Liên à.

Nhẹ nhàng-!

Bàn tay thon mịn đặt lên đỉnh đầu Thư Liên.

Muội không có lỗi. Chớ tự trách.

Dạ?

Cái chết của mẫu thân….

Mối tơ rối bời lâu ngày không sao gỡ được.

Vân Hách quyết ý cắt phăng.

Không phải lỗi của bất kỳ ai.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...