Tuyệt Thế Độc Ma
-
Chapter 6: Vạn Lưu Quy Độc Thần Công
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 6. Vạn Lưu Quy Độc Thần Công (1)
Chốc lát sau.
Phòng gia chủ của Độc Ma Tông.
Liên Huy dè dặt hỏi.
“Hách à, thân… thân thể vẫn ổn chứ?”
Vân Hách mặt mũi sưng vù, đang lăn trứng áp lên mí mắt.
“Con đã bẩm rồi. Mọi việc thu xếp ổn thỏa mà.”
Sau khi thấy bộ dạng của tiếp khách đường.
Liên Huy tròng mắt trợn ngược, làm ầm một trận.
May mà Lý Tố Duệ gửi thư tới, coi như cứu một mạng. Suýt thì toi đời rồi.
Liên Huy cất tiếng lí nhí.
“Dẫu thế, bấy lâu nay ngươi gây nên bao chuyện. Bảo tin ngay sao….”
Xẹt-!
Hắn nheo đôi mắt hình phi đao, Liên Huy liền cúi gằm đầu.
“Phải, lỗi của phụ thân. Phen này dẫu có mười cái miệng cũng chẳng bào chữa nổi….”
Lại thở dài.
Mới bị con bắt bẻ cho mấy câu đã rũ cả vai.
Quả là một tông phái kỳ quái.
Theo tin Duệ truyền lại, khí tượng Độc Ma Tông khác hẳn ấn tượng Vân Hách từng biết.
Nói sao nhỉ.
Không thấy dáng dấp Ma giáo.
Phàm kẻ dùng độc, đa phần âm u hoặc óc có chỗ bị hỏng.
Ngay như Đường Vu Huyền, gia chủ Tứ Xuyên Đường gia, cũng là một dạng như thế.
Mà phong khí của Độc Ma Tông lại chẳng vậy.
Ấy là bởi ảnh hưởng của Tổ sư khai phái Càn Khôn Độc Ma, Độc Bá Thiên.
-Độc cũng chẳng khác gì đao kiếm.
-Mang nghĩa hay không.
-Mang sát ý hay không.
-Tất cả quyết ở kẻ vận dụng mà thôi.
Bảo phải luôn giữ niềm kiêu hãnh của độc nhân trong lòng.
Tóm lại là thế.
“Hách à, do đa nghi mong thứ lỗi cho phụ thân.”
Một người cha dám thừa nhận sai lầm, cúi đầu xin lỗi.
Là gia chủ của một tộc, hiếm khi chịu hạ mình như vậy, song Vân Hách lại thấy hợp ý.
Lỗi đã phạm mà cứ giả lơ còn tệ hơn. Biết xin lỗi mới là phong thái kẻ mạnh.
Hắn đứng dậy.
Liên Huy ngước nhìn.
“…Định đi sao?”
“Vâng. Không biết bị ai đánh nữa, nhưng đã bị đánh như chó ngay ngày Phục nhật. Toàn thân ê ẩm, phải vận động cho giãn gân cốt.”
“……”
Ánh nhìn Liên Huy nhuốm vẻ áy náy.
Vân Hách mỉm cười.
“Con đùa đấy. Đêm đã khuya rồi. Người nghỉ cho sớm đi.”
Buổi chuyện trò đến đây.
Trong thư Duệ gửi đã ghi nơi chốn và thời khắc gặp kế tiếp.
Khi ấy sẽ bàn chuyện của Vũ Văn Chiêu.
Trước đó còn việc phải chuẩn bị.
Hắn cúi đầu, quay người. Ngay khoảnh khắc tay đặt lên then cửa để ra khỏi phòng gia chủ.
“Cảm ơn.”
Khựng-!
Hắn chậm rãi ngoái lại.
“Cảm ơn điều gì?”
“Là tất thảy.”
Muôn nghìn cảm xúc chẳng thể đong đếm.
Nhưng phần ấy, không phải thứ Vân Hách đáng nhận.
Độc Vân Hách.
Ấy là của đứa con ruột của Liên Huy.
Hắn lưỡng lự giây lát, đoạn khẽ cười.
“Chúc người ngủ ngon.”
“…Ừ.”
Cạch-!
Hắn khép cánh cửa trượt rồi bước ra.
Ngân hà dệt thảm trên trời đêm.
…
Chốc lát sau.
Ám Thư Các.
Đêm sâu, muôn người đã ngủ.
Trước thư khố của Độc Ma Tông, Vân Hách đứng ngẩn người nhìn cảnh tượng bày ra.
“Hay lắm. Tông phái nhà này quả là vận hành tốt đẹp.”
Trước khi chính thức luyện công.
Hắn đến đây để bồi đắp đôi phần.
“Khò… phì… khò… khụp!”
“Khà khà… nay ta khao! Mang rượu tới! Uống đến lệch mũi mới thôi!”
Không chỉ lăn ra ngủ ngáy.
Miệng còn lảm nhảm mơ màng.
Vân Hách nghiến răng kèn kẹt.
“Giỏi thật nhỉ?”
Quân kỷ mục nát đến đâu rồi chứ?
Hắn quyết chẳng bỏ qua chuyện trước mắt.
“Dậy.”
“Ư, ưm… gì thế, ai ầm ĩ….”
“Tất cả dậy!!”
Tiếng quát chát chúa, đám võ sĩ thủ vệ giật thót.
“T–trong ca không có bất thường!”
“Có chuyện… hử, hức-! Th–thiếu tông chủ?!”
Vân Hách trừng mắt như hung thần ác sát.
Bọn thủ vệ liếc nhau, nặn cười gượng gạo.
“Khuya khoắt thế này, thiếu tông chủ đến nơi đây có việc chi….”
“Sướng nhỉ. Đáng lẽ phải trợn mắt mà canh thư khố, thế mà cả bầy lại nằm xoài ngủ chung.”
“Dạ? Ấy, không….”
Bốp-!
Hắn đá thẳng ống quyển, tên thủ vệ kêu oái, nhảy lò cò.
“Đầu óc để đâu! Thư khố cất giữ bí cấp võ học là chốn hệ trọng cỡ nào mà không biết!”
Với võ giả, bí cấp như mạng sống.
Bởi vậy thư khố ở mỗi môn phái, thế gia đều do người đáng tin canh giữ.
“Thủ vệ trấn giữ Ám Thư Các mà còn đến mức này. Lũ khác chắc chẳng khá hơn.”
“Xin, xin thứ tội!”
Muốn chỉnh đốn như bắt chuột ngay tại chỗ.
Nhưng chưa đúng lúc.
Hắn bèn răn đám thủ vệ.
“Liệu hồn. Chỉ cần để ta thấy cảnh này thêm một lần, ta chém đầu các ngươi làm gương.”
“V–vâng! Rõ!”
Cứng đờ như đá, có vẻ đã lĩnh hội.
Bỏ lại lễ bái của hai người, Vân Hách bước vào Ám Thư Các.
Mùi sách cũ ngai ngái đón hắn. Hắn đưa mắt nhìn quanh.
Đây là Ám Thư Các.
Sách vở dày ken kín kệ.
Một lão nhân có vẻ là thủ thư ngồi dưới ánh nến đọc sách.
Ắt hẳn là thủ thư của Ám Thư Các, Tống Diễm.
Cốc cốc-
Có người gõ mặt bàn, Tống Diễm ngẩng đầu.
“Hửm…?”
“Trông như đang đọc thứ gì thú vị lắm nhỉ?”
“Th–thiếu tông chủ?!”
Tống Diễm hoảng hốt bật dậy.
“Giữa đêm thế này, người đến Ám Thư Các có việc chi.”
“Lâu rồi muốn mượn sách xem. Mà lão đọc gì say mê vậy, đến ta vào cũng chẳng hay?”
“À, ý người là quyển này?”
Tống Diễm cười mỉm, giở bìa cho xem.
“Càn Khôn Độc Ma truyện….”
Bìa rách mép, chắc đọc nhiều lắm rồi.
Tống Diễm nói.
“Đêm vắng. Nhớ về thời huy hoàng của Độc Ma Tông, chẳng gì hợp hơn quyển này.”
“Hừm. Cho ta xem với được không?”
“Dĩ nhiên.”
Tống Diễm trao sách.
Mở trang đầu, Vân Hách bỗng thấy một mối nhân duyên kỳ lạ khó tả.
Ta từng bị vu là luyện ma công của Càn Khôn Độc Ma mà chết. Người ta bảo võ công của ta giống hệt của ngài ấy.
Vô Danh Công.
Tâm pháp Vân Hách tình cờ nhặt được trong Cổ tàng Đường môn.
Vu Huyền chỉ ban cho bầy chó săn những bản võ học khiếm khuyết.
Khi hắn tìm được, Vô Danh Công cũng rách bươm đủ chỗ.
Nhưng…
Vô Danh Công là tâm pháp bất phàm. Dù thuở ấy ta còn chưa biết chữ Võ, mà vẫn nhìn ra.
Thế là hắn liều mạng mà luyện.
Vì tạm bợ lấy võ lý chắp vá, huyệt đạo đảo lộn, suýt bỏ mạng chẳng biết bao lần.
Rốt cuộc nhờ ngộ tính bẩm sinh và ý chí, hắn đại thành Vô Danh Công, độc công trở thành thiên hạ đệ nhất.
“Hừm.”
Lật dăm trang qua loa.
Quả là giống.
Muốn đối chứng cho chắc.
“Thủ thư Tống. Ta có thể xem bí cấp của Tổ sư chăng?”
“E khó.”
“Vì sao?”
Tống Diễm cúi gằm.
“Đắc tội. Bí cấp của Tổ sư không còn nguyên vẹn.”
“Là ý gì?”
“Mời người theo ta. Để mắt thấy tai nghe.”
Tống Diễm dẫn đường, dừng trước một giá sách.
Đẩy nó sang bên, lộ ra thạch cấp bí mật dẫn xuống đất.
“Xin mời.”
Đi suốt một quãng, tới một khoang động.
Tống Diễm thắp sáng xung quanh, ở giữa là một chiếc hộp quý được an trí cung kính.
“Xin mở ra.”
Vân Hách gật đầu, mở nắp hộp.
Bên trong chỉ vài tờ giấy rách.
“Đây là….”
“Ấy chính là bí cấp Tổ sư lưu lại, Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.”
“…Cớ sao lại tả tơi thế này?”
“Công tử có nghe Không Linh Thần Thâu chưa?”
“Tên đạo chích vang danh mấy trăm năm trước.”
“Phải. Vụ đầu tiên làm nên tiếng tăm của hắn là gì, người biết chứ?”
Lúc này Vân Hách mới nhớ ra.
“Khi hắn trộm bí cấp của Độc Ma Tông….”
“Đúng vậy. Khi ấy Độc Ma Tông cực thịnh. Hắn muốn đề cao danh tiếng nên quyết trộm nơi này.”
“Vậy là bí cấp của Tổ sư bị tổn thất từ đợt đó.”
Nhắc chuyện nhục nhã thuở xưa.
Mặt Tống Diễm co rúm.
“…Đúng thế. Đây là phần mà Không Linh Thần Thâu cố ý để lại trong Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.”
Chậc, khốn nạn thật.
Đã trộm thì trộm hẳn đi.
Còn bày trò khích người.
Hắn thong thả đọc mấy trang giấy.
Rách xé loang lổ thật. Lại rời rạc vô lối. Nếu không nhờ Tống Diễm nói trước, ta nào nhận ra đây là tâm công của Càn Khôn Độc Ma?
Nhưng vì cớ chi.
Trong mấy mảnh giấy vô dụng ấy, hắn lại ngửi thấy mùi quen thuộc.
“Hừm….”
Như bị thứ gì mê hoặc?
Hắn đem khẩu quyết Vô Danh Công đối chiếu.
Và như có tia chớp lóe lên trong óc.
Gì… gì thế này?!
Những điều hắn từng học đến vỡ đầu sứt trán.
Hô hấp, tuần hoàn chân khí.
Cách phát độc khí sao cho hiệu quả, vân vân.
Ở đây ghi rõ nguyên do và phương pháp.
Thậm chí còn đưa ra đáp án vượt một bậc so với những gì hắn tự tìm.
Võ lý khớp đến hoàn mỹ!
Tim hắn đập dồn.
Chuyện này chẳng thể lấy duyên ngẫu hay na ná mà giảng.
Kỳ duyên.
Khi ấy hắn mới hiểu.
Võ công hắn học không phải chỉ “giống” của Càn Khôn Độc Ma.
Ngay từ đầu, Vô Danh Công chính là Vạn Lưu Quy Độc Thần Công!
Thế thì lạ.
Cớ sao Vô Danh Công lại xuất hiện trong thư khố Đường gia?
“Hừm…”
Chưa rõ.
Nhưng hắn không cố luận ra đáp án.
Nhân duyên với Càn Khôn Độc Ma chẳng phải chuyện phàm.
Ất có ngày tự sáng tỏ.
Việc ấy để sau hẵng hay.
Giờ tập trung vào Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.
Nét bút cổ cũ phai màu.
Hắn khẽ vuốt, đọc dần.
Lạ lùng thay.
Mỗi mảnh ghép khít vào nhau, thần trí hắn càng thêm mơ hồ.
“…….”
Chớp mắt, hắn đã chìm vào Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.
Văn tự trên bí cấp chao nghiêng, rồi chuyển động như sinh vật sống.
Và bên tai, một tiếng thì thầm nhầy nhụa.
「Giết đi.」
Tứ phía đầy ắp tiếng kêu thảm.
「Giết nữa, giết mãi. Lấy máu làm sông, lấy xác đắp núi.」
Ngọt lịm.
Đến mức chẳng thể cưỡng.
「Muốn báo thù ư? Ta cho ngươi mượn sức. Chỉ cần tiếp nhận ta trọn vẹn.」
Khoái cảm ngất ngây.
Khóe môi hắn vô thức rướn cười.
Phải, đúng thế. Giết sạch những gì trong tầm mắt.
Khi hắn đang say trong Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.
“…Thiếu.”
Bịch-! Bịch-!
Tiếng nện cái gì đó.
Vân Hách chau mày.
…Ai? Đến khúc trọng yếu, kẻ nào dám quấy rầy?
“…chủ.”
Tiếng gọi bên tai mỗi lúc một lớn.
“Thiếu tông chủ!!”
Rốt cuộc hắn giật mình bừng tỉnh, hít mạnh một hơi.
“Hộc!”
Đột ngột cơn đau dồn từ cánh tay.
“Khục, cái… gì đây….”
“Thiếu tông chủ không sao chứ?”
“Lão Tống…?”
Keng-!
Tống Diễm vứt phắt cây trượng, đỡ lấy hắn.
“Thứ lỗi. Từ lúc người xem Vạn Lưu Quy Độc Thần Công, toàn thân đã tỏa ra một luồng khí dữ khó lường.”
“…Sao?”
“Thấy tình hình chẳng ổn, bất đắc dĩ đành thất lễ. Xin chém tội.”
Thần công do kẻ thiên ngoại thiên lưu lại.
Hắn đã vô thức bị mê hoặc.
Bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa để ma khí xâm cốt mà hóa điên.
Hắn gật đầu cảm tạ Tống Diễm.
“Ân cứu mạng. Nhờ ngươi ta mới tỉnh.”
“…Dạ?”
Loạng choạng—
Hắn chực ngã, Tống Diễm vội đỡ.
“Ổn chứ? Có cần mời sang y phòng?”
“Thôi, chưa đến nỗi.”
“Nhưng….”
“Và cũng chẳng còn thì giờ.”
Khi Vạn Lưu Quy Độc Thần Công dõi nhìn hắn, hắn cũng đang dõi nhìn lại.
Ra là mê người theo lối này?
Đã nắm được phần nào.
Tốt.
Nếu mù mờ mà luyện, ắt xảy ra họa.
Nhưng giờ thì không.
Một lần từng trải khác hẳn kẻ không kinh nghiệm.
Dẫu vậy, tuyệt đối không được khinh suất.
“Thủ thư Tống.”
“D–dạ?!”
“Ngươi hẳn đã xem hết bí cấp trong Ám Thư Các. Theo ngươi, nguồn cội võ học bản tông là ai?”
“Chuyện ấy thì….”
Tống Diễm đắn đo, rồi đáp.
“Là Tổ sư Càn Khôn Độc Ma, Độc Bá Thiên.”
Vậy thì dễ.
Ngược dòng các nhánh tỏa, ắt gặp nguồn.
Đọc hết bí cấp trong Ám Thư Các, hẳn giúp ta lĩnh hội được Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.
Hắn dặn Tống Diễm.
“Thủ thư Tống, mang toàn bộ bí cấp tới cho ta.”
“Dạ? Để làm gì…”
“Có việc phải làm.”
Vì báo thù.
Hắn không thể dậm chân một chỗ.
Cần một sức mạnh áp đảo.
Và hắn đã nhìn thấy khả năng trong Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.
Ta sẽ còn mạnh hơn nữa. Hãy chờ đó, Vạn Lưu Quy Độc Thần Công.
Lửa hiếu thắng bùng lên trong mắt hắn.
Ta ắt luyện bằng được ngươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook