Tuyệt Thế Độc Ma
-
Chapter 5: Âm Ảnh Nhãn Quỷ (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hồi 5. Âm Ảnh Nhãn Quỷ (3)
Hồng Lưu Diên chống tay đứng bật dậy, tay phải vươn ra sắc tựa vuốt ưng.
“Cút xuống địa ngục đi!!”
Vấn đáp vô dụng.
Một kích nhằm kết liễu Vân Hách trong nháy mắt.
Song Vân Hách đã thấy rõ mồn một nơi y nhắm tới.
Chỉ là.
Khốn kiếp cái thân xác phế vật này.
Xoẹt-!
Đầu móng lướt qua má, máu rịn xuống.
Thân xác chẳng chịu nghe theo ý Vân Hách.
Vù! Vút! Vù!
Hồng Lưu Diên cau chặt ấn đường.
“Đồ chuột cống!”
Chiêu pháp của Hồng Lưu Diên càng thêm thô bạo.
Xé rách hư không, liên tiếp bổ nhào tới.
Thể lực cũng phế.
Còn chưa dồn nổi một đòn ra hồn.
Vân Hách đã thở dốc từ sớm.
Quỷ thật, xong việc này. Ta sẽ sửa lại cái thân trước tiên.
Một bên khác, Hồng Lưu Diên thấy sốt ruột.
Vô lý. Cớ sao tên cỏn con này cứ né thoát chiêu của ta mãi.
Phi Ưng Trảo.
Võ học do Vũ Văn Chiêu truyền, một khi nắm được thì sắt thép cũng như đậu phụ.
Dĩ nhiên lúc này vì tán công độc nên không thể chứa nội lực.
Chỉ riêng thế thức đã đủ uy mãnh.
Rắc-!
Một phần trụ đá bị khoét vẹt.
Vèo-! Vút-! Vù vù vù-!
Dù bị dội dồn dập, mắt Vân Hách chưa hề chớp.
Từ đầu chí cuối đều đuổi theo đầu ngón tay của Hồng Lưu Diên.
Vì sao ư…!
Kẻ nhu nhược, không thắng nổi nỗi đau mẹ chết, tự dồn mình vào diệt vong.
Ấy là Độc Vân Hách trong hiểu biết của Lưu Diên.
Nhưng nam tử trước mắt lại chẳng hề biết sợ.
Vì sao không biết sợ!
Chỉ lướt qua thôi cũng chí ít trọng thương.
Thậm chí có thể chết người.
Người thường ắt phải cứng đờ thân thể.
Nhưng Vân Hách đã lăn lộn chốn giang hồ đến nhàu nát.
So với vô số chiến trường từng vào sinh ra tử, chuyện này như trò trẻ con.
Khỉ thật!
Khi Lưu Diên bắt đầu bức bối.
Cộp!
Rốt cuộc bước chân của Vân Hách cũng khựng lại.
Sau lưng là bức tường chắn ngang.
Hồng Lưu Diên rốt cuộc nhoẻn cười đắc thắng.
“Khặc khặc! Vòng vèo tránh né giỏi lắm. Giờ thì hết đường lùi rồi!”
“……”
Đầu ngón tay của Hồng Lưu Diên run bần bật.
Có vẻ là gom hết tàn lực, chuẩn bị một kích cuối.
Rắc rắc rắc-!
“Đến đây là hết!”
Khoảnh khắc ấy, mắt Vân Hách lóe sáng.
Động tác đã nới rộng.
Hở lưng!
Vân Hách kiềm chế phản kích bấy lâu chính cho thời khắc này.
Vút-!
Vài sợi tóc Vân Hách bị chém rụng.
Đồng thời hắn đã thọc vào sát ngực Hồng Lưu Diên.
“Cái, cái gì…!”
Cộp-!
Vân Hách ghì cứng cánh tay y.
“Hự!”
Hắn xoay thân, hết lực giật mạnh.
Thân Hồng Lưu Diên bị bốc khỏi đất, rồi cắm thẳng xuống nền.
Ầm-!
“Khặc… ặc…!”
Chấn động rùng mình truyền dọc sống lưng.
Nhưng phản kích của Vân Hách mới chỉ bắt đầu.
Rắc-!
Vân Hách nện thẳng bàn chân lên mặt Lưu Diên.
Bốp! Bốp!
Sống mũi nát vụn.
Răng gãy bắn ra, máu tung tóe.
Hồng Lưu Diên quýnh quáng giơ tay che mặt.
Vân Hách nhìn vậy, bật cười nhếch mép.
“Giấy trắng rộng thế này, sao cứ nằng nặc vẽ mỗi chỗ ấy?”
Vân Hách quơ chiếc ghế gần tay, giáng mạnh.
Rắc-!
“Khụ!”
Mảnh ghế vỡ văng.
Khóe môi Hồng Lưu Diên rỉ máu.
Không vận được nội lực hộ thân, rõ là đã thụ nội thương.
Song ngay khi ấy y vẫn loay hoay tìm đường thoát.
Không thể để bị cuốn theo nhịp của hắn. Trước hết chống dậy lấy lại bộ pháp đã.
Hồng Lưu Diên lăn ngang muốn tránh đòn.
Nhưng chuyện đó cũng nằm gọn trong lòng bàn tay Vân Hách.
Hắn vung chân ghế gãy, quất vào huyệt Tất Nhãn nơi đầu gối của Lưu Diên.
“A, aaaaa…!”
Đau đến mức.
Khóe mắt rơm rớm lệ.
Lộc cộc-!
Vân Hách quăng phăng chân ghế, phủi tay.
“Chậc, dùng đồ đạc… chẳng đã tay.”
Giờ thì chạy cũng chẳng nổi.
Bóng tối phủ trên mặt Lưu Diên.
Vân Hách nhìn xuống y, cười nhăn nhở.
“Vậy thì thong thả mà thưởng thức nhé?”
…
Rốt cuộc đây là tình cảnh gì vậy trời…?
Một bên khác.
Lý Tố Duệ nhìn cảnh tượng trước mắt với gương mặt đờ đẫn.
Phi Ưng Trảo là thượng thừa công pháp của Hạo Môn, nàng chưa từng ngờ Hồng Lưu Diên thi triển thuần thục đến thế.
Y đã giấu thực lực ư?
Lý Tố Duệ đem y so với mình.
Nếu cả hai đều lành lặn mà giao thủ, nàng có thắng nổi không?
Khách quan mà xét, mười phần thua bảy.
Pháp môn của Lưu Diên mạnh đến thế.
Cho nên càng không hiểu nổi.
Rốt cuộc, Độc công tử làm sao áp chế y đến vậy?
Bản thân động tác không có gì kỳ tuyệt.
Chỉ là như Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay Phật.
Trước khi Lưu Diên kịp ra tay, Vân Hách đã sớm đi trước nửa nhịp.
Và kết cục là.
Rắc-!
Rắc rắc-!
Âm thanh rợn người vang dội khắp phòng.
“Khư… ư!”
“Đúng là như thế này mới thích.”
Vân Hách bám riết chỉ đánh vào yếu huyệt.
Dù Lưu Diên giãy đến cùng, phản kích của y vẫn bị Vân Hách cản phá dễ như không.
Động tác của Lưu Diên dần trì trệ.
Bốp-!
Bồm bộp-!
Tán Trúc, Nhân Trung, Tinh Minh vân vân.
Nện cho một trận nên thân.
Thân thể đã nát bươm, Lưu Diên vẫn nghiến răng gào điên dại.
“Chết đi! Chết cho ta!”
“Ồn ào dơ dáy.”
Bốp-!
Đòn chấn động mạnh nện trúng Não Hộ.
Sau đòn cuối, Hồng Lưu Diên co giật rồi mềm oặt.
“Khừ… rừ…”
Lý Tố Duệ nuốt khan.
Mắt thấy tai nghe, vẫn chẳng sao tin nổi.
“Hừ….”
Vân Hách lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ bỗng nhẹ nhõm.
Lý Tố Duệ cất lời.
“…Rốt cuộc các hạ là ai?”
“Gì cơ?”
“Không chỉ biết Lưu Diên là gian tế, lại còn xem cao thủ bậc này như trẻ con. Các hạ…”
Câu hỏi của Lý Tố Duệ đâm trúng tim đen.
“Thật là Độc Vân Hách ta biết sao?”
Quả là Âm Ảnh Nhãn Quỷ.
Câu hỏi bén ngót.
Đủ chứng minh rằng mắt nhìn người của nàng chẳng tầm thường.
“Theo mắt ngươi, ta trông thế nào? Không giống Độc Vân Hách ư?”
“Không hẳn thế…”
“Phải, ta là Độc Vân Hách của Độc Ma Tông.”
Cốt lõi có khác, song vỏ ngoài thì vẫn thế.
“Sao có thực lực đến bậc này mà lại giấu mình?”
“Khó nói nhỉ? Tự ngươi đoán xem.”
Thực ra Vân Hách chẳng bày nổi cớ, nên nói bừa.
Trong đầu Lý Tố Duệ quay cuồng như gió lốc.
Tin tức về Độc Vân Hách.
Cục diện Thiên Ma Thần giáo hiện thời.
Gộp lại, nàng nảy ra một giả thiết.
Chẳng lẽ vì Tu Ma Động!
Tu Ma Động là gì?
Thánh thần của Thiên Ma, là trường khảo thí để chọn đệ tử của Thiên Ma.
Vô số nhân tài tụ hội, tranh sống còn đến khốc liệt.
Độc Ma Tông hẳn dĩ nhiên sẽ cử Độc Vũ Viên đi.
Vân Hách bị gọi là nỗi nhục của Độc Ma Tông.
Trong khi đệ đệ của hắn, Độc Vũ Viên, được ca ngợi là kỳ tài trong kỳ tài.
Nhưng nếu ngay cả điều này cũng nằm trong dụng ý của Độc Vân Hách thì sao?
Bản thân Lý Tố Duệ cũng đã nếm trải.
Xem nhẹ Vân Hách, suýt mất mạng.
Ắt hẳn kẻ khác cũng tương tự.
Chắc chắn rồi. Độc công tử giấu thực lực để khiến hết thảy lơ là cảnh giác.
Mồ hôi lạnh rịn dọc sống lưng nàng.
Là kẻ đáng sợ.
Để đạt một mục đích, hắn mất bao thời gian mài giũa?
Sự bền bỉ ấy, cùng âm mưu ấp ủ trong lòng.
Có lẽ mới là độc thật của Độc Vân Hách.
Kẻ như thế lại chìa tay với Lý Tố Duệ.
Là địch thì kinh hồn, nhưng làm bạn ắt hiếm ai vững như vậy.
Trong đầu Lý Tố Duệ, phép tính đã xong.
Liên minh cơ hồ thành chuyện đã định.
Khi ấy Vân Hách lên tiếng.
“Ấy là chuyện khác, thế nào? Ta đoán đúng chứ?”
“À…”
Gương mặt Lý Tố Duệ khi đối diện hiện thực bi thương nhuốm vị đắng.
“…Vâng.”
Hóa ra Lưu Diên là gian tế của Vũ Văn Chiêu.
“Dẫu là lệnh của Vũ Văn Chiêu. Vì sao y lại làm đến mức này.”
“Nghe kỹ. Lỗi không ở ngươi. Kẻ này chỉ là…”
Vân Hách khẽ hích chân vào thân Hồng Lưu Diên nằm sõng soài.
“Con quái vật xấu xí do tư tưởng méo mó đẻ ra.”
Đây là chuyện về sau Vân Hách tra được.
Hồng Lưu Diên sinh trong thân nam, lại mơ một kiếp nữ.
Song đó là điều không thể.
Sống dưới ách đời như thiên hình, y ghét chính mình, cho đến khi gặp Lý Tố Duệ.
Khuôn mặt y mơ, đời y muốn, mọi thứ Lý Tố Duệ đều có.
Ngưỡng mộ hóa ghen ghét, ghen ghét hóa thù hận.
-Vì sao ta đớn đau đến thế, còn ngươi lại hưởng hết thảy?
-Vì sao cái là xa xỉ với ta, lại là mặc nhiên với ngươi!
-Đời ta là bùn nhơ, cớ chi chỉ mình ngươi, chỉ mình ngươi…!!
Ta không có thì kẻ khác cũng chẳng được có.
Lưu Diên quyết định.
-Ta sẽ nghiền nát ngươi, Lý Tố Duệ.
-Kéo ngươi xuống địa ngục cùng ta.
Cơn cuồng của Lưu Diên vượt ngoài tưởng tượng.
Để lấy lòng tin của Lý Tố Duệ, y còn hi sinh cả khuôn mặt mình.
“Là kẻ điên rạch nát cả mặt để hại ngươi đấy. Đừng cố hiểu. Chỉ mệt đầu.”
“……”
“Chậc, giãn mặt ra nào.”
Phản bội từ người như thân quyến.
Lý Tố Duệ trông như mèo lạc mưa.
“Đến giờ… vẫn khó tin.”
“Giờ biết rồi, coi như may.”
Lại ngăn được một bi kịch sắp tới.
Thuở trước, để che gương mặt bị Hồng Lưu Diên rạch nát, Lý Tố Duệ cứ phải làm mặt nạ da người.
Còn là khuôn mặt ngày xưa của chính nàng.
Được khen mặt nạ, nàng vui mà vẫn phảng phất vị đắng.
Nhưng chuyện ấy sẽ không còn nữa.
Giờ chỉ còn hoàn tất giao dịch này.
Song đời nào phải cứ theo kế hoạch.
Thình! Thình! Thình!
Bất chợt tiếng bước chân giận dữ dội vang hành lang, cùng lúc vọng đến tiếng hai người đối thoại.
“Th-thuộc hạ buộc lòng phải làm theo căn dặn… Chỉ là phòng bất trắc mà thôi.”
“Hách à, tên trời đánh này rốt cuộc…!”
Tim Vân Hách chợt rơi thịch.
Chậc…!
Thạch tổng quản, cái lão lẻo mép ấy.
Không nhịn nổi đã mách với phụ thân ư?
Tình thế cấp bách.
Vân Hách hối hả dặn Lý Tố Duệ.
“Lập tức rời khỏi đây thì hơn. Khinh thân pháp còn thi triển được chứ?”
“…Vâng?”
“Thử kéo nội lực lên xem.”
Theo lời hắn, Lý Tố Duệ gom thần niệm vào hạ đan điền.
Ờ… hả? Nội lực không tán nữa.
“Thứ tán công độc ta cho ngươi uống không phải hàng thật. Là đồ ứng biến, chừng một bữa cơm sẽ tự giải.”
Dùng lấy thảo dược dễ kiếm, nên vẫn có điểm yếu.
Bởi thế mới không chế thêm thuốc giải.
Trong khi đó.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Vân Hách giục.
“Để đây cho ta. Mau đi!”
Độc Liên Huy mà thấy tiếp khách đường thành A Tu La tràng, ắt hỏi cặn kẽ.
Miệng lưỡi chưa kịp chuẩn bị, lỡ giải thích lạc điệu với Lý Tố Duệ, e bí mật về Vũ Văn Chiêu tuôn ra sạch.
Lý Tố Duệ nghĩ như hắn, nên không cãi.
Chỉ trước khi rời đi, Vân Hách nhờ một chuyện.
“Nếu trở về được, có thể gửi cho ta mọi tư liệu Long Kim Phường từng điều tra về Thiên Ma Thần giáo không?”
“Để làm gì?”
Ký ức của Đường Vân Hách,
Và ký ức của Độc Vân Hách tuy có, nhưng chỉ là mảnh vụn.
Có thể sai lạc, lại e nảy sinh biến số.
Phải kiểm chứng lại tình thế Thiên Ma Thần giáo hiện nay. Xem còn khớp với điều ta biết không.
Song chẳng thể nói thẳng như vậy.
Vân Hách bèn nói khéo.
“Ta muốn xem lực tình báo của Long Kim Phường đến đâu. Ta đã trình tài, thì Long Kim Phường cũng nên đáp lại tương xứng chứ, vậy mới cân sòng.”
Lý do khá thuyết phục.
Lý Tố Duệ gật đầu.
“Được. Nếu về được Phường, ta sẽ gửi liên lạc. Vậy…”
Lý Tố Duệ cúi mình thật sâu,
Vút-!
Thân ảnh nàng đã xa tít trong một lần bay vụt.
Đúng lúc ấy.
Độc Liên Huy và Thạch Ấn Âu đẩy cửa vào.
Liên Huy quát ầm ầm.
“Hách à, đồ nghịch tử! Sao dám nhờ Thạch tổng quản điều chế tán công độc…?”
Ơ, ơ kìa?
Liên Huy bỗng nghẹn lời.
Vân Hách còn nguyên vẹn.
Phòng ốc nát bươm.
Trong ấy có kẻ chẳng biết nam hay nữ, toàn thân bê bết máu nằm bất tỉnh.
“Kẻ kia là ai…”
“V-vị này…!”
Thạch Ấn Âu nhận ra Hồng Lưu Diên gục dưới đất.
“Tổng quản của Long Kim Phường!”
“C-ái… gì?!”
Nhưng vì sao… lại thảm đến thế mà lăn ra bất tỉnh?
Ánh mắt Liên Huy tự nhiên dừng trên Vân Hách.
“Chẳng… lẽ?”
Không phải chứ?
Làm ơn, đừng là thế.
Nhưng như thường lệ, Vân Hách vẫn nghiền nát hy vọng của Liên Huy.
“Do con làm.”
“Ngươi nói sao?!”
“Song xin chớ lo. Mọi việc đều đã giải quyết ổn thỏa.”
“Ha, hả hả hả……”
Đồ nghiệt tử!
Giải quyết cái nỗi gì, làm loạn đến khó mà vãn hồi thì có.
Còn bảo đã lo xong ư?
Cổ gáy căng tức, mặt Liên Huy đỏ bừng.
“Lập tức…….”
Tiếng gầm của y vang rền khắp Độc Ma Tông.
“Cút ra ngoàiii!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook