Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Chapter 152: Điều Gì Làm Nên Sự Khác Biệt Của Một Kỵ Sĩ?

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 152: Điều Gì Làm Nên Sự Khác Biệt Của Một Kỵ Sĩ?

[Dịch giả: Ngọc Anh

Hiệu đính: durii.an]

 

Khi Aisia quay trở về, cô vẫn không ngừng nghĩ về điều kỳ lạ vừa rồi.

‘Có lẽ đây là lần đầu tiên.’

Một người thậm chí còn chẳng biết cách sử dụng sức mạnh của một kỵ sĩ, vậy mà vẫn đứng vững.

‘Không phải là anh vượt qua cái áp lực đó, mà chỉ là anh cắn răng chịu đựng thôi.’

Không, nghĩ lại mới thấy, anh thậm chí còn cố tiến lên nửa bước.

Với tư cách là một kỵ sĩ tập sự, ánh mắt cô đủ nhạy bén để không bỏ sót bất cứ chuyển động nào dù là nhỏ nhất của đối thủ.

Cô đã thấy rõ rằng anh đang cố tiến lên.

Có bao nhiêu người có thể làm được như vậy chứ?

Hay là…. chẳng có một ai cả?

‘Cô không nghĩ là có’

‘Nhưng… nếu một ngày anh ta nhận ra điều đó, người đàn ông này có thể trở thành một con quái vật thật sự.’

Nhưng đó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

‘Thôi kệ đi.’

Với cả Nhân Oa kia cũng ở lại, cô ấy sẽ lo phần còn lại.

Cô cũng đã hoàn thành phần của mình. Đã làm đúng những gì được giao.

Và như thế, vai trò của cô đã kết thúc.

Aisia quyết định không nghĩ đến Encrid nữa.

Cũng chẳng có lý do gì để nhớ đến anh cả.

Dù vậy… cô thật sự thích tinh thần của anh và cả cái ý chí không chịu khuất phục ấy.

Chưa kể, gương mặt anh… cô cũng khá có cảm tình.

‘Nhưng rồi cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa đâu.’ 

Tài năng luôn tàn nhẫn.

Và vận may thì chẳng bao giờ đứng về phía ai

Lộp cộp.

Tiếng móng ngựa đều đặn gõ xuống mặt đất khi con ngựa đưa cô quay về.

Đến lúc trở lại rồi. 

***

‘Tại sao?’

Venzance cảm thấy bồn chồn và bất an.

Một kỵ sĩ đã đến để đánh giá Enkrid, tận mắt chứng kiến kỹ năng của anh, và thậm chí Nhân Oa - người được gọi là Giám Định Sư Thiên Phú cũng xuất hiện.

Kết quả ư? Chỉ toàn những lời lẽ cay nghiệt.

‘Tại sao phải làm đến mức đó?’

Để dập tắt ý chí của cậu? Hay để trách mắng cậu vì quá chăm chú vào việc rèn luyện?

Venzance chẳng thể nào đoán được Marcus đang nghĩ gì.

Tại sao lại chọc ngoáy Enkrid, người chỉ lo chuyện của bản thân?

Nói với cậu rằng cậu sẽ không bao giờ trở thành kỵ sĩ, rằng giới hạn của cậu chỉ có vậy , rằng cậu nên từ bỏ?

Tại sao? Tại sao phải cố tình nói những điều như vậy?

Venzance không biết ước mơ của Enkrid.Cũng chẳng biết những gì đã xảy ra giữa Enkrid và Marcus.

Thế nên, tất nhiên là trong đầu anh ta chỉ toàn câu hỏi.

Enkrid chưa bao giờ che giấu giấc mơ đã phai mờ của mình, nhưng cũng chẳng bao giờ công khai nói với tất cả mọi người. 

“Cái tên đại đội trưởng khốn nạn đó đúng là có cái tính thối tha.” 

Venzance lầm bầm, chửi Marcus trong lúc bước đến phòng của Enkrid.

Cốc, cốc.

“Venzance đây.”

“Ồ? Tên đội trưởng xấu xí à? Có chuyện gì thế?”

Rem mở cửa, và câu nói anh ấy thốt ra đã khiến tâm trạng của Venzance tụt xuống đáy.

‘Bỏ đi. Phản ứng lại chỉ gây chuyện.’

Và kết quả sẽ là gì? Với Enkrid, cuộc ẩu đả sẽ kết thúc bằng một cú lên gối vào đùi. Nhưng với Rem, khó mà tưởng tượng chuyện lại kết thúc êm đẹp như vậy. Kết luận quá rõ ràng: gây chuyện với Rem là một ý tưởng tồi tệ.

“Enkrid đâu?”

“Cậu ấy đang ngủ.”

‘Không phải ngủ … là bất tỉnh.’

‘Và tại sao tên lại thản nhiên như không có chuyện gì vậy?’

Venzance gần như mong đợi Rem sẽ xông vào phòng Marcus với cái rìu trong tay sau những gì đã diễn ra. Nhưng không, anh ấy vẫn ở đây và điềm nhiên như thường.

Nếu Rem là kiểu dễ nổi nóng, chắc chắn cái rìu đó đã được vung lên rồi, không nghi ngờ gì nữa. 

Trong phòng, Ragna lại đang ngủ.

Tò mò, Venzance kiểm tra xem liệu anh có thật sự ngủ không. Đúng là vậy, anh đang say giấc. Lồng ngực phập phồng đều theo từng nhịp thở.

Saxen ngồi trong góc, tỉ mỉ cuốn thuốc lá. 

‘Sự kiên trì đáng nể đấy.’

Người phụ nữ mới gia nhập gần đây, Finn, không có mặt. 

Kraiss cũng biến mất.

Người duy nhất còn lại từ ca trực sáng là Nhân Oa, lặng lẽ ngồi đó. 

Đã gần trưa, và có vẻ Nhân Oa đã quyết định khiến bản thân thoải mái ở đây rồi. 

Bầu không khí thư thả này lạc lõng một cách kỳ lạ. 

Không phải họ nên nói vài lời động viên khi Enkrid tỉnh dậy sao? Hoặc ít nhất cũng phải giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra?

Khi Venzance hắng giọng, Enkrid động đậy, trùng hợp hoàn hảo. 

Anh mở mắt và chậm rãi ngồi dậy.

“Ồ, cậu tỉnh rồi à?” 

Venzance là người lên tiếng đầu tiên.

Và rồi-

“Họ bảo cậu không thể trở thành kỵ sĩ đấy. Dù chỉ một chút hy vọng cũng không có. Còn không bằng não của một con ác linh.”

Rem buông lời châm chọc với vẻ thích thú. 

“Người anh em, cậu tỉnh rồi! Đây, ăn cái này đi.” 

Aoudin chen vào, đưa cho Enkrid một mẩu bánh mì.

Ổ bánh mềm, ruột trắng, trông khá tươi. Có lẽ là từ tiệm bánh mới mở trong thị trấn đang nổi tiếng gần đây. 

‘Nhưng chẳng phải đưa bánh lúc này hơi sai thời điểm sao?’

Ragna thì vẫn tiếp tục ngủ.

Saxen từ tốn nhét những điếu thuốc lá đã cuốn vào túi da.

“Ừm, vậy à.”

Enkrid đáp lại một cách bình thản, gần như thờ ơ. Anh nhận lấy bánh, cắn một miếng, rồi bước ra ngoài.

Nhân Oa, quan sát trong thầm lặng, cuối cùng cũng nói:

“Họ nói anh không thể trở thành kỵ sĩ. Điều đó không khiến anh bận tâm sao?”

Enkrid hơi quay đầu, gật một cái, rồi trả lời:

“Không, không hẳn.”

Dù không rõ thân phận của Nhân Oa là gì, chỉ cần đi cùng Aisia thì hẳn cô cũng có liên quan đến một đoàn hiệp sĩ nào đó.

Hơn nữa, chức danh Giám Định Sư Thiên Phú của Nhân Oa gần như bảo đảm cho cô địa vị tương đương quý tộc.

Enkrid đã chịu đựng mọi lời nói đó mà vẫn trả lời mà không hề tỏ ra sốc hay dao động.

Ở lối ra, Venzance đang đứng chắn ngay cửa, chớp mắt nhìn Enkrid bước đến.

“Muốn tính sổ trận đấu tối qua à?”

Enkrid hỏi anh ta. 

“Không, không phải vậy.”

Cái câu Tôi lo cho cậu…. đúng là không dễ dàng thốt ra. 

“Gì đây? Tên đội trưởng xấu xí định mài dao trả thù à? Đến đi, thử xem nào.” 

Rem chế giễu. 

Nhưng Venzance không mắc bẫy. Anh ta đã thử đánh nhau một lần rồi, và trên đùi vẫn còn vết thâm rõ rệt để nhắc nhở.

Khi Enkrid bước ra ngoài, Venzance ngây người nhìn theo bóng lưng anh rồi quay người đi. 

“Anh không định nói lời gì động viên à?”

Venzance hỏi, giọng nói vang lên phía sau Enkrid.

Không động viên thì ít ra cũng nên quan tâm một chút chứ?

Nhỡ đâu cậu ấy bỏ luôn thanh kiếm thì sao?

Nhỡ đâu cậu ấy buông xuôi tất cả thì sao?

Nhỡ đâu … cậu ấy quay lưng rời đi?

Venzance biết rõ việc mình lo lắng thế này nghe thật kỳ lạ. 

Tại sao anh ta lại bận tâm đến chuyện Enkrid có bỏ cuộc hay không?

Không ai nhờ anh ta can thiệp, và anh ta cũng chẳng được lợi lộc gì từ việc ấy. 

Đó chỉ đơn giản là cảm nhận của anh ta mà thôi. 

Anh ta không thể ngồi yên mà không làm gì.

Rem bật cười trước câu hỏi của Venzance.

Tiếng cười ấy vẫn như mọi khi, không gượng gạo, không giả dối.

“Cậu muốn an ủi ai chứ? đội trưởng à?”

Sau lời Rem là Aoudin. 

“Người anh em, cậu đúng là chẳng hiểu gì về đội trưởng của chúng tôi cả.”

Ngay cả Saxen cũng lên tiếng:

“Đội trưởng là đội trưởng.”

Cuối cùng, Ragna cũng tỉnh ngủ, dụi mắt. 

“Hả? Đội trưởng đâu?”

Venzance chỉ ra ngoài theo phản xạ.

“Anh ấy ra ngoài. Tập luyện sao?”

‘Sao tôi biết được?’ 

Venzance thầm nghĩ, nhưng Ragna chẳng buồn đợi câu trả lời. Cậu ấy xoay cổ vài vòng, nhấc lấy thanh kiếm rồi đi thẳng ra ngoài.

Venzance bước sang một bên cho cậu ấy bước qua.

Ragna chẳng nói một câu xã giao nào.

‘Gì vậy?’

Venzance thoáng cảm thấy mình bị cho ra rìa.

“Đội trưởng sẽ ổn thôi.” 

Rem nói thêm.

Nhân Oa nhướn mày trước sự tự tin đó.

“Anh dựa vào đâu mà nói thế?”

“Trải nghiệm.”

Cuộc trao đổi ngắn ngủi kết thúc ở đó, và Nhân Oa đứng dậy, phủi sạch bụi trên người.

Trải nghiệm. Một câu trả lời đơn giản, có nghĩa là ai cũng sẽ hiểu khi tự mình chứng kiến.

Vậy nên Nhân Oa quyết định làm đúng như thế, trực tiếp quan sát Enkrid hành động.

Khi Ragna rời đi, Nhân Oa theo sát phía sau.

Đầu Venzance xoay như chong chóng với đủ loại suy nghĩ.

‘Thật sự cậu ấy không bận tâm sao?’

“Nhân tiện, cậu nghĩ sao về kỹ năng của đội trưởng chúng ta? Trình độ hiện tại của cậu ấy có thể đạt được không? Nói đi, đội trưởng xấu xí.” 

Giọng trêu chọc của Rem vang lên.

Anh ấy nằm dài trên giường, chọc một ngón tay về phía Esther.

Sinh vật giống báo đó vung móng trả lại, buộc Rem rút tay kịp lúc.

Đôi mắt xanh của Esther nhìn chằm chằm, và Rem cười, giơ cả hai tay ra như thể nói rằng anh ấy sẽ thôi làm phiền.

Venzance nhìn cảnh tượng đó, lẩm bẩm điều gì đó khi quay đi.

“May mà anh đẹp trai nhỉ, đồ khốn.”

Chắc đó là điều anh ta nói.

‘Tại sao hắn luôn càm ràm mình xấu xí vậy chứ?’

Nhìn Rem, Venzance bỗng thấy một cơn bực tức dâng lên.

‘Làm sao có một người giỏi giang như vậy mà còn đẹp trai thế nhỉ?’

Ít ra anh ta cũng có một niềm an ủi.

‘Tính cách của hắn là một mớ hỗn độn.’ 

Điều đó không thể phủ nhận. Không có gì lạ khi họ được gọi là Trung Đội Điên Rồ.

‘Ít nhất thì tính cách của mình tốt hơn.’ 

Venzance nghĩ thầm.

‘Chỉ là thế giới này không nhận ra thôi.’

Khi Venzance bước về phòng, lời của Rem trước đó vẫn văng vẳng trong đầu:

“Cậu nghĩ sao về kỹ năng của đội trưởng chúng ta? Trình độ hiện tại của cậu ấy có thể đạt được không?”

Bịch, bịch

‘Không thể hiểu nổi.’

Dù Venzance suy nghĩ thế nào, vẫn không hợp lý.

Đặc biệt là tốc độ phát triển của Enkrid.

Enkrid trước đây thật đáng thương, ngày nào cũng vung vẩy thanh kiếm mà chẳng đi đến đâu.

“Nếu là tôi, tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.”

Một số binh sĩ từng nói thế khi nhìn cảnh đó.

Venzance nhớ rõ những lời ấy.

Lúc đó, nhiều người đã chế nhạo Enkrid.

Một giọng nói đặc biệt cay nghiệt nổi bật:

“Thằng ngốc đó sao lại trở thành đội trưởng được? Hệ thống phân cấp bị lỗi hay sao vậy?”

Sự khinh miệt trong lời nói ấy khiến Venzance bùng lên cơn giận.

Dù hồi đó anh ta cũng không thích Enkrid lắm, nhưng nghe những lời nhảm nhí đó khiến Venzance phải phản ứng:

“Tại sao lại chỉ trích ai đó vì ngày nào cũng vung kiếm khi chính bản thân mình còn không làm nổi, tên điên kia?”

Anh ta không nhớ chính xác mình đã làm gì, nhưng rõ ràng anh ta đã nghiền nát tên binh sĩ đã nói ra lời đó.

Có lẽ bởi vì, sâu thẳm bên trong, sự kiên trì ngoan cố của Enkrid luôn chạm đến trái tim anh ta.

Ngay cả bây giờ, Venzance vẫn hiểu lý do tại sao anh ta vừa ghét vừa kính trọng Enkrid.

Enkrid không biết cách từ bỏ.

Anh không hiểu tuyệt vọng là gì. Và anh cũng không hề lùi bước.

Anh tiến về phía trước, tự vẽ nên tương lai và theo đuổi giấc mơ của mình.

Một người đàn ông sống để tiến về phía trước. 

Một người đàn ông tỏa sáng nhờ điều đó.

Và một người đàn ông tự nhiên thu hút những người khác về phía ánh sáng của mình.

“Chết tiệt.”

Venzance bất chợt cảm thấy một cơn thôi thúc muốn vung kiếm.

Lần tới khi họ đấu tập, anh ta muốn chịu đựng lâu hơn một chút.

Đó sẽ là mục tiêu của anh ta.

Bỏ lại những lo lắng sang một bên, Venzance tiến về sân tập và hòa mình vào những bài luyện tập mãnh liệt đang diễn ra trong đơn vị.

***

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Enkrid khi thức dậy rất đơn giản:

‘Luyện tập.’

Anh đã bỏ lỡ toàn bộ buổi tập sáng nay.

Điều này cực kì bực bội vì lịch trình hôm nay vốn đã kín mít.

Từ việc tinh luyện Định Tâm, luyện tập Ti Cảm, Trái Tim Dã Thú, Nhất Điểm Quyết, Man Tâm Lực, Kiếm Giác, võ thuật trường phái Balraf, cho đến các bài tập kiếm cơ bản, đó là một danh sách dài dằng dặc.

‘Vì mình bỏ lỡ mất buổi sáng, nên phải dồn tất cả sang buổi chiều thôi.’ 

Anh tự nhủ.

Anh quyết định giảm bớt thời gian nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi cũng quan trọng, anh biết rõ điều đó, nhưng đây là một tình huống đặc biệt.

Việc bất tỉnh vào buổi sáng đã lấy đi những phút giây quý giá của anh. 

Những câu hỏi về việc Hiệp Sĩ Tập Sự Aisia đã làm gì với anh, hay cách cô ta tạo ra áp lực khủng khiếp ấy, tạm thời bị đẩy sang một bên.

Đầu tiên, anh cần phải tập trung vào nhiệm vụ của mình. 

Công việc hằng ngày.

Những buổi luyện tập không được phép bỏ sót.

Tuy nhiên, ngay khi thức dậy, anh lại nghe những lời lạ lùng, cái gì đó về việc anh không thể trở thành hiệp sĩ.

Và anh cũng tự hỏi tại sao Venzance lại ở đây.

Anh cầm lấy miếng bánh Aoudin đưa, nhai bánh trong khi tiến về sân tập và bắt đầu lặp lại các bài luyện tập.

“Phù.”

Chẳng mấy chốc mồ hôi đã thấm đẫm toàn thân anh. Chiếc áo lót bên trong cũng đã ướt sũng.

Với một người vừa mới bất tỉnh, đầu óc anh lại rất tỉnh táo, và cơ thể hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Lúc đó, anh đã tưởng mình sắp chết.

Khi tập trung vào luyện tập, những suy nghĩ của anh vẫn vương vấn. 

Việc sử dụng song kiếm đã dạy anh cách làm nhiều việc cùng lúc một cách tự nhiên, cân bằng nhiều suy nghĩ và đồng thời hành động. 

‘Cái gì vậy?’

Giờ anh đã hiểu cách tạo ra sự hiện diện. 

Anh từng làm bất động một con mèo chỉ bằng ánh nhìn.

Nhưng tạo ra ảo ảnh dành riêng cho đối thủ? Điều đó thì vượt quá khả năng của anh. 

Và thế mà, Enkrid đã nhìn thấy một ảo ảnh.

Một cơn bão kiếm, vô số lưỡi kiếm xoáy tít trong cơn lốc.

Những lưỡi kiếm khiến việc bước tiếp trở nên bất khả thi.

Một cơn bão buộc phải đầu hàng, thông báo rằng rút lui là lựa chọn duy nhất để tránh cái chết.

Cứ như thể chính lưỡi kiếm của Aisia đã nói chuyện với anh.

‘Nhưng cô ta đã rút kiếm ra chưa vậy?’

Anh không nghĩ vậy.

“Phù.”

Anh thở ra thật sâu, bình tĩnh lại hơi thở, rồi quay trở lại luyện tập.

‘Bài tập này nối tiếp bài tập kia, tập trung vào những kỹ năng cơ bản nhất.’

Chỉ đến khi gần kết thúc các bài tập buổi sáng bị trì hoãn, Nhân Oa mới tiến đến, bước đi đầy tự tin về phía anh.

“Họ nói anh không thể trở thành hiệp sĩ. Điều đó không làm anh bận tâm sao?” 

Nhân Oa hỏi.

“Bận tâm sao?”

‘Mình có bận tâm không?’

Enkrid thật sự thắc mắc, nghiêng đầu, nhắc lại câu hỏi đó.

“Thật nực cười.”

Nhân Oa gãi mũi bằng ngón tay to và cười khúc khích.

“Anh thật thú vị.”

Khi Nhân Oa nói, Ragna tiến đến từ phía sau.

“Anh nhìn thấy gì?”

Enkrid quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Ragna.

Ragna bước đến, giơ thanh kiếm lên và cầm theo chiều dọc, che một phần khuôn mặt.

Lưỡi kiếm bóng loáng phản chiếu một nửa gương mặt cậu ấy, nửa còn lại bị che khuất bởi bóng tối.

Trời chưa tối hẳn, nhưng ánh nắng đã dịu, tỏa ra một lớp ánh sáng yên bình lên cảnh vật.

Đứng giữa ánh chiều tà nhạt dần, Ragna lại lên tiếng:

“Điều gì làm nên sự khác biệt của một hiệp sĩ?”

Những lời nói đó nghe chẳng giống một câu hỏi.

Enkrid hạ kiếm xuống và nhìn Ragna, sẵn sàng lắng nghe.

Nhân Oa, đứng gần đó, cũng dường như chăm chú theo dõi.

Dù Ragna sắp nói gì, Enkrid đã cảm thấy tò mò rồi. 

Đó chính là câu hỏi mà anh đã tự suy nghĩ bấy lâu.

Anh dự định sẽ hỏi về điều đó sau buổi luyện tập, nhưng giờ Ragna lại là người mở đầu cuộc trò chuyện.

Đã đến lúc phải lắng nghe rồi. 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...