Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Chapter 157: Kho Báu Bên Lề Nhiệm Vụ

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 157: Kho Báu Bên Lề Nhiệm Vụ

[Dịch giả: Ngọc Anh

Hiệu đính: Vải Dễ Thương Nhất Vũ Trụ Đây :v]

 

“Quái vật à? Chẳng phải anh từng nói trở thành kỵ sĩ là ước mơ của mình sao? Thế thì tất nhiên là phải đi rồi. Diệt quái chẳng phải là công việc của kỵ sĩ sao?”

Krais tin tưởng việc tiêu diệt quái vật chính là bản chất dưới danh hiệu kỵ sĩ. 

Nhưng đối với những người nghe thấy câu đó, họ thấy tuyên bố đấy mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nghe như cậu đang xem nhẹ vai trò của kỵ sĩ, biến những người có thể xoay chuyển cục diện tại chiến trường thành một thợ săn quái vật tầm thường. 

“Và đó chỉ là một ngôi làng do thường dân gây dựng thôi! Không phải chúng ta nên cứu họ sao? Chính nghĩa đang sôi sục trong người tôi đây này.” 

Krais nói thêm, nhưng giọng điệu thì đầy tham vọng hơn là lo lắng.

Đôi mắt cậu gần như biến thành hai đồng tiền vàng. 

Mọi người xung quanh đều nghĩ cùng một điều khi nhìn Krais: ‘Cậu ta đang nói cái gì vậy trời?’.

Nhưng Krais chẳng màng người khác nghĩ gì. 

Cậu hoàn toàn chú tâm vào Enkrid. 

Người đưa ra quyết định mới là quan trọng, không phải mấy ánh mắt kia.

“Cậu muốn gì?” 

Enkrid khoanh tay hỏi.

“Cậu ta bị làm sao thế, lúc nào cũng muốn đi đâu thế không biết?”

Rem lầm bầm, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường tầng, đưa ánh mắt lười biếng liếc sang.

Krais liếc Rem một cái, rồi quyết định tung chiêu mạnh nhất, đôi mắt to tròn lấp lánh của mình.

‘Đúng vậy, nhìn vào mắt tôi đi. To không? Cuốn hút không?’

‘Anh muốn nhận nhiệm vụ này mà, đúng không?’

Ánh mắt cậu như đang muốn thôi miên, một đôi mắt to tròn, trong trẻo sáng long lanh với sự thuần khiết. 

Tuy nhiên, Enkrid vẫn không bị dụ hoặc. 

“Tôi có nên nhổ nước bọt vào mắt cậu không?” Enkrid đáp tỉnh bơ.

Cậu lấy đâu ra cái đôi mắt đó vậy?

Krais gần như có thể nghe được những lời mà Enkrid không hề nói ra đó.

Được rồi, cách này không hiệu quả. Đến lúc chuyển sang Kế hoạch B rồi. 

Krais nhanh chóng vứt bỏ chiêu dễ thương. Cậu đủ tinh ý để biết khi nào một chiến thuật không có hiệu quả. 

Krais thông minh, lanh lợi, sắc sảo, là thành phẩm của một tuổi thơ đầy khốn khó.

Không tác dụng với đội trưởng rồi. Vậy thì dùng cách khác.

Nếu mấy trò thao túng tinh tế vô dụng, thì vẫn còn đường tấn công trực diện.

Đội trưởng của họ luôn nói chuyện thẳng thắn, không vòng vo, nên đáp lại bằng sự thẳng thắn cũng hợp lý.

Chuyển chủ đề nhanh như chớp, Krais mở lời:

“Khoảng một trăm năm trước, có một thương nhân nổi tiếng trên lục địa tên là Dolph.”

Cậu bắt đầu bằng một câu chuyện lịch sử, thật biết cách khơi gợi sự chú ý. 

Một thương nhân giàu có với sở thích kỳ lạ, hay nói đúng hơn là kỳ quái. 

Một trong những thói quen quái gở của Dolph là giấu một phần tài sản và vẽ bản đồ kho báu để tìm lại chúng.

Câu chuyện xuất hiện trong các tư liệu lịch sử, những ghi chép về giai thoại kỳ lạ rải rác trong các văn bản cổ. 

“Nhưng nó có chỉ dừng lại ở truyền thuyết thôi không? Tất nhiên là không rồi! Nếu chỉ thế thì tôi kể làm gì?” 

Krais nhấn mạnh, giọng điệu như một người kể chuyện chuyên nghiệp.

Dolph từng là người đứng đầu một thương hội danh tiếng. Nhưng trước khi chết, ông ta lại giấu toàn bộ tài sản và không cho bất kỳ ai thừa kế.

Đương nhiên, những người thừa kế vô cùng phẫn nộ, và sáu bà vợ của ông ta - đúng vậy, sáu người - cũng giận dữ không kém. 

“Tại sao ông ta lại làm vậy?”

Theo những ghi chép còn sót lại, Dolph chịu đựng cơn giận dữ của họ trong im lặng, chỉ đáp lại đúng một câu:

“Nếu muốn tài sản của ta thì tìm bản đồ đi.”

Và thế là huyền thoại bắt đầu.

Cuộc trò chuyện cuối cùng được ghi chép lại của Dolph, được kể lại bởi người ghi chép, còn có thêm một câu hỏi:

“Vậy tại sao ông lại tạo ra những bản đồ đó?”

Câu trả lời của Dolph đơn giản đến mức trở thành một kiệt tác:

“Vì nó vui.”

Ông ta đã tạo ra hơn hai mươi bản đồ đầy những mật mã kỳ quái.

Bản đồ đầu tiên đã dẫn đến kho báu, người tìm được là người đánh xe của Dolph. Anh ta trở nên giàu có, rồi nhanh chóng đốt sạch số tiền khi điều hành một thương hội do chính mình lập ra.

Bản đồ thứ hai được giải bởi một trong các bà vợ của Dolph, một người đàn bà tham lam đến mức giấu nhẹm chuyện đó với cả con ruột. Bà ta tự mình đi tìm kho báu và chết trong một cái bẫy của Dolph.

Thì ra, người đánh xe chỉ là mồi nhử. Dolph đã cẩn thận tính toán màn kịch cuối đời, để đảm bảo rằng tài sản của ông ta tuyệt đối không rơi vào tay gia đình mình. 

“Ông ta đúng là một cái cây không quả.” 

Krais kể bằng giọng mang đầy sự kịch tính. 

“Đám ong chẳng hút nổi giọt mật nào.”

Cách kể của cậu cuốn hút đến mức mọi người xung quanh đều bị lôi vào câu chuyện.

Có vẻ như Dolph bị vô sinh. Thế nhưng, ông ta lại có sáu người vợ và hơn hai mươi đứa con. Đó là một điều bất khả thi. 

Vì vậy, kho báu của Dolph trở thành màn trả thù, một cách để đảm bảo rằng không một ‘người thừa kế’ nào của ông ta được hưởng tài sản. 

Một số kho báu đã được tìm thấy, được thợ săn kho báu vĩ đại nhất lục địa, Kirgon, xác nhận.

“Có nghĩa là kho báu là có thật.” 

Krais kết luận.

Cậu nói với giọng chắc nịch, tràn đầy niềm tin.

Krais vốn thông thạo những chuyện kiểu này. Sau cùng, mọi chuyện mà cậu kể thường hay liên quan đến krona*.

Cậu từng tình cờ thấy một trong những bản đồ nổi tiếng của Dolph trong một lần đột kích trại địch.

“Hừm.”

Bản đồ bốc mùi nồng nặc đến mức cậu suýt vứt đi, hoá ra lại là thật. 

Cậu đã thẩm định nó qua một người nào đó trong hội chuyên về những thứ như vậy, nói thẳng ra là một tay cầm đồ.

“Cái này có vẻ thật.” 

Người thẩm định nói, xác nhận tính xác thực.

Ngôn ngữ trên bản đồ rất cổ, và trong khi Krais lẫn người thẩm định đều không thể giải hết, Nhân Oa lại tỏ ra hữu ích đến bất ngờ. 

“Tôi là học giả.” 

Nhân Oa nói, khiến tất cả đều há hốc mồm.

Dẫu vậy, Krais đã nhờ Nhân Oa giải mã vài ký tự quan trọng. Từ đó, cậu mò ra cách giải quyết.

Đây là bản đồ thứ sáu của Dolph.

“Có kho báu. Kho báu khổng lồ.”

Krais hô to trong doanh trại, khuôn mặt đỏ ửng vì quá hăng máu.

“Bẫy thì chắc chắn cũ đến mức chẳng còn hoạt động nữa. Việc này giống như nhặt viên ngọc rơi trên đường vậy. Chỉ cần phủi bụi đi và mang về thôi!”

Dù câu chuyện hấp dẫn, Enkrid vẫn không bị cuốn theo nhiệt huyết của Krais. Anh không đồng ý cũng không phản đối việc săn kho báu.

Chỉ là tiện đường thôi.

Dù là quái vật, thú dữ hay chiến tranh, bàn tay Enkrid đều ngứa ngáy muốn hành động.

Để kiểm tra kỹ năng của anh, để xem con đường anh đi, những buổi rèn luyện anh chịu đựng, và bài học anh tiếp nhận có đúng hướng hay không, những điều đó là bản năng con người.

“Chấp nhận nhiệm vụ.” 

Enkrid nói, làm Krais vui đến mức hiện rõ trên mặt.

“Nhưng việc ghé kho báu thì chưa quyết.” 

Anh thêm vào, làm sự phấn khích của Krais tắt ngúm.

Krais hoàn toàn thất vọng, đôi mắt tròn xoe van nài: Làm sao anh có thể như thế được?

Nhìn cảnh đó, Rem bật cười.

Enkrid không biết, Krais đã lên kế hoạch dùng bản đồ từ khi xác nhận nó là thật.

Cậu sẽ không đi một mình, vì làm vậy giống như cậu tự dâng mình cho quái vật.

Công hội? Thế thì tất cả sẽ thành bữa tiệc máu me cho những người tham gia. 

Cậu cần những đồng minh giỏi, không hề chùn bước trước quái vật, thú dữ hay bọn cướp.

Thuê lính đánh thuê ư? Chi phí còn cao hơn giá trị kho báu.

Đầu tiên, cậu thử với Rem.

“Sao không cùng nhận nhiệm vụ này?”

“Tôi chỉ nhận nhiệm vụ ám sát. Tối đa ba mục tiêu: những tên ranh mãnh, kẻ lười biếng phàm ăn, và những kẻ sùng đạo điên cuồng.”

Rem thậm chí còn không cân nhắc.

Ragna và Jaxon cũng không khác gì.

Audin? Krais còn không buồn hỏi. Audin hầu như chẳng rời doanh trại, nói gì đến việc tham gia săn kho báu.

Anh bạn mắt to nên tuyên thệ dâng tất cả kho báu cho các vị thần đi.

Audin chắc hẳn sẽ nói như vậy.

Còn về đội trưởng?

Anh dành suốt ba tháng để vung kiếm như một kẻ điên, tiếp cận anh rất đáng sợ.

“Hay là ngươi giúp ta một tay nhỉ?” 

Krais thậm chí còn thử hỏi Esther.

“Kyah!” 

Esther gầm lên đáp lại.

Esther tỏ rõ sự không hài lòng của mình, toàn bộ cơ thể phát ra luồng khí khó chịu. Bất cứ bước tiến nào gần hơn, cô sẵn sàng vung móng ra.

Kể từ ngày Krais cố dò xem Esther là đực hay cái bằng cách khéo léo chạm vào cô, con báo huyền bí này không còn gì ngoài sự căm ghét với cậu. Không, là hoàn toàn ghê tởm. 

Dù là một sinh vật huyền bí, mức độ cảm xúc mà Esther thể hiện thật đáng ngạc nhiên so với một con báo. 

Khi Krais bắt đầu mất hy vọng, cậu tự nhủ nguyên tắc của bản thân: Dù mình có yêu krona đến đâu, cũng không đáng để mình liều mạng.

Đây chính là lý do ước mơ của cậu là mở một tiệm làm đẹp và sống một cuộc đời không lo tài chính.

Một nơi ấm cúng ở trung tâm thành phố an toàn, nơi cậu có thể tận hưởng những buổi tối yên bình.

Tất nhiên, ngay cả việc mở tiệm làm đẹp cũng không hoàn toàn không có rủi ro, nhưng mức độ phiêu lưu đó vừa đủ để cuộc sống thú vị.

Vậy nên, trong khi Krais đã đôi chút chuẩn bị từ bỏ chuyến săn kho báu, thì nếu đội trưởng quyết định đi thì sao?

Gần đây, sức mạnh của Enkrid đang tạo nên làn sóng.

“Cậu ta ở một đẳng cấp khác rồi, tôi không thể đánh bại được.” 

Chỉ huy Hộ Vệ Biên Giới chính thức tuyên bố. 

“Nếu tôi có năm tay thiện xạ và hai pháp sư, có lẽ tôi mới có cơ hội.” 

Torres, một đội trưởng khác, nói.

Với số chiến binh bổ sung như vậy, Krais mới nghĩ rằng họ sẽ có được cơ hội chống lại Enkrid.

“Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây.” 

Rem thừa nhận.

“Cám dỗ quá.” 

Là câu thường được đại đội trưởng của Tiên Tộc thốt ra.

Tất cả điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là không một đàn ác linh bình thường nào có thể chạm đến viền áo choàng của đội trưởng.

Thật ra, Krais bắt đầu nghi ngờ rằng đội trưởng thực sự là một thiên tài.

Sau khi chứng kiến Enkrid chiến đấu trực diện với Nhân Oa, cậu không còn nghi ngờ gì nữa.

Vậy nên Krais lại thử lần nữa.

“Ôi, thôi nào. Đi mà. Làm ơn? Cùng đi thôi.” 

Krais van nài.

Enkrid phớt lờ cậu. 

“Tôi sẽ đi cùng.” 

Nhân Oa bất ngờ xen vào.

“Tuyệt! Tuyệt vời!” 

Krais tươi cười rạng rỡ.

“Tôi có nên đi cùng không?” 

Finn giơ tay. Cô là một trinh sát, rất có năng lực.

Dù không ở mức “bản đồ sống” như những người dẫn đường, cô vẫn giỏi tìm đường và chiến đấu khá tốt.

“Tuyệt quá!” 

Krais reo lên lần nữa, sự phấn khích tăng vọt.

Enkrid chỉ mỉm cười nhẹ trước nhiệt huyết đó.

Anh không cần phải ngăn cản họ.

Nếu tiểu đoàn trưởng đã trực tiếp giao nhiệm vụ này cho anh, nó được mặc định là sẽ rất nguy hiểm. 

Chính điều đó khiến trái tim anh đập mạnh và thôi thúc anh nhận nhiệm vụ ngay từ đầu.

Nhưng khi muốn giảm thiểu rủi ro, càng đông người càng tốt.

Với Nhân Oa và giờ là Finn tham gia, anh đang cân nhắc có nên rủ thêm Rem hoặc một thành viên khác của đội hay không.

“Muốn đi không?” 

Anh hỏi, đoán trước được một lời từ chối nhưng vẫn hy vọng khác đi.

“Bận. Cậu không biết à?” 

Rem lười biếng trả lời, cuộn mình trong chăn và nằm dài trên giường.

Enkrid không khỏi nghĩ đây đúng là Rem. Quá bận để di chuyển chỉ vì anh ấy bận rộn không làm gì cả.

Có lẽ Ragna sẽ đi cùng?

“Không hứng thú.” 

Ragna nói, thậm chí không nhìn lên, vẫn nằm dài trên giường.

“Xin Ngài dẫn đường cho cậu.” 

Audin cũng kiên quyết từ chối. 

Jaxon thì không thấy đâu. Nghe nói anh ta đang chăm chỉ làm nhiệm vụ đến nỗi còn không có thời gian trở về doanh trại.

Cuối cùng, chẳng ai khác đi cùng.

Enkrid không bận tâm. Nếu nhiệm vụ thực sự nguy hiểm, đoàn trưởng sẽ không cử một nhóm nhỏ.

Nhiệm vụ là điều tra một tổ quái vật gần một làng biên giới và, nếu có thể, loại bỏ mối đe dọa.

Các mệnh lệnh trao cho anh quyền tạm thời chỉ huy lực lượng dân quân của làng.

‘Nếu họ có một lực lượng dân quân ổn.’

Enkrid nghĩ:

‘Thì số lượng không phải vấn đề.’

Điều duy nhất còn lại là chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Trong thế giới này, con đường chẳng hề tử tế với kẻ lữ hành, và chỉ cần chuẩn bị không kỹ càng thôi cũng có thể dẫn đến thảm họa.

Mặc dù nghe có vẻ lạ khi chỉ có bốn người lên đường, nhưng sự xuất hiện của một trinh sát như Finn và một người đáng gờm như Nhân Oa đã nghiêng cán cân về một bên. 

Chưa kể, theo hệ thống xếp hạng binh lính của Naurillia, Enkrid là một kiếm sĩ hạng nhất, một đội trưởng đủ sức tự mình đối phó.

Trong một thế giới đầy rẫy cướp và quái vật, nhóm của họ còn hơn cả đủ khả năng xử lý các mối đe dọa phía trước.

“Mười lăm ngày sau xuất phát.”

Enkrid nói chắc nịch. Tuy nhiên, Krais, vẫn do dự trước khi lên tiếng:

“Anh chắc chắn không thể ghé qua kho báu sao?”

“Để xem.”

Enkrid luôn thẳng thắn. Không thể đoán trước được nhiệm vụ sẽ diễn ra thế nào, nên anh sẽ quyết định dựa trên tình hình trong chuyến đi.

Với Krais, điều này quả thật đau khổ.

Hang kho báu mà cậu phát hiện tình cờ chỉ cách làng biên giới một ngày đi đường.

“Được rồi. Thôi được.” Krais lẩm bẩm, chấp nhận rằng van xin thêm cũng vô ích.

Và thế là, nhóm bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.

Trong thế giới này, những chuyến hành trình chẳng bao giờ dễ dàng.

Sức mạnh là yêu cầu cơ bản đối với những người được gọi là thương nhân du hành.

Ngay cả các đoàn lữ hành giữa các thành phố cũng phải tụ họp thành nhóm ít nhất mười người để đảm bảo an toàn.

Đó là lý do tại sao lính đánh thuê và hệ thống lính đánh thuê của Naurillia được đánh giá cao đến vậy.

Và giờ đây, họ sắp lên đường chỉ với bốn người.

Mặc dù không có quá nhiều lý do để lo lắng, nhưng điều đó không có nghĩa họ được phép lơ là trong việc chuẩn bị.

Enkrid quyết định rằng đã đến lúc ra thị trấn, một lần ra ngoài hiếm hoi đối với anh.

Anh cần mua vài vật phẩm cần thiết tại chợ.

*Krona: đơn vị tiền tệ trong truyện này.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)







 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...