Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

*********

Biệt thự Hàn gia, trong phòng của Hàn Dạ Thần.

Mạc Vi Như khẽ động người, cô muốn mở mắt ra nhưng lại không thể mở được. Phải đợi một lúc lâu sau, Mạc Vi Như mới mở được mắt. Nhưng rồi cô lại bị chói bởi ánh điện trên trần và xung quanh, đợi thêm một lúc thì cô mới có thể thích ứng được. Mạc Vi Như nhìn trần nhà cao màu trắng ngà, có đèn chùm thủy tinh màu vàng treo giữa phòng, tỏa sáng lấp lánh. Mạc Vi Như muốn chống người ngồi dậy nhưng sức lực cô lúc này như bị rút cạn hết đi. Cô bất lực thở dài, Mạc Vi Như chỉ biết rằng nơi đây không phải là căn phòng trọ của cô.

Không biết làm gì, Mạc Vi Như đành nhắm mắt lại tĩnh dưỡng một hồi. Cô nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân ngày một gần với mình. Cô nghe thấy người đó thở dài nói “Haizz...Mạc tiểu thư, cô mau mau tỉnh dậy đi, Hàn thiếu gia đợi cô lâu lắm rồi đó!” Đây là giọng vả một người đàn ông trung niên già dặn! Còn người mà ông ta nói là ai? Hàn thiếu gia!? Là ai..? Không lẽ là Hàn Dạ Thần? Mạc Vi Như vì suy nghĩ của mình mà bất ngờ mở mắt.

Ông quản gia đặt chiếc khay đựng túi thuốc xuống bên cạnh. Ông quay đầu sang định thay chiếc túi truyền dinh dưỡng thì bị giật mình bởi người trên giường. Cô gái từ lúc nào đã mở mắt, chớp chớp đôi mắt nhìn mình. Ông quản gia kêu thốt lên “Mạc...Mạc tiểu thư! Cô tỉnh rồi!!” Chất giọng đầy vui sướng của ông ta làm Mạc Vi Như nhíu mày.

Ông quản gia nói “Mạc tiểu thư...cô đợi tôi một chút, tôi đi gọi cho Nghị Phong thiếu gia!” Rồi chạy vội đi. Không lâu sau, Nghị Phong thân quần áo thoải mái, khoác áo blouse trắng quen thuộc đi theo sau ông quản gia.

Nghị Phong bước đến cạnh giường của Mạc Vi Như, anh từ trên nhìn xuống, nhếch môi nói “Tỉnh rồi!?” Mạc Vi Như không nói gì, cô chỉ muốn ngồi dậy nhưng cơ thể dường như vẫn không thể cử động. Nghị Phong ra hiệu cho ông quản gia đỡ Mạc Vi Như dậy. Anh nói “Cô cứ từ từ thôi, hiện giờ sức khỏe của cô không được tốt lắm! Cần nghỉ ngơi cho tốt mới mau hồi phục được” sau đó Nghị Phong lại nói thêm “Mau mau hồi phục nhanh để tôi còn đi làm việc của tôi, vì cô mà tôi mất khá nhiều thời gian rồi!” Giọng điệu không lạnh không nóng của Nghị Phong đi qua tai của Mạc Vi Như lại thật kiêu ngạo và khinh thường. Cô nhíu mày, thân thể thường ngày được tiếp chất dinh dưỡng và nước nên cổ họng cô không bị khô khốc.

- Xin hỏi anh là ai? - Mạc Vi Như khẽ cảm ơn ông quản gia vì đã đỡ cô dậy, cô yếu ớt dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

- Tôi!? - Nghị Phong nhếch môi - Thứ lỗi, tôi tên Nghị Phong, là bác sĩ tư nhân của Hàn gia.

- Anh nói...ở đây là biệt thư Hàn gia của Hàn Dạ Thần sao? - Cô nghiêng đầu hỏi, mái tóc đen dài mượt trải dài ra sau, gương mặt trắng trẻo thanh tú xinh đẹp hơi nhợt nhạt trông thật mong manh. Mày cô hơi nhíu lại, đôi môi hơi mím, đôi mắt to tròn nhìn anh.

- Đúng! - Nghị Phong gật đầu, trong đầu anh bỗng vụt qua một suy nghĩ: sao lại đáng yêu thế nhỉ? Nghị Phong rùng mình vội lược bỏ đi cái suy nghĩ ghê rợn này. Bản thân anh dọ này cũng điên rồi!

- Tôi làm sao...mà lại ở đây vậy? Là Hàn Dạ Thần đưa tôi về?

- Cô do làm việc quá sức, thể chất lại yếu cộng với một vài triệu chứng cảm cúm nên bị ngất ở tập đoàn và hôn mê sâu...Hàn thiếu gia đã đưa cô về Hàn gia để tiện chăm sóc.

- Tôi hôn mê đã bao lâu rồi? - Do một phần hôn mê sâu, ngủ nhiều nên đầu cô hơi choáng váng, cũng không muốn nghĩ nhiều đến việc này.

- Tính cả hôm nay thì chính xác là cô đã hôn mê 6 ngày - Nghị Phong nói - Sớm hơn tôi dự đoán.

- Cái gì? 6 ngày? - Mạc Vi Như ngỡ ngàng, cô không nghe nhầm chứ? Cô hôn mê đến tận 6 ngày? Trời ơi...

- Tôi hỏi cô...cô có nhớ gì về ngày hôm đó không? - Nghị Phong hỏi Mạc Vi Như, anh biết chắn chắn là cô sẽ không nhớ gì về tối hôm đó nhưng anh vẫn phải hỏi lại cho chắc thêm.

- Ngày hôm đó? - Mạc Vi Như - Anh hỏi làm gì?

- Nói đi... - Nghị Phong lạnh lùng nói hai chữ, anh không muốn nói nhiều.

- Hừ... - Mạc Vi Như bĩu môi, cô nghĩ ngợi rồi nói - Tối hôm đó, tôi đi công trường về, không may quên điện thoại ở tập đoàn nên tôi bắt xe về tập đoàn lấy.

- Cô nói rõ hơn đi! Về quang cảnh lúc đó của Hàn thị hay nhân viên chẳng hạn - Nghị Phong giục

- Hừm... vẫn có vài nhân viên làm việc, tôi lên thẳng tầng 100 định vào phòng chủ tịch lấy máy điện thoại nhưng... - Nói đến đây, Mạc Vi Như ngưng lại, cô lấy tay gõ nhẹ đầu mình - Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa...

- Cô chắc chứ!?

- Uh - Dù hơi khó hiểu nhưng Mạc Vi Như vẫn gật đầu.

Nghị Phong hài lòng nhếch môi cười. Anh nói với ông quản gia đang đứng bên cạnh “Bác cho người làm vài món ăn bổ dưỡng nhẹ thôi, không dầu mỡ hay quá nặng mùi” ông quản gia gật đầu đi xuống lầu. Nghị Phong nhìn sang Mạc Vi Như “Cô không hỏi gì về Hàn Dạ Thần sao?” Mạc Vi Như khẽ lắc đầu “Chắc anh ấy đang ở tập đoàn làm việc, tôi không làm phiền anh ấy đâu”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...