Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Tuyệt Thế Hồi Quy (Từ Chương 130)
Chapter 130: Thành kiến bản thân

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 130: Thành kiến bản thân

 

Trầm mặc trôi qua.

 

Hai người ở cùng một không gian, sự trầm mặc này có chút dông dài nặng nề.

 

Rượu ta mua chính là rượu y tìm trước khi chết. Là rượu bán ở một xưởng rượu gần Thiên Ma Thần Giáo, nhưng vì sao y nhất định muốn uống loại rượu này thì không ai biết. Và Túy Ma đã uống loại rượu này rồi chết.

 

“Vì sao lại mua loại rượu này?”

 

Ánh mắt cũng run rẩy như giọng nói.

 

Nhìn phản ứng của y, có thể xác định chắc chắn loại rượu này có liên quan đến một câu chuyện nào đó.

 

Ta giả vờ không biết, biện giải với y.

 

“Tâm tình không tốt nhỉ. Ngươi hẳn là chờ mong danh tửu gì đó, ta chỉ tùy tiện ghé vào một chỗ rồi mua thôi. Nếu ngươi muốn thử ta mà gửi bình rượu rỗng, thì nên liệu trước sẽ là loại rượu thông thường gần đó đi. Lúc nhận được bình rượu rỗng, tâm tình ta thế nào, ta đã nói với ngươi rồi còn gì?”

 

Nghe câu trả lời mua tùy tiện, Túy Ma nhìn chằm chằm ta một lúc.

 

“Sao vậy? Mua loại rượu này thì không được sao?”

 

Muốn giảm bớt nghi ngờ thì phải hỏi ngược lại. Không nên trốn tránh mà phải đào sâu. Và buộc phải hỏi thẳng.

 

“Loại rượu này có ý nghĩa gì à?”

 

Ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, Túy Ma liền lảng sang chuyện khác.

 

“Tính tình ngươi cũng được đấy nhỉ.”

 

“Ai mà chẳng thế? Chỉ là mọi người đều nhẫn nhịn mà sống thôi.”

 

Túy Ma buông tư thế vừa đứng dậy, lại dựa người vào lưng ghế.

 

“Ngươi nói ngươi hiểu tâm tình của người say rượu? Bằng cách nào?”

 

“Ta cũng từng say khướt một thời gian.”

 

Nghe vậy, y lộ ra vẻ khinh thường.

 

“Người trẻ tuổi say rượu thì không được công nhận là say rượu à?”

 

Những chuyện cũ ta đã nói với y trước đó thì chẳng lẽ đó không phải là chuyện cũ sao.

 

“Ta hiểu. Dù sao cũng là tuổi trẻ mãnh liệt.”

 

“Đừng có cười nhạo ta.”

 

“Ta không cười nhạo. Chỉ là tuổi tác không thể làm khác được. Ta cũng không muốn giống như mấy tiền bối đáng ghét hay ra vẻ ta đây dạy đời người khác.”

 

“Bây giờ ngươi đang làm vậy đấy.”

 

“Cho nên ta mới nói tuổi tác không thể làm khác được mà? Tức giận thì cứ uống rượu đi.”

 

Nói xong, y tự mình tức giận, uống một ngụm rượu lớn.

 

“Chết tiệt!”

 

Y đặt chén rượu xuống một tiếng. Vì vậy mà chén rượu vỡ tan. Y vừa giơ tay lên, những mảnh vỡ bay lên không trung rồi bay về một góc. Ở đó, những mảnh vỡ đã chất thành một đống.

 

Túy Ma rót rượu vào chén mới rồi nói.

 

“Ngươi cũng uống một chén đi.”

 

“Ta tức giận, nhưng ta sẽ không uống rượu.”

 

“Vì sao?”

 

“Hôm nay ta đến đây với tâm thế không uống rượu. Đối phó với Túy Ma mà uống rượu, kết quả sẽ ra sao?”

 

“Suy nghĩ cũng có lý đấy, nhưng ngược lại ngươi không nghĩ thế này sao? Đối phó với Túy Ma mà không uống rượu thì làm sao đối phó được?”

 

“Vậy thì hãy hứa với ta một chuyện. Hôm nay chỉ uống rượu thôi.”

 

“Câu đó ta mới phải nói chứ? Say rượu rồi đừng có cầu xin ta giúp đỡ.”

 

“Được.”

 

Ta cầm cả bình rượu lên uống. Chỉ uống một chút thôi mà cổ họng đã nóng rát.

 

“Độc quá. Ngươi có muốn uống thử loại rượu này không?”

 

Túy Ma lắc đầu.

 

Ta cầm bình rượu đi về phía Túy Ma. Rồi ngồi đối diện hắn trên bàn rượu.

 

“Ta uống rượu phải có mồi nhắm.”

 

“Đồ say rượu không có phong độ.”

 

“Phong độ không bằng sức khỏe. Ta cũng không phải là đồ say rượu.”

 

Ta lấy ngân châm ra kiểm tra xem món ăn có độc hay không. Thấy vậy, Túy Ma nổi giận.

 

“Ngươi coi ta là loại người cho khách ăn đồ ăn có độc sao?”

 

“Thế nên ta mới kiểm tra xem sao chứ? Để xem ngươi có phải là loại người đó hay không.”

 

Túy Ma chụp lấy món ăn ta định kiểm tra bằng ngân châm rồi ăn.

 

“Ngươi coi ta là cái gì hả? Không có chuyện đó đâu! Cứ ăn đi!”

 

“Ta không muốn. Sao ta tin được?”

 

Ta lại cắm ngân châm vào món ăn khác, hắn cũng chụp lấy ăn trước.

 

“Tin ta đi. Ta căm ghét những kẻ bỏ độc hay dược vật vào rượu và mồi nhắm! Ta sẽ nhai sống nuốt tươi những kẻ như vậy đấy.”

 

Ta bình thản nói với y đang giận dữ.

 

“Ngươi ăn mồi nhắm ngon đấy. Sau này cũng nên ăn như vậy đi. Cũng phải nghĩ đến thành ý của người làm chứ. Mồi nhắm là hoa sao? Chỉ để ngắm thôi à.”

 

Thật ra ta cố ý đến đây ăn mồi nhắm là để nói câu này. Trong số những người xung quanh, chắc không ai dám bảo Túy Ma ăn mồi nhắm đâu.

 

Người này à, cứ thế này thì sẽ chết vì bệnh do rượu đấy. Ngươi thích rượu như vậy, là người có lòng tự trọng cao về rượu, sao có thể chết vì rượu được chứ?

 

Chuyện này không liên quan đến việc y sẽ về phe ta hay phe huynh. Dù y làm chuyện ác rồi chết dưới tay ta, ta vẫn muốn y chết vì kiếm hơn.

 

Một người cả đời thích và tận hưởng một thứ, nếu vì thứ đó mà chết thì chẳng phải quá thảm hay sao?

 

Nếu y thấy được dáng vẻ của mình trong tương lai, ta dám chắc. Y sẽ tự sát.

 

“Nào, uống một chén đi.”

 

“Ngươi không ăn mồi nhắm thì ta không uống.”

 

“Được chưa? Được chưa hả!”

 

“Được.”

 

Chúng ta cùng nhau uống rượu. Y vừa uống rượu, vừa cho người ta cảm giác hình như uống nữa thì sẽ mệt. Y càng lúc càng say.

 

Trong lúc đó, thần công nịnh hót của ta vẫn được thi triển đều đặn.

 

“Trong Bát Ma Tôn, ngươi là người đẹp trai nhất.”

 

“Chuyện đó thì ai cũng công nhận.”

 

Kỹ thuật nịnh hót cần có kỹ thuật đẩy và kéo. Nói lời hay rồi thì phải nói lời dở thì lời hay mới càng thêm tỏa sáng, chính là như thế này.

 

“Thật ra ngươi đẹp trai như tượng tạc quá nên đôi khi còn tạo cảm giác xa cách nữa.”

 

“Hãy truyền lời này đến những người phụ nữ trên thế gian. Xin hãy giữ khoảng cách với ta.”

 

“A! Chuyện này thì ta không nhịn được rồi. Phải uống chút rượu mới được.”

 

Trên đời này ai mà không thích được khen đẹp trai chứ? Túy Ma cũng vui vẻ uống rượu.

 

“Đã từng có thời gian mà nói…… Thật sự là phụ nữ xếp hàng dài. Ngươi có tưởng tượng được cảnh nữ hiệp chính phái và nữ cao thủ tà phái tranh giành ta không? A, thật sự là ta nhớ cái thời đó quá.”

 

Có lẽ đột nhiên hứng thú, y đứng phắt dậy cởi áo ngoài. Rồi không ai kịp ngăn cản, y lao mình xuống hồ.

 

Y bơi lội lung tung như một kẻ điên một hồi rồi lại lên lầu các. Cơ thể ướt đẫm nước là một cơ thể cơ bắp săn chắc, nhưng có rất nhiều vết thương trên đó.

 

Nghĩ lại thì ta chưa từng thấy cơ thể của Ma Tôn bao giờ. Có lẽ trên cơ thể của những Ma Tôn khác cũng có những vết thương như thế này? Giống như cơ thể ta đã tàn tạ khi tìm kiếm nguyên liệu cho đại pháp.

 

“A, bây giờ mới tỉnh rượu được một chút. Nào, từ bây giờ lại uống tiếp nào.”

 

Y tỉnh táo trở lại chứ không hề giống như đang say rượu. Y khoác áo lên người một cách qua loa rồi lại bắt đầu uống rượu.

 

Ta từ từ uống rượu. Y uống rượu không ngừng nghỉ, nhưng không ép ta uống. Chỉ riêng chuyện đó thôi là thật sự tốt rồi.

 

“Ta nói thật cho ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến nhé?”

 

“Mời ngươi nói.”

 

Nghe vậy, Túy Ma đưa ra một lý do thật bất ngờ.

 

“Vì không ai tìm ta cả. Đại công tử và ngươi vì sao không tìm ta? Những Ma Tôn khác thì gặp gỡ ngon ơ cơ mà? Coi thường ta hả? Hả?”

 

“Nếu vậy thì hôm nay ta đã không đến gặp ngươi rồi.”

 

“Vậy thì vì sao? Bỏ cái trò nhân vật chính xuất hiện muộn đi.”

 

“Nếu nhất định phải đưa ra lý do thì có lẽ vì ta cảm thấy Túy Ma tiền bối là người đứng ngoài cuộc tranh giành ngôi vị kế thừa chăng?”

 

“Ta?”

 

“Không phải sao?”

 

“Hoàn toàn không. Việc ta thích rượu và việc ta cố gắng không bị loại khỏi cuộc tranh giành quyền lực trong giáo, rốt cuộc hai chuyện này có liên quan gì đến nhau? Chẳng phải là hai chuyện hoàn toàn khác nhau sao? Cái gì? Thích rượu thì thích người, không có dục vọng quyền lực, không có tham vọng à. Cái gì mà phải như vậy chứ hả? Ai quy định vậy hả?”

 

“Xem ra đây cũng là thành kiến. Thật sự Túy Ma tiền bối cũng có thành kiến của bản thân nhỉ.”

 

“Ôi, cái thế gian đáng ghét này.”

 

Túy Ma lại uống rượu. Vui vẻ, tức giận, bất cứ khi nào cảm thấy cảm xúc gì, y đều uống rượu. Cứ uống như vậy thì chết vì bệnh do rượu cũng là đương nhiên.

 

Uống thêm vài chén nữa, ta đưa ra câu hỏi đã định từ trước.

 

“Ngươi cũng gửi bình rượu cho huynh ấy sao?”

 

“Gửi chứ.”

 

“Huynh ấy có đến tìm ngươi không?”

 

Nghe vậy, Túy Ma lắc đầu.

 

“Thay vào đó, hắn gửi cái này đến.”

 

Y vừa vươn tay, một cái hộp ở góc phòng bay đến.

 

Mở hộp ra, bên trong có một bình rượu giống hệt như bình đã gửi cho ta. Và bình rượu đã vỡ tan.

 

“Ngươi có biết ta đã nghĩ gì khi thấy cái này không?”

 

“Ta biết.”

 

“Ngươi biết? Ta đã nghĩ gì?”

 

Ta nhắc lại lời ta đã nói khi thấy bình rượu rỗng Túy Ma gửi đến, Túy Ma cười lăn cười bò rồi uống rượu.

 

“Nhị công tử thú vị đấy. Hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi? Có một tiểu đệ thú vị như Nhị công tử thì thật sự là tuyệt vời.”

 

“Ta chỉ mong huynh ta cũng được như vậy.”

 

Túy Ma cười lớn hơn rồi uống rượu.

 

Ta cảm thấy nghi hoặc.

 

Ba Ma Tôn đã kết giao với ta, và huynh ấy đang ở trong tình huống thiếu mất một Ma Tôn. Vậy mà lại từ chối đề nghị của Túy Ma một cách trắng trợn như vậy sao?

 

Nếu lời này là thật, ta phải tìm ra nguyên do huynh ấy lại đưa ra lựa chọn này. Chắc chắn là có lý do nào đó.

 

“Phản ứng không giống huynh ấy chút nào.”

 

“Có lẽ ngươi đang nhìn nhầm Đại công tử rồi.”

 

“Không ai hiểu huynh ấy bằng ta đâu.”

 

“Này, Nhị công tử.”

 

“Sao thế.”

 

“Ngươi biết không? Người thân cận nhất lại là người không thấy rõ nhất đấy.”

 

Y nghĩ đó là một câu nói hay, nhưng trong lúc đó Túy Ma lại làm đổ rượu. Có lẽ vì cảm thấy ngại ngùng, y lại định đi bơi.

 

“Ta phải tỉnh rượu một chút. Mấy con cá ngạo mạn kia! Chắc chúng nó cũng có nhiều thành kiến với ta lắm. Ta đi dạy dỗ chúng nó đây.”

 

Ta ngăn y đang loạng choạng đứng dậy.

 

“Ngươi uống đủ rồi đấy. Ta phải đi đây.”

 

Thật lòng mà nói ta muốn uống thêm nữa. Có lẽ vì uống rượu với Túy Ma? Hay là vì con sâu rượu đang ngủ say trong ta đã thức giấc? Ta thấy buổi nhậu này rất vui.

 

Nhưng đây là buổi nhậu với người ta phải cẩn thận nhất trong võ lâm này, nên ta định chỉ uống hết chỗ rượu mình mang đến thôi.

 

“Hôm nay ta xin phép đi trước.”

 

Túy Ma không giữ được thăng bằng, dựa người vào lưng ghế rồi hỏi ta.

 

“Ngươi sẽ lại đến uống rượu với ta chứ?”

 

“Nếu ngươi gọi thì lúc nào ta cũng đến.”

 

“Chúng ta phải kết nghĩa huynh đệ đấy?”

 

Thay vì trả lời, ta hỏi y. Chính là câu hỏi mà Lý An đã nói.

 

“Túy Ma tiền bối đã từng uống loại rượu nào ngon và vui vẻ nhất?”

 

Ta nghĩ câu hỏi này là một câu hỏi tuyệt vời để có thể nhìn thoáng qua một khía cạnh nào đó về con người y.

 

Nghe vậy, một câu trả lời bất ngờ được đưa ra.

 

“Bây giờ.”

 

“Ngươi đang nói là buổi nhậu với ta sao? Thật vinh hạnh quá đi?”

 

“Nhị công tử của chúng ta mơ mộng hão huyền quá nhỉ.”

 

Túy Ma nhìn ra hồ bằng đôi mắt đã nhòe đi.

 

“Ta lúc nào cũng thấy rượu mình đang uống là ngon nhất. Uống một mình, hay uống với người lạ đi ngang qua. Rượu mình đang uống trong khoảnh khắc hiện tại là ngon nhất. Ngươi đi rồi có thích khách đến giết ta, rượu ta uống với tên đó cũng là ngon nhất.”

 

Vừa nói, Túy Ma vừa uống cạn chén cuối cùng. Có lẽ vì bây giờ hơi men đã lên quá nhiều, y gần như nằm xuống, dựa người vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại. Y vừa xua tay bảo ta mau đi vừa nói bằng giọng líu lưỡi.

 

“Rượu đã ra ngoài bằng đường tiểu rồi…… Có kỷ niệm gì chứ? Đi cẩn thận nhé.”

 

Nói xong câu đó, y ngủ thiếp đi.

 

Ta lặng lẽ quay người bước ra.

 

Tam Đại Túy Khách Lữ Tần đã đón ta trước đó giờ đảm nhận vai trò chèo thuyền.

 

Cứ thế đi được nửa hồ, ta quay đầu nhìn lại.

 

Túy Ma không giữ được thăng bằng, nằm vắt vẻo trên lan can lầu các như giẻ lau, nhìn ta.

 

Khoảng cách quá xa nên ta không thấy rõ vẻ mặt, nhưng nhờ Thần Nhãn Thuật, ta có thể thấy rõ khuôn mặt y. Khuôn mặt đỏ bừng như muốn nổ tung, và đôi mắt y…… Vô cảm.

 

Đó là một ánh mắt trống rỗng đến mức ta tự hỏi rốt cuộc những ly rượu đã uống, những lời nói đùa và thời gian vừa qua là cái gì?

 

Y không hề xuề xòa như Nhất Họa Kiếm Tôn đã cảm nhận, cũng không khó chịu như Cực Ác Tố Ma đã cảm nhận. Y vừa giống như một kẻ say rượu vừa không giống, vừa có vẻ dễ dãi vừa không dễ dãi.

 

Ta vẫn chưa hiểu rõ Túy Ma là người như thế nào.

 

* * *

 

Ra khỏi Đại Túy Lâm, ta đi tìm Huyết Thiên Đồ Ma ngay.

 

Hôm nay Huyết Thiên Đồ Ma cũng đang luyện tập đao pháp.

 

“Dạo này vì sao ngươi lại mải mê luyện tập vậy?”

 

Huyết Thiên Đồ Ma cắm Diệt Thiên Đại Đao đang vung vẩy xuống đất rồi dựa người vào đao. Cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi.

 

“Ngươi tin rằng ngươi có thể kết thúc cuộc chiến tranh giành ngôi vị kế thừa mà không đổ máu, nhưng ta thì không tin.”

 

Ý là một trận huyết chiến có thể sẽ nổ ra.

 

“Ngươi sẽ chiến đấu vì ta sao?”

 

“Ta chiến đấu vì ta thôi.”

 

“Thì cũng có khác gì đâu.”

 

“Ngươi uống rượu rồi à.”

 

“Ta đã uống với Túy Ma.”

 

“Với Túy Ma?”

 

“Ừ. Y đã tiếp cận ta trước.”

 

Rốt cuộc trong mắt Huyết Thiên Đồ Ma, Túy Ma là người như thế nào?

 

“Túy Ma là kẻ âm hiểm. Đừng có đến gần y.”

 

Kẻ âm hiểm. Một khía cạnh khác của Túy Ma được bộc lộ.

 

“Vì sao ngươi cứ giao du với những kẻ xấu xa thế?”

 

“Đâu phải ai cũng không xấu xa đâu.”

 

Huyết Thiên Đồ Ma chỉ tặc lưỡi.

 

“Nếu phải chọn một trong hai người Cực Ác Tố Ma và Túy Ma thì sao?”

 

Hắn không dễ dàng chọn một người.

 

“Ý ngươi là hắn âm hiểm đến mức đó sao?”

 

“Ta ghét những kẻ say rượu. Lúc say một kiểu, lúc tỉnh một kiểu. Say xỉn gây sự, vô liêm sỉ rồi quên sạch. Người đứng ở cực đoan của những trò điên khùng đó chính là Túy Ma.”

 

Nhưng lý do Huyết Thiên Đồ Ma ghét Túy Ma không chỉ có vậy.

 

“Ngươi đã từng thấy y lúc tỉnh chưa?”

 

“Chưa, chưa từng.”

 

“Ta cũng chưa từng. Có lẽ không ai thấy đâu. Cho nên đó là lý do, lý do y là một kẻ âm hiểm.”

 

Lý do quyết định vì sao Huyết Thiên Đồ Ma ghét y đã được đưa ra.

 

“Hắn chưa từng cho ai thấy dáng vẻ không say.”

 

Vậy dáng vẻ say xỉn có phải là dáng vẻ thật của y không? Lúc tỉnh táo mới là thật sao?

 

“Cẩn thận đấy. Kẻ âm hiểm đã bắt đầu hành động rồi.”

 

Ta không biết y đã gửi bình rượu cho ta với tâm trạng gì. Nhưng có lẽ Túy Ma à, cuối cùng cũng đến lúc ngươi tỉnh rượu một lần trong đời rồi cũng nên.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương